Giang nhị khó chịu nhìn vết đỏ trên người Vũ Nguyệt Viên, lại quay sang nhìn Lục Minh Thành, cười đến mức ám muội: "Lại còn muỗi cần cơ đấy, lừa ai vậy? Lực cửu, trên cổ Vũ Nguyệt Viên cũng đã mang dấu hôn như vậy rồi, hai người các người có phải chiến kịch liệt một ngày một đêm không?"
"Chà chà, kịch liệt thật nha! Củi khô, lửa lớn.

Ngọn lửa hoang dã này sắp cháy lan ra đến đồng cỏ rồi!"
Giang Tuấn Thành thấy sắc mặt Uyển Dư càng ngày càng khó coi, anh vội vàng hướng Uyển Dư lấy lòng: "A Uyển tiểu tiên nữ, cô đừng khó chịu.

Loại người không hiểu chuyện như Lục cửu, chân đạp hai thuyền như vậy không đáng để cô thương tâm!"
"Có điều, A Uyển tiểu tiên nữ à, cô cũng đừng vì một tên đàn ông cặn bã như Lục cửu mà xử tử cả đám đàn ông chúng tôi! Tôi và Lục cửu không giống nhau! Tối thiểu, tôi sẽ không ngoại tình với người phụ nữ khác, không cùng người phụ nữ khác lên giường!"
"Giang nhị, thôi được rồi!"
Quý Ngôn không nhịn được mở miệng nói.

Tuy rằng anh ta cũng không rõ Lục Minh Thành và Vũ Nguyệt Viên có phát sinh chuyện gì với nhau không, thể nhưng Lục Minh Thành đối với Uyển Dư thế nào, anh ta hiểu rõ hơn bất kì ai.

Nếu như Uyển Dư thật sự tin Giang Tuấn Thành, trong cơn tức giận mà chia tay với Lục Minh Thành, không phải Lục Minh Thành sẽ cô độc cả đời sao? "Quý đại, tôi thì làm sao? Tôi ăn ngay nói thật mà thôi! Chẳng lẽ cậu cảm thấy Lục cửu và A Uyển tiểu tiên nữ ở cùng một chỗ rồi mà cậu ta còn quấn quýt ân ái với Vũ Nguyệt Viên là chuyện rất vẻ vang sao?"
Giang Tuấn Thành nói lời này, nháy mắt khiến Quý Ngôn nói không ra lời.

Tuy rằng bên người Quý Ngôn quen không ít đàn ông đào hoa, thế nhưng anh ta chưa từng cảm thấy một người đàn ông được rất nhiều phụ nữ vây quanh là cái gì đó vẻ vang.

Anh chỉ ngóng trông, đời này có thể cùng một người duy nhất yêu nhau.

Vì vậy, đến tận bây giờ, Quý Ngôn cũng chưa từng yêu ai.

Không phải vì anh không muốn, mà là anh cảm thấy không cần phí thời gian lẫn tình cảm.

Hơn nữa, anh cảm thấy, nếu gặp được người phụ nữ mà anh thật tâm yêu thương, những kinh nghiệm yêu đương với người phụ nữ khác đều sẽ trở thành lịch sử đen tối.

Anh ta không hi vọng có một ngày, người phụ nữ anh yêu sẽ vì lịch sử đen tối ấy mà không vui.

Tuy rằng bê ngoài Quý Ngôn có vẻ bất cần, thế nhưng nội tâm lại vô cùng ngây thơ, vậy nên hiển nhiên không nhìn nổi hành vi ăn trong bát nhìn trong nồi này.

Thấy Quý Ngôn không tiếp tục nói nữa, Giang Tuấn Thành càng giống như được tiếp mười phần công lực.

Anh ta quay về phía Lục Minh Thành, hừ mũi, sau đó lại muốn tiếp tục nắm tay Uyển Dư.

"A Uyển tiểu tiên nữ, đừng sợ, sau này tôi sẽ bảo vệ cô.

Có tôi ở đây, đừng hòng có ai bắt nạt được côi"
Lần này, tay Giang Tuấn Thành còn chưa kịp chạm đến bàn tay nhỏ của Uyển Dư, trên mặt đã bị Lục Minh Thành đấm một đấm.

Giang Tuấn Thành bị bất ngờ, trợn to hai mắt, không dám tin mà nhìn chäm chăm Lục Minh Thành.

Lục cửu lại đánh anh? Rõ ràng là do Lục cửu khi dễ A Uyển tiểu tiên nữ, vậy mà tên Lục cửu này lại đánh anh? Không thể nhịn mài Giang Tuấn Thành siết chặt nắm đấm, một quyền tàn nhẫn vung đến trên mặt Lục cửu: "Lục cửu, chính cậu bắt nạt A Uyển tiểu tiên nữ, vậy mà còn đánh tôi! Ngày hôm nay, tôi liều mạng với cậu!"
"Ai nói tôi bắt nạt Uyển Dư hả?"
Lục Minh Thành lại tỉnh chuẩn vung nắm đấm đến.

Anh cứ như vậy liên tiếp đánh Giang Tuấn Thành, đến mức có cảm giác các khớp ngón tay đều sắp đứt đoạn.

Giang Tuấn Thành đau đến mức nhe răng nhếch miệng, thế nhưng anh ta còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy giọng của Lục Minh Thành vang lên: "Việc của tôi và Uyển Dư, không cần cậu quan tâm!"
Vốn dĩ, Giang Tuấn Thành đau đến mơ hồ, thế nhưng nghe lời này của Lục Minh Thành, anh ta trong nháy mắt đã bạo phát tính khí.

Anh ta dùng lực thoát khỏi sự kiêm cặp của Lục Minh Thành: "Cái gì mà không cân tôi quản? Cậu khi dễ cô ấy như vậy, câu có tư cách gì độc chiếm cô ấy?"
"Lục cửu, chúng ta là anh em tốt của nhau, nhưng như vậy thì sao? Cậu là anh em tốt của tôi thì lập tức có thể tùy tiện bắt nạt người phụ nữ tôi yêu thích sao?"
"Giang nhị, tôi nói là tôi không có bắt nạt Uyển Dư!"
Lục Minh Thành không vui, lông mày nhíu chặt.

Một người là cháu ngoại của anh, một là anh em từ nhỏ mặc chung quần, lớn lên cùng nhau.

Vậy mà cuối cùng vẫn ngập tràn cảm giác tình địch, thật sự là khiến anh khó chịu! "Cậu trẻ, anh thật sự đang bắt nạt em!"
Uyển Dư vốn vẫn đang đứng một bên yên tĩnh, đột nhiên lại mở miệng.

Cô dừng một chút, lại nói tiếp: "Cậu trẻ, anh bắt nạt em"
Nghe được giọng nói khàn khàn, rõ ràng mang theo oan ức của cô, Lục Minh Thành không khỏi đau lòng.

Kỳ thực, anh thật sự không hiểu vì sao Uyển Dư lại nói anh bắt nạt cô.

Có điều, cho dù là cô cố tình gây sự, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp làm cô hài lòng.

Biết làm sao được, ai bảo anh thích cô đến vậy chứ! "Uyển Dư, anh sẽ không bắt nạt em"
Lục Minh Thành tiến lên trước một bước, dùng lực nắm lấy bàn tay nhỏ của Uyển Dư, giọng nói vô cùng chắc chắn.

Uyển Dư dùng sức, rút tay khỏi tay Lục Minh Thành.

"Cậu trẻ, anh khiến trong lòng em rất khó chịu"
Uyển Dư chuyển hướng gương mặt nhỏ nhắn sang một bên khác, không muốn lộ ra sự yếu đuối của mình trước mặt Lục Minh Thành và Vũ Nguyệt Viên.

"Cậu trẻ, anh lại còn không giải thích với em, vì sao anh lại cùng tới đây với Vũ Nguyệt Viên? Mặc kệ là trước đó hai người làm gì với nhau, chỉ cần anh đồng ý giải thích, em sẽ nguyện ý nghe.

"
Đôi môi mỏng của Lục Minh Thành không tự chủ được mà mím chặt, cái gì gọi là mặc kệ trước đó anh và Vũ Nguyệt Viên đã làm gì? Anh và Vũ Nguyệt Viên đã làm gì chứ? Tựa hồ như sợ Lục Minh Thành bị làm khó dễ, Vũ Nguyệt Viên giành lên tiếng: "Uyển Dư, cô thật sự hiểu lầm tôi và anh Cửu rồi.

Tôi không có lừa dối cô, tôi và anh Cửu thật sự không có gì với nhau"
Dừng lại một chút, Vũ Nguyệt Viên lại tiếp tục: "Uyển Dư, anh Cửu đối tốt với cô như vậy, cô nên tin tưởng anh ấy chứ không phải là cố tình gây sự để anh ấy ngột ngạt"
Lời này của Vũ Nguyệt Viên, nói đến phóng đại như chUyển Dương nhiên, thế nhưng mỗi một câu nói đều biến Uyển Dư thành loại người không biết điều, là loại phụ nữ mắc bệnh đa nghỉ, hoàn toàn khác biệt so với khí tức cao quý của cô ta.

Uyển Dư thầm cười gắn trong lòng, lời này Vũ Nguyệt Viên nói ra, thật giống với Diệp Hiểu Khê quá.

Uyển Dư không lập tức trả lời, cô lạnh lùng nhìn Vũ Nguyệt Viên.

Sau vài giây mới chậm rãi nói: "Cô Vũ, tôi thật sự hiểu lầm cô và cậu trẻ rồi sao? Nếu như cậu trẻ và cô không phát sinh quan hệ, vậy tại sao cô!

tại sao cô lại ở trên giường gọi tên cậu trẻ? Còn nói anh ấy rất khỏe, còn muốn!

muốn anh ấy! "
Anh nhẹ một chút!

Những câu nói kế tiếp, Uyển Dư không tài nào mở miệng.

Nghe xong lời của Uyển Dư, sắc mặt Vũ Nguyệt Viên biến đổi.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, cô ta liền khôi phục lại dáng vẻ trấn định.

Nói miệng không bằng có chứng cứ.

Không có chứng cứ thì bất kể Uyển Dư có nói như thế nào cũng đều là cố tình gây sự, không biết phân phải trái!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play