Uyển Dư gấp đến độ không biết phải làm thế nào, cô lập tức đỡ ghế đứng dậy, muốn ngăn cản Diệp Hiểu Khê.

Thế nhưng đám thủ hạ của Diệp Hiểu Khê không cho cô lại gần, thật sự không dám manh động.

Cô hít sâu một hơi, nỗ lực khuyên nhủ Diệp Hiểu Khê bỏ đi suy nghĩ thương tổn Tô Trà Trà.

"Diệp Hiểu Khê, cô đừng động vào Tô Trà Trà, cô vì An Ninh mà định bán mạng như vậy sao, không đáng đâu! Căn bản là An Ninh hoàn toàn không quan tâm đến người bạn như cô, nếu không vì sao cô rơi xuống đầm lầy, cô ta cũng không vươn tay giúp đỡ chứ! Diệp Hiểu Khê, cô bình tĩnh lại! Thả cây kim trong tay xuống đi, Trà Trà thật sự là vô tội mà! Người cô hận là tôi, đừng làm liên lụy đến người không liên can!"
Uyển Dư vẻ mặt thành khẩn nói tiếp: "Diệp Hiểu Khê, thả Trà Trà ra! Chỉ cân cô thả Trà Trà ra, cô muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý!"
Trầm mặc chốc lát, Uyển Dư lại tiếp tục nói: "Không phải cô muốn tẩy trắng sao? Chỉ cần cô thả Trà Trà ra khỏi đây, tôi lập tức lên mạng thanh minh xin lỗi cô, sau đó tôi sẽ công bố rằng tất cả tư liệu xấu đều là do tội cố ý ngụy tạo! Diệp Hiểu Khê, tôi giúp cô làm sáng tỏ chuyện này, cô thả Trà Trà ra có được không?"
Diệp Hiểu Khê vẻ mặt thất vọng đáp: "Uyển Dư, vô dụng thôi! Tất cả tư liệu tôi tệ của tôi đều có chứng cứ xác thực, dù cô có làm sáng tỏ kiểu nào, tôi cũng không ngóc đầu lên nổi rồi! Nếu như tôi đã không ngóc đầu lên được, vậy thì hai người các cô đều phải đi cùng tôi xuống địa ngục!"
Nói dứt lời, Diệp Hiểu Khê giơ ống tiêm trên tay lên sau đó tàn nhẫn đâm vào người Tô Trà Trà.

"Không được!"
Uyển Dư nghẹn ngào khóc nấc lên.

Nghe thấy tiếng hét chói tai của Uyển Dư, Diệp Hiểu Khê đột ngột dừng lại động tác giữa không trung, Cô ta vẫy cánh tay, giống như đang cố ý muốn dằn vặt Uyển Dư: "Làm sao đây? Cô muốn giúp tôi tiêm cho Tô Trà Trà hả?"
Thể nhưng ống tiêm trong tay cô ta còn chưa kịp chạm vào người Tô Trà Trà, thì đột nhiên, có tiếng súng vang lên trong không khí.

Diệp Hiểu Khê còn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thì đột nhiên, hai người đàn ông đứng phía sau Tô Trà Trà đã ngã xuống đất.

"Ai?"
Nhậm Phong cũng nhanh chóng rút súng, cảnh giác nhìn chäm chằm cửa ra vào: "Ra đây! Lén lén lút lút thì còn gì là anh hùng hảo hán! Lăn ra đây cho ông!"
Lại thêm một tiếng súng nữa vang lên, thế nhưng tiếng súng này không nhắm vào người mà là bắt lên dây thừng cột treo người Tô Trà Trà trên xà nhà, thân thể cô cũng rơi xuống đất.

Tô Trà Trà không để ý đến đau đớn trên người mình, cô chỉ muốn nhanh chóng chạy đến xem Uyển Dư có ổn không.

Nếu A Uyển thật sự nhiễm phải loại bệnh ấy, vậy thì chuyện tình cảm của A Uyển với cậu trẻ phải làm sao đây? Động tác của Uyển Dư còn nhanh hơn cả Tô Trà Trà, ngay khi Tô Trà Trà còn chưa kịp ôm cô, cô đã rất nhanh vọt đến trước mặt Diệp Hiểu Khê, tay giành lấy ống tiêm trong tay cô ta.

Hiện tại, tính mạng của Tô Trà Trà không còn ở trong tay Diệp Hiểu Khê nữa, Uyển Dư cũng có thể giáo huấn cô ta thật tốt.

Sau khi Uyển Dư nắm được ống tiêm trong tay, lập tức nắm cánh tay của Diệp Hiểu Khê mà đâm vào.

Diệp Hiểu Khê không cách nào nghĩ đến việc Uyển Dư sẽ tiêm thứ này vào người mình, gương mặt cô ta sợ đến mức biến dạng.

Cô ta cuồng loạn gào lên: "Uyển Dư, mau thả tôi ra! Cô thả tôi ra! Uyển Dư, cô đừng có phát điên, nhanh thả tôi ra!"
"Nhậm Phong, cứu tôi!"
Nhậm Phong cũng không dám nghĩ đến việc Uyển Dư sẽ đột nhiên làm chuyện như vậy với Diệp Hiểu Khê, đương nhiên là anh ta cũng muốn cứu Diệp Hiểu Khê thế nhưng đám người của Lâm Tiêu đã theo đã xông vào, anh ta bây giờ tự lo còn không xong căn bản không có dư sức quan tâm đến Diệp Hiểu Khê.

Diệp Hiểu Khê kêu gào: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Đáng tiếc, hiện tại mọi chuyện đã hoàn toàn biến đổi.

Uyển Dư đã biến thành người nắm được tình hình, còn Diệp Hiểu Khê trở thành kẻ năm trên thớt mặc người khác hiếp đáp.

Mắt Diệp Hiểu Khê đỏ ngầu như máu, cô ta hận Uyển Dư đến chất.

Uyển Dư đã đoạt đi mọi thứ của cô ta, cớ gì lúc này còn muốn triệt để phá hủy cuộc đời của cô ta như vậy? "Uyển Dư, cô hủy hoại tôi, tôi phải giết cô!"
Diệp Hiểu Khê nhanh chóng lấy ra trong túi một con dao đã chuẩn bị từ trước, đâm thẳng về phía ngực Uyển Dư.

"Uyển Dư, chúng ta cùng chết!"
Thế nhưng động tác của Lâm Tiêu so với Hiểu Khê lại càng nhanh hơn.

Anh trực tiếp đá mạnh và tay Diệp Hiểu Khê, khiến con dao không chạm tới được Uyển Dư.

"A a a"
Tô Trà Trà đã chú ý đến động tác của Diệp Hiểu Khê, vì vậy liền muốn lao đến ngăn cản.

Thế nhưng trên người cô quá nhiều vết thương, thân thể đau đớn từ dưới đất bò dậy, còn chưa kịp ổn định đã ngã khụy trên mặt đất.

"Trà Trà, cẩn thận! Tô Trà Trà, cô có sao không?"
Lâm Tiêu nhanh chóng quay sang bước đến ôm chặt Tô Trà Trà vào lòng, gương mặt lo âu hỏi.

Từ sau ngày đi tìm Uyển Dư, dường như ngày nào anh ta cũng ẩn hiện trước cửa phòng bệnh Tô Trà Trà, dù rằng Tô Trà Trà liên tục hạ lệnh đuổi người, thế nhưng anh ta vẫn lì lợm mà đứng bên ngoài phòng bệnh.

Sáng sớm hôm nay, anh ta cũng như thường lệ muốn chạy đến chơi với Tô Trà Trà, không ngờ vừa đến nơi, phòng bệnh của cô trống không.

Anh ta gọi hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng không biết Tô Trà Trà đã đi đâu.

Anh gọi cho Uyển Dư, điện thoại báo rằng không thể liên lạc.

Lúc đó, trong lòng anh lập tức phát ra một loại linh cảm nguy hiểm, đặc biệt là khi nhìn thấy một vệt máu nhỏ dính trên giường bệnh của Tô Trà Trà, anh ta liên xác định Tô Trà Trà đã gặp chuyện.

Anh ta nhanh chóng điều động rất nhiều thủ hạ mới có thế tìm thấy Tô Trà Trà.

Vừa nhìn thấy Tô Trà Trà bị người ta trói treo lên xà nhà, toàn thân là thương tích anh ta liền phẫn nộ đến mức muốn giết người.

Mà cũng thật là như vậy, anh thật sự đã để thủ hạ của mình giết người.

"Tôi không sao.

"
Tô Trà Trà không tránh khỏi cái ôm của Lâm Tiêu.

Trước đó Lâm Tiêu đã hai lần cưỡng ép cô, vì vậy cô thật sự không có ấn tượng tốt với Lâm Tiêu chút nào, dù cho lần này anh ta có cứu cô đi chăng nữa.

"Lâm Tiêu, sao anh lại ở đây?"
Diệp Hiểu Khê đau đến độ cả người run rẩy mở miệng hỏi.

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác không tên, một loại cảm giác vô cùng chật vật.

Lúc này Nhậm Phong nhìn thấy Diệp Hiểu Khê lao chạy ra khỏi cửa phòng, liền vội vã che chở cô ta, nhanh chóng chạy về phía cửa.

Diệp Hiểu Khê giống như phát rồ mà chạy về phía trước, cô ta vừa chạy vừa lớn giọng kêu cứu, thế nhưng một nơi xa xôi như vậy, căn bản không có khách vãng lai ở bên ngoài, dù cô ta có kêu cứu đến mức nào, cũng không có ai giúp đỡ cô ta.

Thủ hạ của Lâm Tiêu truy đuổi quá mức gắt gao, khiến cho Diệp Hiểu Khê và Nhậm Phong không thể chủ động đường chạy, cuối cùng chạy đến vách núi sát biển.

Thời điểm Uyển Dư thở hồng hộc chạy tới thì Diệp Hiểu Khê và Nhậm Phong đã đứng bất động cạnh nhau.

"Uyển Dư, cô cho rằng cô thắng rồi đúng không? Cô không thẳng được tôi! Cho dù ngày hôm nay tôi có chết ở đây thì cô vẫn mãi mãi là bại tướng của tôi!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play