Nhưng Độc Lang có một nửa huyết thống Lang Nhân Tinh nên tốc độ vô cùng nhanh, muốn đuổi theo được anh ta thật sự rất khó.
Vẫn may lần này thống đốc đại nhân cũng xem như có điều chuẩn bị. Một vật phát sáng gì đó trên tay anh đột nhiên bắn thẳng đến lồng sắt trong tay độc lang, chỉ trong nháy mắt đã cuốn lấy lồng sắt. Thì ra, đây là loại vũ khí bắt giữ mà Jason từng dùng trước đó.
Độc Lang cũng không ngờ đường đường là thống đốc đại nhân thế mà lại dùng loại thủ đoạn tiểu nhân này. Anh ta muốn kéo lồng sắt về nhưng lại phát hiện sức lực đối phương khá lớn không thể kéo về được.
Độc Lang thấy lần này không có cách nào mang theo con mèo nhỏ kia thoát khỏi nơi này, vì thế liền nói : “Thứ tôi không lấy được anh cũng đừng mong lấy.” Nói xong đã rút con dao găm trong giày ra đâm Trình Tiểu Mễ trong lồng sắt.
“Cậu khốn kiếp.” Lần này thống đốc Reuel thật sự nổi giận rồi, anh không thể nào đứng nhìn nữ thần của mình bị đâm trúng, nên trong nháy mắt bạo phát tinh thần lực bắn lồng sắt của Trình Tiểu Mễ ra ngoài, mà Độc Lang cũng đồng thời bị đẩy lui hơn mười bước té lộn nhào mới đứng dậy. Anh ta thấy phương hướng lồng sắt bay ra thì trong lòng thầm than một tiếng đáng tiếc, dù sao nuôi lâu như vậy thấy thế cũng rất đau lòng.
Cũng không biết nó có bị ngã chết hay không, nhưng mình chắc chắn là phải nhân cơ hội chạy trốn rồi.
Bởi vì thống đốc đại nhân cực yêu thú cưng không để ý tới anh ta mà chạy thẳng đến chỗ lồng sắt bay đi kia, nhưng thuộc hạ của anh theo vẫn bám theo sau, nhất định sẽ đến đối phó anh ta.
Độc Lang nhìn liếc mắt phương hướng thống đốc đại nhân rời đi một cái, vẫn là cắn chặt răng xoay người trốn vào rừng rậm Lang Nhân Tinh.
Mà Trình Tiểu Mễ lại không dưng bị cho ngồi một trận tàu lượn siêu tốc, lúc miếng vải đen bị văng ra cô mới biết được mình đang bay trên không trung, dọa cho kêu meo meo thảm thiết.
Cuối cùng mắt thấy sắp rớt xuống dưới cô vội dùng móng vuốt bịt kín hai mắt, cảm thấy mình chắc chắn sẽ trở thành một con mèo bẹp dí.
Nhưng điều khiến người khác không ngờ đã xảy ra, cô lại không rơi xuống là mà chỉ là trước khi ngã xuống đất thì cảm giác mình được một cổ năng lượng vây quanh, sau đó lại còn bay dập dờn như lá rụng rồi rớt xuống cái bạch.
Luồng năng lượng cô lại có điều quen thuộc, là của Sen nhà mình.
“Meo meo.” Sao bây giờ anh mới đến, cô sắp chết đói rồi.
Cô duỗi móng vuốt muốn bắt lấy bóng dáng đáng đang chạy như bay đến kia, nước mắt cũng sắp chảy xuống.
Thống đốc đại nhân tức tốc chạy đến bên cô, có chút bạo lực mà cắt lồng sắt ra, sau đó tiểu sủng vật nhà anh liền phi cái phốc vào ngực anh dùng sức dùng đầu lưỡi liếm cằm có hơi lún phún râu của anh.
Trong lòng mềm nhũn, quả nhiên nó vẫn nhận ra mình, nói cái gì mà sủng vật rời đi chủ nhân lâu rồi thì sẽ nhận không ra nữa, nữ thần của anh…… À không, sủng vật của anh mới sẽ không như thế.
Trình Tiểu Mễ bên kia cảm thấy xúc cảm ở đầu lưỡi hơi sai sai, Sen nhà cô sao lại trở nên chật vật như vậy chứ?
Ngày thường anh cực kỳ sạch sẽ, không đúng rồi, sao trên đầu anh ấy mọc ra lỗ tai vậy, cô liếm trong hoang mang, ngốc ngốc nhìn lỗ tai của thống đốc đại nhân mà ngơ ra.
Thống đốc Reuel lại đoán được suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng sờ đầu cô nói: “Đây là ngụy trang.”
Thì ra là ngụy trang à, mừng hụt rồi, còn tưởng rằng có thể diễn một màn tình yêu thú thú chứ. Nhưng không hiểu sao cảm thấy thống đốc nhà mình mang loại ngụy trang này thật đúng là có một loại tương phản dễ thương ta?
Trình Tiểu Mễ còn muốn thân mật một hồi cùng Sen, nhưng mà thống đốc đại nhân lại trực tiếp bay lên, chờ sau khi thân hình mạnh mẽ của anh vừa mới rơi xuống thì thấy nơi bọn họ vừa đứng bị một loại không biết là gì làm cho nổ thành một cái hố to, tiếp đó bốn năm người sói ngồi trên một thiết bị phi hành bay lại đây. Trong đó một người đầu sói, nghe nói chỉ người Lang Nhân Tinh thuần chủng mới có. Anh ta nói với thống đốc đại nhân: “Reuel, lần trước tao đến Già Nạp Tinh mày cho bọn tao nổ bay, lần này mày chạy đến Lang Nhân Tinh chúng tao rồi còn muốn bình an trở về sao?”
Má ơi, đụng phải mớ phiền phức rồi.
Thống đốc Reuel căn bản không để ý, anh sờ tiểu sủng vật nhà mình một phen, gầy đến nỗi sờ được cả xương, anh nhấc cô lên lưng nói: “Bám chắc, ta mang mi đi ra ngoài, đừng sợ.”
Giọng nói dịu dàng nghe mà muốn mang thai, Trình Tiểu Mễ hút nước miếng có dấu hiệu muốn chảy ra, hai móng vuốt đặt trên cổ thống đốc Reuel vô cùng tín nhiệm mà khò khè ngủ mất. Cô không tự chủ được cảm thấy mình rất to gan, đây là lúc nào chứ, bọn họ rõ ràng còn đang bị người vây công đó, kết quả cô lại ngay lúc này còn đánh một giấc, thật là mèo quá an tâm về thống đốc đại nhân rồi.
Phải biết rằng ở bên Độc Lang kia một thời gian dài rồi mà cô vẫn chưa ngủ một giấc đàng hoàng đâu.
Chẳng qua ở trước mặt Sen nhà mình thì đặc biệt không biết sợ hãi là gì, đừng nói là bốn năm người sói, cho dù là mười mấy người sói cô cũng không bận tâm.
Vừa nghĩ tới đây thì lại thấy thêm một phi hành khí bay tới nữa, không khỏi thầm mắng mình là mèo miệng quạ đen, lập tức bình tâm tĩnh khí không dám nghĩ tiếp. Mà thống đốc đại nhân bày ra một tư thế rất đẹp trai lấy vũ khí trong không gian ra, một trường đao lớn 1 mét 2, thật là quá khốc.
Cây đao này cũng chỉ có người khổng lồ gần hai mét mới có thể dùng, này mà cho Trình Tiểu Mễ thì cô phải kéo đi.
Ngay sau đó thống đốc Reuel liền xông lên đánh với những người sói đó, quả thực là không nói hai lời trông quá lãnh khốc luôn.
Hiện tại Trình Tiểu Mễ mới biết được Sen nhà mình là một người khá hung tàn, ít nhất khi đánh nhau anh không nương tay chút nào.
Có điều tuy rằng tinh thần lực đàn ông Già Nạp Tinh mạnh kinh người, nhưng phải đối phó với mười mấy chiến sĩ đỉnh cấp Lang Nhân Tinh như này thì vẫn có chút tốn sức. Dù sao bọn họ đều là cấp bậc sát thủ, ra tay cũng không lưu tình chút nào.
Thống đốc đại nhân tuy rằng đánh bại được sáu bảy người nhưng là trên người anh cũng chịu thương, lúc này cái người mặt sói của Lang Nhân Tinh đột nhiên lấy vũ khí đặc biệt từ sau xe ra nhắm về phía thống đốc đại nhân.
Thống đốc Reuel nhíu mi, lui một bước dùng đại đao chém xuống không trung, tuy nói là chống cự một ít uy lực, nhưng khí thế lao ra từ nơi đó khiến trong lòng anh chấn động.
Này loại thuốc đánh vào tinh thần lực, không ngờ Lang Nhân Tinh lại có thứ đồ tiên tiến như vậy. Anh lập tức nín thở, sau đó lui nhanh về sau không hề ham chiến. Nếu tinh thần lực bị ức chế thì tuy anh vẫn có thể đánh bại những người này nhưng lại không thể bảo đảm tiểu sủng vật nhà mình an toàn, cho nên anh quyết định chạy, vì thế xoay người nhảy vào trong rừng rậm Lang Nhân Tinh.
Trình Tiểu Mễ cũng ngửi được loại hơi thở này, cảm giác được nó rất không thích hợp. Cô có chút mơ màng sắp ngủ, hơn nữa đang ở bên cạnh Sen nên cảm thấy vô cùng yên tâm, dưới tình huống như vậy liền trực tiếp ngủ luôn. Còn may thống đốc Reuel cảm giác thấy cô không đúng nên ôm vào trong ngực đề phòng cô té ngã rồi tiếp tục chạy vào trong rừng.
Rừng rậm Lang Nhân Tinh vô cùng quỷ dị đầy rẫy nguy hiểm, vô cùng nhiều dã thú, nhưng là cũng là một nơi trốn tránh tốt, chỉ cần chạy đi vào thì đối phương rất khó tìm được anh.
Chỉ là người không quen thuộc với Lang Nhân Tinh đi vào thì rất khó đi ra, thống đốc Reuel rất rõ điểm này, nhưng anh vẫn ôm tiểu sủng vật nhà mình chạy suốt gần một ngày mới bỏ xa được đám thổ phỉ Lang Nhân Tinh kia. Sau đó phát hiện tiểu sủng vật vẫn ngủ mãi chưa tỉnh, xem ra là bị loại thuốc ức chế tinh thần lực này ảnh hưởng.
Anh tìm một sơn động nhỏ an toàn chui đi vào, đốt lửa, như vậy một ít loài nguy hiểm liền sẽ không vào được, sau đó dùng thuốc xử lý vết thương của mình một chút, hiện tại tinh thần lực của anh cũng không thể vận dụng một cách tự nhiên, đợi làm xong hết mới thấy tiểu sủng vật nhà mình mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó thấy anh thì lại meo một tiếng xông tới nhào vào trong lòng ngực anh.
Nhưng mà thống đốc đại nhân đang không mặc quần áo nha, Trình Tiểu Mễ phản ứng kịp thời treo ở trên băng vải quấn người anh, nếu không đã cào trúng thịt anh rồi.
Có điều dáng người Sen nhà mình thật sự quá tốt, cô dùng mặt mình dán vào ngực anh, cũng cảm giác được thống đốc đại nhân nhà mình cứng đờ một chút, xem ra là không quá quen với việc tiếp xúc trực tiếp như vậy.
Quả nhiên, anh xách cô từ trên người xuống, tiện thể cũng thay cô kiểm tra một chút, phát hiện cô không bị thương gì thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Thống đốc Reuel thấy cô không bị thương thì mới xem nhưa yên tâm, sau đó anh đưa các loại đồ ăn cho thú cưng đặt trước mặt cô, cũng không biết khoảng thời gian này cô phải chịu đói cỡ nào mà trông gầy đến chỉ còn da bọc xương.
Trình Tiểu Mễ cảm động quá chừng, trực tiếp ngồi xổm tại chỗ mà ăn, ăn một hồi cô phát hiện thống đốc đại nhân nhà mình không nhúc nhích cũng không lấy đồ ăn ra nên không khỏi chớp chớp mắt meo một tiếng.
Sao anh không ăn vậy?
Thống đốc Reuel hoàn toàn hiểu được, sờ đầu cô một chút, nhìn vật nhỏ ăn đến dính đầy miệng thì trong lòng mềm nhũn. Khoảng thời gian này thật nhớ nó quá, giờ gặp lại rồi thì không biết nên làm gì.
“Mấy ngày này ở Lang Nhân Tinh thức ăn của chúng ta cơ bản đã dùng hết rồi, nhưng mà không quan sao, ta sẽ săn thú. Mi ăn xong thì chúng ta cùng nhau đi ra ngoài.” Loại sinh hoạt này thật đúng là không thích hợp với anh, nhưng ở cùng với tiểu sủng vật nhà mình thì không hề thấy khó chịu chút nào.
Hơn nữa nó lại còn biết quan tâm mình, thật sự sợ nó sẽ thay lòng đổi dạ. Tuy rằng trên diện tinh thần nhóm nữ thần Già Nạp Tinh sẽ không thay lòng với người đàn ông cộng dung với mình, nhưng mà thân thể lại chưa biết chừng đâu.
Một con sói cùng một con mèo nhỏ, nghĩ kiểu gì cũng thấy không có khả năng, hình thể không hợp.
Thật ra anh vốn dĩ muốn khi tìm thấy nó thì sẽ cộng dung tinh thần một lần, cho dù không nhìn được thể ngụy trang của nó, nhưng được sờ hai cái cũng rất thoải mái rồi. Kết quả là tinh thần lực bị ức chế, cũng thật là khiến người ta cạn lời.
Chờ tiểu sủng vật ăn xong, anh liền mang cô xuất phát, động vật quái dị trong rừng rậm này rất nhiều, nhưng hơn phân nửa là có thể ăn. Thống đốc Reuel hành động tuy không nhanh bằng người Lang Nhân Tinh nhưng kỹ năng săn thú là max điểm, chưa tới một lúc anh đã bắt được một con trông giống heo có lại răng nanh, so với heo rừng thì gầy hơn một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT