"Anh Mẫn Quân, thật đau, em đau quá! "
An Ninh ủy khuất, cô ta không ngừng khóc thút thít tựa như một đứa trẻ chịu nỗi oan lớn, dán chặt đầu nhỏ vào ngực Chiến Mân Quân: "Anh Mẫn Quân, anh nói Tô Trà Trà dựa vào đâu mà bắt nạt em như thế! Anh Mẫn Quân, trong lòng em khó chịu lắm!"
An Ninh nháy mắt, nước mắt long lanh trong suốt làm ướt ngực Chiến Mẫn Quân.

Cô ta cho là, mình là khóc như thế, Chiến Mẫn Quân kiểu gì cũng sẽ an ủi, dẫu sao, mới vừa rồi anh ta cũng đã giúp cô ta hung hăng dạy dỗ Tô Trà Trà.

Ngoài dự liệu là, anh ta cũng không có sờ lưng cô ta an ủi một cái.

Chiến Mẫn Quân lạnh như băng đầy cô ta ra, nói với giọng không hề có một chút nhu tình nào: "An Ninh, em đi ra ngoài! Để anh yên tĩnh một chút.

"
"Anh Mẫn Quân! "
An Ninh không cam lòng gọi tên của anh ta, nhưng Chiến Mẫn Quân vẫn trực tiếp mở cửa, mời An Ninh ra ngoài.

An Ninh hận đến mức cắn chặt hai hàm răng với nhau, nhưng Chiến Mẫn Quân đã quyết tâm không để ý đến cô ta thì cô ta cũng không thể nào nũng nịu chơi xấu vùi vào ngực anh ta nữa.

Cô ta tức giận dậm chân, chấp nhận rời đi.

An Ninh vừa đi, điện thoại di động Chiến Mẫn Quân liền vang lên.

Là điện thoại trợ lý đặc biệt gọi đến.

Có chút bất ngờ vì trợ lý đặc biệt lại gọi điện thoại vào thời gian này, Chiến Mẫn Quân cau mày vẫn tiếp điện thoại.

Trợ lý của Chiến Mẫn Quân là một thanh niên ấm áp, nhưng lúc này, trong giọng nói của cậu ta lại rõ ràng mang theo chút nặng nê.

"Chiến thiếu, phu nhân!

Thời điểm Tô Tiểu Thư ở ngục giam, có người mượn danh nghĩa của anh có hành động bạo lực với cô ấy"
Tay Chiến Mẫn Quân bỗng nhiên dùng sức, cơ hồ muốn đem điện thoại trong tay bóp vỡ: "Hành động bạo lực?"
"Đúng.

"
Giọng trợ lý đặc biệt rõ ràng có chút thương tiếc cộng thêm tức giận không nói ra được: "Tô tiểu thư, chịu bạo lực năm năm trong ngục giam.

"
"Xương sườn cô bị gãy rất nhiều, gân tay từng bị người cắt, cô ấy tự sát không dưới mười lần, nhưng đều được cứu về.

Có thể bởi vì hàng năm bị bạo hành, Tô tiểu thư bị chứng trầm cảm nghiêm trọng.

"
Dừng một chút, trợ lý nói tiếp: "Chiến thiếu, Tô tiểu thư ở trong tù còn bị cưỡng ép phá thai.

Một lần đó, lần đó cũng là mượn danh nghĩa của anh.

Thời điểm phá thai, bác sĩ còn không dùng thuốc mê cho cô ấy, hơn nữa cách thức vô cùng tàn bạo.

"
"Nghe nói, sau khi Tô tiểu thư phá thai, vẫn tiếp tục chảy máu rất nhiều, suýt chút nữa chất! "
Nói đến đây trợ lý không kiêm nén được mà nhỏ giọng thầm thì một câu: "Thật ra thì, nếu Tô tiểu thư chết khi đó thì tốt rồi.

"
Thật sự trợ lý cảm thấy nếu như lúc ấy tô Trà Trà chết thì có thể sẽ không cân phải chịu đựng đau khổ hành hạ trong mấy năm còn lại nữa.

Tô Trà Trà bị hành hạ quá nhiều ở trong ngục giam, cậu ta không có cách nào thành thật kể ra tất cả đau khổ cô ấy phải chịu cho Chiến Mẫn Quân.

Cậu ta chỉ muốn hỏi Chiến Mân Quân một câu thôi, tại sao anh ta lại ác như thế, tự tay đem vợ chưa cưới vào ngục giam chứt Chiến Mẫn Quân không nói gì, bởi vì lúc này anh ta thật không biết nên nói gì.

"Chiến thiếu, anh sao đối xử với Tô tiểu thư ác như vậy?"
Chiến Mẫn Quân đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghe thanh âm của trợ lý vang lên từ đầu giây bên kia.

Chiến Mẫn Quân cười khổ, xem đi, trợ lý vâng vâng dạ dạ với anh ta từ trước đến nay cũng vì Tô Trà Trà mà tới chất vấn mình, người đàn bà Tô Trà Trà này thật giỏi! Chiến Mẫn Quân vẫn không nói gì.

Anh ta đúng thật không sai người đánh đập Tô Trà Trà trong ngục giam, nhưng nếu không phải anh ta đưa Tô Tra Trà và trong đó, cô ta, người phụ nữ độc ác kia cũng không đến lượt chết ở đói Nếu như không phải như thế, người trong ngục giam cũng không dám tuân theo mệnh lệnh hành hạ Tô Trà Trà như vậy! Hoặc là nói, cứ hễ trong thời gian năm năm Tô Trà Trà ngôi trong tù, anh ta quan tâm tình huống của cô một chút thì người trong ngục giam cũng không dám làm như vậy! Cuối cùng, tất cả đau khổ của Tô Trà Trà đều do anh ta hết! Nhưng Tô Trà Trà, cô ta đáng phải chịu! Ai bảo cô ta hại chết con của anh ta! Chiến Mân Quân không biết mình làm sao, rõ ràng mỗi lần đều tự nhủ với mình, Tô Trà Trà đáng phải chịu, nhưng nghĩ đến cô ở trong đó sống không bằng chết, ngực của anh ta lại đau giống như bị ngàn đao chém qua vậy.

Chiến Mẫn Quân đè ngực mình hét lên với trợ lý ở bên kia điện thoại: "Tiếp tục tra! Tôi phải biết, rốt cuộc là ai mượn danh nghĩa của tôi, xúi giục người trong ngục bạo lực với Tô Trà Trà!"
Lúc Uyển Dư tỉnh lại, Lục Minh Thành đã đến công ty.

Nhớ đến tối hôm qua, cô rốt cuộc lại dùng cái loại phương thức đó giải quyết giúp anh hai lần, cô liên hận không thể chôn khuôn mặt nhỏ của mình vào trong chăn mãi không ra.

Thật may hôm nay Lục Minh Thành dậy sớm, nếu không, cô đúng thật không biết nên đối mặt với anh thể nào.

Quá mất mặt, quá mất mặt! Cô làm sao có thể không có giới hạn, không có nguyên tắc như vậy! Sau khi tiến hành tự phê bình mấy chục lân, Uyển Dư mới chậm rãi bò từ trên giường dậy, thay quần áo, rửa mặt, chuẩn bị đi làm.

Thời điểm Uyển Dư đến phòng khách, liên giật mình, không ngờ thấy Quý Ngôn đang ngồi trên ghế salon cần hạt dưa.

Ban ngày Quý Ngôn gân như dính cậu trẻ như hình với bóng, hiện tại không phải anh ta nên đi cùng cậu trẻ đến công ty à, tại sao còn ở biệt thự? Thấy Uyển Dư, Quý Ngôn thả hạt duy trong tay xuống, cực kỳ nghiêm túc nhìn Uyển Dư.

"Cửu tẩu, hôm nay tôi có chuyện quan trọng muốn nói với tấu một chút.

"
Chuyện rất quan trọng? Quen thói Quý Ngôn ngả ngớn, đột nhiên anh ta lại trịnh trọng như vậy làm Uyển Dư không nhịn được có chút khẩn trương: "Chuyện gì thế?"
Hóa ra, Quý Ngôn không đi làm mà lại chờ ở chỗ này, là có chuyện cần nói với mình sao? Nghĩ như vậy, Uyển Dư lại càng thêm căng thẳng.

Chẳng lẽ là cậu trẻ xảy ra chuyện? Quý Ngôn không lập tức mở miệng, anh ta bất giác nhớ đến chuyện đã xảy ra lúc sáng sớm, khi nhìn thấy tình hình của Lục Minh Thành.

Bình thường, Lục Minh Thành vẫn luôn là một người khó chịu, thế nhưng sáng sớm hôm nay, anh lại đặc biệt khó chịu.

Anh ta nhìn Quý Ngôn bằng ánh mắt cực kì khó chịu, ăn điểm tâm cũng bằng thái độ cực kì khó chịu, lúc ra khỏi cửa, trông vẫn cực kì khó chịu.

Đối mặt với một Lục Minh Thành căng thẳng như vậy, Quý Ngôn thực sự không thích ứng được, giống như là một đang nhìn thấy một cô vợ nhỏ đang nhăn nhó, muốn phát cảnh cáo đến ai đó vậy.

Lúc này, Quý Ngôn bị ý nghĩ của bản thân làm cho giật thót, chẳng nhẽ Lục Minh Thành muốn cảnh cáo anh ta? Quý Ngôn đương nhiên biết là chuyện đó hoàn toàn không thể, anh ta chỉ đơn giản là đang hù dọa chính mình.

Lục Cửu đã có cửu tẩu rồi, cũng đã hạnh phúc sinh sống với một người phụ nữ mềm mại như vậy, không có khả năng nhìn trúng anh tai Thế nhưng, sự khó chịu vô căn cứ của Lục Minh Thành khiến cho anh ta bất an, anh ta vẫn thường nói đùa với Lục Minh Thành là: "Lục Cửu, anh đang làm trò cáu giận gì vậy? Đừng bảo là sẽ tỏ tình với tôi nha?"
"Cút"
Khỏi phải nghĩ nhiêu, anh ta suyt thì bị Lục Minh Thành đánh gãy chân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play