Anh ta không còn ngăn chặn Lục Minh Thành, anh ta mạnh mẽ vỗ vỗ bờ vai của anh: "Lục Cửu, anh và Cửu tẩu phải an toàn trở vê! Nếu anh dám chết, tôi có làm quỷ cũng không tha cho anh!"
Uông Thiếp cũng biết mình không thuyết phục được Lục Minh Thành, trong tay siết chặt sợi dây thừng: "Lão đại, chúng tôi chờ anh trở về!"
Quý Ngôn và Uông Thiếp liếc nhìn nhau, vách đá cao như vậy, với thân thủ của hai người bọn họ, thực sự không thể xuống được, hai người họ chỉ có thể đi đường vòng, mang theo thuộc hạ xuống đón Lục Minh Thành.
Nhìn mây mù ở dưới vách đá, Quý Ngôn thâm câu nguyện trong lòng, mong rằng Lục Cửu và Cửu tẩu, ông trời sẽ giúp đỡ bọn họ có thể bình an trở về! "Tần Chí Minh, đô điên như anh, cút ra! Anh cút ra cho tôi!"
Uyển Dư năm lấy cổ tay Tần Chí Minh, không cho anh ta cứa vào mặt mình.
Phụ nữ ai cũng thích làm đẹp, Uyển Dư không muốn, mặt của bản thân lại đầy sẹo.
"Đàn bà thối, tôi giết cô! Tôi giết chết cô!"
Đôi mắt của Tần Chí Minh đỏ lên, khuôn mặt của tuấn tú dường như sinh ra một con quỷ, anh ta không còn là bộ dạng ban đầu nữa.
Đối mặt với tia máu trong mắt Tần Chí Minh, lồng ngực Uyển Dư đập dữ dội, cô biết Tần Chí Minh quyết tâm muốn cô chết, nhưng cô lại muốn sống! Uyển Dư cúi mặt xuống, hung hăng cắn vào cổ tay Tần Chí Minh, anh ta vì đau mà buông con dao trên tay, một âm thanh rơi xuống trên mặt đất.
Uyển Dư cúi người, cô muốn nhặt con dao rơi trên mặt đất, nhưng còn chưa chạm vào dao, cô chỉ cảm thấy thắt lưng mình đau nhói, bị Tần Chí Minh nhốt trên giường gỗ trong phòng.
Tần Chí Minh thân thể càng ngày càng nóng, ngay cả hơi thở anh ta thở ra cũng nóng rực, anh ta cũng không thèm nhặt con dao rơi trên mặt đất lên, mà bắt đầu xé rách quần áo của Uyển Dư "Đàn bà thối, tôi hôm nay làm chết cô, hiếp chết cô!"
Thân thể Tần Chí Minh vừa rồi bị thương nặng, trong người căn bản không còn bao nhiêu sức lực, hiện tại cũng không biết là chuyện gì xảy ra, anh ta giống như trở về lúc hoàng kim, sức mạnh trên người quá đáng sợ khiến Uyển Dư vốn dĩ không có sức đánh trả.
Đối mặt với ngọn lửa trong mắt Tần Chí Minh, Uyển Dư vô cùng kinh ngạc, không lẽ loại thuốc đó lại bị trộn với một số loại thuốc xấu khác sao? Ngay khi ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Uyển Dư, Tần Chí Minh cúi mặt xuống, điên cuồng cắn chặt môi cô.
Trong long Uyển Dư đầy chán ghét, cô hung hăng tát vào mặt Tần Chí Minh; "Tần Chí Minh, anh thật sự biến mình thành chó điên có phải không? Cút ngay! Đừng đụng vào tôi!"
"Uyển Dư, tôi hiếp chết cô! Hiếp chết cô!"
Tần Chí Minh như máy móc lặp lại câu nói này, bây giờ anh ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, cả người không khác gì súc sinh, chỉ có thể thuận theo bản năng mà phóng thích bản tính.
Hiếp con mẹ anh! Uyển Dư trong lòng tức giận muốn nổ tung, cô vừa muốn tát Tần Chí Minh một cái nữa, thì Tần Chí Minh đã đấm một cú mạnh vào bụng cô khiến cô gân như không thở nổi.
"Uyển Dư, không phải cô muốn câu dẫn Lục Minh Thành sao? Cô nói xem, nếu như cô mang thai con của tôi, thì Lục Minh Thành còn cân cô hay không? Uyển Dư, tôi rất mong đợi bây giờ khiến cô mang thai con của tôi!"
"Đúng vậy, mang thai đứa con với tôi! Chúng ta cả đời này, ai cũng đừng hòng buông tha cho ai!"
Tần Chí Minh cười dại ra, suy nghĩ này của anh ta hay biết bao, Uyển Dư hận anh ta như vậy, để cô mang thai đứa con của anh ta, nhất định sẽ khiến cô đau khổ hơn cái chết! Dưới tác dụng của thuốc, ý thức của Tần Chí Minh từ từ trở nên hỗn loạn, nhưng ý nghĩ làm cho Uyển Dư mang thai ngày càng rõ ràng trong lòng anh ta.
Xé rách quần áo của cô, dày vò thân thể của cô, để trong bụng của cô giữ lại con của anh ta! Đợi anh ta trở thành kẻ ngốc, thứ trong bụng cô chính là mầm mống của kẻ ngốc! Uyển Dư, tôi biến thành kẻ ngốc thật đáng buồn, nhưng cô mang thai mầm mống của kẻ ngốc, xem cô có thể cao thượng được chỗ nào! Thân thể của Uyển Dư bị Tần Chí Minh nhấn mạnh lên chiếc giường lạnh giá, anh ta đánh cô ngã xuống, khiến cô mềm nhũn nằm dưới anh như một vũng bùn.
"Uyển Dư, cô hủy hoại tôi, cô cũng đừng hòng trong sạch mà sống tiếp!"
Tiếng quần áo xộc xệch vang lên trong không khí, kích thích nặng nề màng nhĩ của Uyển Dư, mí mắt trên và dưới của Uyển Dư không ngừng đánh vào nhau, cô cần chặt môi để không cho chính mình chìm vào giấc ngủ.
Cô dồn hết sức lực muốn đẩy Tần Chí Minh ra, cô run lên vì hận, nhưng phải làm sao, cô thật sự không cách nào đấu lại Tần Chí Minh.
Bạn chưa từng rơi vào tình trạng tuyệt vọng, thì mãi mãi không thể tưởng tượng được việc bị người khác hoàn toàn điều khiển khủng khiếp đến mức nào.
Cơ thể Uyển Dư đau đến mức không nghe theo mệnh lệnh của bản thân nữa.
Cô chỉ có thể tuyệt vọng chịu đựng những cú đấm và đá của Tần Chí Minh, tuyệt vọng chờ bị Tần Chí Minh chiếm thân thể mình.
Ngay khi Uyển Dư nghĩ rằng thân thể của mình cuối cùng phải mang dấu ấn của Tần Chí Minh, thì thân thể của Tần Chí Minh như diêu bị đứt dây rơi xuống đất, cả người Lục Minh Thành ngưng tụ ở giữa căn nhà gỗ nhỏ, ở trong phòng tôi tàn này cũng không thể che giấu sự rạng rỡ của anh.
"Lục Minh Thành!"
Nhìn thấy Lục Minh Thành, Tần Chí Minh liên sợ hãi, nhưng nhiều hơn vẫn là sự cäm giận.
Anh ta bị Lục Minh Thành ép đến đường cùng, dù sao thì anh ta cũng không còn nơi nào để sống rồi, chỉ bằng kéo theo Lục Minh Thành làm vật tế thần! Tần Chí Minh ngồi xuống, tay anh ta vừa đủ bắt lấy con dao trên mặt đất, anh ta năm chặt con dao trong tay, hung hăng đâm vào ngực Lục Minh Thành.
"Lục Minh Thành, đi chết đi!"
Tần Chí Minh gầm lên, nghiến răng nghiến lợi, đây là cơ hội duy nhất của anh ta, Lục Minh Thành không chết thì người chết là anh ta, vì vậy anh ta nhất định phải đánh một đòn! Nhìn thấy hành động hung hãn của Tần Chí Minh, trong lòng Uyển Dư lo lắng đến cực điểm, cậu trẻ có thể từ trên trời rơi xuống, đối với cô, đây là sự cứu rỗi mà cô không dám mơ tới, cô thà chết còn hơn là để cậu trẻ vì cô mà bị con chó điên Tần Chí Minh giết chết! Tần Chí Minh không có làm hại được Lục Minh Thành, con dao trong tay anh ta còn chưa đụng đến ngực Lục Minh Thành thì đã bị Lục Minh Thành một cước đá anh ra bay ra khỏi cửa.
Cơ thể của Tần Chí Minh đập mạnh xuống sân, anh ta nắm chặt con dao trong tay cố gắng đứng dậy nhưng không thành công.
Không gượng dậy được, Tần Chí Minh vân không cam lòng, anh ta dùng hết tất cả sức lực còn lại điên cuồng ném con dao trong tay về phía Lục Minh Thành.
Lục Minh Thành hoặc là Uyển Dư, không kéo theo một người xuống mô cùng anh ta, anh ta sẽ không can tâm! Lục Minh Thành đề phòng đã lâu, chính xác bắt được con dao của Tần Chí Minh đang hướng về phía mình, cổ tay lật lại, con dao trong tay đã bay thẳng vào giữa hai chân Tần Chí Minh.
Tần Chí Minh nhận ra điều gì đó, anh ta đột nhiên mở to mắt ra, anh ta muốn tránh đi, nhưng thân thể anh ta đã không còn cử động được nữa.