Anh ta muốn biến cô thành một kẻ ngốc, bây giờ, cô sẽ biến anh ta thành kẻ ngốc trước, và xem thử anh ta sau này làm sao hại được cô! "Uyển Dư, con đàn bà thối, cô cút ra cho tôi!"
Tần Chí Minh hét lên, thuốc trong ống tiêm này là do anh ta trước kia nhờ người mang từ nước ngoài về, loại thuốc này mạnh đến mức nếu bị tiêm vào, anh ta cả đời này sẽ sống như đứa trẻ bị đao! Một người kiêu ngạo như anh ta, anh ta thà chết cũng không muốn biến thành một tên ngốc! Tần Chí Minh thử đẩy Uyển Dư ra, nhưng trên người anh ta vốn dĩ có nhiều vết thương, vừa rồi còn ngã xuống mạnh như vậy, anh ta thật sự không còn sức lực để đẩy Uyển Dư ra.

Động tác của Uyển Dư rất nhanh, cô dùng sức đẩy ống tiêm trong tay xuống phía dưới.

Thật ra, cô trước giờ không thích bạo lực, nhưng con người trong nhiều trường hợp, căn bản không còn sự lựa chọn nào khác.

Bây giờ, nếu cô không tiêm thứ thuốc này vào cơ thể Tần Chí Minh thì cô sẽ phải trở thành kẻ ngốc! Uyển Dư đột ngột rút ống tiêm ra khỏi cánh tay Tần Chí Minh, cô dùng sức ném ông tiêm ra khỏi cửa sổ, đồng thời cũng vịn vào cánh cửa mà đứng dậy.

Uyển Dư còn chưa ổn định cơ thể, cô chỉ cảm thấy bụng dưới của mình đau nhói, Tần Chí Minh một cước hung hăng đá mạnh vào bụng của cô.

"Đàn bà thối, cô vậy mà dám tiêm thuốc tôi! Xem tôi giết chết cô thế nào!"
Tần Chí Minh không biết loại thuốc này bao lâu mới có tác dụng, bây giờ trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ, anh ta muốn giết chết Uyển Dư! Rất có thể sau khi thuốc có tác dụng, anh ta sẽ trở nên ngu xuẩn đến đông tây nam bắc còn không phân biệt nổi, vì vậy trước khi thuốc có tác dụng anh ta nhất định phải báo thù cho chính mình! Uyển Dư đã hủy hoại anh ta, khiến anh ta từ là đại thiếu gia cao cao tại thượng của Tần Gia rơi xuống địa ngục, anh ta sẽ không để cô sống yên ổn! Tần Chí Minh luôn là như vậy, anh ta cảm thấy, Uyển Dư tiêm thuốc này vào người mình thì là tội ác không thế tha thứ, anh ta sẽ không bao giờ nghĩ là do chính mình muốn tiêm thuốc vào cơ thể Uyển Dư trước, nếu như thế, Uyển Dư cũng sẽ không cách nào được như trước.

Giống như lúc anh ta cảm thấy tai tiếng của Tần Gia bị phơi bày trước ánh sáng, tất cả mọi việc anh ta đều đổ hận lên Uyển Dư và Lục Minh Thành, anh ta sẽ không bao giờ nghĩ là do Tần Gia làm việc xấu, khiến biết bao nhiêu gia đình phải chia xa tan nát, không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng nữa.

Uyển Dư ôm bụng lùi lại một bước, ánh mắt cô đầy kiên định, cô lúc này tuy rằng rất sợ, nhưng vẫn mạnh mẽ ngước cằm lên: "Tần Chí Minh, đây đều là lỗi của anh! Dù sao tôi cũng chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi!"
"Phòng vệ chính đáng, mẹ kiếp! Uyển Dư, cô không khiến tôi vui vẻ, cô cũng đừng hòng nghĩ đến việc tiếp tục sống vui vẻ"
Trong lúc nói, trong tay Tần Chí Minh bất ngờ xuất hiện một con dao sáng loáng, anh ta không thèm quan tâm mà vung cao dao trong tay hướng vào đâm Uyển Dư.

"Đàn bà thối, chết đi! Đi chết đi!"
Trước đây, Tần Chí Minh còn muốn từ từ tra tấn Uyển Dư, khiến cô sống không được mà chết cũng không xong, nhưng bây giờ anh ta đã bị tiêm loại thuốc đó, anh ta phải giết Uyển Dư trước! Uyển Dư bị kinh sợ, cô thế nào cũng không nghĩ đến việc trên người Tần Chí Minh có dao.

Cô vốn dĩ không phải là đối thủ của Tần Chí Minh, bây giờ Tần Chí Minh có dao, cô càng chỉ có con đường chết! Không được! Cô không thể chết! Cô vừa mới tiêm thuốc vào cơ thể Tần Chí Minh, cô không dễ dàng gì mới đi đến bước này, cô tuyệt đối không thể thất bại! Uyển Dư loạng choạng lùi lại phía sau, cô muốn rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ này, nhưng Tần Chí Minh lại từng bước đi tới, khiến cô căn bản không cách nào trốn khỏi! Tần Chí Minh nắm lấy mái tóc dài của Uyển Dư, anh ta điên cuồng ép cô vào tường, trong mắt anh ta tràn đầy lửa giận dữ tợn.

"Thật là một khuôn mặt xinh đẹp! Uyển Dư, cô rất quan tâm đến gương mặt của mình có phải không? Thật đáng tiếc, khuôn mặt này bây giờ sẽ bị phá hủy mất rồi hahal"
Vừa nói, Tần Chí Minh giống như dùng hết sức lực còn lại của mình, con dao trong tay điên cuồng cứa lên mặt Uyển Dư.

Giết người rất đơn giản, nếu một nhát đâm chết Uyển Dư thì quá hời cho cô rôi.

Anh ta muốn từng chút một phá hủy những thứ đẹp đẽ nhất của cô, khiến cô chết trong tuyệt vọng và thống khổ, chết một cách thảm thiết! Khi Lục Minh Thành nghe thấy giọng nói của Tần Chí Minh trong điện thoại, anh liên biết Uyển Dư nhất định xảy ra chuyện.

Anh gọi cho Uyển Dư, vốn dĩ anh muốn rủ cô cùng nhau ăn tối, nhưng bây giờ anh không còn tâm trạng ăn nữa rồi, anh chỉ muốn xác nhận rằng Uyển Dư đang an toàn.

Lo sợ Tần Chí Minh sẽ làm hại Uyển Dư, sau khi Tân Từ Thành cúp điện thoại, Lục Minh Thành nhanh chóng gọi lại điện thoại.

Không ai bắt máy cuộc gọi, tiếng âm thanh bíp bíp trong điện thoại giống như móng vuốt ma thuật, ngay lập tức bóp nghẹt trái tim Lục Minh Thành.

Tần Chí Minh bây giờ đã không còn đường sống rồi, anh ta nói anh chờ nhặt xác Uyển Dư, anh ta thực sự có khả năng sẽ giết Uyển Dư.

Phân phó Uông Thiếp trừng trị nhà họ Tân, Lục Minh Thành không hối hận, anh chỉ hối hận vì đã không bảo vệ tốt Uyển Dư.

Anh đã đánh giá thấp sự điên cuồng của Tần Chí Minh rồi! Không dám chậm trễ, Lục Minh Thành cầm điện thoại lên, định gọi cho Uông Thiếp.

Chưa kịp bấm máy thì điện thoại của anh đổ chuông.

Anh cứ nghĩ đó là cuộc gọi của Tần Chí Minh, anh nhanh chóng bắt máy mà không nhìn điện thoại.

Không phải là cuộc gọi từ Tần Chí Minh, mà là cuộc gọi từ mẹ anh, Thịnh Vân Tịch.

Giọng của Thịnh Vân Tịch lộ rõ vẻ vui mừng: "A Thành, Tiểu Viên trở vê nước rồi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối nhé!"
"Tối nay con có việc.

"
Giọng Lục Minh Thành nhàn nhạt: "Mẹ, nếu không có việc gì nữa, con cúp máy trước.

"
"Được rồi, A Thành con làm việc đi, đợi con có thời gian thì vê nhà ăn cơm nhé, nhớ chăm sóc tốt bản thân, đừng làm quá mệt.

"
Thịnh Vân Tịch biết con trai mình có rất bận nhiều việc, bà cũng không ép buộc, dù sao thì lần này Vũ Nguyệt Viên cũng sẽ ở lại nước một thời gian dài, bà muốn tạo cho hai người cơ hội tìm hiểu nhau cũng rất dễ dàng.

Thịnh Vân Tịch biết trước khi ông Lục qua đời, ông đã yêu cầu giấy chứng nhận kết hôn của Lục Minh Thành với một người phụ nữ, nhưng Lục Minh Thành đã ký thỏa thuận ly hôn với người phụ nữ đó rồi, cuộc hôn nhân đó không được tính.

Bất kể đó là người phụ nữ do ông Lục muốn hay là Diệp Hiểu Khê, trong mắt Thịnh Vân Tịch đều không xứng với con trai bảo bối của bà, trên đời này chỉ có Vũ Nguyệt Viên mới có thể xứng với A Thành của bà mà thôi.

Lục Minh Thành vừa cúp máy, Quý Ngôn vui vẻ mở cửa bước vào: "Lục Cửu, tôi nghe nói đại tiểu thư Vũ Nguyệt Viên đã về nước, thế nào, cô ấy không liên lạc gì với anh sao?"
"Lục Cửu, tôi phải nói, vận may đào hoa của anh thật là tốt.

Anh đã có Cửu tẩu, còn có thêm ảnh hậu Diệp Hiểu Khê cứ bám theo bên mình, bây giờ con dâu họ Vũ trong mắt mẹ anh cũng trở về rồi, anh cũng khá là náo nhiệt nha.

"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play