"Đúng, Âm dương thiên luân linh căn." Trung niên nam tử họ Đỗ đang nhìn về phía Đường Hạo, Đường Hạo không tự chủ tránh đi ánh mắt của hắn, bởi vì ánh mắt này thật đáng sợ, giống như có thể xuyên thấu linh hồn.

"Cái gọi là Âm dương thiên luân linh căn, là một loại linh căn tu luyện hiếm thấy, trong trăm vạn không có một, người có linh căn này chỗ tốt rất lớn, cũng có cực lớn chỗ hỏng." Trung niên nam tử họ Đỗ dừng một chút hít một hơi, "Chỗ tốt là có thể tu luyện dược đạo tiến triển cực nhanh, đối với dược tính linh dược thiên nhiên có lực tương tác cùng cảm giác rất cao, chỉ cần một lòng khổ tu, năm năm có thể trở thành linh dược sư, mười năm có thể trở thành Dược Tông, nếu như có cơ duyên, khả năng thành tựu rất cao."

Đường Hạo nghe xong, trong nội tâm giật mình, không nghĩ tới linh căn kia tốt như thế, nhưng hắn vẫn cẩn thận nghe câu nói kế tiếp.

"Chỗ xấu là, qua 15 tuổi, hàng năm một lần âm dương cắn trả, mười ngày cực lạnh, mười ngày cực nhiệt, mỗi một lần cắn trả, đều giảm bớt tuổi thọ mười năm. Nếu như không có cao nhân Dược Tông trở lên cứu chữa, trong ba năm chắc chắn phải chết, dù cho cao nhân cứu chữa, cuối cùng cũng sống không quá 25."

Như sấm sét giữa trời quang!

Lời này đối với Đường Hạo mà nói, quả nhiên là sấm sét giữa trời quang.

Nếu như là những người khác nói, hắn có khả năng lập tức trở mặt, nhưng trước mắt là một vị linh dược sư, hắn mà nói là quyền uy tuyệt đối.

"Vũ Ngưng sang năm là 15 rồi!" Đường Hạo lẩm bẩm nói.

"Đúng, cho nên ta chuẩn bị cho Đỗ thúc thúc mang Vũ Ngưng đi Bạch Vân Sơn, bái nhập Đại tế thế tông."

Đường Hạo nghe được lời nói của Đường Phong Sơn, trong lòng nặng nề không thôi.

Sống không quá hai mươi lăm!

Nhớ tới Vũ Ngưng đôi má phấn điêu ngọc trác, nhớ tới ánh mắt như nước long lanh, khuôn mặt nhỏ cùng luôn nhảy cẫng hoan hô, Đường Hạo tim như bị đao cắt.

Suốt hai ngày thời gian, Đường Hạo mới lấy lại bình tĩnh được.

Hai ngày này, hắn mỗi thời mỗi khắc cũng đều lo lắng vấn đề của Vũ Ngưng, xem sách vở khắp nơi, nhưng mỗi một quyển sách đều nói cho hắn biết, Âm dương thiên luân linh căn khó giải, 25 chắc chắn phải chết.

Lại vừa nghĩ tới một người tuổi còn nhỏ lại đi địa phương xa lạ, Đường Hạo tâm liền nặng nề khó có thể tự kềm chế.

Thế gian này, hắn yêu nhất ngoại trừ phụ thân, chính là thân muội muội không có nửa điểm liên hệ máu mủ này, so với muội muội ruột còn thân hơn.

Hai ngày thời gian, hắn mới rốt cuộc minh bạch.

Nếu yêu thương nàng, nên để nàng đi Đại tế thế tông, bằng không đợi bệnh phát, hết thảy đều đã chậm.

Ngay khi quyết định trong lòng của hắn cũng buông lỏng. Mỗi người đều có mỗi mệnh, Vũ Ngưng cũng có mạng của nàng, điều hắn có thể làm là trước khi Vũ Ngưng đi phải thật tốt với nàng.

Hai ngày này, hắn cùng Vũ Ngưng dạo phố, mua các loại quần áo, ăn mặc, mua cho nàng mứt quả, đồ chơi làm bằng đường, theo nàng xem mặt trời mọc mặt trời lặn. Vũ Ngưng cũng rất hiểu chuyện, giống như thoáng cái trưởng thành, thập phần khéo léo, thậm chí tới an ủi Đường Hạo, để cho hắn lòng càng thêm chua xót.

Nên tới thì tới, hai ngày chuẩn bị đã qua, đêm rất khuya, Trung niên họ Đỗ đang đến gần... Muốn dẫn Vũ Ngưng đi.

"Ca ca, Vũ Ngưng phải đi." Vũ Ngưng ăn mặc một thân quần áo mới mà Đường Hạo mua cho, đôi mắt to đẹp đầy nước mắt, làm người ta thương yêu không thôi, "Ca ca sẽ đến tìm ta chứ?"

Sắc mặt Đường Hạo tái nhợt, có chút khàn giọng, nhưng kiên định nói: "Sẽ, ca ca chẳng mấy chốc sẽ tới thăm ngươi."

"Rất nhanh là bao nhanh?" Vũ Ngưng thanh âm chát chúa mà hỏi.

Đường Hạo cắn răng, nắm bắt tay của nàng, "Rất nhanh, sẽ thật nhanh! Ca ca sẽ đem hết toàn lực tu luyện, cố gắng sớm ngày nhìn thấy Vũ Ngưng, cùng Vũ Ngưng xem mặt trời lặn."

"Được." Vũ Ngưng khuôn mặt trắng nõn cười hì hì nói, nhưng Đường Hạo rõ ràng chứng kiến hai hàng nước mắt lăn xuống.

Hắn đã không dám nhìn nữa, quay người vào phòng, nước mắt không cầm được tuôn ra.

Nhân sinh đúng lúc có thể có một người cùng ngươi tưởng niệm cùng không muốn như thế, cũng đã là phúc khí.

Đường Hạo cắn răng không nhìn ra ngoài, chỉ nghe phía bên ngoài vang lên thanh âm lục lạc kỳ dị, sau đó âm thanh dần dần đi xa, hắn mới dám đẩy cửa sổ ra.

Ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy một đạo thanh quang ở trên trời bay tán loạn, xem bộ dáng là một khay ngọc thanh sắc, thẳng đến phương Tây Nam mà đi. Trung niên họ Đỗ ít nhất cũng là cao thủ Tụ Hồn cảnh.

Đường Phong Sơn ngửa đầu nhìn xem ánh sáng màu xanh nhanh chóng biến mất, không nhịn được than thở, trong miệng lẩm bẩm nói: "Thiên sơn vạn thủy, ngàn vạn phải bảo trọng."

Tâm tình Đường Hạo trầm trọng đến cực điểm, nhưng hắn vẫn lập tức trở về phòng tu luyện, hắn tuân thủ nghiêm ngặt lời vừa nói với Vũ Ngưng, muốn đem hết toàn lực cố gắng tu luyện, sớm ngày đi Bạch Vân Sơn tìm nàng.

Bạch Ngọc Sơn cách đây nghìn vạn dặm, vô số đầm lầy, sa mạc, rừng nhiệt đới , không có năng lực cưỡi gió phi hành, căn bản không đến được, nói cách khác ít nhất phải là Tụ Hồn cảnh cao thủ.

Vì điểm này, hắn cũng phải nỗ lực tu luyện.

Từ nay về sau, Đường Hạo tu luyện lại có một động lực kiên định -- có thể sớm ngày tới tìm Vũ Ngưng.

...

Đường Hạo xếp bằng ở trong phòng, toàn thân được bao trùm bởi một tầng hào quang màu xanh.

Lúc này, trong đầu hắn đang tại tập trung toàn bộ suy nghĩ.

Ngày mai sẽ cùng Lăng Vân chiến đấu, tối nay hắn phải có chỗ thành tựu, bởi vậy hắn từng lần một tu luyện Kinh Lôi Thập Tam Kiếm, mà trong đầu Ảnh tử cũng đang không ngừng diễn dịch, mà kinh hỉ lớn nhất là Đường Hạo phát hiện ảnh tử vậy mà có thể suy diễn ra chiêu thứ tư.

Kinh Lôi Thập Tam Kiếm là một bản thiếu, chỉ có được 3 thức kiếm, bởi vậy chỉ có thể tu luyện tới thức thứ 3, nhưng ảnh tử năng lực suy diễn cường đại, vậy mà từ ba chiêu đầu diễn hóa ra chiêu thứ tư.

Đường Hạo theo như sách ghi lại biết một chiêu này tên là "Nhất kiếm đoạn âm dương".



Một chiêu này uy lực so ba chiêu đầu cộng lại còn lớn hơn, bởi vì Kinh Lôi Thập Tam Kiếm kỳ thật chia làm bốn giai đoạn cùng một Đại viên mãn. Mỗi ba chiêu là một giai đoạn, chiêu thứ tư chính là giai đoạn thứ hai, chiêu thứ bảy là giai đoạn thứ ba, chiêu thứ mười là giai đoạn thứ tư, mà giai đoạn cuối cùng chỉ có một chiêu – “Nhất kiếm dẫn vạn lôi”.

Chiêu thứ tư thuộc về giai đoạn thứ hai, độ khó tu luyện thật lớn , nhưng uy lực cũng vượt xa ba chiêu đầu cộng lại.

Một chiêu này Đường Hạo cẩn thận quan sát bảy, tám lần rồi theo một chiêu này tiến hành, thời điểm ra chiêu yêu cầu Kiếm Ý.

Trước kia sử dụng kiếm chỉ là dùng sức, nhưng chiêu này thì cần Kiếm Ý, cảm ngộ sự tồn tại của kiếm, cảm ngộ sinh mệnh của kiếm, một kiếm bổ ra tách âm dương. Từ Ý mà ra kiếm, mới thật sự là xuất kiếm.

Kiếm cảnh giới cao nhất là "Thiên địa một kiếm", một kiếm dẫn vạn lôi, là đạt tới nhân kiếm hợp nhất, thậm chí không cần kiếm thật, chính mình là một thanh kiếm.

Mà Kiếm Ý chính là bước vào giai đoạn chân chính sử dụng kiếm.

Đường Hạo quan sát vài lần, rốt cục mới chậm rãi mở mắt ra, trước mặt hắn là chuôi Bắc Cực Hàn Thiết kiếm, dài ba xích, rộng một tấc, trong bóng đêm hiện ra ánh sáng nhạt.

Hắn nhìn chằm chằm kiếm, cảm ngộ kiếm.

Bạch!

Một tay chộp kiếm, hắn giống như cảm giác được kiếm khẽ kêu, kiếm run rẩy.

Nhất kiếm đoạn âm dương!

Trong tay Đường Hạo, Bắc Cực Hàn Thiết kiếm khẽ đảo, dựa theo Kinh Lôi Thập Tam Kiếm thi triển ra, lập tức, một cổ ý cảnh giống như đến từ trong nội tâm dọc theo lòng bàn tay truyền đến thân kiếm, kiếm đang gầm thét, kiếm đang gào thét.

Cỗ kiếm khí say mê hấp dẫn, để cho Đường Hạo cảm giác được da đầu như đang bị điện giật, run lên, cả người cùng kiếm tiếp xúc, bắt đầu dung hòa.

Hô!

Một kiếm bổ ra, nhìn như chậm, nhưng kì thực tốc độ cực nhanh, nặng nề gầm rú như Sư như Hổ, lúc này kiếm như vật còn sống, như rồng như mãng, thậm chí có thể vặn vẹo.

OÀ..ÀNH!

Trên lưỡi kiếm, khí bạo lập tức nổ tung, một kiếm bổ ra, tựa hồ muốn chém không gian thành hai nữa, Đường Hạo thậm chí mắt thường còn thấy được không gian rung động lắc lư, nếu như đối phương cùng mình tiếp kiếm vậy thì là một thảm kịch rồi.

Giờ khắc này, kiếm là người thi triển, thân thể kéo dài, người cầm kiếm uy lực phóng đại.

Nhất kiếm đoạn âm dương!

Đường Hạo thu kiếm mà đứng, trong nội tâm đè nặng cảm giác kích động.

Chỉ là chiêu thứ tư có thể đạt tới không khí chấn động, ngưng tụ khí bạo, nếu như đến chiêu cuối cùng, uy lực kia chắc chắn gấp mười gấp trăm lần.

Một khắc này làm cho người ta chờ mong .

Đường Hạo thu hồi trường kiếm, ngược lại tiến hành nghiên cứu 《 Huyền Hoàng trọng lực kinh 》, đây là bài học hắn bắt buộc mỗi ngày phải học, liên tiếp nhìn nhiều ngày như vậy, Đường Hạo đối với kinh văn trong đó đã thuộc làu.

Mặc dù không biết có thể thành công hay không thi triển ra, nhưng hắn đang chuẩn bị thử một chút.

Dựa theo nội dung Huyền Hoàng trọng lực, Đường Hạo nhanh chóng ở trước ngực ngưng kết thủ ấn, đại não tiến vào tình trạng thả lỏng, cảm ngộ trọng lực tồn tại trong thiên địa. Đồng thời đem chân khí trong cơ thể dọc theo kinh mạch đặc biệt chạy, rất nhanh, hắn cảm giác được song chưởng bắt đầu nóng lên giống như cầm hai khối than nóng.

"Ra!"

Hắn rống to một tiếng, toàn thân đột nhiên nổi lên hào quang màu vàng đất, lấy hắn làm trung tâm, ánh sáng màu vàng bên ngoài thân tiến hành khuếch tán.

Nhưng còn không đợi ánh sáng màu vàng khuếch tán thành trọng lực không gian, Đường Hạo đột nhiên cảm giác được cháng váng hoa mắt, trong lúc nhất thời chân khí thác loạn, Đường Hạo bề bộn khoanh chân ngồi tĩnh tọa, nhưng vẫn áp chế không nổi khí lưu tán loạn trong cơ thể, trên da xuất hiện từng đạo gân như xà.

Đường Hạo bất đắc dĩ, ăn một viên Túy Thể đan, Túy Thể đan cũng thuộc về đan dược cường đại, vừa vào thể nội xong cùng chân khí tán loạn chạm vào nhau, lấy độc trị độc, Đường Hạo nhổ ra hai cục máu sau đó mới dần dần bình phục lại.

Hít sâu một hơi, Đường Hạo âm thầm kinh tâm, xem ra thân thể mình vẫn còn quá yếu ớt, có chút nóng vội rồi.

Hắn thu hồi 《 Huyền Hoàng trọng lực kinh 》, vội vàng ngồi xuống điều tức.

Sau một đêm, Đường Hạo dậy thật sớm luyện công buổi sáng.

Nhưng vừa đi ra gia môn không bao lâu, bỗng nhiên đụng phải một đám đệ tử chạy tới phía sau núi tu luyện, trong đó cầm đầu lại người Đường Hạo không muốn đụng phải nhất - Đường Kiếm Ngọc.

Đường Hạo vừa mới chuẩn bị quay người nhưng cũng đã chậm.

"Đường Hạo, ngươi là con rùa đen rúc đầu!" Đường Kiếm Ngọc một tiếng quát chói tai, hướng Đường Hạo chạy thằng tới, thoáng một chốc ngăn ở trước mặt Đường Hạo, "Thương thế của đệ đệ ta, ta tìm ngươi báo thù, thiên kinh địa nghĩa, ngươi trốn tới trốn lui có phải là nam nhân hay không?"

Lời vừa nói làm cho Đường Hạo có chút bất đắc dĩ.

"Đường Hạo, ta bây giờ cùng ngươi chính thức ước chiến!" Đường Kiếm Ngọc mặt mũi giận dữ nhìn chằm chằm Đường Hạo, "Lần này nếu như ta thua, về sau sẽ không tìm ngươi nữa, gặp ngươi sẽ chạy thật xa, mà nếu như ngươi thua, liền đoạn một tay bồi tội! Như thế nào? Là nam nhân liền chiến!"

Đường Hạo nghe xong, nếu có thể về sau để cho Đường Kiếm Ngọc trốn tránh mình, vậy không bằng một trận chiến.

Dù sao lấy tính cách Đường Kiếm Ngọc, cho dù hiện tại không đánh, sớm muộn cũng phải đánh một trận.

"Được, ta đáp ứng ngươi!" Đường Hạo rút ra Bắc Cực Hàn Thiết kiếm, hắn biết rõ Đường Kiếm ngọc thực lực không tầm thường, mặc dù thân pháp khả năng không bằng mình, nhưng tốt xấu cũng là Tầng 6.

Tu luyện là từ thấp hướng cao, càng cao càng lợi hại, mỗi tăng lên một tầng, nếu so với một tầng trước mạnh gấp ba lần, bởi vậy cùng Đường Kiếm Ngọc chiến đấu không thể khinh địch.



"Rất đàn ông!" Đường Kiếm ngọc hét lớn một tiếng, "Đến!"

Nói xong rút ra song đao, cả người như hóa thân cọp cái, hướng Đường Hạo cấp tốc bay đến, trên song đao ánh sáng tím lập loè, như hai mắt ác ma.

Đường Hạo không chút do dự.

Nhất kiếm Kinh Phong xuất!

Hàn thiết kiếm bổ ra mang theo một cổphong lưu toán loạn cường đại, lăng lệ ác liệt vô cùng, mũi kiếm như răng nanh thẳng đến Đường Kiếm Ngọc.

Rầm rầm rầm!!

Hàn thiết kiếm cùng song đao Đường Kiếm Ngọc đụng vào nhau, tuôn ra hai luồng khí bạo cực kỳ chói mắt, tia lửa văng gắp nơi.

Đường Hạo chỉ cảm thấy giống như bị một con mãnh hổ đụng vào, thất kinh, nhịn không được lui về sau ba bước giảm bớt lực.

Đường Kiếm Ngọc hiển nhiên cũng không ngờ tới Đường Hạo một kích cường đại như thế, bị đánh rút lui bảy tám bước mới dừng lại.

Lúc này, Đường Hạo cùng Đường Kiếm ngọc đại chiến rất nhanh đưa tới đệ tử của Đường gia đi ngang qua vây xem, hơn nữa là đưa ánh mắt đặt ở trên người Đường Hạo, dù sao Đường Kiếm Ngọc có tên đã lâu, nhưng Đường Hạo lại hoàn toàn là hắc mã.

Chứng kiến hai người một kích ngang nhau, mọi người tấm tắc kêu kỳ lạ, đối với thực lực Đường Hạo mạnh mẽ đã tận mắt thấy.

"Lại đến!" Đường Kiếm Ngọc hét lớn một tiếng, "Sóng cuồng Cửu Trảm!!"

Bá bá bá!

Bá bá bá !

Bá bá bá !

Song đao bắn ra hào quang màu tím, giống như yêu ma phụ thể, Đường Kiếm Ngọc lách mình tiến lên, cuồng bổ ra chín đao, một đao bổ ra đao ảnh mang theo khí lãng cuồn cuộn tới, uy thế có chút dọa người.

Đường Hạo rống to một tiếng, đột nhiên cầm kiếm bổ ra, một cổ khí ba cường đại tiêu xạ mà ra.

Ầm!

Cả hai tấn công, tuôn ra một tiếng nổ vang.

Thế và lực ngang nhau.

Nhưng còn không đợi Đường Hạo xuất thủ lần nữa, đạo thứ hai đao ảnh đã bay tới, hơn nữa khí thế mạnh hơn.

Đường Hạo bất đắc dĩ trực tiếp thi triển Bất động như sơn, mặc cho đạo thứ hai đao ảnh bổ trên người mình, lập tức cảm giác như bị người hung hăng đập phá một quyền.

Một kích này còn chưa tiêu tán, đạo thứ ba, đạo thứ tư, đạo thứ năm theo sát mà đến, mỗi một đạo đều cường đại hơn, giống như sóng cuồng từng lớp mà đến.

Ba kích Đường Hạo còn có thể chịu nổi, đến thứ tư kích, Đường Hạo cảm giác được trong cơ thể khí tức cuồn cuộn, khó chịu đến cực điểm.

Nhưng hắn còn phải đỡ đòn.

Đạo thứ bảy, đạo thứ 8!

Rầm rầm !!!

Nổ mạnh như pháo, đánh cho Đường Hạo trụ không nổi lui về phía sau.

Nhưng mà, mạnh nhất chính là đệ cửu đạo đao ảnh như mãnh hổ hạ sơn, lao thẳng tới Đường Hạo, căn bản tránh cũng không thể tránh, Đường Hạo chỉ có thể cắn răng ngạnh kháng.

Ầm ầm!

Một kích này tàn nhẫn vô cùng, đánh vào trên người Đường Hạo, tựa như biển gầm nhào vào trên người Đường Hạo, Đường Hạo toàn bộ thân hình bay rớt ra ngoài, thoáng một chốc đâm vào trên tường, đem vách tường làm ra một cái lổ thủng.

"Nhận lấy cái chết!!"

Đường Kiếm Ngọc mặc dù sử xuất đòn sát thủ, thể lực tiêu hao rất nhiều, nhưng y nguyên đem hết toàn lực, nhảy lên hóa thành ánh sáng tím, trong nháy mắt đến một đống phế gạch.

"Oanh Thiên trảm!"

Một tiếng gầm lên, hắc quang trên song đao cháy hừng hực, giống như hai cánh tay ác ma, khí thế bộc phát ra làm cho người ta sợ hãi, mọi người vây xem đều trợn mắt há hốc mồm, dưới một kích này Đường Hạo đâu còn sống được?

Đường Kiếm Ngọc không chút do dự đánh ra, hai đạo hắc quang giao thoa trực tiếp đánh vào đống gạch, nhất thời một tiếng sấm rền như từ cửu thiên nổ mạnh, đống gạch chồng chất lập tức bị oanh ra một cái hố to, bụi mù cuồn cuộn.

"Ha ha! Khi dễ đệ ta, đây là kết cục!"

Đường Kiếm Ngọc hả giận ngửa mặt lên trời cười dài, ở đâu còn như một cô gái.

Chung quanh tắc thì hoàn toàn yên tĩnh.

"Kết cục gì?"

Ngay tại Đường Kiếm Ngọc đắc ý, sau lưng lại truyền đến thanh âm bình tĩnh của Đường Hạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play