Khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ tàn nhãn, bởi vì ánh mắt anh ta quá ảm đạm, lại bị anh ta nhìn chằm chăm nhiều như vậy, liên có chút sợ.

Anh ta hận Uyển Dư, hận Uyển Dư đến chết đi sống lại, nếu không phải Uyển Dư giở thủ đoạn, Lục Minh Thành cũng sẽ không nhắm vào Tần Gia, mặt tối của Tần Gia cũng không bị vạch trần, anh ta không chỉ khiến cho dòng tộc Tần Gia bại sản, mà ngay cả bản thân cũng còn phải đối mặt với án tử hình hoặc tù chung thân.

Anh ta mãi mãi không cách nào có thể giống dưới ánh hào quang được nữa, cuộc sống sung sướng cao thượng sẽ không bao giờ có thể quay lại, nguôn hạnh phúc duy nhất của anh ta bây giờ chính là dày vò Uyển Dư! Đây thực sự là một nơi tốt, cảnh sát sẽ không tìm thấy chỗ này, anh ta ở chỗ này có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn với Uyển Dư, từng chút một hành hạ cô, biến cô thành nô lệ thấp hèn của anh ta, khiến cô sống không được, mà chết cũng không xong! Tần Chí Minh nhìn kỹ tình hình xung quanh, đây là nơi mà bố anh ta dẫn anh ta tới trong những năm buôn người kiếm tiền phát tài của Tần Gia.

Anh ta biết qua rừng cây bên kia, trước mặt có một làng cư dân nghèo nàn lạc hậu, một làng côn đồ có tận đến vài trăm người đàn ông nhưng lại không đến mấy người phụ nữ, bởi vì để có thể nối tiếp thế hệ sau, đàn ông ở đây gom tiền để mua phụ nữ ở bên ngoài, bọn họ bỏ tù phụ nữ đã mua cùng với gia súc vì sợ họ bỏ trốn, cuộc sống của phụ nữ càng thảm.

Đã từng có phụ nữ muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng đều bị bắt lại, những phụ nữ bị bắt này đều bị đánh đến gãy chân, sau đó cũng không còn người phụ nữ nào dám chạy trốn.

Tần Chí Minh hung hăng nắm lấy cổ tay Uyển Dư, đợi anh ta chơi Uyển Dư đủ rồi, anh ta sẽ bán cô cho một người đàn ông bên làng kia, để cô giống như anh ta, cả đời này đừng hòng nhìn thấy ánh sáng! Uyển Dư không hề biết trong đầu Tần Chí Minh lại có suy nghĩ vừa đáng sợ vừa kinh khủng như vậy, cô chỉ muốn đè nén nỗi sợ trong lòng trước ánh mắt của Tần Chí Minh.

Ánh mắt của anh ta quá độc ác khiến cô cảm thấy khó chịu.

Uyển Dư không tự chủ bước lùi lại, nhưng lại bị Tần Chí Minh kéo vào trong vòng tay, anh ta hung ác nhìn chằm chằm cô, đột nhiên, anh ta đè cô xuống đất, điên cuồng bóp cổ cô.

"Uyển Dư, cô khiến tôi không sống tốt, cô cũng đừng hòng sống tốt! Cả đời này hai người chúng ta cứ ở chỗ này chết đi!"
Vừa nói, Tần Chí Minh liên hung hăng cắn môi cô.

Uyển Dư lạnh sống lưng, cô dùng hết sức tát vào mặt Tần Chí Minh, ngay lúc đó liền cố gắng đẩy Tần Chí Minh ra.

"Tần Chí Minh, anh đừng chạm vào tôi!"
Nhìn thấy Tần Chí Minh lại vô lấy mình, Uyển Dư khập khiễng chạy về phía trước, cô hoảng sợ không nhìn đường, không ngờ lại chạy về phía sông.

Uyển Dư không biết bơi, phía trước có một con sông còn phía sau là Tần Chí Minh, cô không còn đường lùi nữa rồi.

Nhìn thấy Tần Chí Minh sắp bắt được mình, Uyển Dư nhanh trí linh hoạt xoay người, cả người Tần Chí Minh không tự chủ mà rơi xuống con sông phía trước.

Uyển Dư biết Tần Chí Minh biết bơi, nhưng cô không thể để anh ta đi lên được, anh ta một mực muốn tính mạng của cô, nếu sau khi anh ta lên, cô chỉ có con đường chết! Hôm nay, một là cô chết hai là anh ta chết Uyển Dư nghiến răng, cô ấn mạnh đầu của Tần Chí Minh xuống, chỉ cần cô tiếp tục dùng sức để đè Tần Chí Minh xuống nước, cô sẽ an toàn! Uyển Dư chưa bao giờ nghĩ có ngày cô sẽ giết người, tay cô không ngừng run rẩy, hôm nay cô thật sự phải giết Tần Chí Minh sao? Vào lúc rối rắm này, sức lực trên tay Uyển Dư không khỏi giảm đi rất nhiều, Tần Chí Minh chớp lấy cơ hội, đột nhiên lật ngược cổ tay của Uyển Dư, lôi cô xuống nước.

Khoảnh khắc suy nghĩ chậm lại, mãi mãi không còn cơ hội.

Vào lúc cả người bị sông nuốt trọn, Uyển Dư không khỏi nghĩ, nếu như cô có thể sống sót, sau này cô sẽ không bao giờ nhân từ với kẻ muốn hãm hại mình.

Sự bao dung và nhẫn nại của bạn sẽ không được người khác cảm kích, họ chỉ nắm lấy cơ hội khiến bạn hoàn toàn không thể trở tay.

Cô đã học được một bài học, sẽ không bao giờ phạm phải sai lâm tương tự nữa! "Đàn bà thối, cô vậy mà lại muốn giết tôi! Xem tôi giết cô như thế nào!"
Tần Chí Minh cũng bị thương, nhưng sức lực trên người anh ta vẫn còn rất mạnh, anh ta ấn mạnh vào đầu Uyển Dư, đầu Uyển Dư bị nước nuốt vào, cô há miệng liên uống phải một ngụm nước lớn.

Cô không dám thở, nếu thở thì nước sông sẽ xộc vào mũi, cô sẽ bị sặc chết.

"Đàn bà thối, tôi giết chết cô! Giết chết cô!"
Sức lực trong tay Tần Chí Minh càng ngày càng mạnh, Uyển Dư muốn thoát khỏi anh ta, nhưng cô lại không biết bơi, bị nhấn xuống nước như thế này, ý thức của cô dần trở nên hỗn loạn, cô căn bản hết sức để dãy dụa rồi.

Ngay khi Uyển Dư nghĩ rằng bản thân sắp chết ngạt, Tần Chí Minh đột nhiên rút đầu cô lên khỏi mặt nước, cuối cùng cô cũng có thể hít thở một hơi thật sâu.

"Đàn bà thối, cô làm cho tôi thảm như vậy, nếu để cô chết như vậy thì quá hời cho cô rồi! Tôi sẽ không phụ cô, sẽ không phụ cô!Tôi sẽ làm cho cô hối hận vì đã ở trên đời này!"
Nói xong, Tần Chí Minh buông Uyển Dư ra, bò lên bờ.

Uyển Dư không ngừng ho, cô làm ấm lại thân thể một lúc mới từ từ dễ chịu hơn chút.

Nước sông vào mùa này thật sự rất lạnh, sau khi lên bờ, cô lạnh đến nỗi không ngừng hắt xì, vết thương ở chân càng ngày càng đau.

Cô muốn đứng dậy bò lên cũng vô cùng khó khăn.

Tần Chí Minh trông dữ tợn, tình hình thân thể của anh ta cũng không tốt hơn cô là bao.

Sau khi lên bờ, anh ta trực tiếp nằm trên mặt đất, anh ta giống như cá gần nước, há to miệng thở hổn hến, khuôn mặt từng dịu dàng như ngọc một thời mang theo hận ý vặn vẹo, không còn là bộ dạng tuấn mỹ của một thời niên thiếu nữa.

"Uyển Dư, phá hoại tôi, cô có phải rất vui không?"
Không đợi Uyển Dư lên tiếng, Tần Chí Minh liền nói tiếp: "Đúng vậy, cô rất vui! Phản bội tôi leo lên giường Lục Minh Thành, cô rất vui Nhưng Uyển Dư, cô sẽ không được tiếp tục vui như thế đâu! Tôi sẽ khiến cô sống không bằng một con chó cái!"
Đối với lời nói của Tần Chí Minh, Uyển Dư thực sự không nói nên lời, lúc đâu nếu như nói là phản bội thì chính là Tần Chí Minh có ý với Diệp Hiểu Khê trước, nhưng con người nực cười như Tần Chí Minh, mãi mãi sẽ không nhìn ra được bản thân đã phạm những lỗi gì, anh ta chỉ biết đem tất cả những lỗi lầm đó đổ lên người người khác.

Uyển Dư không nói chuyện, cô không muốn lãng phí lời nói với Tần Chí Minh, cô thắm tích lũy sức lực, muốn tìm cơ hội cho Tần Chí Minh một đòn chí mạng.

Lần này, cô sẽ không nhân từ nữa, nếu giữa cô và Tần Chí Minh chỉ có thể có một người sống sót, thì người đó nhất định phải là cô! "Uyển Dư, nói!"
Không nhận được câu trả lời của Uyển Dư, Tần Chí Minh liên trở nên cáu kỉnh đến cực điểm: "Uyển Dư, có phải Lục Minh Thành làm cô rất sướng phải không? Ha, trước mặt tôi, cô luôn bày ra bộ dạng như một người phụ nữ thuần khiết, không cho tôi chạm vào, quay mặt một cái liền có con với người khác rồi! Uyển Dư, sao cô lại rẻ mạt như vậy!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play