Lần trước ở bệnh viện, bác sĩ đã đặc biệt căn dặn cô không thể phát sinh quan hệ với đàn ông được, nếu không, đứa bé trong bụng cô nhất định sẽ gặp nhiều nguy hiểm.

Vậy nên, cô không thể để Chiến Mẫn Quân làm được chuyện! Tô Trà Trà thật sự hận chết chính mình, vừa nãy sao cô lại thả cây tỉa lông mày xuống đất chứ.

Hiện tại, cô không thế chạm đến mặt đất, không cách nào cầm cây tỉa lông mày lên được.

Nếu có cây tỉa lông mày trên tay, cô chắc chắn có thế hù dọa Chiến Mẫn Quân một lúc.

"Tô Trà Trà, đừng có mơ"
Chiến Mẫn Quân không hề có ý thả Tô Trà Trà ra, anh ta nghiền răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Tô Trà Trà: "Tô Trà Trà, cô liên tục cắm sừng tôi như vậy, ở trong lòng cô, Chiến Mẫn Quân tôi đến cuối cùng là cái gì, hả?"
Cắm sừng? Tô Trà Trà bị Chiến Mẫn Quân chọc giận đến mức bật cười.

Chuyện bọn họ kết hôn cũng đã kết thúc từ sáu năm trước, hiện tại, bây giờ cùng lắm giữa bọn họ chỉ là quan hệ vợ cũ, chồng cũ mà thôi.

Cô muốn ở cùng ai, phát sinh quan hệ với ai, Chiến Mẫn Quân là cái thá gì mà ra lệnh! "Chiến Mẫn Quân, anh phát rồ cái gì? Tôi bây giờ là người độc thân, dù cho tôi có cùng tất cả đàn ông trên thế giới này lăn giường thì cũng làm gì có quan hệ với Chiến thiếu đây?"
Dừng một chút, Tô Trà Trà lại lạnh lùng nói: "Chiến Mẫn Quân, bây giờ chuyện anh nên làm là lo lắng An Ninh cắm sừng anh mới phải.

Dù sao, cô ta mới chính là vị hôn thê của anh!"
"Tiểu Ninh không giống cô! Tiểu Ninh sẽ không bao giờ làm chuyện không biết xấu hổ như vậy!"
Nghe xong lời của Tô Trà Trà, Chiến Mẫn Quân liên phản bác theo bản năng.

Tô Trà Trà khẽ nhếch môi.

Phải nha, anh ta lúc nào cũng tin tưởng An Ninh vô điều kiện.

Thế nhưng buồn cười là, số nón xanh An Ninh mang cho anh ta, nhiều không kể hết! Sáu năm trước, trong lúc vô tình cô đã từng nhìn thấy An Ninh lên giường cùng với người đàn ông khác.

Có điều, những chuyện này, cô không rảnh mà lại nói với Chiến Mẫn Quân.

Mà cho dù cô có nói, Chiến Mẫn Quân cũng sẽ không tin.

Trong lúc hoảng hốt, thanh âm của Chiến Mẫn Quân lại vang vọng bên tai Lâm Tiêu: "Tô Trà Trà, Lâm Tiêu thì có cái gì tốt để cô yêu cậu ta như vậy? Dù là giết chết con của chúng ta, cô cũng phải ở cùng một chỗ với cậu †a sao?"
Rốt cuộc là Lâm Tiêu có chỗ nào tốt? Tô Trà Trà cười đến thiếu chút thì rút gân.

Lâm Tiêu là một tên khốn nạn! Ở trong mắt Tô Trà Trà, Lâm Tiêu là một tên chỉ muốn cưỡng ép nữ phạm nhân, cô không cảm thấy anh ta tốt đẹp chỗ nào! Mỗi lần nhìn thấy anh ta, trong lòng chỉ có khủng hoảng và phiền chán, muốn nhanh chóng nề xa.

Thể nhưng lời này, Tô Trà Trà không sẽ không nói với Chiến Mẫn Quân.

Chuyện của cô, Chiến Mẫn Quân dựa vào đâu mà được biết chứ! Lâm Tiêu không được, Chiến Mẫn Quân cũng không! Tô Trà Trà ngẩng mặt, nhìn Chiến Mẫn Quân cười châm chọc: "Chiến Mẫn Quân, Lâm Tiêu có chỗ nào được, tôi còn cần phải nói với anh sao? Làm sao, anh có muốn thử hay không?"
Nghe thấy lời này của Tô Trà Trà, Chiến Mẫn Quân trực tiếp nổi trận lôi đình.

Lời nói nghe vào trong tai anh †a, lập tức trở thành lời khen Lâm Tiêu phương diện kia rất tốt, còn Chiến Mẫn Quân anh thì không được! Nghĩ đến việc người đàn bà của mình nghĩ phương diện kia của người đàn ông khác rất lợi hại, Chiến Mẫn Quân hoàn toàn phát điên.

Anh ta đỏ mặt bóp chặt cổ Tô Trà Trà, một tay khác nhanh chóng cởi y phục trên người cô.

Anh nói chuyện, cơ hồ là đay nghiến từng câu từng chữ: "Tô Trà Trà, sao cô dám!"
"A! Cô cảm thấy Lâm Tiêu lợi hại hơn tôi sao? Cô cảm thấy cậu ta khiến cô thoải mái hơn phải không? Tô Trà Trà, ngày hôm nay, tôi lập tức cho cô xem, tôi và Lâm Tiêu, ai lợi hại hơn!"
Sau khi Chiến Mẫn Quân nói xong lời này liền cảm thấy bản thân thật sự là hài hước.

Anh ta bị Tô Trà Trà làm cho tức giận đến phát điên rồi.

Tuổi trẻ nóng tính đã qua từ lâu, vậy mà hiện tại, anh ta cũng chẳng khác gì một tên đàn ông thiếu não, đi so sánh bản thân với người khác! Người phụ nữ Tô Trà Trà này, đúng là có bản lĩnh bức điên anh tai Tô Trà Trà cũng cảm thấy Chiến Mẫn Quân điên khùng thiếu não, liên dùng sức đẩy Chiến Mẫn Quân, khó khăn nói: "Chiến Mẫn Quân, anh thả tôi ra! Mỗi khi anh chạm vào đều khiến tôi buồn nôn! Đừng đụng vào tôi! Đừng đụng vào tôi!"
Tô Trà Trà càng chống cự, Chiến Mẫn Quân lại càng phẫn nộ.

Tuy rằng, anh ta cũng cảm thấy đi so phương diện kia với Lâm Tiêu thật sự là ngu xuẩn, thế nhưng đầu óc anh ta không khống chế được, cứ đâm đầu vào chuyện này.

Tô Trà Trà dùng sức che chở phần bụng, chỉ lo Chiến Mẫn Quân thật sự hành sự ở nơi này.

Gô cắn chặt môi dưới, quay lại nói với Chiến Mẫn Quân thêm một lần nữa: "Chiến Mẫn Quân, đừng chạm vào tôi! Không phải anh có bệnh sạch sẽ sao? Vừa nãy tôi và Lâm Tiêu mới làm xong, lẽ nào anh không cảm thấy dơ sao? À, đúng rồi, trong thân thể tôi vẫn còn lưu lại đồ của anh ta đó.

Chiến Mẫn Quân, anh vẫn muốn xuống tay với tôi?"
Tô Trà Trà không thật sự xảy ra quan hệ với Lâm Tiêu, thế nhưng cô đang đánh cược, cược rằng nếu bản thân nói như vậy, Chiến Mẫn Quân sẽ ghê tởm mà thả mình.

Quả thực, sau khi nghe lời nói của Tô Trà Trà, Chiến Mẫn Quân lập tức buông cô ra.

Tô Trà Trà đỡ cửa ngăn mới có thể ổn định được thân thể, ổn định bản thân không ngã trên đất, khiến con trai bị tổn thương.

Tô Trà Trà lành lạnh, cảnh giác nhìn chằm chằm Chiến Mẫn Quân.

Cô cũng không để ý đến hình tượng mà nhanh chóng mặc quần áo, sau đó mở cửa phòng vệ sinh, lập tức đi ra ngoài.

Hiện tại, quần áo cô không ngay ngắn, hiển nhiên không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài.

Cô vội vàng đưa tay, bắt đầu xé đi bộ váy của chính mình.

Tay cô vừa đặt trên váy đã nghe thấy âm thanh tức giận đùng đùng của Chiến Mẫn Quân ở sau lưng: "Tô Trà Trà, cô, cô có phải là không biết xấu hổ hay không?"
Bộ dạng như vậy còn muốn ra khỏi nhà vệ sinh sao? Khách mời lui đến Lam Điều đông như vậy, người phụ nữ này đúng là quyết tâm muốn bị người ta dòm ngó phải không! Cô không biết xấu hổ, thế nhưng Chiến Mẫn Quân không ném nổi mặt mình.

"Chiến Mẫn Quân, anh là gì của tôi? Tôi không biết xấu hổ thì có liên quan gì đến anh?"
Trong lòng Tô Trà Trà hoảng loạn vô cùng, thế nhưng cô là người có ngạo khí của riêng mình, vì vậy, ngạo khí không cho phép cô cúi đầu trước Chiến Mẫn Quân, cô cười lạnh, nói.

"Tô Trà Trà, được lắm, cô giỏi! Coi như cô giỏi!"
Chiến Mẫn Quân tức giận đến mức gương mặt tuấn tú của anh vặn vẹo biến dạng.

Anh đè vai Tô Trà Trà, muốn nói gì đó, thế nhưng đã bị người phụ nữ này chọc đến tức phát điên.

Trong thời gian ngắn, anh không biết phải nói gì.

Ở khoảnh khắc bàn tay to lớn của Chiến Mẫn Quân chạm vào người Tô Trà Trà, cô nháy mắt căng người.

Vừa nãy, cô cho rằng Chiến Mẫn Quân đã không muốn chạm đến cô nữa, không phải anh ta lại thay đổi chủ ý đấy chứ? "Chiến Mẫn Quân, anh mau thả tôi ra!"
Nghĩ đến việc Chiến Mẫn Quân thật sự muốn ở chỗ này làm gì đó với mình, Tô Trà Trà không cách nào giữ được tỉnh táo: "Anh đừng chạm vào tôi! Thả tôi ra! Nhanh thả tôi ra"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play