Nhìn người đó đủ rồi Trình Tiểu Mễ cảm thấy mình hẳn là nên làm quen với hoàn cảnh xung quanh một chút, cô đứng lên trên mặt đất đi hai vòng, sau đó phát hiện căn phòng này rất lớn, nhưng lại khá trống trải. Trừ một cái giường lớn hai cái ghế dựa với một cái bàn ra thì không còn gì nữa.
Phòng hiện đại còn có cái gì mà TV máy tính linh tinh, chẳng lẽ người ở thế giới này không cần mấy thứ này?
Đột nhiên, cô phát hiện căn phòng này có một cái cửa sổ sát đất vô cùng lớn, vì thế chạy như điên qua muốn nhìn xem tình hình bên ngoài.
Nhưng sau khi nhìn xong thì thấy toàn bộ miêu sinh của cô đều không xong rồi, tường vây cao cao, bầu trời đêm hắc ám. Có điều là trên bầu trời thường thường còn có máy bay không rõ bay qua, xem thấy cực kỳ lớn.
Thế giới này hình như cái gì cũng to lớn, ngay cả chó mà binh lính dắt đi ngang qua cũng thật là lớn, lại nói tiếp con chó kia hẳn là chó chứ không phải gấu đúng không?
Trình Tiểu Mễ dán cả người vào cửa kính, thân mèo dán lên, đồng thời chú ý tới hình ảnh phản chiếu phát hiện mình thật là con mèo con nhỏ xíu. Đại khái chỉ lớn bằng bàn tay đàn ông trưởng thành, toàn thân tuyết trắng, chỉ có một vài hoa văn màu nước tương trên trán, nhưng có một nửa nhìn không quá đậm. Đôi mắt màu u lam, bên trong dường như chứa cả một biển sao trời mênh mông, bộ lông dài mềm mượt thoạt nhìn như mèo tiên.
Chẳng trách thống đốc hung dữ kia thấy thương tiếc mà cứu cô, với hình dáng bé nhỏ này nhặt được ở đâu cũng có thể manh sát tứ phương.
Dù sao cũng là xuyên thành mèo, không bằng liền lợi dụng ưu thế này manh xỉu Sen, khiến anh phục vụ mình cả đời đi.
Đang suy nghĩ nhập thần, đột nhiên một bóng người phủ xuống, cô theo bản năng rụt cổ một chút. Nhưng đối phương lại xách cô lên ném vào trong ổ, mở miệng nói: “Cực đêm rét lạnh, mi nhỏ vậy dán lên đó không sợ bị đông lạnh thành băng sao?”
Hửm?
Đây là trong phòng sao lạnh tới vậy được, đang nghĩ ngợi thì phía bên ngoài cửa sổ đột nhiên dường như đóng một tầng băng, cả cửa sổ đó cũng bị đông lạnh đến vang lách cách. Nếu không phải cô rời khỏi nơi đó, hiện tại thật sự sẽ bị đông lạnh thành băng.
Đa tạ Sen, anh thật là quá đủ tư cách.
Làm một người mới tập tễnh làm mèo, Trình Tiểu Mễ quyết định muốn manh hóa lãnh khốc nam, ngồi ổn địa vị Boss meo. Đầu tiên, cô quyết định thân cận một chút. Vì thế đi đến bên người anh, cọ lên chân thô to của anh.
Bạch, không cọ được, thân thể nho nhỏ của cô lăn một vòng trên đất mới đứng vững.
Hở, đã xảy ra chuyện gì?
Trình Tiểu Mễ khó hiểu ngẩng đầu nhìn thoáng qua đôi mắt trên đầu kia, mới phát hiện thân cao hạn chế căn bản nhìn không tới, vì thế liền ngồi tại chỗ nhìn đôi chân dài, lại không tin chuyện quỷ quái đang xảy ra mà vẫn tiếp tục cọ về phía trước.
Lần này cô đã thấy rõ, lúc cô cố gắng xông lên thì người ta lại khéo léo né tránh.
Đồ máu lạnh, sao anh lại có thể né tránh Boss meo gần gũi, quả thực làm cho người ta không nói được lời nào.
Đang lúc suy tư, cái đuôi của Trình Tiểu Mễ không ngừng động đậy, sau đó một đôi mắt nhìn chằm chằm hai chân người ta nhắm chuẩn, méooo một tiếng liền nhào tới.
Thống đốc đại nhân: Nó là đang tự chơi sao?
Dáng vẻ lăn lộn trên mặt đất như một quả cầu trắng đúng là rất thú vị, hay là giúp nó lăn nhiều hơn để rèn luyện thân thể nhỉ?
Đáng tiếc, mỗ mèo thể chất quá yếu, lăn mấy vòng đã hết nhúc nhích nổi quỳ rạp trên mặt đất hất đuôi.
Boss meo mệt mỏi, hôm nay cứ như vậy đi, ngày mai có rảnh giao lưu tiếp.
Nhưng một chén sữa bột xuất hiện, Trình Tiểu Mễ vẫn bò dậy ăn một chút. Tuy rằng không ngon lắm nhưng không thể nhịn đói, cô chỉ ăn một chút đã no rồi.
Thống đốc đại nhân thấy nó ăn xong liền ném vật nhỏ vào trong ổ của nó, cực đêm ở Già Nạp Tinh tương đối dài, còn cũng may trong nhà hẳn là không đông chết được nó. Ngày thường có một ít động vật nhỏ ban đêm đều là ở bên ngoài, chẳng qua anh cảm thấy nếu ném nó ra ngoài rất nhanh thôi sẽ biến thành một khối tiểu thi thể. Có điều là nó tới thật không đúng lúc, mấy ngày hôm trước mới vừa trải qua chiến tranh, tinh thần hải của anh có chút không ổn, cần có thời gian để bình tĩnh, có đôi khi cảm xúc hơi kích động liền sẽ bạo tẩu. Cho nên, thừa dịp trong khoảng thời gian này bình ổn một chút, cho nên nói anh phải ngủ sớm, thật ra là nằm đó bình tĩnh tinh thần hải của mình.
Hôm nay lại bình tĩnh dễ một cách bất ngờ, đặc biệt là lúc nửa đêm anh thế nhưng cảm lại thấy tinh thần hải lạnh băng của mình có một tia ấm áp, rất nhỏ rất nhỏ, nhưng lại có thể trợ giúp anh xoa dịu cảm xúc của mình.
Một hồi lâu anh tỉnh lại thì phát hiện trời đã sáng, sau đó có một vật mềm nhũn co rúc ở bên cánh tay trong chăn, còn ngáy khò khè.
“……” Vật nhỏ này bò lên giường lúc nào?
Anh ngẩn ra một hồi, sau đó nói: “Người đâu.”
Chỉ chốc lát sau phó quan Bắc Thần đi đến, nhìn thấy một màn trên giường này cả người đều không tốt. Thống đốc đại nhân nhà mình ngày thường ghét nhất người khác chạm vào anh, không nghĩ tới thế nhưng có thể ôm sủng vật mà ngủ.
“Đi lấy máy thám trắc tinh thần tới đây, tôi nghi ngờ vật nhỏ này có lực lượng trấn an tinh thần hải.”
“Cái gì, vậy chẳng phải chính là nữ thần? Chính là, nữ thần động vật ……” Muốn khóc quá đi.
“Đi.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát sau, một dụng cụ kỳ quái được đem vào, Trình Tiểu Mễ ngủ đến say sưa nào biết người khác sắp làm gì với mình, lúc một móng vuốt nhỏ bị nắm lên cô còn đang ngáy ngủ.
Sau đó……
Méooo một tiếng thảm thiết, tuyệt đối phải gọi là khàn cả giọng.
“……” Chẳng qua là chích lấy một xíu máu thôi mà đau như vậy sao?
Thống đốc đại nhân có chút hối hận không đánh thức nó rồi mới lấy máu, mắt thấy mỗ tiểu động vật vốn đang rất tín nhiệm anh đã té ngã lộn nhào xuống giường rúc vào góc tường, lại còn dùng một chân còn khỏe ôm một chân đang bị thương vẻ mặt mê mang nhìn anh.
Thống đốc đại nhân trong lòng mềm nhũn, nhưng lại nhìn kết quả thí nghiệm.
Mắt thấy tuyến thí nghiệm ngừng ở ranh giới màu xanh nhạt, Bắc Thần giống như bị đâm mà nhảy dựng lên, kinh ngạc nói: “Không phải chứ, thật đúng là có động vật như vậy. Nhưng, nhưng…… cũng không nhiều tác dụng lắm, chỉ là vừa có một chút tinh thần lực mà thôi, ngay cả cấp số cũng không tính được.”
Anh nhẹ nhàng thở ra, vẫn là nữ thần giới nữ Già Nạp tốt hơn. Tuy rằng ít, nhưng nói tóm lại cũng là phụ nữ, động vật gì đó quá khẩu vị nặng rồi.
“Cậu suy nghĩ gì vậy?” Thống đốc nói xong bảo cậu đem máy trắc nghiệm đi đồng thời nói: “Chuyện này, giữ bí mật.”
“Vâng.” Đương nhiên phải bảo mật, muốn cho người biết động vật nhỏ đó có loại năng lực này thì phải có bao nhiêu người nhớ thương nó nha. Muỗi có nhỏ cũng là thịt, nhưng cậu ta có chút nghi ngờ có người nào sẽ dám nhổ răng trong miệng hổ của thống đốc.
Thống đốc ngồi trên giường nhìn Trình Tiểu Mễ co ro trong góc tường, trước nay nữ thần được gọi là thánh chức giả chỉ có thể xuất hiện ở phụ nữ Già Nạp Tinh, theo truyền thuyết các cô được chúng thần chiếu cố, có được tinh thần lực khiến cho tinh thần hải dễ dàng bạo tẩu của người Già Nạp Tinh yên tĩnh lại. Vốn dĩ toàn bộ vũ trụ chỉ có người Già Nạp Tinh mới có được tinh thần lực, nhưng theo vũ trụ phát triển, Già Nạp Tinh cũng thông hôn cùng các chủng tộc khác, chỉ cần sinh con ra đều có năng lực thức tỉnh tinh thần lực, đáng tiếc cũng không có người Già Nạp Tinh thuần huyết tinh thần lực hùng mạnh, hơn nữa còn có thể tiến giai.
Nhưng theo sự phát triển như vậy Già Nạp Tinh vốn dĩ nữ thần không nhiều lắm càng thêm thiếu, vì chiếm đoạt số tài nguyên cực ít này mà mọi người đều liều mạng chen tới bên cạnh nữ thần, nghĩ rằng dựa vào thân phận chiến công có thể trở thành một thành viên bộ tộc.
Đáng tiếc chung có dị số, thống đốc đại nhân chính là một trong số đó.
Tinh thần hải của anh, ngay cả nữ thần tinh thần lực cũng không bình phục được.
Chẳng qua, anh cũng là lần đầu tiên thấy được động vật có loại năng lực này, xem ra vật nhỏ này thật đúng là bí ẩn.
“Từ hôm nay trở đi mi gọi là tiểu miêu.”
“……” Người ta tên tiểu Mễ được không.
Trình Tiểu Mễ cảm giác vết thương trên móng vuốt cũng không đau như vậy, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi. Thế nhưng thừa dịp cô ngủ mà rút máu, Boss meo sẽ tức giận lắm đó, siêu hung dữ!
Thống đốc từ trước đến nay là không cho phép người khác chống đối lời mình, ngay cả khi nó không hài lòng tên này cũng coi như là đã đặt. Vì thế, bây giờ tên của Trình Tiểu Mễ là tiểu miêu.
Người đặt tên này cũng quá lười, trực tiếp dùng tới tên giống loài.
Nhưng Trình Tiểu Mễ cũng không có cách nào, thống đốc đại nhân này vô cùng cường thế. Từ sau khi cô đến nơi này đã bị nhốt trong phòng suốt ba ngày, những người cô gặp được trừ thống đốc chính là tên phó quan gọi là Bắc Thần kia, tuy rằng thân thể tốt hơn lúc mới tới một chút, nhưng người đàn ông lãnh khốc kia lại bá đạo không cho cô ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT