Uyển Dư bị Lục Minh Thành nghĩ oan như vậy thật sự rất ấm ức, thể nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay là sinh nhật của Lục Minh Thành, cô vẫn quyết định không tiếp tục để anh bị tổn thương.

Uyển Dư xuống giường, sau đó tự thân ôm chặt sau lưng anh: "Cậu trẻ, em thật sự không có nói anh chỉ có năm centimet.

Vừa nãy, em và Trà Trà nói chuyện giày cao gót.

"
"Cậu trẻ, thật ra!

Uyển Dư hắng giọng, gương mặt già nua đỏ ứng, tiếp tục nói: "Cậu trẻ, kỳ thực, anh rất lợi hại"
Sau khi dứt lời, mặt Uyển Dư đã đỏ đến mức sắp rỉ ra máu.

Cô chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, cô nói ra một câu mất mặt như vậy với một người đàn ông.

Cậu trẻ, kỳ thực, anh rất lợi hại!

Cậu nói này của Uyển Dư, so với loại thuốc tốt nhất còn hữu hiệu hơn cả.

Lục Minh Thành cảm thấy, phần lửa nơi bụng dưới kia của mình, cơ hồ có thể đốt cơ thể cháy thành tro.

Nếu chỉ có một người cháy thì cô đơn quá, anh nghĩ nghĩ, muốn có khoảng thời gian nóng bỏng với cô.

Anh nhanh chóng quyết định, sau đó mạnh mẽ hôn Uyển Dư.

Anh dằn vặt cô nhiều lần, chỉ hận không thể lập tức nuốt cô vào trong bụng.

Nhìn thấy ánh sáng ám màu u tối trong con ngươi của Lục Minh Thành, Uyển Dư biết, anh lại muốn làm loại chuyện vừa rồi nữa.

Tuy rằng trong phương diện kia anh làm rất tốt, khiến cho cô rất thoải mái, thế nhưng cô đau thắt lưng nha.

Nếu như hôm nay lại đến thêm một lần nữa, cái eo già cỗi của cô sắp không dùng được nữa rồi.

Uyển Dư vội vươn tay, nắm lấy túi xách, lấy ra một hộp quà, nỗ lực dời sự chú ý của Lục Minh Thành sang hướng khác.

"Cậu trẻ, sinh nhật vui vẻ, đây là quà của anh, tặng anh"
Lục Minh Thành liếc mắt nhìn hộp quà tinh xảo, khóe môi không khống chế được mà giương lên.

Hóa ra, cô nhóc này vẫn nhớ sinh nhật của anh.

Nếu như cô đã nói như vậy, hôm nay anh nhất định phải thưởng cho cô.

Uyển Dư đưa quà sinh nhật ra, chính là muốn để cho Lục Minh Thành phanh xe đúng lúc.

Nhưng ai mà ngờ được, chuyện này lại khiến anh muốn cô thêm mãnh liệt.

Uyển Dư có chút bất đắc dĩ nói: "Cậu trẻ, em đau thắt lưng lắm, hơn nữa, em còn muốn đi làm! "
"Anh xin nghỉ cho em"
Lục Minh Thành nói một câu khiến toàn bộ lời nói của cô phải nuốt trở lại.

Uyển Dư chỉ có thể để mặc anh nằm trên người, lần nữa đốt lửa.

Uyển Dư là một người khá nguyên tắc, vì vậy những chuyện túng dục quá độ này, cô rất khinh thường.

Thế nhưng, ngày hôm nay là sinh nhật của anh, cho dù là anh muốn túng dục quá độ, cô cũng chỉ có thể liều mình theo anh mà thôi.

Nghĩ như vậy, Uyển Dư cũng không nhăn nhó khó chịu nữa.

Cô chủ động vươn tay, ôm lấy cố Lục Minh Thành, cùng anh lần nữa chìm trong biển lửa, trầm luân không thôi!

Uyển Dư và Lục Minh Thành ở trên giường đến tận giờ ăn tối, mãi đến khi nhận được điện thoại của Lục Hi.

Vốn là, Uyển Dư muốn đón Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi về nhà, cùng nhau chúc mừng sinh nhật Lục Minh Thành.

Thế nhưng Lục Hi càng ở cùng với hai đứa nhỏ, cảm tình lại càng sâu, vì vậy không nỡ để cho hai đứa bé rời đi.

Cuối cùng, cô cũng chỉ có thể đồng ý với Lục Hi, để cho hai đứa nhỏ ở bên nhà Lục Hi mấy ngày.

Thế nhưng không ngờ, đêm nay Diệp Uyển Nghi lại xảy ra chuyện.

Trong điện thoại vang lên thanh âm của Lục Hi, dường như là đã khóc đến nức nở, bà không ngừng nói lời xin lỗi với Uyển Dư: "A Uyển, xin lỗi, dì đã không chăm sóc tốt Bối Bối, khiến cho con bé bị người ta hại!"
Lục Hi vừa đau lòng lại vừa áy náy, bà có cảm giác, và thật sự không phải một bà nội tốt.

Lần trước, hai đứa nhỏ bị Dương Tuyết bắt cóc cũng là vì bà sơ sẩy.

Lần này, Diệp Uyển Nghi bị người ta hại cũng bởi vì bà cố chấp muốn để cho hai đứa cháu ở với mình mấy ngày.

Nếu như tối hôm nay, bà đồng ý để Uyển Dư đón hai đứa nhỏ rời đi, rất có thể Diệp Uyển Nghi đã không bị người ta hại thành như vậy.

Nước mắt Lục Hi không ngừng chảy, thanh âm bà nghẹn ngào vang lên: "Uyển Dư, dì xin lỗi, là do dì không tốt.

Nếu không bởi vì dì, Bối Bối cũng sẽ không gặp chuyện như vậy!"
Nghe được Diệp Tiểu Bổi xảy ra chuyện, Uyển Dư gấp đến độ toàn bộ dây thần kinh đều căng cứng.

Vậy mà Lục Hi vẫn liên tục nói xin lỗi, cũng chưa có nói đến trọng điểm, khiến cho Uyển Dư sốt ruột vô cùng.

"Dì Lục, Bối Bối đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe xong lời này, Lục Hi không khống chế được mà òa khóc: "A Uyển, xin lỗi con.

Bối Bối ăn phải món tráng miệng có lẫn thuốc chuột, bây giờ!

mọi người đang ở bệnh viện, con bé còn phải rửa dạ dày!

Ô ô, đì nói chuyện cùng với Bối Bối, Bối Bối đều không nghe được!

Bác sĩ nói, tình huống bây giờ của Bối Bối rất nguy hiểm, dì thật sự sợ Bối Bối biết!

Điện thoại di động trong tay Uyển Dư, rơi trên mặt đất tạo nên thanh âm leng keng khó chịu.

Sau đó, cô vội vàng phóng ra khỏi biệt thự, vội đến mức áo khoác cũng không kịp mặc.

Hiện tại, trong đầu Uyển Dư, liên tục lặp lại rất nhiều lần câu nói kia, Bối Bối ăn phải món tráng miệng có thuốc chuột!

Làm sao mà Bối Bối lại ăn phải món tráng miệng có thuốc chuột chứ? Uyển Dư dùng sức siết chặt lông ngực mình, ở nơi đó của cô đang đau đến không thở nổi.

Tin tức những đứa trẻ ăn nhầm thuốc diệt chuột cũng không phải là quá xa lạ, thân thể Diệp Uyển Nghi không phải quá tốt, cô thật sự sợ rằng con bé sẽ giống với những đứa nhỏ trong tin tức kia, mãi mãi sẽ không mở mắt ra nữa!

Không! Bối Bối sẽ không sao! Bối Bối nhất định sẽ không sao.

Uyển Dư không ngừng tự an ủi chính mình, bảo bối của cô phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.

Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi chính là sinh mệnh của cô, ông trời để cho bọn họ sống nương tựa bên nhau nhiều năm như vậy, chắc chản ông ấy sẽ không nhẫn tâm cướp đi Bối Bối của côi Lục Minh Thành thấy Uyển Dư xông ra ngoài với sắc mặt trắng bệch thì cũng ý thức được tình huống rất nghiêm trọng.

Anh nhặt lên điện thoại di động của cô, cầm chìa khóa xe, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Khi Lục Minh Thành đưa Uyển Dư đến bệnh viện, Diệp Uyển Nghi vẫn còn đang cấp cứu.

Gương mặt nhỏ nhắn giống hệt Lục Minh Thành của Diệp Gia Bảo âm u thành một mảnh, trong con ngươi mơ hồ óng ánh nước.

Mặc kệ là Diệp Gia Bảo có già dặn đến mức nào, cậu bé cũng chỉ là một đứa nhỏ bốn tuổi, chưa từng thật sự trải qua chuyện sinh ly tử biệt.

Cậu vừa nghĩ đến chuyện không còn gặp lại được em gái Diệp Uyển Nghi nữa, trái tim của cậu liền như bị đâm một đao.

Diệp Uyển Nghi vốn ham ăn, rất thích các món ngọt.

Vào buổi chiều, sau khi trở về biệt thự của Lục Hi, người làm đã làm món tráng miệng và bưng lên cho bọn họ, sau khi Diệp Uyển Nghi ăn không bao lâu thì miệng sùi bọt mép, ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Diệp Gia Bảo không quá thích thức ăn ngọt nên không chạm đến món tráng miệng này.

Lúc này, cậu bé thực sự hối hận, nếu như cậu ăn trước một miếng tráng miệng thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Nếu như là chính cậu bị độc, Bối Bối sẽ phát hiện ra có chuyện bất thường, sẽ không tiếp tục ăn món tráng miệng đã bị hạ độc kia nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play