Uyển Dư có chút thất thân đứng ở bên cửa sổ, Hàn Tịnh, Lục Minh Thành, hai người là họ hàng thân thiết với nhau, hai người họ, cho dù cô ấy chọn ai, đều là định mệnh phải đối mặt với người kia, như vậy lúc ba người gặp lại sẽ khó xử biết bao, vì vậy cô chỉ có thể không chọn ai cả.

Uyển Dư xoay người muốn về phòng ngủ, không ngờ Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi lại đang đứng sau lưng cô.

"Bảo Bảo, Bối Bối, sao các con lại chưa ngủ?"
"Mẹ, có phải bố cầu hôn mẹ không?"
Diệp Gia Bảo nhìn Uyển Dư, rất nghiêm túc hỏi.

Uyển Dư biết Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi đều rất mong gia đình họ được ở bên nhau, nhưng cô không cách nào chấp nhận được tình cảm của Hàn Tịnh, cô thật sự không biết phải nói thế nào.

Không đợi Uyển Dư lên tiếng, thì Diệp Uyển Nghi dáng vẻ rất hiểu chuyện lên tiếng: "Mẹ ơi, bố thật lãng mạn nha! Nhưng mẹ à, chỉ cần mẹ không thích bố, thì dù bố có lãng mạn đến đâu, mẹ cũng không thể chấp nhận nha!"
"Bối Bối, con nói cái gì vậy?"

Uyển Dư không dám tin hỏi Diệp Uyển Nghi.

Không phải hai đứa rất hy vọng cô chấp nhận Hàn Tịnh sao, sao lại! 2 "Mẹ, con và Bối Bối đều biết mẹ không thích bố.

"
Diệp Gia Bảo như người lớn nhìn Uyển Dư nói: "Con và Bối Bối hy vọng gia đình bốn người của chúng ta có thể mãi mãi bên nhau, nhưng chúng con càng hy vọng mẹ sẽ hạnh phúc, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình, cho dù mẹ chọn ai đi nữa thì chúng con đều ủng hộ mẹ!"
"Đúng rồi mẹ à, con cũng rất hiểu chuyện, cho dù mẹ ở với ai đi chăng nữa thì bố vẫn luôn là bố của chúng con, không ai có thể thay đổi điều này.

Chúng con có bố có mẹ, cho nên mẹ à, mẹ có thể theo đuổi tình yêu thực sự nha!"
Diệp Uyển Nghi nép vào vòng tay của Uyển Dư cười nói.

Nhìn thấy Diệp Uyển Nghi đang làm nũng trong vòng tay của Uyển Dư, Diệp Gia Bảo không khỏi nhếch môi lên, tiểu quỷ ngây thơ, chỉ có biết làm nũng trong lòng mẹ thôi, thực mất mặt mài Nhưng mà, cậu bé cũng muốn một lần làm tiểu quỷ ngây thơ! Khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Gia Bảo được bao phủ bởi ánh nắng ấm áp, cậu bé cũng ôm lấy Uyển Dư: "Mẹ ơi, con cũng ủng hộ việc mẹ theo đuổi tình yêu đích thực!"
Nhìn hai đứa nhỏ nép vào vòng tay của mình, trái tim Uyển Dư khẽ run lên, nước mắt cô suýt chút nữa chảy xuống.

Năm năm trước, Tần Chí Minh lừa dối cô đều do Diệp Hiểu Khê sắp đặt, lúc bị người khác làm nhục ở trong khách sạn, cô thật sự đã nghĩ mình không ra gì.

Không ngờ cô trong cái rủi có cái may, nhờ đêm hôm đó, cô mới có được hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy.

Bọn trẻ là cả thế giới của cô, dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu, chỉ cần ôm chặt nắm chặt lấy bọn trẻ, trái tim cô liền viên mãn hơn bao giờ hết.

"Mẹ ơi, mẹ có phải thích ông chú không?"
Diệp Uyển Nghi đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn về phía Uyển Dư hỏi.

Có thích không? Uyển Dư thu hồi suy nghĩ, tất nhiên rất thích.

Tính cách của cô đơn giản và dứt khoát, cô cũng là một người phụ nữ kiêu hãnh và điềm tĩnh, nhưng trước mặt Lục Minh Thành, cô luôn bất giác trở thành một kẻ ngốc nghếch, đầu óc cô thường xuyên bị chập chờn.

Đôi khi, cô cũng hy vọng có thể có được trái tim của người ấy đến lúc về già, nhưng những hi vọng xa hoa sau cùng đều là những hi vọng xa hoa, không thể xem là thật.

Uyển Dư không trả lời lời của Diệp Uyển Nghi, cô không biết nên trả lời như thế nào.

Nói thích thì không thể vượt qua rào cản trong lòng, nhưng nếu nói không thích thì là nói dõi, không muốn lừa dối đứa con yêu của mình.

Diệp Gia Bảo hiểu chuyện nhìn Uyển Dư, cậu bé kéo Diệp Uyển Nghi ra để cô bé không cố hỏi nữa, tránh làm khó mẹ.

Diệp Uyển Nghi trong lòng cũng hiểu rõ, cô bé cúi đầu nhỏ vào vòng tay của Uyển Dư: "Mẹ ơi, người mẹ yêu nhất tất nhiên con, anh trai, ông chú cùng dì Trà Trà rôi! Mẹ nói xem con nói có đúng không?"
Uyển Dư mỉm cười và gật đầu, đúng vậy, cho dù cô cả đời này không kết hôn, chỉ cần có thể ở bên cạnh vài người cô yêu nhất là đủ rồi!

Hiện tại Diệp Thanh Viên vẫn đang hôn mê, cô chỉ mong có phép màu xuất hiện để khiến cho cậu em trai tài giỏi của cô sẽ lại có thể mở mắt, thấy thế giới thay đổi mỗi ngày.

Sau khi tắm xong, Uyển Dư định đánh một giấc thật ngon, cô có thói quen thường lướt điện thoại trước khi đi ngủ.

Nhìn thấy bức ảnh mà điện thoại vừa nhận được, trong lòng Uyển Dư đau giống như bị ai đó đâm vào ngực.

Người trong hình chính là mẹ của Uyển Dư, Lý Giai Di.

Lý Giai Di nằm trên vũng máu, cơ thể bà ấy chi chít những vết sẹo, ngực bị đâm bởi một con dao sáng bóng.

Nhìn bức ảnh đó trên điện thoại, Uyển Dư gần như có thể tưởng tượng được mẹ cô đã bị người ta sát hại thê thảm như thế nào.

Từng nhát từng nhát đâm vào, làm bà ấy chảy máu không ngừng.

Uyển Dư mím chặt môi để kìm nén bản thân bật ra tiếng khóc, nước mắt cô lăn dài.

Lúc Lý Giai Di mất, Uyển Dư còn đang học đại học, mặc dù cô ấy cô ở Hải Thành học đại học, trường đại học mặc dù thoải mái, nhưng bình thường cô vẫn luôn ở trong ký túc xá, chỉ có ngày nghỉ cô mới về nhà.

Cái chết của mẹ quả thật có chút đột ngột, có điều sức khỏe của mẹ cô vốn đã không tốt, có chút ốm yếu bệnh tật, vậy nên lúc Diệp Thịnh bảo mẹ cô qua đời vì bệnh tật, Uyển Dư đã không một chút nghi ngờ gì.

Lúc Uyển Dư vội vã về nhà thì thi thể của Lý Giai Di đã được hỏa táng.

Cô thậm chí còn không được nhìn Lý Giai Di lân cuối, điều này làm cô rất tiếc nuối và khó chịu, cũng rất phẫn nộ Diệp Thịnh không để cô gặp mặt mẹ lần cuối cùng, cô thế nào cũng không ngờ tới, mẹ mình lại chết thảm như vậy.

Uyển Dư che mặt, thấp giọng thút thít, mẹ cô không phải là bị bệnh mà mất, bà ấy là bị người khác hại chết thê thảm.

Bản tính mẹ cô hiền lành và bao dung, cho dù có bị Trương Mỹ Lệ dẫm lên mặt mũi, Diệp Thịnh còn hết lần này đến lần khác phản bội bà, còn cuỗm hết tất cả tiên của bà, thì bà vẫn chưa từng làm loạn bọn họ bao giờ, một người mẹ tốt như vậy, rốt cuộc là ai lại mà nhẫn tâm ra tay ác độc với bà như vậy chứ! "Mẹ ơi!.

Uyển Dư nắm chặt chiếc điện thoại trong tay: "Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, là ai đã giết mẹ? Con sẽ báo thù, nhất định phải báo thù cho mẹ!"
Uyển Dư lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, dùng bạo lực khống chế bạo lực không phải là cách tốt, nhưng cô không thể trưng mắt nhìn mẹ mình chết thảm thương mà không quản được, cô phải tìm cách tìm ra kẻ đã giết mẹ mình rồi khiến kẻ đó phải trả giá! "Mẹ, rốt cuộc là ai mà lại ác độc với mẹ như vậy? Rốt cuộc là ai?"
Uyển Dư vội vàng tìm số điện thoại gửi ảnh cho cô, cô bấm gọi, nhưng chỉ nghe được một giọng người phụ nữ truyền tới , xin lỗi, số máy quý khách gọi không tồn tại.

Uyển Dư bây giờ không còn thời gian để nghĩ xem ai đã gửi cho cô bức ảnh này và mục đích là gì, cô chỉ muốn tìm ra kẻ sát nhân đã giết mẹ cô một cách dã man! Đúng rồi, là Diệp Thịnh! Ông ta nhất định biết điều gì đó! Nghĩ vậy, Uyển Dư liên nhanh chóng gọi điện cho Diệp Thịnh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play