Đàn ông có cứng rắn cỡ nào cũng là người, căn bản không thể chống cự được mèo tinh dễ thương công kích, cho dù anh vốn dĩ chán ghét loại động vật này nhưng ở chung lâu rồi cũng sẽ bị nó đánh gục.

Thống đốc Reuel chính là loại này, cho dù bề ngoài anh rất lãnh khốc, nhưng đối mặt với mèo nhà mình có đôi khi vẫn là sẽ lộ ra một chút tươi cười.

Đặc biệt là những lúc cô phạm xuẩn (*).

Ví dụ như, cô luôn muốn muốn khiêu chiến với độ cao các loại bàn, ngăn tủ, tường, bức màn, sau đó luôn là các loại thất bại.

Ngã rồi leo, leo rồi lại ngã.

Thống đốc đại nhân cũng không xem sách cổ tiếp được nữa, anh vốn là muốn nghiên cứu một chút xem phải chăm sóc giống loài địa cầu cổ này như thế nào, rốt cuộc về phòng nãy giờ cả đôi mắt đều bị cô hoàn toàn bá chiếm, căn bản không có thời gian xem thứ khác. Đừng nói sách giải trí, ngay cả chiến báo anh cũng chẳng muốn xem.

“Meo……” Trình Tiểu Mễ làm mèo lâu rồi cảm thấy mình cũng chậm rãi phát triển theo thuộc tính loài mèo, IQ của nhân loại đã bị cô vứt tới vũ trụ cách xa vạn dặm rồi, như vậy quả thật là không tốt. Nhưng mà đại khái sự lựa chọn giống loài giúp cô biết được, chỉ có càng giống một con mèo hơn nữa mới có khả năng sinh tồn tiếp, cho nên theo bản năng không muốn bác bỏ loại biến hóa này.

Vì thế cô yên lặng ở trong lòng phỉ nhổ hết sức việc mình phạm xuẩn, nhưng vẫn cứ không thể chống cự được cái màn cửa tao nhã này. Thật muốn leo lên trên xem phong cảnh, cho dù nhảy lên được cái chỗ nhô ra thôi cũng được.

Trải qua thời gian dài nghiên cứu kỹ về căn phòng cô biết chỗ nhô ra kia thật ra là một cái tủ âm tường, trong đó để các loại quần áo của thống đốc đại nhân, thậm chí chỗ ngầm bên trong còn có rất nhiều vũ khí tân tiến.

Tò mò hại chết mèo lời này thật không sai, cô chính là tò mò muốn chui vào tủ. Ra sức lại vật lộn một lần, cô cảm thấy móng vuốt của mình càng ngày càng có sức lực, sau đó từ từ lại gần nhảy lên chỗ trống của tủ.

Tiêu rồi, vồ hụt.

Vốn tưởng rằng lần này lại phải té ngã, nào biết là rớt vào trong một bàn tay to, tay anh rất ấm nóng làm Trình Tiểu Mễ không hiểu sao thấy an tâm.

Sau đó, cô được đặt trên ô trống kia.

Trình Tiểu Mễ nhìn thoáng qua thống đốc đại nhân, không rõ anh vì sao đột nhiên phối hợp với mình như vậy. Nghiêng đầu, sau đó nhìn người ta không nhúc nhích, một đôi tròng mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm cô, dường như muốn nhìn xem cô làm gì tiếp theo.

À, thì ra Sen muốn tìm hiểu Boss của mình sao.



Được rồi, vậy để anh nhìn một cái Boss của anh thông minh cỡ nào, ví dụ như có thể mở ngăn tủ ra.

Móng vuốt nhỏ màu trắng nhấn vào chỗ nhô ra một chút, tiếp theo ngăn tủ liền mở ra. Cô hưng phấn meo một tiếng nhảy vào, tóm lấy một cái áo của thống đốc đại nhân mà đánh đu.

Thống đốc Reuel cảm thấy trán mình đột nhiên nhảy dựng, có loại ý tưởng muốn đánh bẹp con mèo này. Vì không nỡ nhìn nó phạm xuẩn mà té ngã cho nên để nó trải nghiệm một chút là được, cuối cùng nó lại đi gây tai họa cho quần áo của mình.

Phải biết rằng, mèo sẽ rụng lông, anh vốn dĩ rất ưa sạch sẽ hơn nữa lúc ra ngoài luôn là không nhiễm một hạt bụi. Nhưng từ mấy lần vuốt lông mèo, dù sạch sẽ cỡ nào, quần áo hoặc trên quần luôn dính theo mấy sợi lông mèo trắng trắng mềm mềm lắc lư theo gió, kia thật sự làm người không thể chịu đựng được.

Giờ cô còn nhảy vào lăn lộn, quần áo phải đem giặt hết rồi.

Nhưng mỗ mèo hoàn toàn không hề biết mình có bao nhiêu gây chuyện, còn đang nhảy nhót bán manh, nháy đôi mắt nhìn thống đốc đại nhân, ý tứ kia là: Sen tới chơi nè, thú vị lắm.

Thống đốc đại nhân hoàn toàn xem hiểu ý cô, duỗi tay day day trán một chút định kéo cô ra. Mà mỗ mèo lại cho rằng anh là đang muốn chơi với mình, còn giấu mình vào trong quần áo, vì thế vô số lông mèo dính ở trên quần áo không giũ xuống được.

Thống đốc đại nhân có chút cam chịu, bỏ đi, mê chơi thì tùy cô vậy, để xem còn có thể lăn lộn ra thêm họa gì nữa.

Đang lúc bọn họ ở đây mắt to trừng mắt nhỏ thì máy đưa tin vang lên, tiếp theo một bóng người 3D xuất hiện ở đó nói: “Báo cáo thống đốc đại nhân, phi thuyền của dân chạy nạn Alpha bị bắn rơi ngoài tinh cầu, hiện giờ rơi xuống trong núi Sa Thạch ngoài thành, cần chi viện không?”

“Là thế lực phương nào ra tay?”

“Hình như là, đám người Lang Nhân Tinh kia.”

“Lá gan rất lớn, dám vận dụng vũ khí trên đầu Reuel ta. Cho người chuẩn bị một chút, chúng ta đi xem sao.”

“Vâng, cần mang lên trọng cơ giáp không?”

“Tôi chỉ là đi xem diễn mà thôi, nếu đám sói con bọn họ dám vào địa bàn của tôi còn dám động thủ, vậy phải giáo huấn cho tốt một chút.” Thống đốc đại nhân nói xong thì tắt máy đưa tin đi, duỗi tay lấy quân trang phẳng phiu của mình chuẩn bị đi ra ngoài xem diễn, nhưng một con mèo hình vật trang sức lại dính trên đồ gỡ xuống kiểu gì cũng không được.

“Lăn xuống đi.” Thống đốc đại nhân ra tiếng uy hiếp.

Nhưng bây giờ mèo Trình Tiểu Mễ đã hoàn toàn không sợ anh, dù sao chơi chơi xấu là có thể đi ra ngoài, thậm chí còn có thể ra khỏi thành xem trộm một chút cô đương nhiên không bỏ móng vuốt ra rồi.



Thống đốc Reuel duỗi tay muốn kéo cô xuống, nhưng mới vừa tiếp xúc với đối phương liền cảm thấy một mảnh mềm mại, từng cây xương sườn nhỏ cũng mềm mại, sợ dùng sức quá lớn sẽ bóp gãy chúng nó mất.

Có điều, dính tay lên rồi liền cảm thấy nghiện, lại thuận tay vuốt hai cái mới buông ra.

Làm sao bây giờ?

Anh cầm quần áo mặc vào sau đó gài nút, kết quả đối phương vẫn còn kiên trì treo, thậm chí còn kiên cường leo lên trên. Đang lúc anh cho rằng đối phương chỉ muốn leo chơi thôi, vậy mà con mèo kia lại chui vào túi áo anh.

“……” Này là muốn đi theo chứ gì, xem ra cô đã quen mình vừa đi liền đi theo, sau đó tự động tự hiểu là chui vào nơi có thể mang cô đi?

Trong lòng lạnh băng thống đốc Reuel đột nhiên dâng lên một cảm giác tự hào, động vật nhỏ mình nuôi quả nhiên là thông minh mà, IQ này mạnh hơn những sa thú bên ngoài nhiều.

Những ai từng nuôi mèo cũng đều biết, lúc họ có cảm giác kiêu ngạo về sự ưu tú của sủng vật nhà mình thì sẽ muốn đi khoe khoang một hồi, vì thế thống đốc đại nhân não vừa kéo liền ôm sủng vật nhà mình ra cửa.

Trình Tiểu Mễ lần đầu tiên đi ra cửa thành, cô biết tòa thành này tên là Biên thành, là chủ thành hàng đầu của thành phố.

Nơi này thành lập là để ngăn cản thú tinh tế và những nguy hiểm đến từ vũ trụ, chưa kể việc gần như ngày nào cũng có chiến sự. Nhưng từ hơn năm mươi năm trước sau khi được thống đốc Reuel tiếp quản thì chiến sự liền ít hơn một nửa, mà cái thành này cũng phát triển hơn.

Bọn họ lúc này ngồi đang ngồi trong một chiếc xe chở đá hình như là phương tiện giao thông hặng nặng giống xe tăng của địa cầu, nghe nói cũng gọi là xe, có điều là xe thiết giáp.

Già Nạp Tinh cùng toàn bộ tinh tế đều tôn trọng cường giả vi tôn, cho nên bọn họ chạy xe cũng đều khẩu vị nặng, xinh đẹp mà không thực dụng cơ bản không có người nào thích, trái lại loại xe thiết giáp này cuối cùng hoan nghênh.

Trình Tiểu Mễ ngồi ở bên trong ý nghĩ đầu tiên chính là, quả nhiên là công nghệ cao, không cần lái xe luôn. Cả xe chỉ có mình thống đốc đại nhân ngồi, cũng chỉ có một hàng ghế ngồi, nhưng tương đối rộng rãi, còn có cả quầy rượu.

Quả nhiên, rượu là thứ ở thông dụng tinh tế sao?

Trong lúc đang nghĩ ngợi thống đốc đại nhân duỗi thẳng đôi chân dài, tình huống bên ngoài đều được truyền tống đến phía trước xe thông qua hình ảnh 3D, sau khi ra khỏi thành Trình Tiểu Mễ lại thấy cát bay đầy trời, hơn nữa dường như gió rất lớn, lúc quật vào xe có thể nghe được tiếng vang rất nhỏ.

(*) Phạm xuẩn : làm những việc ngốc nghếch

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play