Làm gì có ai muốn giơ chân làm bé ngoan gì của anh ta! Tô Trà Trà tức giận đến khô cả khoang miệng.

Cô lớn tiếng kêu cứu mạng, thế nhưng phòng vệ sinh này đã bị Lâm Tiêu khóa trái, coi như là có người đi vào, trong chốc lát cũng không thể cứu được cô.

Hơn nữa, hôm nay đúng thật là xui xẻo, cô ở trong đây lâu vậy rồi cũng không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.

"Lâm Tiêu, anh mau thả tôi ra!"
Cảm giác được quần áo trên người mình ngày một ít dần, Tô Trà Trà gấp đến sắp phát điên.

Cô thật sự muốn tàn nhẫn cắn chết tên điên Lâm Tiêu này, để anh ta không cách nào tiếp tục bắt nạt cô nữa.

Thế nhưng đứa nhỏ vẫn còn đang ở trong bụng cô, cô không thể làm liều! Mặc kệ là đứa bé này đến không đúng lúc chút nào, thế nhưng nó vẫn là sinh mạng của Tô Trà Trài Cô đã từng để mất một đứa bé, vì vậy cô nhất định sẽ không tiếp tục để mất thêm một đứa nữa "Lâm Tiêu, anh thả tôi ra! Tôi thật sự không có làm gái gọi! Rốt cuộc là tôi đắc tội gì với anh chứ, vì sao anh phải đối xử với tôi như vậy? Anh thả tôi ra! Nếu anh muốn tìm phụ nữ, tôi bỏ tiên ra cho anh tìm!"
"Anh thả tôi ra đi! Thả tôi ra đi có được không?"
Tô Trà Trà là một người kiêu ngạo, thế nhưng cô cũng không phải là không biết van cầu người khác.

Thể nhưng tình huống này thật sự khiến cô cảm thấy sợ hãi, lại thêm đứa con trong bụng, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể hạ mình.

"Tô Trà Trà, đêm nay tôi muốn chơi cô"
Thanh âm của Lâm Tiêu mang theo sự tàn nhẫn, anh ta rõ ràng là đang muốn trả thù.

Tay anh ta dùng sức, bắt đầu xé quần áo trên hông cô.

Tô Trà Trà biết rõ, nếu như cứ tiếp tục để Lâm Tiêu làm việc này, cô nhất định là chạy không thoát rồi.

Lần trước sau khi nằm viện, bào thai của cô cũng đã ổn định, thế nhưng sợ rằng qua một lần hành hạ của Lâm Tiêu, đứa nhỏ này sẽ chịu không nổi! Hơn nữa, cô không thể làm với tên đàn ông đáng ghét này nữa, không bằng cứ giãy giụa một lần cuối.

Nghĩ đến việc sáng hôm nay sau khi sửa sang lại lông mày, cô đã cất dụng cụ tỉa lông vào trong túi xách.

Vì vậy, cô vội vàng lấy cây tỉa lông mày ra.

Hiện tại, tay phải của cô đã bị Lâm Tiêu cầm chặt, cô chỉ có thể dùng tay trái đã mất đi ngón út, cố sức cầm lấy cây tỉa lông mày.

Tay trái của Tô Trà Trà bị thương nặng hơn tay phải khá nhiều, tay trái của cô cơ hồ không có chút sức nào, thế nhưng cô vẫn sống chế câm chặt cây tỉa lông mày, kề sát vào cổ.

"Lâm Tiêu, thả tôi ra, bằng không bây giờ tôi lập tức chết trước mặt anh!"
Tô Trà Trà đang đánh cược, cô đánh cược anh ta chỉ muốn sàm sỡ cô, hoàn toàn không dám gây án mạng.

Cô hơi ngẩng căm lên, gương mặt nhỏ nhắn mang theo quật cường, kiêu ngạo không cách nào phá được: "Lâm Tiêu, mở cửa, mau ra ngoài! Nếu không, tôi nhất định sẽ tự sát!"
Tay Lâm Tiêu đặt ở eo Tô Trà Trà đã cứng đờ, anh ta không cách nào nghĩ đến chuyện, Tô Trà Trà thà chết cũng không để anh ta chạm vào.

Trong lòng anh ta phẫn nộ và căm hận, còn có cả khó hiểu và đau lòng.

Thế nhưng trong thoáng chốc, cơn tức giận đã lấn át tất cả nỗi xót xa ấy.

Lúc Tô Trà Trà cao cao tại thượng, cô nhìn anh không lọt mắt thì cũng phải thôi.

Thế nhưng hiện tại, cô đã rơi xuống vũng bùn, phượng hoàng gặp nạn khác gì là gà đâu, vậy mà cô vẫn ở trước mặt anh ta, bày ra bộ dáng ngông cuồng khiển người ta chán ghét như vậy! Tô Trà Trà, cô ta dựa vào cái gì chứ! Lâm Tiêu nheo mắt lại đầy nguy hiểm, cặp mắt tà mị sâu thăm thẳm, phẫn nộ đến mức gần như là muốn ăn thịt người.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, gào lên tên của Tô Trà Trà: "Tô Trà Trà, cô được lắm! Được lắm!"
"Làm sao vậy, cô đồng ý để Chiến Mẫn Quân đè, cũng không cho phép tôi làm sao? Tô Trà Trà, rốt cuộc là tôi có nơi nào không sánh bằng Chiến Mẫn Quân? Đừng quên, sáu năm trước, chính Chiến Mẫn Quân đưa cô vào ngục giam!"
Tô Trà Trà khẽ cắn môi, không lập tức đáp lời.

Đúng vậy, sáu năm trước, chính Chiến Mẫn Quân tự tay đưa cô vào ngục giam, cũng chính anh ta tự ra lệnh cướp đi con trai của cô.

Tô Trà Trà hận, hận hẳn ta đến mức không khống chế được cơ thể, toàn thân phát run.

Cô căm hận Chiến Mẫn Quân, thế nhưng cũng chán ghét người đàn ông đang đứng cạnh mình.

Từng người bọn họ, dựa vào cái gì chứ? Tô Trà Trà cô đã làm sai chuyện gì, vì sao những người này cứ liên tục bắt nạt cô như vậy? Tô Trà Trà dùng sức nuốt nước mắt trở lại, gương mặt cô khẽ nhướng, nhìn Lâm Tiêu rồi cười cười.

Cô cười lên rõ ràng là xinh đẹp, trong ánh mắt cũng không có mảy may tức giận.

"Lâm Tiêu, tôi nói một lần cuối cùng, thả tôi ra! Nếu không, tôi lập tức chết trước mặt anh!"
Lâm Tiêu muốn tàn nhẫn mà đánh người phụ nữ không biết điều này một trận, thế nhưng anh ta không thể hạ thủ.

Đối mặt với Tô Trà Trà, cả người hản ta đều ngập tràn cảm giác vô lực không thể nói thành lời.

Anh ta đánh không được, mảng chửi không xong, phảng phất giống như lớp không khí ở trước mặt nhưng Tô Trà Trà chưa từng nhìn tới.

Cuối cùng, Lâm Tiêu cũng đã tự khiến bản thân tức đến cười lên.

Anh ta thật muốn liều mạng cưỡng ép Tô Trà Trà, muốn xem cô ở dưới thân thể anh run rẩy xin tha, thế nhưng anh thật sự không nỡ nhìn cô cắt đi chiếc cổ tinh tế, trắng nõn nà này.

"Tô Trà Trà"
Trong lòng Lâm Tiêu gần như đã quyết định thỏa hiệp, nhưng khi đứng trước Tô Trà Trà, anh còn chưa kịp đồng ý thì đã cảm nhận được khí thế áp đảo của cô.

Cuối cùng, anh quyết định mạnh mẽ dùng sức, nắm lại chút tôn nghiêm cuối cùng của người đàn ông mà giãy giụa.

"Tô Trà Trà, sao cô có thể đê tiện đến mức này!"
Kì thực, chính Lâm Tiêu cũng không biết vì sao mình lại nói Tô Trà Trà đê tiện, quả thực là có chút vô lý.

Thế nhưng, Lâm Tiêu chỉ đơn giản là muốn nói những lời ác độc như vậy, để có thể tàn nhẫn chà đạp trái tim Tô Trà Trà.

Tô Trà Trà đã từng khiến tôn nghiêm của anh ta bị nghiền nát dưới đáy vực.

Vậy thì hiện tại, anh ta nói nhiều thêm một câu mắng chửi Tô Trà Trà, lòng lại càng nhiều thêm vui sướng.

Lâm Tiêu cản môi, con ngươi màu lam đậm mang theo sự hận thù đến khắc cốt ghi tâm.

Anh đang định sẽ tiếp tục nói những lời khó nghe, làm tổn thương tâm tính kiêu ngạo này của Tô Trà Trà.

Anh đột nhiên để ý đến việc, ngón tay út của Tô Trà Trà không ở đúng chỗ của nó.

Hai mắt Lâm Tiêu đột nhiên căng lên, Tô Trà Trà, làm sao cô ta lại không có ngón út? Tâm tư của Lâm Tiêu bay ngày một xa, đôi tay này của Tô Trà Trà đã từng có thể biểu diễn nên một khúc đàn dương cầm tuyệt duyệt.

Đôi tay xinh đẹp như vậy, sao lại mất ngón út rồi? Lâm Tiêu cũng không phải là cố ý hận Tô Trà Trà.

Anh nằm lấy tay Tô Trà Trà, muốn nhìn thử xem đây có phải ảo giác của mình hay không.

Khoảng cách giữa anh và Tô Trà Trà ngày một gần, lúc này anh đã thấy rõ, ngón út của Tô Trà Trà thật sự là đã không còn.

Hiến nhiên là ngón út này bị vũ khí sắc bén chặt đi.

Nghĩ đến những vết sẹo trên lưng Tô Trà Trà, con ngươi màu lam đậm của Lâm Tiêu dần sẫm màu, anh phẫn nộ đến mức mặt đỏ lên.

Rốt cuộc là ai, ai dám xuống tay với Tô Trà Trà nặng như vậy?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play