Cô thực sự không biết Giang Thiếu là loại cây cỏ nào, hơn nữa lần trước cô đi ăn đến buổi tiệc từ thiện là vì cái vòng cổ của mẹ cô, liên quan gì đến chuyện Giang Thiếu? Thấy Uyển Dư dám hất tay của mình ra, Dương Tuyết càng tức giận,cô ta bật dậy nói: "Uyển Dư, cô chỉ là con hồ ly tinh không biết xấu hổ, có Giang Thiếu chống lưng cô liên không để người khác vào trong mắt có phải không? Cô dám cướp người đàn ông của tôi, tôi hôm nay sẽ cào rách mặt của cô!"
Nói xong, Dương Tuyết liền lao vào người Uyển Dư, cái tư thế này, nếu không dạy dỗ được Uyển Dư một trận sẽ không bỏ cuộc.

Tất nhiên, Uyển Dư không muốn bị Dương Tuyết đánh một cách vô lý, cô dùng sức đẩy Dương Tuyết đến loạng choạng.

Xấu hổ trước mặt mọi người hết lần này đến lần khác, lông ngực Dương Tuyết trực tiếp nổ tung, cô ta ổn định thân thể, cười lạnh nhìn chăm Uyển Dư: "Hồ ly tinh, làm việc vô liêm sỉ còn dám hùng hôn, tôi hôm nay không giáo huấn tốt cô thì tôi hai chữ Dương Tuyết sẽ bị đọc ngược!"
Dương Tuyết nghiến răng nghiến lợi, cô ta giơ tay vẫy vẫy trước mặt Uyển Dư.

Cô ta đã dễ dàng có Diệp Hiểu Khê chống lưng trước mặt, Diệp Hiểu Khê cũng hứa với cô ta sẽ cho cô ta lợi ích, quan trọng hơn là nội tâm cô ta rất ghét Uyển Dư.

Phụ nữ ghét phụ nữ thật sự không có nhiều lý do, ghen tuông và đố kỵ đều rất dễ dàng trở thành ngòi nổ của sự hận thù sâu sắc.

Dương Tuyết ghét việc Uyển Dư đẹp hơn cô ta, cô ta càng ghét việc Uyển Dư được đàn ông có tiên theo đuổi.

Cô ta đã tốn công nhọc lòng biết bao mới có thể câu dẫn được Giang Tuấn Thành, vậy mà chỉ trong một đêm đã bị Giang Tuấn Thành phũ bỏ, còn Uyển Dư dựa vào cái gì lại dễ dàng có được tình yêu với sự giàu đó mà cô ta không thể với được đó chứ! Dương Tuyết thực sự càng ngày càng quá đáng.

Uyển Dư không muốn gây chuyện, nhưng lại không thể để cô ta bắt nạt mình như vậy.

Uyển Dư vươn tay ra, vừa định khống chế Dương Tuyết thì cổ tay Dương Tuyết đã bị một bàn tay to mảnh khảnh nắm chặt.

Hàn Tịnh ngày thường vẫn luôn vui tươi, lạc quan thì hôm nay mới hiểm thấy bộ dạng vừa nghiêm túc vừa tức giận của anh ta.

Lúc anh ta cười híp lại nhìn có vẻ dễ gần, với khuôn mặt lạnh lùng như vậy, thân hình tràn đầy khí chất của một vị bề trên, trong mơ hồ lại có vài phân lạnh lùng của Lục Minh Thành.

Bây giờ, ánh mắt anh ta lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Tuyết, nói từng câu từng chữ: "Ai cho cô đánh lão đại? Ai cho cô cái gan dám đánh cô ấy?"
Đám người Phó Thanh Vân không ngờ Hàn Tịnh sẽ tới, trên mặt Phó Thanh Vân nhanh chóng nở nụ cười: "Hàn thiếu, anh sao lại đến đây rôi?"

Hàn Tịnh còn không nhìn đến Phó Thanh Vân, tay anh ta dùng lực làm cho Dương Tuyết đau đớn hét lên: "Nói! Ai cho cô dũng khí đánh cô ấy?"
Dương Tuyết nghĩ người chống lưng cho Uyển Dư nhiều lắm chỉ có mình Giang Tuấn Thành, cô ta không thể ngờ tới Hàn Tịnh cũng bảo vệ cả Uyển Dư.

Cô ta cảm giác nếu Hàn Tịnh dùng thêm một chút lực nữa thì cổ tay cô ta nhất định sẽ bị gãy mất! "Hàn thiếu, anh buông tay ra đã! Anh làm người ta đau quá à! Hàn thiếu, anh nhanh chóng buông tay tôi ra đi mà!"
Dương Tuyết không ngừng câu xin sự thương xót của Hàn Tịnh, nhưng lúc cầu xin sự thương xót, cô ta cũng không quên làm nũng, thể hiện sự quyến rũ của mình khiến tất cả mọi người ở đoàn phim phải nối da gà.

Hàn Tịnh trước giờ chưa từng đánh phụ nữ, hôm nay anh ta đột nhiên có ý muốn đánh người phụ nữ đánh ghét này, nhất là khi nhìn khuôn mặt nhỏ sưng tấy của Uyển Dư khiến anh ta tức giận đến mức muốn giết người.

Đại não của Dương Tuyết nhanh chóng chuyển hướng: "Hàn thiếu, tôi thật sự không cố ý cãi nhau với Uyển Dư đâu! Là do cô ta không biết xấu hổ mà đi câu dẫn đàn ông khắp nơi! Hàn thiếu gia, a! Anh nhanh buông tôi ra đi!"
Hai đứa nhỏ đến cùng Hàn Tịnh cũng nhận ra vết sưng phía bên phải gương mặt nhỏ của Uyển Dư, nhìn thấy mẹ mình bị người khác bắt nạt, khuôn mặt như băng của Diệp Gia Bảo ngay lập tức bị đóng băng.

Diệp Uyển Nghi cũng tức giận, cô bé đến sôcôla đều không có tâm trạng để ăn nữa.

Người phụ nữ xấu xa này đánh mẹ còn cố ý đổ nước bẩn lên người mẹ, không thể nhịn mà! Diệp Uyển Nghi đi tới trước mặt Hàn Tịnh, cô bé kéo mạnh một góc áo của Hàn Tịnh: "Bố, mẹ bị người ta bắt nạt rồi, chúng ta phải giúp mẹ báo thù!"
Bố? Mẹ? Từ mẹ trong miệng Diệp Uyển Nghi tự nhiên là đang ám chỉ Uyển Dư, trong lòng nhiêu người ở đoàn đều như nổi bão, chẳng trách Uyển Dư lại nhận được món quà giá trị như vậy, hóa ra Uyển Dư cùng Hàn Tịnh là một đôi! Hơn nữa, con của cô và Hàn Tịnh đều đã lớn tuổi thế này, cô nhất định là phu nhân danh chính ngôn thuận của Hàn thiếu rồi, là một người vợ của một người giàu có vậy mà mấy ngày nay cô làm việc chăm chỉ cho đoàn phim, không chút kiêu ngạo, ngay lập tức thu hút không ít hảo cảm.

Nghe lời nói của Diệp Uyển Nghi, Dương Tuyết trực tiếp kinh ngạc tại chỗ.

Uyển Dư vậy mà đã có đứa trẻ lớn như vậy với Hàn thiếu? Tài chính của nhà họ Hàn vốn dĩ không thể xem thường, cộng thêm sự hậu thuẫn phía sau của Lục Minh Thành!

Dương Tuyết nghiến răng căm hận, tại sao Uyển Dư lại may mắn như vậy! Dương Tuyết rơi nước mắt, diễn trò nói: "
Hàn thiếu, anh đừng để Uyển Dư con hồ ly tỉnh này lừa gạt! Cô ta không biết xấu hổ câu dẫn đàn ông khắp nơi, ai biết cô ta đã đội cho anh biết bao nhiêu mũ xanh rồi chứt Chỉ sợ hai đứa nhỏ này, cũng không biết là của người đàn ông nào!"
Dương Tuyết rất muốn tìm sự đồng cảm, cô ta nhìn quanh đoàn phim, rồi nói: "Vừa rồi Uyển Dư còn nhận hoa của Giang thiếu nha! Ai mà biết được cô ta ở sau lưng Hàn thiếu câu dẫn biết bao nhiêu đàn ông chứ!"
Nghĩ tới điều gì đó, Dương Tuyết nhanh chóng nói tiếp: "Ồ, tôi nghe nói năm mười tám tuổi cô ta đã ngủ với một người đàn ông trong khách sạn, có một đêm cô ta còn gọi đến ba người trai bao nữa, ai biết được hai đứa trẻ này có phải là nghiệt chủng của mấy người trai bao kia không!"
Càng nói, vẻ mặt Dương Tuyết càng đắc ý, cô ta còn tưởng rằng sau khi nghe cô ta nói xong, mọi người sẽ cực kỳ khinh thường Uyển Dư, ai ngờ, mọi người trong đoàn phim đều nhìn cô như người chết não.

Diệp Gia Bảo trông rất giống Hàn Tịnh, hai người họ đứng cùng nhau, nhìn thế này mọi người đều nhận ra hai đứa trẻ là con của Hàn Tịnh, làm sao có thể tin lời Dương Tuyết! Vẻ lạnh lùng trên mặt Hàn Tịnh vẫn không hề suy giảm, sức lực trên tay anh ta càng ngày càng mạnh, khiến Dương Tuyết đau đớn hét lên một tiếng, không cách nào nói được một câu nguyên vẹn.

"Cô nói cái gì? Cô nói tôi là trai bao? Nghiệt chủng gì cô đem lời nói đó nói lại lần nữa cho tôi!"
Những người trong đoàn phim bình thường nhìn Dương Tuyết không vừa mắt đều hả hê, hai đứa nhỏ là con của Hàn Tịnh, vừa rôi Dương Tuyết nói hai đứa nhỏ là con của trai bao, chính là đang nói Hàn Tịnh là trai bao à! "Bố, người phụ nữ xấu này nói mẹ thế này, Bối Bối thật sự rất tức giận!"
Diệp Uyển Nghi phồng má: "Thật tức giận, thật đáng giận.

"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play