Sợ Lục Minh thành cảm thấy mình là một đứa trẻ hư, Diệp Gia Bảo vội vàng nói tiếp, các cảm giác giống như là chột dạ “ Nhưng mà ảnh của Diệp Hiểu Khê không phải là do cháu đăng lên, là người khác giúp cháu đăng lên, cháu vẫn còn là một đứa trẻ, những thứ mà trẻ con không được xem, cháu nhất định sẽ không xem!" Lục Minh Thành không trả lời ngay, anh dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Diệp Gia Bảo, một đứa trẻ mới bồn tuổi rưỡi, có thể khống chế cả một cái hệ thống, nghe thì có vẻ rất vô lý, nhưng anh tin lời của Diệp Gia Bảo.
Người trên thế giới này không ai là giống nhau cả, có những người cả một đời tầm thường, nhưng cũng có rất ít người sinh ra đã thông minh lanh lợi, là kì tài, từ khi còn nhỏ đã có thể có được trí tuệ và thiên phú khiến cho người khác kinh ngạc.
Đứa trẻ này chính là loại người này.
Anh không ngờ rằng, Diệp Gia Bảo cũng giống như anh, cũng là những thiên tài trong truyền thuyết, nghìn năm hiếm gặp.
Đang chìm sâu vào những suy tư của chính mình, giọng nói của Diệp Uyển Nghi giòn tan vang lên ở đầu dây bên kia, " Ông chủ à, cháu cũng không xem! không được xem là thứ mà cháu ghét nhất.
Bối Bối cũng là một đứa trẻ ngoan, thứ mà thiếu nhi
Nghe được giọng nói ngọt ngào đáng yêu của Diệp Uyển Nghi, Lục Minh Thành chỉ cảm thấy như có một chiếc lông khẽ lướt qua trái tim của anh, trái tim lạnh lùng ấy trong phút chốc trở nên ấm áp mà không thể nói ra bằng lời.
Anh đã sống nhiều năm như vậy, trước giờ chưa bao giờ từng ngưỡng mộ ai, nhưng khoảnh khắc này, anh vô cùng ngưỡng mộ Hàn Tinh, người được coi là dài lụa (èo lã) của Hải Thành, ngưỡng mộ cậu ta có được hai đứa con đáng yêu như vậy.
Diệp Uyển Nghi giành lấy điện thoại từ tay của Diệp Gia Bảo, con bé chớp chớp đôi mắt đen to tròn, sáng như những vì sao, “ Ông chủ à, ông nói thầm cho con nghe đi, có phải tối hôm đó ông và mẹ của cháu đã làm những việc mà thiếu nhi không nên biết không? Việc mà thiếu nhi không nên biết....!
Ánh mắt của Lục Minh Thành càng rơi vào trầm tư, anh không kiềm chế được mà nhớ lại, tối hôm qua anh để Uyển Dư nằm lên giường, nâng người cô lên suýt chút nữa đã...!Không có cô ấy, cháu sẽ chết.
Giọng nói của Hàn Tinh đột nhiên đâm tháng vào trong đầu của Lục Minh Thành, những suy nghĩ của anh dẫn dân thu lại, giọng nói của anh lại trở nên lạnh lùng như thường.
" Không có."
Gương mặt bé nhỏ của Diệp Uyển Nghi bỗng chốc tràn đầy sự thất vọng, nó vẫn không bằng lòng tiếp tục hỏi thêm một câu nữa: “Ông chủ à, ông có thích mẹ của cháu không? Mẹ của cháu xinh đẹp như vậy, dáng người cũng đẹp nữa, ông nhất định rất thích mẹ cháu có đúng không?"
Thân hình của cô ấy....!đúng là rất hoàn hảo.
Tối qua anh đã sở qua hết rồi, bình thường trông cô ấy có vẻ gầy như vậy thôi nhưng cho cần dầy dặn thì một chút cũng không thiếu
Vẫn là ngữ khí điểm đạm như cũ, trong ánh mắt của
Lục Minh Thành dường như không có con sóng nào trào dâng cả, "Ta coi mẹ cháu là bạn
Là bạn...!
Chiếc mặt nhỏ của Diệp Uyển Nghi trùng xuống, Tô
Trà Trà đã từng nói, sở dĩ coi nhau là bạn bè cũng chỉ là bị từ chối một cách ngọt ngào, hóa ra, ông chủ hoàn toàn chẳng thích mẹ cô.
Đôi mắt trong veo của Diệp Gia Bảo cụp xuống trở nên buồn hơn, Bảo Bảo chính là cũng hy vọng ông chú và mami của nó đến với nhau, đáng tiếc là ông chú không có chút tình cảm nào với mẹ
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, khuôn mặt đáng thương của Diệp Uyên Nghi tựa vào vai của Diệp Gia Bảo, “Anh à, ông chủ không thích mẹ của chúng ta, chúng ta phải làm gì đây?" * Chắc gì mẹ chúng ta đã thích ông cậu." Diệp Gia
Bảo mạnh mẽ ngẩng mặt lên, lạnh lùng nói với Diệp
Uyển Nghi " Đúng thế! Anh à, anh nói rất đúng! Ông chủ không thích mẹ, mẹ mình cũng không cần ông chủ!" Diệp UYển Nghi hất cằm lên, đột nhiên nó cười đến nỗi lông mày hếch cả lên, “ Anh à, cha cũng rất thích mami mà, nếu ông chủ đã không thích mami thể thi chúng ta có nên tác hợp cho cha và mami không?Em cũng muốn giống như các bạn nhỏ khác, cũng được bố mẹ ở bên."
Nghĩ đến mái tóc màu vàng của Hàn Tịnh, đôi mày của Diệp Gia Bảo khẽ cau lại, nhưng trong lòng nói biết rõ, Hàn Tinh thật lòng yêu mẹ nó, trầm lặng một lúc nó liền nói, "Cách theo đuổi phụ nữ của cha dùng là rất kém, quả thực chúng ta nên giúp đỡ ông ấy một tay"
Sau khi thống nhất với nhau hai đứa nhỏ đang nghĩ sách lược cho Hàn Tịnh, đột nhiên Diệp Uyễn Nghi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền ghé tại Diệp Gia Bảo thì thầm, đáy mắt hai đứa trong phút chốc sáng lên những tia sắc bén giống như hồ ly,
Đến giờ tan làm Uyển Dư muốn về thẳng tiểu khu Phúc Tinh, nhưng cô lại nhớ ra hộp thuốc của cô đang nằm ở chỗ của Lục Minh Thành thế là cô lại quyết định đến chỗ Lục Minh Thành lấy hộp thuốc trước.
Vết thương của cô vẫn cần phải tiêu viêm, bội thuốc, loại cao mà cô hay dùng đều để ở trong hộp thuốc không lấy hộp thuốc về thật sự rất bất tiên.
Cô nhìn đồng hồ bây giờ mới hơn 5 giờ chắc bây giờ Lục Minh Thành vẫn chưa về nhà, tránh được mặt anh ta cũng bớt đi được nhiều sự ngại ngùng.
Vừa đến khu biệt thự của Lục Minh Thành, Uyển Dư liền nhìn thấy Quý Ngôn
Quý Ngôn chạy ngay đến chỗ cô.
" Bác sĩ Diệp, cô đến rồi thật may quá! Lục Cửu đang sốt, cậu ấy không uống thuốc cô vào xem sao.
“ Cậu trẻ bị sốt ư “ Dẩm nước lạnh cả đêm có thể không bị sốt sao?"
Quý Ngôn một mặt đầy bất lực * Diệp Hiểu Khê đúng là độc ác, cho Lục Minh Thành uống thuốc nặng như vậy!"
Trong lòng Uyển Dư thết kinh, không ngờ tới quả cầu trẻ lại bị Diệp Hiểu Khê bỏ thuốc.
Thể cũng có nghĩa là, ban đầu lúc bị bỏ thuốc, Diệp
Hiểu Khê nên ở bên cạnh của cậu nhỏ, cậu trẻ thích
Diệp Hiểu Khê như vậy, tại sao lại không trực tiếp để cô ta làm thuốc giải?
Đúng là nghĩ không thông
Uyển Dư cũng không muốn lãng phí tế bào não của mình nữa, cô sợ nếu Lục Minh Thành cứ sốt mãi sẽ gây ra bệnh nghiêm trọng hơn, cô đi lấy hộp thuốc rồi đến thẳng thư phòng của Lục Minh Thành.
Lục Minh Thành đang ngồi trên bàn làm việc xử lí văn kiện, Uyển Dư cầm nhiệt kế ra, “ Cậu trẻ, nghe nói câu đang sốt, cháu đo nhiệt độ giúp cậu " "Um."
Đối mặt với Lục Minh Thành luôn làm cho Uyển Dư trở nên căng tháng, khi lấy cặp nhiệt độ không cần thân làm chiếc hộp đựng rơi xuống bàn
Sau khi đo nhiệt độ cho Lục Minh Thành cô liền quay người nhặt chiếc hộp bị rơi.
Cô cúi người xuống như vậy làm Lục Minh Thành nhớ ngay đến việc anh ôm cơ thể mềm mại của cô trong tay, xúc cảm dịu dàng.
Yết hầu của anh không ngừng loạn nhịp, móng tay liên tục cào vào mặt bàn, đột nhiên quận chặt tay thành nắm đấm, anh muốn ôm lấy eo cô,...!
Hộp đựng nhiệt kế bị rơi tận vào bên trong bản sách, làm cho Uyển Dự rất khó khăn để nhặt lên, mãi một lúc mới cầm được chiếc hộp “ Nhật được rồi!"
Uyển Dư quả quả chiếc hộp dàng cầm trong tay khuôn mặt tràn đầy sự thỏa mãn như vừa giành được chiến thắng, cô vừa quay mặt lại liền đối diện với ảnh mắt sáng rực của Lực Minh Thành..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT