Gió lạnh thấu xương thổi qua giữa hai phù thủy, tấm áo choàng rộng thùng thình của Chúa tể Hắc Ám lại chẳng hề lay động mảy may, như thể thật ra gã không hề thuộc về thế giới này. Có lẽ, vốn không có thứ chân thực gì có thể đả động được gã.

Harry giơ đũa phép ở ngang hông, đó là vị trí tấn công nhanh nhất. Sắc mặt sa sầm, nhưng y rất sáng suốt mà kiềm chế cơn kích động vừa rồi lại, bình tĩnh hỏi: "Sao mi lại tìm được ta, hả Tom?"

Tâm trạng của Voldemort hiển nhiên đang rất tốt, gã không ngại chia sẻ bí mật nhỏ của mình với thằng nhãi này. Gã lấy chiếc cúc áo kéo theo sợi tơ mảnh ra, hài lòng khi thấy Harry nhíu mày lại. Gã mỉm cười vờ vĩnh: "Hiểu chưa, Potter? Mi đã không trông cậy vào ai được nữa rồi. Grindelwald bán đứng mi rồi, ông ta đã tự tay dâng lên ta món quà nhỏ mà mình đã táy máy chút tay chân. Chỉ cần mi ở quanh đây, là nó có thể chỉ dẫn đến vị trí cụ thể của mi. Còn về lão bảo thủ Dumbledore kia, ta đoán mi đã nghĩ ra rồi đấy Harry, e rằng lão ta không thể đặt mi dưới đôi cánh của lão được nữa."

Chúa tể Hắc Ám hít vào làn gió lạnh lẽo một cách hưng phấn, đôi con ngươi dựng đứng lóe lên nét hung tàn.

"Chà, bậc thầy độc dược thông minh của chúng ta tẩu thoát nhanh thật đấy, đúng không Harry? Người bạn cũ giảo hoạt của ta, gã đàn ông mềm yếu đáng thương hại ấy, ta còn muốn xem một vở diễn đặc sắc mà. Câu chuyện giải cứu và gặp lại, sẽ khép màn bằng biểu cảm thế nào đây?"

Gã cất tiếng cười trầm thấp, dạt dào hứng thú: "Chẳng qua, nhìn mi bị vứt bỏ lại chỗ này một mình thì theo lý, ta nên thấy hài lòng rồi."

Tay Harry không hề dao động mà vẫn cầm đũa phép một cách vững vàng, y gắng hết sức giữ tâm trạng bình tĩnh: "Mi muốn nói gì hả Tom? Kiêu ngạo nói to lên cho ta nghe nào, hay là vẫn tiếp tục phong cách lập lờ giấu giếm của mi?"

"Đừng nóng giận, nhãi con của ta." Voldemort bắt đầu đi qua đi lại, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Harry không giấu được vẻ tự thỏa mãn: "Chẳng qua là ta đã hạ một lời nguyền trên người Severus Snape, không có gì khác."

"Lời nguyền?" Trái tim Harry không tự chủ được mà trĩu nặng. Y nhớ tới lời nguyền về giáo sư Phòng chống Nghệ thuật hắc ám ở Hogwarts. Chưa từng có một giáo sư nào dạy được trọn một năm, không phải rời đi thì là mất mạng...

"Đúng thế, đúng thế!" Voldemort giơ cánh tay lên như đang khoe khoang với ai đó, cất giọng sục sôi: "Suy nghĩ của ta thật tuyệt vời biết bao! Snape chỉ là vật thí nghiệm đầu tiên thôi, Harry Potter. Bọn mi luôn tuyên dương tình yêu là vĩ đại, tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Thế thì ta sẽ dùng thứ nhàm chán đó để đánh bại bọn mi, đó sẽ là phương pháp thống trị và cai quản của ta trong tương lai! Dumbledore chính là kẻ kế tiếp, Potter ạ. Grindelwald thật sự cho rằng chúa tể Voldemort sẽ cho phép bọn họ sống yên ổn hết phần đời còn lại ư? Không! Ta muốn khiến bọn họ đau khổ, hối hận, tuyệt vọng!"

Harry gần như không nhận ra bản thân sắp bẻ gãy cây đũa phép gỗ sồi xanh của mình. Y giơ tay lên cao quá lồng ngực, như thể ngay giây tiếp theo sẽ ném bùa chú về phía Voldemort. Tiếng nói của y vang lên qua kẽ răng nghiến chặt, vừa nhẫn nại vừa dữ dằn: "... Mi có quyền gì? Linh hồn xấu xí của mi rốt cuộc chứa bao nhiêu ghen ghét đố kỵ?"

Gã phù thủy bóng tối bỗng mở to hai mắt. Gã thu lại nét cười, khuôn mặt tuấn tú hiện vẻ ngạc nhiên và mờ mịt. Gã chúa tể tàn khốc vung tay lên, nói với giọng quái gở: "Ta cần đố kỵ cái gì hả Potter? Chúa tể Voldemort tha thứ cho sự vô lễ của mi. Sự nhân từ này đến từ chính nỗi bi ai của mi đấy. Con người không thể thổ lộ lời yêu thương ngọt ngào được nữa, trừ phi chúng bằng lòng tiếp nhận nỗi đau đớn có thể hủy diệt cả hai bên. Nếu như 'yêu' trở thành từ cấm duy nhất, 'hận' lại là liều thuốc thơm ngọt giải thoát khỏi khổ đau, thì đám dối trá bọn mi, còn có thể ôm niềm tin ấy mà kiên trì được bao lâu? Một ngày, một tháng, hay một năm? Thể hiện lòng căm ghét của mi tới người mi yêu, theo thời gian lời nói dối sẽ dần trở thành sự thật. Hoài nghi, ngờ vực, ghét bỏ... Bi kịch hoàn hảo."

Hận ta đi, Potter. Ta không cần tình yêu của trò.

Cho dù không nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch của người đàn ông Slytherin tóc đen cũng khắc sâu trong đầu óc Harry. Y khống chế cơn run rẩy của bản thân, kiên định và lạnh lùng: "Tom Riddle, mi quả thật ngu xuẩn đến nực cười."

Voldemort cười gằn hai tiếng, chẳng hề quan tâm đến vẻ mặt căm hận đến run lên của thằng nhãi trước mặt. Có gì để sợ hãi chứ? Đôi mắt xanh ấy có phóng ra cái gì thì cũng không thể làm gã bị tổn hại. Dũng khí hơn người cũng được, nỗi đau tàn khốc cũng thế, và cả, sự bảo vệ kiên định đến mức ngu ngốc tệ hại cũng thế cả thôi.

"Trước khi chết mẹ mi đã khốn khổ cầu xin ta, Potter ạ, cầu xin ta tha cho mi. Đúng rồi, đừng chớp mắt, giống vô cùng, ta hiểu vì sao gã người hầu của ta lại phản bội vì mi rồi. Đứa Bé Sống Sót, hay nên gọi là – vật thay thế cho tình yêu của kẻ khác? Đoán thử xem chuyện khiến Severus đau khổ nhất là gì? Liệu có phải là cái chết của ả đàn bà ngu xuẩn ấy không? Chà, chỉ mong không phải. Nếu như sau khi nhận được sự kính trọng và lòng tốt của người khác, lại phải nhớ lại nỗi tuyệt vọng khi ấy hết lần này đến lần khác, thì tàn khốc quá."

Harry không biết nỗi đau mà Snape vừa phải chịu đựng đến từ đâu, nhưng y không kìm được mà nhớ tới khoảnh khắc người đàn ông ấy chết đi, chính y trốn trong góc tối, trơ mắt nhìn cái bóng của con rắn lớn phủ xuống cần cổ hắn. Quá trình ấy nhanh chóng như chỉ diễn ra trong một giây ngắn ngủi, nhưng đáng tiếc đối với người còn sống thì, rõ ràng nó dài đằng đẵng đến mức không muốn nhớ về.

Y đột ngột mở to hai mắt. Trong hầm giam lúc y ôm lấy hắn và đặt môi hôn, thỏa thuê bày tỏ sự dằn vặt và nỗi nhớ nhung của mình, phải chăng hắn như đang phải trải qua một hình phạt tàn khốc? Thì ra trước giờ y chưa từng có thể thật sự hiểu được hắn. Rõ ràng bất cứ lúc nào hắn cũng có thể mở lòng với y, dù là mắng chửi hay kêu đau, nhưng hắn lại chỉ để mặc cho y nắm thật chặt tay mình.

Bỗng nhiên Harry nghĩ thông suốt được rất nhiều điều. Về nụ cười nửa như châm chọc của Snape, và cả phản ứng bình tĩnh của hắn sau khi sức mạnh phép thuật mất khống chế làm y bị thương. Thật ra nỗi đau đang giày vò hắn không đến từ quá khứ xa xôi, mà là từ trái tim thằng nhóc mà hắn vẫn luôn muốn bảo vệ, cùng với... Những lời chẳng thể nói ra.

Cho dù y một mực kiên trì và chờ đợi, e rằng trong lòng Snape đã sớm ra quyết định rồi đúng không? Nếu như lời nguyền của Chúa tể Hắc Ám thật sự sẽ phá hủy đôi bên, vậy thì bèn dứt khoát rời đi một cách lạnh lùng và tàn nhẫn... Đồ hèn nhát! Cho dù y chẳng có lập trường gì để trách cứ hắn cả.

Voldemort vẫn đang nói to một mình, chẳng ngờ Harry lại nở nụ cười. Có ai yêu mà cũng nơm nớp lo sợ như đang đi trên băng mỏng thế này không? Xét về mặt này thì coi như hai người họ là trường hợp đặc biệt duy nhất.

"Sau này Severus sẽ sống rất thấp hèn, Potter ạ. Hắn không thể đón nhận lòng tốt của người khác nữa, cho dù chỉ là sự kính trọng và ca ngợi. Hắn sẽ làm tổn thương những người đối xử tốt với hắn. Cho nên, nếu như mi không muốn từ bỏ thì hãy lăng nhục hắn, hành hạ hắn đi! Hắn sẽ cảm ơn mi và có được sự yên bình. Giống như gì nhỉ? À, nô lệ?"

"Mi càng lúc càng không giống người, Tom ạ." Harry lên tiếng một cách uể oải, thậm chí chẳng buồn tỏ ra khinh bỉ. Y rung khẽ đũa phép một cách nghiêm túc, vô số bùa chú tấn công hiện lên trong đầu. Trái tim y đập rất nhanh như thế đang có ai đó cầm búa nện vào. "Có được niềm vui sướng vặn vẹo từ sự thống trị biến thái, còn vô liêm sỉ và mềm yếu hơn cả lũ ác ma."

Voldemort híp đôi mắt đỏ lại, đứng tại chỗ không hề động đậy. Thằng nhãi này không hề bị chọc giận, điều này nằm ngoài dự liệu của gã. Dáng vẻ bình tĩnh của y khiến gã ít nhiều nhớ lại ký ức không hài lòng vào hai năm trước. Chẳng qua lần này sẽ không như thế, ai cũng không thể đánh bại gã.

Bóng dáng đen kịt của Chúa tể Hắc Ám lướt đi như u linh, bám vào làn sương mỏng manh trong gió, thoáng chốc đã biến mất. Cơ thể Harry căng cứng đầy cảnh giác, đề phòng cao độ. Voldemort bay được, trước đây y không biết đó là phép thuật gì, đoán chừng là Chúa tể Hắc Ám cảm thấy cách di chuyển ấy phù hợp với hình tượng thần bí khó lường của mình hơn so với độn thổ.

Hai cánh tay dài gầy gò vươn tới từ phía sau Harry, im hơi lặng tiếng như ma quỷ. Harry đã cảm nhận được hơi thở âm trầm bên tai mình. Y không có thời gian để xoay người mà đâm luôn đũa phép qua phía dưới cánh tay mình, chĩa thẳng vào người Voldemort đầy đe dọa.

Gã phù thủy bóng tối bỗng nhiên mỉm cười bí ẩn. Gã lẩm bẩm một câu thần chú mà Harry không nghe rõ, hai tay vẫn giữ chặt lấy mặt y từ phía sau. Cảm giác không thoải mái dâng lên trong lòng Harry, y nhanh chóng ném một bùa Choáng về phía sau. Bùa chú đánh trúng Voldemort nhưng dường như hoàn toàn không có hiệu quả.

Cảm giác khó chịu bắt đầu rõ ràng, từ từ trở thành cơn ớn lạnh kích thích cơ thể, sau đó lại biến thành cơn đau nhói như kim châm, cuối cùng đầu óc y trống không như bị móc rỗng hoàn toàn.

Trong ý thức mơ hồ, y nghe loáng thoáng thấy có người đang nói chuyện, tiếng nói khe khẽ mang vẻ chân thành giả tạo.

"Ta đang sám hối. Hỡi mảnh linh hồn đã rời đi của ta, nếu như mi muốn vẹn toàn trở lại..."

Gã đang nói gì thế? Y đã từng nghe thấy giọng điệu gian giảo ác độc này, là Voldemort!

"Ta và mi sẽ cùng nhau lớn mạnh. Hòn Đá Phục Sinh không đủ để làm ta yên lòng, ta cần mi, một phần trung thành của ta."

Gã muốn cướp lấy mảnh linh hồn trên người y! Harry mở choàng mắt, giữa vùng hoang vu tối tăm khuôn mặt trắng bệch của Voldemort như hiện nét cười, gã chậm rãi ngâm khẽ về hướng mà y không thấy được. Harry nhớ lại khi ở trong rừng cây y cảm nhận được Voldemort đang mừng rỡ vì điều gì rồi... Y thấy ghê tởm đến nỗi buồn nôn, nhất là khi ý thức được gã ác quỷ tàn nhẫn đang ở bên trong cơ thể mình, cùng chung suy nghĩ và linh hồn với mình.

"Đúng thế, ta rất hối hận. Nếu như sự sám hối có thể cho chúng ta dung hợp lại lần nữa, ta bằng lòng chịu đựng nỗi khổ ấy, bởi vì sức mạnh của ta sẽ trở về theo mi, đạt đến sự hùng mạnh không kẻ nào tưởng tượng nổi."

Cụ Dumbledore từng nói, chia tách linh hồn là quá trình hết sức tàn nhẫn, loại phép thuật này tội không thể tha, cách duy nhất để cho một linh hồn hoàn chỉnh trở lại là sám hối. Thế nhưng Voldemort chắc chắn sẽ không làm thế. Gã xem thường nó. Huống chi nỗi đau khổ ấy còn khó chịu đựng hơn cả cái chết. Không phải thế này! Harry cố gắng mở miệng nhưng chẳng thể phát ra được âm thanh gì. Gã đang sám hối, gã sẽ lấy mảnh linh hồn ấy đi!

"Ôi người phụ nữ đáng thương ấy, ta không nên giết cô ta." Voldemort nhếch môi chế nhạo và nói khẽ. "Tội ác quấn lấy ta như ác mộng, ta cảm thấy hổ thẹn vì chính bản thân mình, chân thành tột độ."

Nói dối! Harry giận dữ gầm lên. Xảo quyệt! Dối trá! Cặn bã! Gã chắc chắn không thật lòng sám hối, thậm chí mới vừa rồi gã còn sỉ nhục bà ấy!

Biểu cảm của Voldemort càng lúc càng đắc ý. Harry có thể cảm nhận được niềm hưng phấn trong đầu óc mình, nhưng nó không thật sự đến từ bản thân y. Gã sẽ thực hiện được... Thế nhưng sao gã lại muốn lấy mảnh linh hồn ấy đi? Sao gã lại vui mừng khôn xiết vì lấy được mảnh linh hồn trong cơ thể Nagini?

"Không sai." Chúa tể Hắc Ám chớp đôi mắt đỏ như máu, tiếp tục dụ dỗ. "Thằng nhãi này đã phá hủy vài Trường sinh linh giá của ta, nó còn định ép chúng ta cuối cùng sẽ cùng hủy diệt với nó. Bất kể giấu bọn mi ở nơi nào, đề phòng ra sao cũng không an toàn. Chúa tể Hắc Ám chỉ có thể dựa vào chính mình. Ta muốn thu lại toàn bộ bọn mi. Phương pháp trường sinh bất lão có thể để sau này tìm kiếm tiếp. Sau khi linh hồn dung hợp lại, sức mạnh phép thuật và tư duy của ta đều sẽ mạnh lên gấp bội. Có lý do gì để từ chối chứ, hỡi bạn ta... Linh hồn của ta."

Harry cảm thấy buốt giá như có vụn băng chui vào trong đầu óc, làn sương đen đáng sợ cuốn theo hơi lạnh đã rời khỏi cơ thể y. Harry phát hiện bản thân lại nắm giữ được suy nghĩ của mình, hai đầu gối quỳ y rạp xuống mặt cỏ mà run rẩy. Trước cả phản ứng theo bản năng, y đã thôi thúc sức mạnh toàn thân, xoay người nhắm thẳng vào Voldemort mà hô to: "Avada..."

Y còn chưa đọc xong. Voldemort vung mạnh cánh tay, một luồng sức mạnh dữ dội tức thì đánh bay cây đũa phép trong tay y, đau đến mức y phải cắn chặt môi. Gã phù thủy bóng tối có lẽ không ngờ mình sẽ có được sức mạnh phép thuật cuộn trào đáng sợ đến thế. Gã cười to không hề che giấu, mừng rỡ như một kẻ điên, cho dù đôi con người dựng đứng vẫn lạnh giá như trước.

"Chẳng có chút tiền đồ nào, Potter ạ. Giờ mới nghĩ tới việc dùng lời nguyền Giết chóc với ta ư?"

Gã chuyển động mấy ngón tay như chân nhện, nhìn chăm chú vào chúng, dường như có thể thấy được sức mạnh khổng lồ từ dòng không khí đang lưu chuyển xung quanh. Một lát sau Chúa tể Hắc Ám liếc mắt xuống, nhìn Harry đang quỳ dưới chân mình bằng ánh mắt chán ghét, nói một cách tàn khốc: "Ta vẫn chưa quên mối nhục nhã ngày đó mi đã dành cho ta, Harry Potter. Nếu như linh hồn là nhược điểm của ta, thì từ nay về sau Chúa tể Voldemort sẽ không còn nhược điểm nữa. Về phần mi, nhãi con của ta, nhược điểm của mi quá dễ tìm, bọn mi đều thế cả. Khi đó Severus còn rất có khí phách mà cười nhạo ta, nói lời nguyền ta hạ trên người hắn thật ấu trĩ và nực cười."

Voldemort giang tay ra, mỉm cười với vẻ bất đắc dĩ: "Thế nhưng mi xem, hiệu quả còn tốt hơn ta mong đợi, đúng không? Như việc ta vốn không trông cậy rằng mi sẽ ngu ngốc đến mức tự chui đầu vào lưới, chỉ để cứu một gã đàn ông mi vốn nên căm thù. Nhưng mi thế mà lại đến, cùng với cái đầu óc ngu xuẩn này và vô số sơ hở."

Gã dừng bước, bởi vì khuôn mặt kề sát đôi mắt Harry mà trông dữ tợn lạ thường. "Thế thì dâng mạng vì thứ tình cảm chán ngắt ấy đi. À không, dĩ nhiên là không phải bây giờ. Ta muốn nhìn thấy bọn mi tiếp tục giãy giụa, làm tổn thương lẫn nhau, sau đó lạnh lùng nhìn đối phương chết đi trong cô độc. Ta sẽ có được thứ ta muốn, ta luôn biết thế, bởi vì ta và các ngươi hoàn toàn khác biệt."

Chúa tể Hắc Ám đắc ý đung đưa hai chân, tấm áo choàng bọc kín cơ thể, gã lại biến mất lần nữa.

Harry ngồi xổm tại chỗ, ngây ngẩn một lúc lâu mới chậm rãi đứng lên. Cả người y không còn chút sức lực nào, duy chỉ có đầu óc là đang hoạt động nhanh chóng.

Hồi năm thứ tư y đã dựa theo bản năng và sự kích động để tiêu diệt gã Voldemort vừa sống lại theo phương pháp cổ xưa. Giờ ngẫm lại, có phải việc đó đã giúp gã phù thủy độc ác ấy không? Y đã giúp Voldemort tìm ra được nhược điểm trong linh hồn quá sớm, vì thế Voldemort đã lại có được một linh hồn không hề suy yếu, gã đã không còn điểm yếu nữa?

Không biết vì sao, tiếng la hét và chế giễu của Hermione như vang vọng bên tai y: "Bồ đưa ra được cái gì để chứng minh bồ chắc chắn có thể đánh bại gã lần nữa đây? Harry, đừng ích kỷ như thế. Nếu như bồ thất bại, bóng tối sẽ lại thống trị thế giới phép thuật lần nữa."

Chàng trai trẻ chậm rãi đứng dậy, đi về phía trước một cách không mục đích. May mắn thay, y không có bao nhiêu thời gian để mà thẫn thờ. Ron chạy tới từ phía xa với khuôn mặt hiện đầy vẻ lo lắng, chưa tới gần y thì đã gọi lớn: "Harry, sao bồ lại ở đây? Nghe mình nói này..."

Ron dừng lại một thoáng, nhìn Harry với ánh mắt ngờ vực: "Này, bồ ổn không?"

Giống như được người ta vớt từ dưới sông lên, vừa chật vật vừa nặng nề, Harry đáp một tiếng rồi nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, nói ngắn gọn: "Voldemort đã lấy mảnh hồn trong đầu mình đi rồi."

Phản ứng của Ron khiến Harry ngạc nhiên. Cậu nhíu mày, bĩu môi rồi nói: "Đấy không phải chuyện tốt sao?"

Chuyện tốt? Harry bỗng ý thức được, trước đây y căm hận việc trong cơ thể mình có một phần của Voldemort biết bao, chỉ ước gì sớm loại bỏ được nó.

Harry không kiềm chế được mà bám vào vai Ron cười lớn. Ron thấy thế thì chẳng hiểu ra sao, không nén nổi mà thụi Harry một cú.

"Voldemort không tin sức mạnh của Hòn Đá Phục Sinh. Gã đã biết chúng ta định phá hủy lần lượt hết Trường sinh linh giá, sau đó... Gã nghĩ để những phần linh hồn còn lại ở đâu cũng không an toàn, bèn dứt khoát thu về luôn. Bồ biết không, gã đã dung hợp lại rồi."

Ron nhăn nhó, nói với giọng khô khốc: "Đúng là lòng vòng vô ích."

Harry cố nén lại ý muốn bật cười, khom lưng che giấu vẻ mặt của mình: "Bồ tìm mình làm gì thế?"

Sắc mặt của chàng trai tóc đỏ dần trở nên tối tăm. Cậu nói chậm chạp: "Harry, bọn mình đã gặp thầy Snape... Đi theo mình."

Từ cánh rừng phía xa Hermione chạy tới đón bọn họ, trên khuôn mặt cô phù thủy tóc nâu vẫn còn vương nét ngạc nhiên và ngờ vực. Cô run rẩy túm lấy áo choàng của Harry.

"Bọn mình không biết thầy ấy bị làm sao, Harry ơi! Giáo sư Snape không cho bọn mình giúp, nhưng nhìn thầy ấy có vẻ rất..."

Cánh rừng yên tĩnh này vốn cách sườn cỏ bí mật của trang viên Malfoy không xa. Người đàn ông áo đen với bóng lưng rắn rỏi ấy, rời khỏi tầm mắt của y không bao lâu là đã không thể duy trì sự sắc bén và tàn nhẫn nữa đúng không? Chắc chắn hắn không ngờ là sẽ gặp phải Ron và Hermione – hai Gryffindor đang chờ hai người họ bình an đi ra.

Harry bước đến gần, dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn Snape. Sắc mặt của giáo sư Độc dược trắng bệch, nhưng khuôn mặt kiên nghị cũng không dễ dàng để cho kẻ khác nhìn ra hắn đang phải nén chịu đau khổ. Harry mở miệng, trước khi Snape định cất lên lời nói dối làm tổn thương người khác nào.

"Em hận thầy."

Hermione hít sâu đầy kinh ngạc, vội vàng đưa tay che miệng mình. Snape mấp máy đôi môi khô khốc, nét dao động khó nhận ra thoáng hiện trong đôi mắt đen.

Y giang hai tay, buông bỏ tất cả mà ôm thật chặt lấy người dấu yêu duy nhất của mình, mỉm cười tiếp tục bộc bạch với người đàn ông lòng dạ sâu sắc khó đoán.

"Em thật sự rất hận thầy, Severus, cho nên, đừng rời bỏ em."

Ron ôm lấy vai Hermione, để cô phù thủy sắp không hít thở nổi dựa vào mình. Chàng trai trẻ tóc đỏ khẽ thở dài, nét mặt trở nên mềm mại, không biết là vì ai.

Không phải mọi cảm xúc nói ra khỏi miệng đều thẳng thắn và đơn giản. Mi thật ra vốn không hiểu được tình yêu hoặc bỏng cháy hoặc dịu êm. Harry mỉm cười mà nghĩ, Voldemort, kẻ ngu xuẩn không còn thuốc chữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play