Editor: Susan
Trần Tiểu An vừa kêu phải quay về là Quý Nhất Nhiên cũng luống cuống tay chân tìm ra một tấm bùa truyền tống, đang lúc định dùng nó thì Trần Tiểu An lại hô dừng.

Tay Quý Nhất Nhiên đình chỉ giữa không trung, không biết là có muốn tiếp tục động tác hay không. Quý Nhất Nhiên nhìn về phía Trần Tiểu An, Trần Tiểu An nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu.

—— Ban nãy cậu quá hoảng sợ nên có chút bối rối. Suýt chút nữa cậu đã quên rằng mình có thể trực tiếp dùng suy nghĩ để truyền thanh cho Dư Hoán mà.

“Bây giờ anh đang ở đâu…”

May mắn là Dư Hoán đáp lại Trần Tiểu An rất nhanh, chỉ là vị trí của câu trả lời khiến cho cảm xúc của Trần Tiểu An cứ quanh quẩn qua lại giữa “Quả nhiên là thế” và “Sao lại như vậy được.”

Thế nhưng những cảm xúc rối ren này đều chỉ trong một cái chớp mắt, lúc này đây cậu chẳng còn lòng dạ nào để nghĩ đến mấy chuyện này nữa. Cậu vội vội vàng vàng ném lại một câu cho Quý Nhất Nhiên: “Chú Quý, anh chăm sóc cho kính linh thật tốt, tôi đi tìm Hoán Gia.” Vừa dứt lời cậu liền giật lá bùa truyền tống trong tay Quý Nhất Nhiên rồi tự mình dùng.



Thời gian quay ngược về ba giờ trước.

Dư Hoán nhìn theo Trần Tiểu An được Quý Nhất Nhiên dẫn đi, sau đó anh quay trở lại nhà mình nằm trên sô pha ở phòng khách rồi lựa ra một tập kịch bản tùy ý lật xem. Đột nhiên điện thoại reo lên, đạo diễn có quen biết hẹn anh ra ngoài thảo luận về vai diễn mới. Dư Hoán nghĩ hiện giờ mình cũng không có chuyện gì làm nên mới cầm chìa khóa xe ra cửa.

Vừa đến bãi đỗ xe anh đã cảm giác được có người đang theo dõi mình, mới đầu anh không để ý nhiều vì tưởng đó là hàng xóm. Sau đó lại cảm thấy không hợp lý, dù sao thì hàng xóm cũng không đến mức lén lén lút lút như vậy chứ. Anh nghĩ là fan cuồng nên dừng bước rồi quay đầu lại định tóm lấy người đó.

Người đó không biết rằng Dư Hoán sẽ xoay người một cách bất thình lình như vậy nên không tìm kịp một cái góc khuất nào đó trốn vào, hoặc do không muốn trốn tránh nữa, vì thế hắn cứ đứng như vậy ở trước mặt Dư Hoán, khoảng cách giữa hai người chưa tới năm mét.

Người đó mặc một cái áo hoodie, bộ dạng trùm mũ cúi đầu lại có hình tượng phù hợp với một số fan tư sinh mà trước kia Dư Hoán đã từng gặp. Anh đang muốn mở miệng nói vài câu, nhưng mà lời đầu tiên còn chưa kịp nói ra đã thấy người trước mặt ngẩng đầu lên.

Nếu là người thường nhìn thấy khuôn mặt của người này thì có lẽ họ chỉ cảm thấy mặt hắn trắng bệch một cách quá đáng, ánh mắt cũng trống rỗng đến mức không giống như người sống mà thôi. Thế nhưng Dư Hoán lại có thể nhìn ra được những thứ khác. Dư Hoán thấy quỷ khí cực kỳ dày đặc tuôn ra từ trong ánh mắt hắn rồi nó dần dần tụ lại trước khuôn mặt hình thành một vòng sương đen.

…Đây quả thật không phải là người sống.

Bình thường Dư Hoán sẽ thỉnh thoảng nhìn thấy linh hồn của những người đã khuất, phần lớn là các linh thể không có ý thức và cũng chẳng có ác ý gì cả, lướt qua một cái rồi đi. Sau này cũng có vài lần nhìn thấy lệ quỷ, vì có Trần Tiểu An bên cạnh anh nên những lệ quỷ đó đều bị xử đẹp dễ như trở bàn tay.

Tuy nhiên anh chưa từng thấy thứ gì giống như thế này, có thân thể của con người nhưng khắp người lại tỏa ra quỷ khí.

Anh nhớ lại trước kia mấy người Trần Tiểu An từng đề cập đến chuyện có người muốn luyện cơ thể của Lý Tiếu thành con rối. Lúc đó anh vội chạy đến nhà Lý Tiếu thì lệ quỷ chiếm lấy thân thể Lý Tiếu đã bị đuổi ra ngoài rồi, anh không thể chứng kiến quỷ khí nhập thể là như thế nào. Có điều bây giờ nhớ lại thì cái thứ người không ra người mà quỷ chả ra quỷ này hẳn là một con rối.

Dư Hoán hoàn toàn không có giải pháp nào để đối phó với cái thứ này cả, nhưng anh không hề tỏ vẻ sợ sệt. Trước đây ít thấy nên còn có thể hơi sợ, còn bây giờ thì anh có thể bình tĩnh ứng phó. Trước tiên anh nhanh chóng lên xe, muốn thử xem có thể thoát khỏi thứ này hay không, anh đoán rằng người điều khiển con rối này cũng chẳng muốn làm ầm ĩ đến mức rêu rao khắp nơi đâu, vì vậy nếu anh có thể lái xe ra phố xá sầm uất thì chắc sẽ có thể trốn đi.

Nào ngờ đâu vừa nãy con rối còn đứng im như khúc gỗ, nhưng lúc nhìn thấy Dư Hoán định mở cửa xe thì động tác của nó còn nhanh hơn Dư Hoán nữa, nó nắm lấy cửa xe rồi bẻ một phát gãy luôn cái cửa xe.

Dư Hoán nhìn thấy con xe cưng của mình cứ như vậy mà bị gãy mất một cánh cửa, trong lòng đồng thời dâng lên sự thương tiếc và khiếp sợ… Xem ra chính anh chắc cũng khó mà đỡ được một đòn.

Mắt thấy con rối này muốn bắt anh lại, Dư Hoán liền lôi tấm bùa hộ mệnh vẫn luôn đeo trên cổ xuống. Bùa hộ mệnh này là dạo trước Trần Tiểu An cho anh, cậu nói rằng nếu gặp phải lệ quỷ thì nó có thể chắn lại. Nhưng mà Dư Hoán mới vừa cầm bùa hộ mệnh ra, con rối đã giật lấy nó. Bùa hộ mệnh bị con rối đó nắm trong bàn tay trắng đến phát xanh, không chỉ không tạo được tí ti thương tổn nào đến hắn mà ngược lại còn bị biến thành bột mịn chỉ trong nháy mắt.

Dư Hoán nói không nên lời. Có lẽ hôm nay vận mệnh của anh đã định sẽ phải kết thúc tại đây.

Con rối kia vươn tay đến, Dư Hoán vô thức nhắm mắt lại chờ đợi bị tuyên án tử hình. Anh đã từng đóng rất nhiều vai diễn, cũng từng nghiền ngẫm không ít tâm lý của người sắp chết, nhưng anh lại không nghĩ rằng khi mình đối mặt với khoảnh khắc này thì trong đầu chợt trống rỗng hoàn toàn, chỉ là nghĩ đến Tiểu An trở về không tìm thấy người chắc cậu sẽ rất đau lòng.

Thế mà đối phương chỉ nắm lấy cổ áo của Dư Hoán. Một lát sau, Dư Hoán cảm giác không gian xung quanh bị lôi kéo tới lui một hồi, anh bị chú em hình nộm này truyền tống đến một nơi mà có thể nói là anh quen thuộc nhất dạo gần đây.

Chính là nơi sâu bên trong địa cung của Trần gia. Lúc này anh đang đứng trước màn sương lơ lửng ánh sáng màu vàng.

Dư Hoán chợt suy nghĩ, đây là ý gì chứ?

Con rối kia giật giật môi rồi phát ra từ trong cổ họng một âm thanh khàn khàn không giống như giọng nói của con người: “Đi vào, lấy vật ở phía dưới cái đài đá ra đây.”

Dư Hoán còn chưa kịp nói gì thì đã bị đẩy vào trong.

Vật ở dưới đài đá? Trước kia Trần Tiểu An đã từng nói với anh, bên dưới đó có cất bảo bối.

Phải nói là lúc trước Dư Hoán chỉ hoài nghi có người ở Trần gia đang giở trò quỷ, thì nay anh đã xác định một trăm phần trăm. Việc mà con rối này làm không khác gì tự bạo.

Thì ra là người nấp sau lưng đã biết anh có thể xuyên qua cấm chế một cách bình yên vô sự nên mới mang anh đến nơi này… Về phần tại sao lại biết thì cái này cũng rất dễ đoán, đoán chừng là ngay từ đầu mỗi một hành động của Dư Hoán ở trong này đều đã bị nhìn chằm chằm.

Nghĩ lại mới thấy thật sự ghê tởm quá mức.

Tuy nhiên trước kia kẻ nấp sau lưng luôn trốn rất kỹ, cớ sao lần này lại nôn nóng như thế? Sau khi Dư Hoán không còn bị khống chế nữa, anh dạo một vòng trong phạm vi cấm chế, cuối cùng tìm một chỗ ngồi xuống. Anh suy nghĩ, hẳn là vật bị đè bên dưới đài đá vô cùng khó lường, lần trước Thanh Long cũng muốn tới đây đoạt lấy thứ này… Phỏng chừng ngay cả Thanh Long cũng bị lợi dụng tới đây để làm tai mắt cho người khác. Kẻ nấp sau lưng vội vã muốn lấy đồ đi vì gã sợ sau khi Trần Tiểu An khôi phục trí nhớ và thực lực thì gã chẳng còn cơ hội nào nữa.

Thế nhưng người này cũng không khỏi quá mức sốt ruột rồi. Cho dù Dư Hoán anh có thể vào được tới trong này thì cũng đâu có nghĩa là anh biết mở cái đài đá này đâu. Đài đá này trông cũng rất tinh xảo, dù cho bên trong không cất giấu cơ quan tinh vi nào đó thì trên đó cũng phải có pháp trận gì đấy để khóa lại chứ. Chẳng lẽ bắt anh miễn cưỡng chẻ đài đá ra sao? Cơ mà anh nào có cái bản lĩnh đó đâu chứ.

Thậm chí mà nói cho dù anh có thể lấy được vật bên trong rồi, vậy kẻ đó cứ thế mà chắc chắn rằng anh sẽ để mặc cho chúng điều khiển ư? Huống chi người bên ngoài cũng chẳng vào được, ngược lại anh ở bên trong lại rất an toàn. Hoàn toàn có thể dây dưa ở trong này mãi rồi nghĩ biện pháp liên lạc với Trần Tiểu An.

Đang nghĩ như vậy thì bỗng nhiên tim Dư Hoán thắt lại, anh có thể nghĩ tới, vậy đối phương cũng có thể nghĩ được vậy. Dám áp chế anh như vậy thì hoặc là thật sự bị buộc đến không còn cách nào khác nên chỉ có thể chó cùng rứt giậu, còn không thì chính là… Trần Tiểu An đã xảy ra chuyện rồi.

Quả nhiên giây tiếp theo con rối lại truyền cái giọng nói chướng tai tột cùng đó vào tai Dư Hoán một lần nữa: “Đừng hòng giở thủ đoạn gì, không thì tao khó lòng bảo đảm được an toàn của Trần Tiểu An đấy.”

Trong nháy mắt nghe thấy câu nói này, Dư Hoán liền cảm giác nhịp tim của mình đã rớt mất vài nhịp.

Lý trí Dư Hoán nói cho anh rằng chưa chắc Trần Tiểu An đã ở trong tay đối phương, lời nói của con rối rất có thể chỉ là do đối phương muốn khống chế anh nên mới bịa ra. Thế nhưng giờ phút này cảm tính của anh lại giành được chiến thắng áp đảo, cho dù chỉ là một chút khả năng thôi, thì Dư Hoán cũng không dám lấy sự an nguy của Trần Tiểu An ra mạo hiểm.

Dư Hoán hỏi: “…Vậy tao phải làm thế nào?”

Con rối nói cho Dư Hoán phải niệm khẩu quyết gì, làm thủ thế ra sao ở phía trên đài đá. Dựa theo phương pháp mà con rối nói, anh khoa chân múa tay vài cái trên đài đá, vốn dĩ còn nghĩ bản thân không có pháp lực hẳn là không có cách nào mở đài đá ra cả, thế mà lại thấy đài đá đang từ từ tách thành hai bên, lộ ra chỗ lõm ở giữa.

Có thể nhìn thấy ở giữa cái rãnh kia lẽ ra phải đặt một món đồ nào đó, thế nhưng lúc này đây nó lại rỗng tuếch chẳng có gì.

Dư Hoán nói đúng như sự thật: “Bên trong chẳng có cái gì cả.”

“Mày đừng có gạt tao.” Lời con rối nói ra rõ ràng là cách phát âm máy móc không hề có sự lên xuống, thế nhưng từ trong đó Dư Hoán lại nghe ra được sự sốt ruột và phẫn nộ của kẻ thao túng.

Dư Hoán lại nói: “Tao không lừa mày, tao lừa mày thì có lợi gì với tao chứ?”

Dư Hoán nhớ tới ngày hôm đó sau khi Trần Tiểu An đánh với Thanh Long xong liền vội vàng bước vào trong địa cung, có lẽ chính là vì lấy đi vật ở bên trong. Không biết Trần Tiểu An cầm đồ đi rồi lại để ở chỗ nào nữa, nếu cất ở trên người thì hiện giờ với trường hợp Trần Tiểu An đang nằm trong tay đối phương chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?

Nhưng hình như lại có chỗ nào đó không đúng.

Suy nghĩ của anh bỗng nhiên sáng tỏ. Vừa nãy chỉ lo Trần Tiểu An có thể gặp nguy hiểm, nhưng lại không nghĩ tới nếu Trần Tiểu An thật sự ở trong tay đối phương, bên kia đã có bản lĩnh khống chế được Trần Tiểu An thì sao còn để Dư Hoán anh tới đây lấy cái bảo bối này cơ chứ?

Cho nên trên thực tế Trần Tiểu An căn bản không nằm trong tay bọn chúng.

Nghĩ thông suốt điểm này khiến Dư Hoán bình tĩnh hơn nhiều, một khi đã như vậy thì trước hết anh cứ ở lại nơi an toàn này rồi quần nhau một trận với đối phương.

Con rối ở bên ngoài lại nói: “Mày chuyển sạch toàn bộ đài đá ra ngoài.”

Đài đá được xây dựng nối liền với mặt đất, Dư Hoán lại chẳng phải Lỗ Trí Thâm nhổ cây dương liễu [1], làm sao có thể xê dịch được… Cho dù có chuyển được đi nữa thì anh cũng sẽ không thật sự di chuyển ra ngoài. Anh nói: “Ngài đang nói đùa ư?”

[1]

“Mày không sợ tao động đến Trần Tiểu An à?”

“Sợ chứ.” Ngay lúc anh đang nói như vậy thì âm thanh của Trần Tiểu An đã trực tiếp vang lên trong ý thức của anh, Trần Tiểu An hỏi anh đang ở đâu. Dư Hoán cười nói: “Đang ở địa cung nhà bọn em đấy.”

Thật ra nửa câu sau Dư Hoán nói nhỏ vô cùng, nhưng nơi này quá mức yên lặng, một chút động tĩnh cũng có thể khiến cho người ta nghe thấy rõ mồn một.

“Mày đang nói chuyện với ai?!” Giọng điệu của con rối vẫn khàn khàn máy móc như cũ, nhưng Dư Hoán biết người nấp sau lưng đã gấp lắm rồi.

Dư Hoán đứng trước màn sương mù ngăn cách giữa anh và con rối, nhìn chằm chằm con mắt chỉ có tròng trắng của con rối. Con rối không vào được nên chẳng thể làm gì được Dư Hoán, có lẽ do sợ Trần Tiểu An sẽ lập tức nhảy dù tới đây nên nó làm ra động tác chuẩn bị quay trở về.

“Mày đừng đi chớ.” Dư Hoán nói một câu. Hiện tại anh không sợ trời không sợ đất, dù sao thì Tiểu An của anh cũng sẽ lập tức đến cứu anh —— tính ra thì Dư Hoán được Trần Tiểu An cứu đã vài lần rồi, anh cũng có những khoảnh khắc tiêu cực khi cảm thấy dù bản thân muốn giúp cỡ nào cũng chẳng thể giúp được gì; nhưng phần lớn thời gian anh luôn tự hào vì năng lực áp đảo của Trần Tiểu An. Nếu không phải viên tinh linh trong cơ thể Trần Tiểu An không hoàn chỉnh thì hẳn là cậu sẽ càng mạnh hơn nữa.

Dư Hoán chỉ nói như vậy mà con rối kia vẫn thật sự dừng lại. Hành động này khiến cho Dư Hoán cảm thấy giật mình quá đỗi, anh cho là người thao túng con rối lại muốn làm gì đó, chợt hối hận lúc nãy bản thân mình vừa hả hê một chút là đã lắm miệng ngay. Rủi như đối phương còn có hậu chiêu gì thì sao đây?

Song con rối chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục đi ra ngoài, Dư Hoán thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng thứ này đi rồi sẽ không có cách nào để cho Trần Tiểu An phát huy kỹ thuật bắt quỷ của cậu được, nhưng dù sao thì Dư Hoán cũng đã nhớ kỹ hình dạng của con rối rồi, nói không chừng sau này còn có thể điều tra ra một vài thứ.

Dư Hoán vẫn đứng tại chỗ đó nhìn chằm chằm con rối đang đi ra ngoài. Nghĩ lại thứ này vừa nãy còn áp chế anh lâu như vậy, anh lại có chút bực bội, thuận miệng nói một câu: “Lăn nhanh dùm.”

Chỉ thấy con rối kia lại dừng lại một lần nữa, nửa người trên cong về phía trước, đúng là thật sự làm ra động tác lăn!

Rõ ràng đây là một cảnh tượng rất buồn cười, nhưng Dư Hoán lại nhìn đến trợn mắt há mồm. Một suy đoán thái quá chợt hiện lên trong lòng anh.

…Không phải là con rối này nghe lời anh đấy chứ.

Dư Hoán lại thử nói một câu: “Đứng lên, dừng lại.”

Con rối đang ôm đầu lăn lộn quả thật đứng lên rồi.

Dư Hoán: “………………”

Thậm chí anh còn không biết mình nên hưng phấn hay là nên dở khóc dở cười nữa rồi.

Nhưng trong chớp mắt động tác cứng đờ của con rối này lập tức tiếp tục đi về phía trước, xem ra là Dư Hoán và một kẻ khác đang tranh giành quyền khống chế, cho nên mới khiến con rối này trông có vẻ tâm thần phân liệt như vậy.

Vào giây phút quan trọng Dư Hoán không chú ý tới việc suy đoán năng lực khống chế con rối của anh là từ đâu mà ra. Anh nhanh chóng nhận ra mình phải thừa dịp làm chút gì đó trong khi giằng co với đối phương. Thế là anh bèn hô lên một câu về phía con rối đó: “Dừng lại! Dừng lại! Kẻ đang khống chế mày là ai!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play