Sau đó, dường như y rốt cuộc không còn tư cách để oán giận bất cứ ai nữa, bởi vì y chỉ còn biết đến trách nhiệm nặng nề nhất trên vai mình.
———
Lúc Harry mở mắt ra, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt y là lớp màn nhung đỏ sẫm buông rủ. Harry nằm trên chiếc giường bốn trụ của mình trong suốt quãng đời học sinh, nhìn chằm chằm lên trần nhà hình tròn. Trong chốc lát, y vẫn không phân biệt được rốt cuộc mình đã đến năm nào.
Y nhớ lại mới ngay vừa rồi, y còn đang tranh cãi với Hermione ở Sở Thần bí của Bộ Phép thuật.
"Mình không hiểu nếu đơn giản như thế là có thể cứu người, bồ còn băn khoăn điều gì? Hermione! Ngẫm lại đi, chỉ bởi vì không chạm vào cái cúp mà Cedric vẫn sống cho tới bây giờ, bởi vì cái chết của anh ấy vốn là chuyện nằm ngoài kế hoạch đối với Voldemort! Giờ việc mình cần làm chính là sửa đúng lại toàn bộ những chuyện sai lệch ngoài kế hoạch này!"
"Vấn đề ở chỗ, mình không hiểu được nguyên lý của cỗ máy này, Harry!" Hermione vội vàng kêu lên: "Mình không thể yên tâm để cho bồ trở về quá khứ quá lâu! Nếu lại xảy ra chuyện giống như Drynbia thì phải làm sao đây? Bồ muốn bị tất cả bọn mình quên đi sao?"
"Drynbia đã gặp phải sự cố, còn mình sẽ không." Sau khi nói xong Harry cũng đã bắt đầu tự phỉ nhổ khả năng biện luận của chính mình.
Hermione tức giận nhìn lướt qua cỗ máy thời gian, lầm bầm nói: "Nếu như biết được kỹ thuật để sáng tạo ra thứ này..."
Chẳng nghi ngờ gì hết, Harry chắc rằng lúc này Hermione đang định tháo dỡ cỗ máy thời gian ra phân tích một phen, nhưng y không muốn cơ hội quay ngược thời gian duy nhất bị phá hủy bởi cô nàng Hermione cuồng nghiên cứu lý thuyết. Vì thế y vội vã kéo sự chú ý của cô sang hướng khác: "Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Khi nói chuyện với ông Diggory bồ bình tĩnh như thế, chắc chắn là bồ đã biết Cedric vẫn sống rất tốt. Như thế là đủ rồi. Chúng ta chỉ muốn cứu sống họ mà thôi,... Và có lẽ còn tiện thể kết thúc chiến tranh sớm hơn. Đừng do dự nữa Hermione. Hãy đưa mình đi!"
Không biết mấy câu này đã chọc phải dây thần kinh nào của Hermione, cô nhảy dựng lên rồi hét to đáp trả: "Ồ! Mình bình tĩnh ư? Trời mới biết lúc ấy trong lòng mình thấp thỏm thế nào! Mình sợ ông Diggory sẽ ếm một bùa cách âm rồi vừa khóc vừa nói cho mình biết, Cedric đã mất từ mấy năm trước rồi! Chúng ta không biết việc bóp méo quá khứ có thật sự vô hại hay không, không biết rốt cuộc trong thời không bị quay ngược ấy số phận sẽ tiếp diễn thế nào, còn cả vấn đề tỉ lệ thời gian nữa! Có quá nhiều điều chúng ta chưa biết, sao có thể không suy nghĩ thật cẩn thận chứ?"
Cô im lặng vài giây, gạt mấy sợi tóc rũ xuống trước mắt ra rồi nói tiếp với giọng nặng nề: "Thế nhưng bồ nói đúng... Chúng ta không thể dừng bước được. Ít nhất thì sự thay đổi có được từ hai lần thí nghiệm này đều là kết quả tốt..."
Trái tim đang căng thẳng của Harry trở nên nhẹ nhõm. Y tiến lên cầm lấy bàn tay Hermione, an ủi cô: "Hãy yên tâm nhé, nhất định mình sẽ trở về nguyên vẹn. Ừm,... Thêm nữa là chắc chắn sẽ không vượt quá hai tháng, được không?"
Khiếu hài hước của chàng trai trẻ cũng không thể khiến nàng phù thủy cười lên. Cô nói ngắn gọn và dứt khoát: "Dựa vào công thức mà Drynbia để lại và kết quả thí nghiệm của chúng ta, mình có thể tính toán sơ bộ xem cần thao tác thế nào để đưa bồ về một năm cụ thể, nhưng không thể chuẩn xác hơn được nữa. Bồ muốn trở về năm nào?"
Harry trầm ngâm trong thoáng chốc: "Năm thứ ba."
Hermione hơi ngạc nhiên: "Mình đã nghĩ bồ sẽ yêu cầu về thẳng năm thứ năm..."
"Mình sẽ, vào lần sau." Harry nhún vai tỏ vẻ mình vẫn hoàn toàn bình thường. "Năm thứ ba của chúng ta vẫn khá yên bình, đúng không? Cũng không cần trực tiếp chống lại Voldemort. Thế thì hẳn sẽ không có biến cố lớn nào. Bồ đã nói cần cẩn thận mà. Coi như khởi động làm nóng người để thu thập thêm số liệu?"
Hermione gật đầu, hiển nhiên là cực kỳ vui mừng. "Nếu là năm thứ ba, mình nghĩ bồ có thể ở lại đó trên hai tháng. À, mình nhất định phải nói, chúc bồ may mắn nhé Harry."
Dòng hồi tưởng của Harry bị cắt ngang bởi tiếng hét hoảng sợ của Ron. Cậu nam sinh tóc đỏ cao kều trên mặt đầy tàn nhang xông đến trước mặt Harry, kéo y dậy: "Này bồ tèo! Sao bồ còn ngủ thế hả? Chúng ta sắp bị muộn rồi! Bồ muốn bị lão dơi già Snape lột da ăn tươi sao?"
"Chào Ron, gặp bồ lúc này vui thật đấy... Ý mình là, chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"
"Mười phút." Biểu cảm của Ron đã biến từ kinh hoảng sang đờ đẫn. "Bồ cảm thấy nếu mình nói với Snape rằng mình ngủ quên thì ông ấy sẽ làm gì?"
"Không biết, chắc là sẽ giết bồ!" Harry nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi nhảy xuống khỏi giường. Sự cảnh giác và tốc độ được rèn luyện sau nhiều năm đã phát huy công dụng một cách bất ngờ.
Ron không tự chủ được bắt đầu nhớ lại từng thành viên trong gia đình mình, thì thào với giọng thâm tình: "Con yêu mọi người..."
"Ôi, được rồi Ronald!" Harry cười vui sướng, kéo Ron bước nhanh ra khỏi ký túc xá rồi băng qua phòng sinh hoạt chung Gryffindor, sau đó lách người tiến vào lối đi bí mật.
Năm phút sau, hai người đã thở phì phò ngồi trong lớp Độc dược.
Ron kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Harry, vừa hít sâu vừa khen ngợi: "Ngầu quá! Sao cậu phát hiện ra thế hả bồ tèo? Thế này thì chúng mình tiết kiệm được ít nhất một nửa thời gian!"
Harry lập tức nghĩ ra vào thời điểm này mình vẫn chưa có được Bản đồ Đạo Tặc, vì thế y thuận miệng đổ oan: "George và Fred nói cho mình biết."
"Hai lão khốn, không ngờ ngay cả mình mà hai ảnh cũng không tiết lộ!" Hiển nhiên Ron đã quên mấy phút trước cậu còn đang nói con yêu mọi người. Cậu tức giận dứ nắm đấm: "Mình muốn cho hai lão một trận tơi bời!"
"Gryffindor trừ năm điểm." Một tiếng nói du dương lại khiến người ta buồn bực vang lên phía sau Harry, quẩn quanh trên đầu hai người. "Bởi vì to tiếng gây mất trật tự trong lớp học."
Bóng dáng màu đen đi vòng qua họ rồi lướt về hướng khác. Ron phẫn nộ nói thầm: "Còn chưa vào học mà! Lão khốn nạn này!"
Harry không tiếp lời cậu. Được nhìn thấy Snape... cho dù ông vẫn hết sức nhằm vào Gryffindor, thì y vẫn cảm thấy rất vui.
Phòng học Độc dược vẫn luôn cho người ta cảm giác âm u đến mức thích hợp cho loài bò sát sinh sống, bước chân gần như không gây tiếng động của Snape càng gia tăng cảm giác kinh sợ. Vạt áo đen của hắn lướt giữa lối đi, bầu không khí căng thẳng đến mức phải nén thở lan ra theo mỗi bước chân hắn.
Harry đang nghiêm chỉnh điều chế thuốc co nhỏ theo hướng dẫn trên bảng đen, chợt nghe thấy một tiếng nấc nghẹn như ai đang nức nở. Trong lòng y không khỏi dâng lên nỗi đồng cảm với Neville. Đặc biệt là khi y nhớ tới việc sau khi Voldemort chết thì Neville cũng ở lại Hogwarts và trở thành giáo sư môn Thảo dược học, xem như là nửa đồng nghiệp của y.
Nửa buổi học đã trôi qua, lúc này Draco Malfoy mới nghênh ngang đến lớp. Cánh tay phải của cậu ta được quấn băng vải và treo lên bằng dây băng. Cậu ta kéo dài cái giọng cao ngạo, nói với Snape: "Em xin lỗi thưa giáo sư, nhưng cánh tay của em đau quá, em đến muộn chút."
Snape phất tay và nói với giọng biếng nhác: "Ngồi xuống đi, ngồi xuống đi."
Ron càng tức giận hơn. Cậu trút hết cơn tức ấy lên con dao nhỏ của mình, kết quả không ngờ là mớ rễ cúc dại lại được cắt thành những khúc đều đặn, quả thực là phát huy vượt mức bình thường. "Hừ, lão dơi già, lúc nào cũng thiên vị học sinh nhà mình. Nếu bọn mình đến muộn lão sẽ không nói thế đâu!"
Rốt cuộc Harry đã nhớ ra đây là mốc thời gian cụ thể nào. Malfoy bị chú bằng mã Buckbeak làm bị thương cánh tay, còn giả bộ là rất lâu vẫn chưa khỏi... Y đang nghĩ ngợi thì Malfoy lại hô lên: "Thưa giáo sư, em cần hai người giúp đỡ! Em cần cắt rễ cúc dại, còn cần lột vỏ quả sung nữa, nhưng tay của em..."
Snape cụp mắt liếc nhìn Harry và Ron. Dưới mái tóc đen tuyền bóng dầu, hắn nở một nụ cười chẳng tốt lành gì: "Potter, Weasley, hai trò qua giúp Malfoy. Nhanh đi."
Cùng lúc Snape xoay người sang trào phúng Neville, Malfoy cũng quay ra nhìn Harry bằng đôi mắt xám chứa đầy ác ý. Cậu ta cười trên nỗi đau khổ của người khác: "Thế nào, mày muốn bắt Black chứ, Potter? Mày có thể nhẫn nhịn không đi tìm gã sao hả?"
Harry lột vỏ mớ sung cần dùng cho thuốc co nhỏ một cách thành thạo rồi ném cho Malfoy ở đầu kia cái bàn, bình tĩnh trả lời: "Đúng thế, tao sẽ tìm được ông ấy. Còn có gì cần lột vỏ nữa không, mày hả?"
Malfoy hừ một tiếng, nét chán ghét lóe lên trong mắt. Chẳng qua lúc này Harry sẽ không đáp lại loại ác ý ấu trĩ này bằng những hành động trẻ con tương đương nào nữa.
Y im lặng điều chế độc dược của mình, ngẩn người nhìn ngọn lửa nhỏ đang bốc cháy. Giờ y ý thức được rất rõ ràng rằng sau chiến tranh, mình đã cố gắng tránh nghĩ đến Snape như thế nào. Thậm chí trong trận chiến cuối cùng với Voldemort, khi nhắc tới vị gián điệp hai mang giữa Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử này, y cũng đang phải đè nén những cảm xúc cuộn trào sau khi biết được chân tướng.
Mãi cho đến khi bất ngờ đối diện với đôi mắt đen của Snape, y mới nhớ lại lúc ấy khi xem ký ức của chủ nhân đôi mắt này y đã rung động đến nhường nào.
Nếu như nói cái chết của thầy Dumbledore là chất xúc tác đau buồn nhất khiến y trưởng thành nhanh hơn, thì ký ức của Snape chính là cọng rơm trí mạng đè sụp tâm hồn ngây thơ vẫn thuộc về thiếu niên của y.
Sau đó, dường như y rốt cuộc không còn tư cách để oán giận bất cứ ai nữa, bởi vì y chỉ còn biết đến trách nhiệm nặng nề nhất trên vai mình.
Sau đó, y chôn giấu những người khiến y đau thương nhất ấy xuống sâu dưới đáy lòng, tình cờ nghe người khác nhắc đến thì cũng cố hết sức thờ ơ.
Cảm xúc tang thương bị đè nén, quả thực là một loại dày vò.
Trạng thái mất tập trung khiến Harry hoàn toàn không ý thức được mình đang làm gì, mãi cho đến khi độc dược trong vạc của y biến màu vàng đất và toả ra một mùi tanh tưởi khó mà chịu nổi thì y mới giật mình nhận ra, hình như mình đã cho nhiều hơn không ít thứ.
Snape ngẩng đầu lên từ chỗ Neville, nhìn chòng chọc vào y như thể đang nhìn một đống phân.
Harry Potter, Đứa Bé Sống Sót, Kẻ Được Chọn đã đánh bại Voldemort, lại lần nữa xác nhận mình có sống lại bao nhiêu lần thì cũng sẽ không có nổi thiên phú về độc dược.
– TBC –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT