Anh cũng không biết rốt cuộc là mình sai ở chỗ nào, chỉ biết Uyển Dư bây giờ đang rất giận anh.

"Em không phải vợ anh!"
Uyển Dư ghét bỏ nhìn Lục Minh Thành một cái: "Động một chút là đen mặt giống như đáy nồi, không có chuyện gì tại sao em mà phải đi tìm ngược ở cùng một người đàn ông có tính khí kém!"
Bị Uyển Dư chê, tâm hôn ngây thơ của Lục Minh Thành có chút tổn thương, anh không nhịn được sờ mặt mình một cái, mặt anh rất giống đáy nồi sao? Nhìn bộ dáng tức giận của cô, Lục Minh Thành không kìm nén được nhớ đến một đoạn trong quyển "Bí kíp theo đuổi vợ" của Uông Thiếp cho.

Bạn gái tức giận thì phải làm sao? Dáng dấp đẹp thì trực tiếp cưỡng hôn, bảo đảm bạn gái có tức hơn nữa cũng hết hoàn toàn.

Nếu như không được, lấy thẻ ngân hàng ra để cho cô ấy mua mua mua, cũng có thể chữa hết giận.

Lục Minh Thành mim môi không nói một lời, anh lâm vào khổ não xoắn xuýt vô hạn, thế tóm lại là anh là có bộ dạng đẹp hay là xấu? Nói thật từ nhỏ đến lớn với cái gương mặt không có nhiều biểu cảm này, đối với cái gọi là xấu hay đẹp anh không hề có chút khái niệm nào.

Bất quá anh biết tính của Uyển Dư, nếu như lúc này mà cầm thẻ ngân hàng trực tiếp ném cho cô thì chắc chắn cô sẽ càng tức giận hơn.

Nghĩ như vậy, Lục Minh Thành liên quyết định chọn cách thứ nhất.

Thịnh Vân Tịch thường nói, Tiểu Thành nhà chúng ta thật đẹp trai, vậy hẳn là đẹp trai đi! Quyết định xong, Lục Minh Thành cúi đầu xuống dùng sức hôn lên môi Uyển Dư.

"Cậu trẻ, anh buông ra! Ai muốn hôn anh!"
Uyển Dư trăm triệu lần cũng không ngờ đến Lục Minh Thành lại xảo trá như vậy, dám ở nhân lúc cô tức giận dùng nam sắc đầu độc mình.

Trong nháy mắt lúc Lục Minh Thành mới vừa in lên môi cô, Uyển Dư có chút mê mệt, suýt chút nữa đã nộp khí giới đầu hàng.

Nhưng nghĩ đến mình vất vả lắm mới tạo uy trước mặt anh một lần, Uyển Dư không muốn từ bỏ như vậy.

Cô thừa nhận mình có chút tham.

Những người phụ nữ khác có thể tìm được bạn trai như cậu trẻ sẽ vui vẻ đến mức hận không thể cung phụng anh như bồ tát, ngay cả cô cũng có lòng tham.

Làm bạn gái của anh, cô muốn độc chiếm cả trái tim anh, độc chiếm sự sủng ái độc nhất vô nhị của anh giống như là tiểu công chúa vậy, được anh hứng trên lòng bàn tay.

Được rồi Uyển Dư cũng thừa nhận, cô có chút làm màu, đã là mẹ của hai đứa trẻ rôi, còn muốn làm gì mà tiểu công chúa.

Chẳng qua là, có nữ sinh nào mà không muốn bạn trai mình nâng niu như công chúa trong lòng bàn tay chứ? Mặc dù cậu trẻ là người cao cao tại thượng không thể với đến nhưng nói cho cùng, trong suy nghĩ của cô anh cũng chỉ là bạn trai mình! Cô muốn, nói với anh chuyện khói lửa nhân gian.

"Cậu trẻ, anh thả em ra!"
Uyển Dư thật ra cũng có chút lưu luyến cái hôn của Lục Minh Thành, nhưng vì cái gọi là cốt khí cô vân nhân tâm hung hăng cắn một cái lên môi của anh.

Lục Minh Thành bị đau, nhưng không buông ra liền mà lại càng dùng sức hôn cô.

Đầu óc anh nhanh chóng vận động, thời điểm Uông Thiếp cho anh cuốn "Bí kíp theo đuổi vợ"
còn đặc biệt nói qua đoạn này.

Anh ta nói, đoạn này là anh ta hao hết tâm huyết mới nghiên cứu ra được, vố số đôi tình nhân cũng đã thí nghiệm qua, lần nào cũng đúng.

Lần nào cũng đúng!

Tại sao đến chỗ anh, điểm này liên không thực hiện được chứ? Nghĩ đến câu nói đó của Uông Thiếp, gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành đen lại trong chốc lát.

Uông Thiếp nói, nếu như có một người đàn ông tự cho mình đẹp trai, dùng điều thứ nhất, nhưng sau khi hôn bạn gái xong, bạn gái vẫn tức giận như cũ vậy chỉ có một nguyên nhân.

Xấu mà không biết tự lượng sức.

Lục Minh Thành anh xấu xí mà không biết tự lượng sức! Nội tâm anh có chút tan vỡ nho nhỏ, trước kia anh đều không thèm để ý đến bộ dáng của mình, bất kể là đẹp hay xấu đều có một đống lớn phụ nữ bám vào, mà anh lại không thích một ai.

Bây giờ bị Uyển Dư chê như vậy, đột nhiên anh cũng hơi sợ mình xấu thật.

Lục Minh Thành hơi buồn bã không được tự nhiên thả Uyển Dư ra: "Uyển Dư, có phải anh lớn lên rất xấu hay không?"
Đáng thương cho tài xế sau khi nghe được lời này của Lục Minh Thành, chân run run một cái suýt chút nữa đạp trúng chân ga.

Thật may tài lái xe của anh ta tương đối khá nên mới giữ vững được tay lái.

Nhưng lòng tài xế làm sao cũng không bình tĩnh được.

Nực cười! Chỉ gương mặt đó của Lục thiếu, cũng dám nói mình xấu? Nếu Lục thiếu như thế mà coi là xấu thì chẳng phải người phàm như anh ta không còn cách sống nổi à? Tài xế lặng lẽ hồi tưởng lại bộ dáng mình một chút, dung mạo của anh ta thế này hẳn trực tiếp được coi là khủng long nguyên bản đi.

Anh có nên về nhà tìm vợ xin chút tiền tiêu vặt đi Thái Lan thẩm mỹ không? Thấy Uyển Dư chỉ biết kinh ngạc nhìn anh không nói năng gì, Lục Minh Thành cứ nghĩ là cô không nghe rõ lời mình nói, anh đen mặt hỏi lại một lần nữa: "Uyển Dư, có phải anh lớn lên rất xấu hay không?"
"Hả?"
Nghe Lục Minh Thành nói xong, Uyển Dư mới hồi phục lại tinh thân từ trong ngẩn ngơ.

Cô theo bản năng gật đầu, sau khi hành động xong mới ý thức được động tác mình tựa hồ có chút không đúng, lại định lắc đầu.

Chẳng qua là cô còn chưa kịp lắc đầu liền đối mặt với con ngươi càng lúc càng sâu sắm và ưu thương của Lục Minh Thành.

Uyển Dư đúng là thật sự cảm thấy dáng dấp anh xấu! Uyển Dư hiện tại đầu óc vẫn đang trong trạng thái khiếp sợ như trước.

Làm sao tự nhiên cậu trẻ lại cảm thấy bản thân mình rất xấu xí? Chỉ bệ dáng thịnh thế mỹ nhan như cậu trẻ, đẹp trai tuyệt mỹ như vậy, là ai cho anh dũng khí để anh cảm thấy mình xấu xí? Là Lương Tĩnh Như sao? Khí thể trên người Lục Minh Thành vốn đã lạnh lùng, sau khi Uyển Dư gật đầu anh lại càng âm trâm hơn một chút.

Nửa gương mặt của anh chìm trong bóng tối, trong con người cũng mang u tối không rõ, rất lâu sau đó anh mới bình tĩnh hướng về phía Uyển Dư nói: "Anh biết"
Anh biết cái gì? Uyển Dư gân như muốn điên, anh hẳn sẽ không cho là cô cảm thấy bộ dạng mình xấu chứ? Đây tuyệt đối là hiểu lầm lớn! Uyển Dư cảm thấy, mình thật không có cốt khí.

Vốn là, tối nay cô đang muốn tức giận đùa giỡn Lục Minh Thành tử tế một chút, tỏ rõ uy phong của bạn gái, nhưng nhìn đến bộ dáng ảm đạm đáng thương của anh, tất cả tường thành trong lòng đều sụp đổ hết.

Cái gì mà tức giận đùa giỡn, oai phong của bạn gái, đều không quan trọng, chỉ cần cậu trẻ vui vẻ là được rồi.

Trong lòng Uyển Dư âm thầm thở dài một chút, cô đưa tay, nịnh nọt ôm cổ Lục Minh Thành: "Cậu trẻ, anh hiểu lãm rồi, vừa rồi em hành động sai, anh không xấu, mặt anh không hề xấu chút nào!"
Ô? Đây là cô đang an ủi? Lục Minh Thành cao quý tuấn tú lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác, không để ý tới cô gái nào đó đang nịnh nọt.

Uyển Dư thấy Lục Minh Thành vẫn còn khó chịu, trong lòng càng mềm hơn.

Cô trực tiếp ngẩng mặt mạnh mẽ hôn lên môi Lục Minh Thành, dùng cái hôn nóng bỏng này nói cho anh biết, cô thật sự không có ý chê anh xấu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play