Nữ tử áo xanh Kế Linh phẫn nộ ra mặt, nghiến răng nghiến lợi. Đêm qua sau khi trở về khách sạn, khỉ nhỏ của nàng liền rầu rỉ không vui,không ăn không uống, một bộ tâm sự nặng nề. . .
Kế Linh đột nhiên có chút ý tưởng, mới phải tìm tới tận cửa nhà hắn, không nghĩ tới con hàng này lại có thái độ như vậy.
Lão Mai ở bên cạnh, trên mặt nói không nên lời lúng túng mà cười gượng. Chính vì công tử nhà mình có EQ cực thấp nên khi hắn đối thoại, trong lòng lão đã lạnh băng.
Chỉ có Thiên Huyễn Linh Hầu, trên người Vân Dương leo lên xong lại leo xuống, khoái hoạt nói không ra lời. Phát ra tiếng kêu chi chi hưng phấn, tinh thần phấn chấn.
Hai người, ngồi đối diện nhau trên một cái bàn đá.
Khục, Vân Dương tự nhiên không ngại gì. Nhưng Kế Linh lại ngượng muốn chết.
Bình sinh nàng chưa từng gặp qua loại tình huống này!
“Thật có lỗi.” Vân Dương rất khiểm nhiên nói : “Hàn xá đơn sơ, đã lâu không có khách nhân ghé thăm. Cho nên trong phủ ngay cả một lá trà cũng không có. . . Chiêu đãi không chu toàn, xin cô nương thứ lỗi.”
Lão Mai thiếu chút nữa ngất luôn.
Ai nói nhà ta không có lá trà?
Kế Linh hai con mắt trừng lớn về phía Vân Dương nhìn khuôn mặt hắn tuấn tú đến nỗi tất cả nữ nhân trong thiên hạ cũng không tìm được bất kỳ khuyết điểm nào, nàng im lặng nhưng trong lòng sớm đã nổi sóng!
Một hồi lâu sau. . .
“Ha ha ha. . .” Kế Linh một bên cười, một bên lắc đầu: “Không sợ Vân công tử chê cười, Kế Linh từ nhỏ tới lớn, với loại đãi ngộ này của Vân công tử là lần đầu gặp phải. Hoặc là nói, cũng là lần cuối của ta.”
Vân Dương nghiêm mặt nói: “Cô nương sai rồi.”
Kế Linh nói: “Ừm?”
Vân Dương nói: “Mọi thứ, đã có lần thứ nhất, liền sẽ có lần thứ hai! Đây là một loại quy luật rồi. Có lẽ cô nương hôm nay là lần đầu gặp được đãi ngộ bực này, nhưng, về sau sẽ thường gặp mà thôi.”
Hắn mỉm cười: “Cô nương, từ từ ngươi sẽ phát hiện. . . A, kỳ thật loại đãi ngộ này. . . sớm đã thành thói quen luôn rồi. . .”
Kế Linh cặp mắt trắng dã trừng to, gắt gao nhìn khuôn mặt tới nữ nhân cũng phải ganh tỵ này, trong lòng nàng đã không còn bất kỳ cảm giác kinh diễm nữa.
Hiện tại nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là hung hăng nện một quyền vào khuôn mặt tuấn tú của hắn!
Trực tiếp đập nát!
“Bản cô nương từ trước tới nay chưa từng gặp qua nam tử nào ác liệt như vậy.” Kế Linh thân thể mềm mại run rẩy, nghiến răng nghiến lợi. Nàng hàm dưỡng tự nhận đã rất không tệ, nếu so sánh với người đồng lứa, không biết vượt qua bao nhiêu người. Nhưng, kẻ trước mắt này chỉ thuận miệng một câu, lại có thể làm cho nàng kìm lòng không được có xúc động muốn giết người!
“Cô nương về sau sẽ thấy được càng nhiều.” Vân Dương dào dạt tự nhiên , nói: “Trong nhân thế, nào có nhiều quân tử để cô nương gặp được chứ? Cũng nên kiến thức một chút những người không phải quân tử a.”
Kế Linh lạnh lùng hừ một tiếng, giễu cợt nói: “Xem ra Vân công tử cũng tự hiểu được, còn biết mình không phải là quân tử.”
Vân Dương nghiêm mặt nói: “Cô nương, xin đừng nên vũ nhục ta.”
Kế Linh nói: “Chính ngươi thừa nhận mình không phải quân tử, còn có thể trách bản cô nương vũ nhục ngươi?”
Vân Dương nghiêm túc nói ra: “Bản công tử có ý tứ là. . . Xin đừng nên dùng hai chữ quân tử này để vũ nhục ta. Mặc kệ ngươi nói ta không phải quân tử, hoặ nói ta là quân tử, đối với ta đều là một loại vũ nhục.”
“. . .”
Kế Linh nghẹn họng nhìn trân trối.
Còn có người vô liêm sỉ như vậy, hơn nữa còn có thể nói lẽ thẳng lý hùng như vậy, Kế Linh thừa nhận, đây là người đầu tiên nàng bình sinh mới thấy qua.
Nữ tử này hẳn phải rất giận dữ đi? Làm sao lại cười?
Kế Linh một bên cười, một bên nói: “Ta biết Vân công tử không chào đón ta, nhưng ta lại rất hiếu kì, có thể thỉnh giáo Vân công tử mấy vấn đề hay không?”
Vân Dương bất đắc dĩ nói: “Vấn đề gì?”
“Công tử cùng ta vốn không quen biết, chỉ là tối hôm qua gặp qua một lần. Nhưng không biết vì sao?” Kế Linh mặt đầy hứng thú hỏi: “Ước gì ta có thể lập tức rời khỏi nơi này, cao chạy xa bay, từ đây không thấy nhau nữa. Ta xác thực không rõ, Vân công tử, đây là vì sao?”
Vân Dương nhếch miệng cười một tiếng, đang muốn nói chuyện, đã thấy Kế Linh phía đối diện dựng thẳng bàn tay nói: “Vân công tử, nêu còn nói hươu nói vượn nữa thì không cần nói nữa rồi. Nếu là Vân công tử chịu giải thích cho ta biết, như vậy, ta liền xoay người rời đi, tuyệt sẽ không làm một khách nhân để chủ nhà chán ghét.”
Kế Linh nghiêm túc gật đầu, biểu thị bản thân tuyệt đối không nói láo.
Vân Dương thần sắc cũng trịnh trọng lên, cười yếu ớt nói: “Nguyên nhân đầu tiên, chính là bởi vì Vân mỗ không thích có người tiến vào cuộc sống của ta. Ta thích thanh tĩnh. Cái thứ hai cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất, chinh là vì cô nương đến đây, đại biểu cho một cái đại phiền toái, mà Vân mỗ bình sinh sợ nhất, chính là phiền phức.”
Kế Linh không hiểu nói: “Giải thích thứ nhất, ta có thể tiếp nhận được. Nhưng cái thứ hai. . . Ngươi làm sao xác định, ta sẽ mang theo đại phiền toái?”
Vân Dương nở nụ cười nhàn trả lời: “Thứ nhất, quá trình cô nương và ta gặp nhau, kỳ thật cũng không phải một chuyện vui vẻ gì. Thứ hai, cô nương mang theo Thiên Huyễn Linh Hầu là Thiên Địa linh vật, biểu thị cho thân phận cô nương tuyệt đối không tầm thường.”
Kế Linh gật đầu thừa nhận.
Bình thường trong gia tộc, ai lại để cho một tiểu cô nương mang theo một bát cấp huyền thú bên người đi khắp nơi?
“Thứ ba, dung mạo hiện tại của cô nương là giả. Thứ tư, tên của cô nương bây giờ, cũng là giả.” Vân Dương khẳng định nói.
Con mắt của Kế Linh xoay vòng nói: “Khục, không phải thật. . . Tốt a, coi như ngươi nói có chút đạo lý đi.”
“Ừm, cô nương mai danh ẩn tích, lại tới đây. Thân phận không tầm thường, lại là lẻ loi một mình. .. Bình thường lấy thân phận của cô nương, khi xuất hành hẳn sẽ có cao thủ di theo bảo vệ. . . Nhưng hiện tại không có. Cho nên. . . Cô nương hẳn là rời nhà ra đi. Đây là vấn đề thứ năm.”
Kế Linh ho khan hai tiếng, chột dạ khẽ gật đầu.
“Chỉ bằng những điều này thôi, đã tạo thành một cái siêu cấp đại phiền toái.” Vân Dương thở dài.
“Chẳng lẽ còn có chuyện khác?” Kế Linh hỏi.
“Đương nhiên là còn.” Vân Dương tiếp tục thở dài: “Thứ sáu, cô nương mặc dù dịch dung, nhưng hai mắt Vân mỗ không bị mù. Cô nương ánh mắt thanh chính, song mi nồng đậm, cái cằm nhọn, nhưng, hai bên da dưới cằm lại không giống nhau. Một bên hơi có chút trắng bệch, một bên thì bình thường. Chênh lệch cực kỳ bé nhỏ.”
Kế Linh mặt đỏ lên nói: “Cái này là sao?” Nếu không phải Vân Dương nói, chính nàng cũng sẽ không chú ý tới, màu sắc hai bên cằm không giống nhau?
“Chuyện này chỉ có thể chứng minh một điều, cô nương là một người cực kỳ cao ngạo, hơn nữa, bình thường người có thể được cô nương để ở trong mắt, trên cơ bản không nhiều.” Vân Dương nói: “Cho nên cô nương đã dưỡng thành một cái thói quen, đó chính là. . . Thói quen quay đầu, giơ lên một bên cái cằm nhìn người.”
Kế Linh nhíu mày nghĩ nghĩ, có vẻ như gia hỏa này nói cũng có chút đạo lý? Bản thân lúc bình thường khi nhìn đám người kia, há không phải ngoẹo đầu, giơ lên cái cằm, nghiêng nghiêng nhìn?
“Lấy cô nương với loại tính cách như vậy, hẳn là một lời không hợp, liền giận dữ mà đi.” Vân Dương nói: “Hơn nữa, tuyệt đối chịu không nổi một chút xíu ủy khuất.”
“Không biết ta nói, có đúng hay không?” Vân Dương mỉm cười nhìn Kế Linh.
“Ngươi nói. . . Đại khái. . . Không sai biệt lắm.” Kế Linh có chút chột dạ. Bởi vì Vân Dương thế mà toàn nói đúng. Nói mình cao ngạo, cũng tính là uyển chuyển, nhưng trên thực tế hẳn phải gọi là kiêu căng mới đúng. . .
“Ừm, nhưng cô nương quật cường như vậy, tính cách cao ngạo, đêm qua gặp nhau cũng không mấy vui vẻ, thế mà sáng sớm hôm nay đến nhà ta bái phỏng.”
Vân Dương nói: “Còn nữa, khi chịu lạnh nhạt, mặc dù lửa giận ngút trời, vẫn áp chế cơn giân trong người mà tới đây, chuyện này đối với cô nương mà nói thật đáng quý.”
“Nếu cô nương đã chịu thiệt thòi, cũng muốn đi tới chỗ này, như vậy. . . Tất nhiên là có một chuyện cực kỳ quan trọng rồi.” Vân Dương nói: “Kết luận thứ tám là. . . Có thể làm cho một người có thân phận cao quý như cô nương, rời nhà trốn đi, tính cách quật cường , tùy hứng nhân vật, không tiếc làm oan bản thân cũng muốn làm chuyện khẩn yếu. . . Mà chuyện đó lại liên quan tới ta, như vậy, không phải ta chọc đại phiền toái thì là gì đây?”
Vân Dương thở dài: “Với gia tộc khổng lồ của cô, phiền toái như vậy, lấy thân phận cùng địa vị Vân mỗ bây giờ mà nói, nào dám dính vào? Cho nên. . . Cô nương vẫn là đi sớm một chút a. Khách đi chủ an a.”
Kế Linh sửng sốt.
Đối phương lại nhận định mình là phiền phức. .
“Ngươi nói không sai. Ta đúng là có chuyện muốn tìm ngươi hỗ trợ.” Kế Linh không khỏi nở nụ cười: “Lợi hại, ngay cả điểm này cũng nhìn ra được.”
Vân Dương cau mày nói: “Tại hạ đã giải thích rõ ràng. Mà lúc nãy cô nương cũng nói rõ, tại hạ nói có đạo lý, như vậy, xin mời cô nương thực hiện hứa hẹn, mau mau rời đi.”
Mắt Kế Linh giật giật mấy cái nói: “Nhưng ngươi hẳn phải biết, ta tìm ngươi có chuyện gì đi?”
Vân Dương khuôn mặt bất động nói: “Rất xin lỗi, ta cũng muốn biết. Cái ta muốn bây giờ, chính là cô nương dựa theo lời vừa hứa lúc nãy, chỉ cần ta giải thích rõ ràng, ngươi liền xoay người rời đi. Sẽ không làm một ác khách để chủ nhân chán ghét.”
Kế Linh cười khan một tiếng, thận trọng nói: “Đúng vậy a, vừa rồi ta nói chính là. . . Chỉ cần ngươi giải thích rõ, ta liền xoay người rời đi. Nhưng bây giờ vấn đề là. . . Ta không quay người a.”
“. . .”
Vân Dương trợn mắt. Nhìn nữ tử nuốt lời trước mặt, trong lúc nhất thời, không còn lời nào để nói.
Kế Linh nhãn châu xoay chuyển, hì hì cười nói: “Ngươi nhìn, ta không quay người. . . Làm sao đi được? Ngươi nói đúng không?”
Nàng quay đầu nhìn Lão Mai nói: “Ách, lão quản gia này, ngươi nhìn công tử nhà người nói nhiều như vậy, tất nhiên đã khát rồi. . . Ngươi nhìn trên đầu hắn đổ nhiều mồ hôi như vậy. Nhanh đi pha chút nước trà mang tới đi a.”
Lão Mai nhìn biểu lộ của Vân Dương, chỉ cảm thấy bụng mình run rẩy.
Có thể nhìn thấy công tử nhà mình kinh ngạc như vậy, bản thân cũng là bình sinh mới thấy qua.
Trên trán công tử toát đầy mồ hôi? Đây không phải là khát, đó là gấp! Cô nãi nãi ngài nói chuyện không tính toán gì hết, hắn có thể không vội sao?
“Ngươi vì sao nói không giữ lời?” Vân Dương tức giận thở hổn hển. Bản thân mang nhiều bí mật như vậy, còn nhiều chuyện phải làm, há có thể để tiểu nha đầu này cuốn lấy?
“Ta. . .” Kế Linh xoay động nhãn châu nói: “. . . Vì cái gì nói chuyện phải giữ lời?”
“Nói không giữ lời, tính là anh hùng hảo hán gì chứ.”
Vân Dương khí mộng. Đối phương thế mà lẽ thẳng khí hùng thừa nhận mình nói không giữ lời!
“Ta vốn cũng không phải là anh hùng hảo hán gì.” Kế Linh nghĩa chính từ nghiêm: “Ta là tiểu nữ tử, không phải anh hùng hảo hán, hì hì. . .”
Thiên Huyễn Linh Hầu coi Vân Dương là người tốt muốn chơi cùng hắn, hưng phấn bò lên đỉnh đầu của hắn, đặt mông rũ xuống. Cái mông hồng hồng, hướng về phia con mắt của hắn.
“Nha. . .” Vân Dương kêu lên một tiếng rên rỉ, trong chốc lát chỉ cảm thấy một trận đau đầu.
Lão Mai đã đi chuẩn bị nước trà. . . Vân Dương cảm giác mình phải cắt tiền lương của lão? Mình chưa đồng ý cho lão đi mà. . .
“Ngươi vẫn nên kiên nhẫn nghe một chút, ta muốn tìm ngươi làm chuyện gì, Vân công tử a.” Kế Linh hì hì cười một tiếng. Nhìn thẳng vào mắt Vân Dương, nụ cười này, cực kỳ giống tiểu hồ ly ăn trộm gà thành công.
Hiển nhiên, bản thân hắn hiện tại chính là con gà con đáng thương kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT