*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Susan
Sau khi Dư Hoán nói xong câu đó, xung quanh lập tức im phăng phắc.
Một hồi sau, Quý Nhất Nhiên dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, hắn nói với Dư Hoán: “Cậu phát điên cái gì đó?” Một người đàn ông vô cớ nói một người đàn ông khác là người nhà hắn, cũng quá ứ ừ rồi đó! Trước đó hình như Dư Hoán đặc biệt quan tâm đến Trần Tiểu An… Quý Nhất Nhiên bổ não, hắn nghĩ lẽ nào là do hai người bọn họ ở lầu trên và lầu dưới, Trần Tiểu An mới dùng hình người ở chung với Dư Hoán chưa được mấy ngày mà bọn họ đã tới với nhau?!
Trần Trạch Ý cũng nói: “Đúng đó, cậu phát điên cái gì vậy?” Thật ra Trần Trạch Ý cũng rất ít gặp Trần Tiểu An trong dáng vẻ hình người, huống hồ gì từ nhỏ đến lớn y đều chơi chung với mèo Tiểu An, trong mắt y dù Trần Tiểu An biến thành hình dạng gì đi nữa thì vẫn là mèo. Vì vậy phản ứng đầu tiên của y hoàn toàn trái ngược với Quý Nhất Nhiên, y nghĩ trong đầu là chẳng lẽ sau khi Trần Tiểu An chạy trốn khỏi nhà thì tùy tiện tìm một tên nhân loại làm người xúc xẻng ư? Cái này cũng quá tào lao rồi!
Y không dám xác định nên liền tiến sát lại gần tai Trần Tiểu An nhỏ giọng hỏi: “Anh nhận người ta làm chủ nhân rồi à?”
Trần Tiểu An liếc mắt nhìn về phía Dư Hoán một cái, cậu gật đầu: “Có hơi phức tạp, đợt lát tôi nói với anh…”
Dư Hoán thấy hai người bọn họ kề tai nói nhỏ, anh liền vẫy tay với Trần Tiểu An: “Tiểu An lại đây.”
Thật ra Dư Hoán cũng biết hai người này hẳn là người thân của nhau, nhưng dục vọng chiếm hữu lại đang quấy phá, đúng là anh muốn cạnh tranh với Trần Trạch Ý… Nói họ là người thân cũng không đúng lắm, chung quy thì người và mèo không thể có quan hệ huyết thống. Nhưng trước kia Trần Tiểu An là mèo nhà Trần Trạch Ý, hẳn là hai người họ có quan hệ rất tốt, điều này không thể nghi ngờ được.
Dư Hoán đã nhìn ra rồi. Lúc trước anh luôn cảm thấy mèo nhà mình cứ lén la lén lút, nhưng lại nghĩ không ra được lời giải thích hợp lý nào. Sau đó Trần Tiểu An ngốc nghếch này để lộ sơ hở chồng chất, gần như là đem chân tướng chất đống trước mặt anh. Tuy nhiên, cho dù anh đã từng có vài phần liên tưởng, nhưng sau khi nghĩ lại anh cũng chỉ cảm thấy bản thân mình thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi.
Người bình thường có ai lại đánh đồng mèo nhà mình là bé trai vừa mới quen đâu chứ.
Nhưng tối nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cái gì mà linh miêu, rồi thầy trừ tà, con mắt âm dương… Lượng thông tin quá lớn, nhưng điều đáng mừng là Dư Hoán gần như có thể kết nối tất cả những sự việc mơ hồ trước đó xâu thành một chuỗi. Trần Tiểu An là con mèo anh nhặt được, vậy thì tất cả đều đã rõ ràng, những nút thắt khiến anh nghi ngờ trước đó đều đã được gỡ ra từng cái một.
Mặc dù anh vẫn còn thiếu một bước xác thực cuối cùng, nhưng ngay cả khi không tận mắt nhìn thấy thì anh vẫn tin rằng những kết luận mà anh rút ra thông qua quan sát về cơ bản là đúng tám chín phần mười rồi.
Trần Tiểu An ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Dư Hoán, Dư Hoán muốn gãi cằm cậu như lúc bình thường đùa với mèo vậy, nhưng cuối cùng lại không làm. Anh vỗ vỗ đầu Trần Tiểu An: “Quên nói với em, vừa nãy em rất tuyệt vời.”
Nếu Trần Tiểu An là một hậu bối Dư Hoán mời vừa quen biết, mặc dù anh sẽ tán thưởng đối phương nhưng Dư Hoán cũng không làm những động tác thân thiết một cách thái quá… Nhưng Trần Tiểu An là mèo của anh, anh muốn ôm thì ôm, muốn nựng thì nựng, hình như cũng không có gì đáng chê trách cả.
Anh còn nhớ rõ lúc Trần Tiểu An vừa mới đến nhà họ, cậu đã từng lôi xác con chuột không biết tìm ở đâu ra rồi đặt ở trước cửa phòng anh, ban đầu anh còn nghĩ con mèo này nghịch ngợm quá, nhưng khi tra thông tin mới biết đây là mèo đang đối xử tốt với anh, nó đưa hết chiến lợi phẩm của mình cho anh. Bây giờ mèo sẽ không làm chuyện này nữa, vừa nãy Dư Hoán nghe Trần Trạch Ý nói gì mà Trần Tiểu An không nhớ chuyện trước kia, anh nghĩ có lẽ lúc đầu nó đã quên hết những chuyện cũ trong quá khứ, chỉ giữ lại bản tính của một con mèo. Hiện tại càng ngày càng ra dáng con người, rất nhiều hành động kỳ quái cũng sẽ không làm nữa.
Nhưng mặc kệ là giống người nhiều bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn là một bé mèo cần được khích lệ, cần được cổ vũ. Quả nhiên sau khi nghe thấy lời khen của Dư Hoán, mắt Trần Tiểu An sáng rực cả lên, khóe miệng cũng nhếch lên. Dáng vẻ rõ ràng là rất đắc ý nhưng ngoài miệng lại nói: “Cũng tàm tạm thôi.”
Trần Trạch Ý đứng dậy, y nhìn thấy Trần Tiểu An không hề có chút uy nghiêm gì của linh miêu, bộ dạng gần như muốn vẫy đuôi trước mặt phàm nhân làm y có hơi cạn lời, y ho nhẹ một tiếng: “Đến đây giúp em giải quyết mấy học sinh này đi.”
Vài người đưa các học sinh về ký túc xá rồi thu lại kết giới trên người họ, mặc dù hẳn là bọn họ không có ký ức lúc bị quỷ khống chế, nhưng vì để phòng ngừa phát sinh sự cố, Quý Nhất Nhiên lại dán một lá bùa cam đoan ngày mai những học sinh này tỉnh dậy sẽ không nhớ gì cả.
Còn một học sinh không học nội trú, nhà cậu nhóc ở gần đây cho nên bình thường đều không ở lại trường. Nhưng Trần Trạch Ý cũng không biết nhà người ta chính xác là ở đâu, nên y đành phải đưa cậu ấy về phòng học trước, rồi gọi cậu dậy.
Học sinh kia tỉnh dậy, vẻ mặt hoang mang, nhìn thấy mặt Trần Trạch Ý phóng to trước mắt mình, cậu nhóc sợ tới mức trực tiếp hét lên, một lúc sau cậu ấy mới có vẻ tỉnh táo lại, vội vàng giải thích: “Thầy ơi, xin lỗi thầy… Em…”
Cậu ấy cứ “em” hết nửa ngày nhưng cũng không nói được tại sao lại thế, hiển nhiên cũng có chút bối rối, vì vậy Trần Trạch Ý bắt đầu chém gió: “Vừa nãy thầy cho tụi em làm bài, em ngủ thiếp đi, bây giờ cũng đã trễ rồi nên thầy đưa em về nhé.”
Vẻ mặt cậu học sinh cực kỳ phức tạp, dĩ nhiên là kinh ngạc vì mình làm bài đến mức ngủ gật luôn, lại có chút áy náy nên vừa nghe Trần Trạch Ý nói muốn đưa mình về thì cậu nhóc càng thêm bất an: “Không cần đâu thầy, nhà của em rất gần, em tự đi về là được rồi ạ.”
Trần Trạch Ý lo rằng vẫn còn yêu ma quỷ quái nào đó đang ẩn nấp trên đường, nhưng y không thể nói rõ ràng nên đành nói: “Hiện tại đã rất trễ rồi, dạo này trị an cũng không tốt lắm, đưa em về nhà an toàn là trách nhiệm của thầy, đi thôi.”
Cậu học sinh do dự một hồi rồi vẫn dọn dẹp cặp sách đi cùng với Trần Trạch Ý, vừa ra khỏi cửa cậu nhóc lại hét lên một tiếng, nép vào cạnh cửa.
Trần Trạch Ý hỏi: “Sao vậy?”
“Là là là Dư Hoán phải không! Nhất định là em nhìn lầm rồi!”
Dư Hoán mỉm cười vẫy tay với cậu nhóc.
Thật ra cậu học sinh này cũng không được xem là fan cuồng nhiệt của Dư Hoán, nhưng Dư Hoán có quốc dân độ cao nên ngay cả những học sinh cấp 2 này về cơ bản đều đã từng xem phim của anh, hoặc nhiều hoặc ít thì cũng có cảm tình với anh, cũng bởi vì như vậy nên vừa nãy bọn họ mới bị con quỷ nữ Hà thị kia lợi dụng.
Về phần Trần Tiểu An đang đứng bên cạnh Dư Hoán, những học sinh cấp 2 bình thường ít lên weibo thì nhìn thoáng qua cũng không biết cậu, chỉ là cảm thấy người này có chút ưa nhìn.
Dư Hoán nói: “Tụi anh cùng nhau đưa em về.”
Cậu học sinh khẩn trương đến mức không nói nên lời, chân tay luống cuống nhìn sang Trần Trạch Ý nhưng Trần Trạch Ý lại nói: “Không cần đâu, hình như anh rất nổi tiếng nhỉ, lỡ trên đường bị phóng viên nào đó chặn lại thì không phải rất phiền phức sao? Tôi và Tiểu An đưa em ấy trở về là được rồi, các anh ở đây chờ tôi hoặc là các anh cứ tự đi về luôn đi?”
Chủ yếu là có người khác đi theo thì có lẽ y và Trần Tiểu An không có cách nào nói chuyện thoải mái được.
Dư Hoán lại nói: “Tôi lo lắng…”
Trần Trạch Ý tưởng rằng Dư Hoán đang nói đến Trần Tiểu An, y cạn lời: “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, ma quỷ mà trình cỡ như con vừa nãy thì Tiểu An có thể đánh được mười con luôn.”
Vẻ mặt Dư Hoán đứng đắn, nói rất có lý có tình: “Vì vậy tôi nói mà, không phải tôi lo cho em ấy mà là lo hai người tay trói gà còn không chặt phải ở lại đây là tôi và Quý Nhất Nhiên, ngộ nhỡ các cậu đi rồi chúng tôi lại gặp phải cái gì…”
Trần Trạch Ý: “…”
“Lão lưu manh, vì chung một đường với Tiểu An mà cái gì cậu cũng nói được”, Quý Nhất Nhiên khó chịu, “Nói cái gì mà hai người chúng ta tay trói gà không chặt, tốt xấu gì anh cũng là người có thân phận đấy.”
Cậu học sinh vốn dĩ rất hưng phấn và khẩn trương, hiện tại chỉ còn lại choáng váng: “???”
Dư Hoán nhìn cậu nhóc một cái: “Bạn học nhỏ, bọn anh đang ghi hình một chương trình, chơi trò “Script Kill” [1] bản live-action.”
[1]Bản gốc là 剧本杀, mình search thì ra 2 tựa game:
– 1 cái là Script Kill: là một ứng dụng lấy cá nhân làm trung tâm để hỗ trợ suy luận trò chơi. Trò chơi tích hợp nhiều thuộc tính như giọng nói, suy luận logic và tương tác xã hội. (Nguồn: baike baidu)
– 1 cái là Murder Mystery Game: là những trò chơi tiệc tùng trong đó một trong những người tham gia bữa tiệc đang bí mật đóng vai một kẻ giết người, và những người tham dự khác phải xác định ai trong số họ là tội phạm. (Nguồn: wikipedia)
HẾT CHƯƠNG 16
<CHƯƠNG 15CHƯƠNG 17>Bình chọn1 người thả tim
Chia sẻ giúp mình đi ^O^Có liên quanCó mèo | Chương 2601/10/2021Trong "có mèo trong tay muốn gì được nấy"
Có mèo | Chương 2201/10/2021Trong "có mèo trong tay muốn gì được nấy"
Có mèo | Chương 3417/10/2021Trong "có mèo trong tay muốn gì được nấy"
POSTED IN
CÓ MÈO TRONG TAY MUỐN GÌ ĐƯỢC NẤYCÓ MÈO TRONG TAY MUỐN GÌ ĐƯỢC NẤYTEENYWEENYBITTYTHẤT MIÊN ĐIỆN ĐĂNGĐăng bởi Susan"So many books, so little time." ― Frank Zappa
Xem tất cả bài viết bởi SusanĐƯỢC TÀI TRỢ
Sponsored Post MenuLearn from the experts: Create a successful blog with our brand new courseThe WordPress.com BlogWordPress.com is excited to announce our newest offering: a
course just for beginning bloggers where you’ll learn everything you need to know about blogging from the most trusted experts in the industry. We have helped millions of blogs get up and running, we know what works, and we want you to to know everything we know. This course provides all the fundamental skills and inspiration you need to get your blog started, an interactive community forum, and content updated annually.
Register nowChia sẻ giúp mình đi ^O^Đang tải...
Điều hướng bài viết‹ PREVIOUSCó mèo | Chương 15NEXT ›Có mèo | Chương 17Trả lờiSearch here Tìm kiếm cho:
About Susan Susan nè Xin chào! Cảm ơn mọi người đã ghé blog của mình
Trình độ Tiếng Trung của mình chỉ ở mức HSK3, cho nên bản edit không thể chính xác hoàn toàn nội dung được. Bên cạnh đó, vốn từ vựng và câu cú Tiếng Việt của mình cũng khá dở. Vì vậy mọi người cứ thoải mái phê bình và đóng góp ý kiến nhé!
Mình lựa truyện edit dựa vào tag và hên xui, để tránh ảnh hưởng đến việc edit nên mình sẽ không đọc trước QT của bất kỳ truyện nào cả. Vì vậy nếu các bạn lỡ trúng lôi mà không được cảnh báo trước thì mong các bạn thông cảm giúp mình, vì rất có thể mình cũng bị dẫm mìn giống các bạn
Mình không có lịch đăng truyện cụ thể, xong chương nào mình sẽ upload chương đó.
Gòi thoi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nha
New Arrivals Lovely Comments Reach me via Email Gõ địa chỉ mail của bạn vào đây để nhận thông báo chương nha
Địa chỉ email:
Follow
Susan' visitors - 5 920 footprints
CategoriesTạo trang web với WordPress
Tham giaTrang này sử dụng cookie.
Tìm hiểu cách kiểm soát ở trong:
Chính Sách Cookie