Ron một tay xách hành lý của Harry, tay kia cầm lồng sắt đang nhốt Hedwig. Cậu vừa dẫn Harry bước qua cửa trang trại Hang Sóc thì bà Weasley đã xông từ phòng bếp ra trước mặt cả hai, hô to đầy kích động: "Harry! Cảm ơn trời đất! Lúc cháu liên lạc với Ron bác thật sự đã bị dọa chết khiếp. Sao cháu lại ở chốn hẻo lánh như thế? Một mình? Ngộ nhỡ có nguy hiểm gì...!"
Ron đằng hắng một tiếng rõ to, cố ý dời sự chú ý của bà Weasley đi: "À, mẹ ơi, anh George bảo con nói với mẹ, sau này anh ấy và anh Fred sẽ ở lại cửa tiệm ở Hẻm Xéo luôn, không về nhà đâu."
Khuôn mặt dưới mái tóc đỏ của bà Weasley tức khắc ngập đầy giận dữ: "Sao tụi nó dám? Hai thằng nhóc ngang tàng này, cứ khăng khăng muốn kiếm tiền! Giờ thời cuộc hỗn loạn như thế, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?"
Harry và Ron liếc mắt nhìn nhau, không nghi ngờ gì là đều đang nhớ đến tình trạng thê thảm của những cửa hàng khác ở Hẻm Xéo và sự náo nhiệt của tiệm Phù thủy quỷ quái nhà Weasley. Harry nghĩ bà Weasley hoàn toàn không cần phải lo lắng. Cho dù Voldemort có xông vào tiệm giỡn của cặp sinh đôi thì cũng sẽ bị cuốn hút thôi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là gã phải còn chút tính trẻ con gì đó.
"Ừm, cháu nên cảm ơn bác, bác Weasley. Cảm ơn bác đã chứa chấp cháu."
Bà phù thủy mập mạp nhiệt tình bèn giơ tay lên cho Harry một cái ôm, lắc đầu VÀ cười vô cùng hiền hòa: "Nếu để bác nói thì, cháu nên đến nhà bác từ lâu rồi. Mấy người họ hàng đó của cháu... Cái ông Dursley ấy, quá vô trách nhiệm, thế mà lại mặc kệ cháu? Bác đã gửi thư cho cụ Dumbledore, cụ ấy cũng hồi âm bày tỏ đồng tình. Cụ ấy còn nói đã bố trí sự bảo vệ chặt chẽ nhất mà Bộ Phép thuật có thể cung cấp ở quanh Hang Sóc. Mong cháu sẽ trải qua một kỳ nghỉ hè vui vẻ ở đây, Harry thân mến."
Ron phồng má cười, nhướng mày nháy mắt với Harry để rồi lập tức nhận được ánh mắt nghiêm nghị của bà Weasley.
"Con đấy, Ron. Con còn chưa nói cho mẹ biết, cái cúc áo biết nói chuyện kia là sao? Không phải cha con lại cải trang cho món đồ gì của muggle đấy chứ?"
Cậu thiếu niên tóc đỏ vội vã xua tay, cố gắng thanh minh: "Á, đó là... Phát minh của Hermione đấy mẹ! Tương tự với điện thoại của muggle. Con nghĩ cha sẽ rất hứng thú, nhưng chắc chắn không phải do cha làm đâu ạ."
Bà Weasley ngờ vực liếc mắt nhìn cậu lần nữa, nói: "Mấy ngày nữa Hermione sẽ tới, đến lúc ấy mẹ sẽ hỏi con bé. Tốt nhất là con đừng có gạt mẹ."
Ron hoảng hốt liếc mắt nhìn Harry. Harry hiểu ý, vội vã hỗ trợ bịa chuyện: "Đúng là do Hermione làm ra đấy bác Weasley. Chẳng qua thứ cô ấy dùng... Là bùa chú mà học sinh không nên biết. Bác biết Hermione tài giỏi thế nào mà! Nếu vì thế mà Hermione gặp phải phiền phức thì tụi cháu sẽ buồn lắm."
Bà Weasley nhìn qua nhìn lại hai thiếu niên mang vẻ mặt chân thành, cuối cùng tha cho họ, không truy xét nữa. Harry theo Ron dọn hành lý vào trong phòng ngủ. Ron cẩn thận đóng cửa sổ lại rồi đứng ở góc phòng lắng nghe động tĩnh xung quanh, sau khi chắc chắn là không có ai đang để ý tới căn phòng nhỏ của họ thì mới quay người lại, phàn nàn với Harry.
"Giờ chúng ta không thể sử dụng phép thuật đấy Harry! Rốt cuộc bồ nghĩ sao vậy, lại đi tìm Trường sinh linh giá trong lúc nghỉ hè? Snape chịu dẫn bồ đi đã là Đức mẹ Maria giáng thế rồi! Khi bồ gọi ấy mẹ đang ở ngay bên cạnh mình, lúc mẹ nghe thấy bồ bảo đang một mình ở Little Hangleton thì xuýt ngất xỉu luôn! Mình cũng không thể độn thổ giống bồ thôi, nên không thể làm gì khác hơn là gọi anh George đi đón bồ về."
Harry nhún vai, lấy quần áo trong vali ra rồi sắp xếp lại, thuận miệng trả lời: "Nếu như mình không đi lấy thì thầy Dumbledore sẽ đi. Lẽ nào bồ muốn thấy kết quả trong quá khứ tái diễn sao?"
"Đương nhiên là không!" Cậu trai tóc đỏ cao kều vung cánh tay, như thể làm vậy có thể trợ giúp Harry hiểu được cậu đang muốn nói gì: "Chẳng qua là sao bồ lại muốn tìm Snape? Ông trời của mình ơi, cho dù ông ấy có chia xác bồ ở trong ngôi nhà đó thì mình cũng không thấy lạ! Hơn nữa chắc chắn ông ấy sẽ nói cho thầy Dumbledore tất cả những chuyện đã xảy ra. Rồi thầy Dumbledore sẽ lập tức hiểu ra bồ biết về sự tồn tại của Trường sinh linh giá!"
"Hiển nhiên là thầy Dumbledore đã biết rồi. Có điều việc thầy ấy biết thì có gì xấu với tụi mình sau này đâu? Ron, chúng ta không nên tiếp tục dối gạt nữa, nhất là với thầy Dumbledore. Chúng ta cần sự giúp đỡ của thầy ấy." Harry dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía cậu bạn thân của mình với ánh mắt chân thành: "Còn về chuyện sao mình muốn tìm Snape... Đó là bởi vì thầy ấy là người mình không muốn để lại bất cứ hiểu lầm gì, thầy ấy là người mình yêu."
Gương mặt Ron hoàn toàn cứng ngắc. Vẻ mặt cậu từ nghi ngờ mãnh liệt dần chuyển sang vẻ thấu hiểu nhưng từ chối cho ý kiến. Harry gần như có thể đoán được đầu óc Ron đang vận hành thế nào: Người trước mặt này nhất định đã uống thuốc Đa dịch để biến thành Harry. Không đúng, không có khả năng đấy. Đây là Harry thật, chẳng qua bồ ấy đang nói dối. À, khoan đã, cũng có khả năng là nói thật...
"Cho nên..." Ron đắn đo lựa lời, thận trọng nhìn chằm chằm vào Harry mà hỏi: "Mục đích bồ trở về, không chỉ đơn giản là cứu người, đúng không?"
"Không. Mục đích của mình chỉ là cứu người, đơn giản thế thôi." Harry ngồi trên giường, thở dài có phần phiền muộn: "Cuộc đời của chúng ta quá ngắn ngủi, Ron à. Có lẽ người tiếp theo ngã xuống... Có thời gian để do dự đắn đo xem đâu mới là tình yêu mà mình thật sự muốn theo đuổi, làm thế nào để có được tình yêu ấy, thì mình thà rằng trước tiên để sinh mệnh của tụi mình hội tụ lại với nhau, không muốn bất cứ ai như sao băng rơi xuống. Sau đó, sau khi mọi chuyện kết thúc, mình mới có thể chờ mong đạt được thêm những nguyện vọng khác nữa."
Có lẽ cậu thiếu niên tóc đỏ cao gầy biết tính cách cố chấp của người bạn thân, cậu gật đầu chứ không nói thêm gì, chỉ mím môi mỉm cười với vẻ thấu hiểu: "Bồ đã đánh bại Voldemort, không chỉ một lần, cho nên chúng ta hoàn toàn không có gì phải sợ. Harry à, đừng khiến bản thân quá căng thẳng."
Chàng trai trẻ với mái tóc đen rối bù móc chiếc lọ nhỏ chứa nhẫn ra từ trong túi, nhìn chằm chằm vào nó như có điều suy nghĩ. Y chậm rãi nói: "Nhưng mình luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, Ron ạ. Rốt cuộc Voldemort đã sống lại bằng cách nào? Sức mạnh mới của gã đến từ đâu? Haiz, bỏ qua đi, tụi mình cứ hủy cái Trường sinh linh giá này trước đã, tránh đêm dài lắm mộng."
"Hủy bằng cái gì được?" Ron băn khoăn nhíu mày, trề môi: "Gươm báu Gryffindor và răng nọc của xà quái đều ở Hogwarts."
"Vậy thì chúng ta đến Hogwarts." Harry nhảy xuống khỏi mép giường, vỗ khẽ cánh tay Ron: "Đi nào, đi qua hệ thống floo chắc chắn sẽ không trái với phép thuật hạn chế phù thủy vị thành niên."
"Ôi trời!" Ron gào khẽ ở phía sau với vẻ mặt đau khổ: "Đã bao giờ mình nói mình rất căm ghét cái tính cách nghĩ gì làm nấy của bồ chưa?"
Harry quay đầu lại cười khoe ra hàm răng trắng: "Giờ bồ vừa nói đây."
Việc lén lút tránh khỏi bà Weasley để sử dụng lò sưởi hoàn toàn không đơn giản. Cũng may giờ bà đang ở ngoài vườn, đại khái là đang phiền lòng vì chuyện gì đó (Harry đoán là đám quỷ lùn Gnome) nên cũng không cản bước hai người họ. Hai người đi ra từ Hogsmeade, đi qua Rừng Cấm rồi vào lâu đài, thông qua lối đi bí mật tiến về phía nhà vệ sinh nữ chỗ Myrtle khóc nhè. Dọc đường đi Ron vẫn luôn giễu cợt Harry đúng là quen đường thuộc lối. Harry thì không hề hổ thẹn, bày tỏ rằng y hoàn toàn không cần khiêm tốn về sự quen thuộc của mình đối với Hogwarts.
Bọn họ tiến vào phòng chứa bí mật, cái xác khổng lồ của xà quái vẫn nằm ngổn ngang ở giữa sàn nhà. Harry không chìm đắm trong ký ức chấn động lòng người khi giết xà quái năm xưa. Y nhận lấy cái răng nọc lớn mà Ron nhổ xuống rồi đâm mạnh xuống chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn chứa đầy phép thuật hắc ám chuyển động điên cuồng trên nền đá, chỗ bị răng nọc rạch xuống chỉ tróc ra một lớp bột kim loại dày, như thể chỉ là một va chạm đơn giản. Harry kinh ngạc mở to mắt. Y ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt Ron cũng đầy vẻ ngạc nhiên và ngờ vực.
Tại sao lại chỉ có phép thuật hắc ám, nhưng không hề có mảnh hồn do Voldemort tách ra – thứ vốn nên ở đây?
Y đưa tay đè chiếc nhẫn khảm đá đen đang xoay vòng lại, trao đổi thông tin với Ron qua ánh mắt. Chàng thiếu niên tóc đỏ đanh mặt, nghiêm túc nói ra suy nghĩ trong lòng Harry lúc này.
"Đây không phải một Trường sinh linh giá."
Thế nhưng... Không thể nào! Ngoài y ra thì chưa có ai động vào chiếc nhẫn này. Mà cho dù đã có người động đến nó, thì sao có thể tiêu diệt được mảnh hồn của Voldemort dưới tình huống không hề phá hủy chiếc nhẫn chứ? Hoàn toàn là...
Bất chợt, Harry bỗng nghĩ đến gì đó. Y thấy hoang mang và khó tin nổi, lập tức nạy viên đá quý đen ra khỏi chiếc nhẫn. Bên trong khe trống bí mật ở giữa đã không còn bất cứ thứ gì nữa.
"Hòn Đá Phục Sinh mất rồi?" Diễn biến của sự việc đã vượt ra khỏi tưởng tượng của họ. Chàng trai tóc đỏ lẩm bẩm với sắc mặt nặng nề: "Ai đang giữ nó đây?"
Tiếng nói của Harry khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Voldemort."
"Gì cơ?"
Y đã tiêu diệt cơ thể mới và linh hồn chính của Voldemort ở khu nghĩa trang. Thế nhưng năm thứ năm Voldemort đã xuất hiện với hình dáng của Tom Riddle bình thường thậm chí là trẻ tuổi. Nghĩa địa... Lão Riddle... Little Hangleton... Nhà cổ của hậu duệ Slytherin...
"Ron." Harry vội vàng hỏi: "Bồ có biết sau khi mình trở về từ mê cung, bao lâu thì Voldemort lại triệu tập Tử thần thực tử không?"
Chàng thiếu niên cao gầy nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói chậm rãi: "Cụ thể bao lâu thì mình không biết, nhưng bồ đến bệnh xá chưa bao lâu thì mình quả thật đã thấy thầy Snape đi ra khỏi lâu đài với sắc mặt tái nhợt. Có thể cách lúc bồ ra khỏi mê cung chỉ mấy chục phút?"
"Mấy chục phút, gã đã sống lại?" Harry tự hỏi chính mình với giọng khe khẽ, ném cái nhẫn đi rồi cắm ngón tay vào mái tóc rối bù.
Ron lo lắng khoác tay lên vai y, hỏi một cách dè dặt: "Có phải bồ nghĩ ra gì không?"
"Mình không biết Ron ơi. Mình có một suy đoán, có thể sai lầm, nhưng giờ nó là khả năng duy nhất có thể giải thích tất cả." Harry ngước mắt lên nhìn chăm chú vào người bạn thân đã cùng mình trải qua biết bao nguy hiểm, vẻ bất an hiện rõ trong đôi mắt xanh: "Voldemort, gã đã lợi dụng Hòn Đá Phục Sinh để sống lại."
Ron im lặng trong vài giây ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng lắc đầu: "Không thể nào, Harry. Hòn Đá Phục Sinh không có tác dụng giúp người ta sống lại, bồ quên câu chuyện về ba anh em rồi sao..."
"Nó không có năng lực giúp "người chết" sống lại." Harry nhấn mạnh từ mà mình muốn biểu đạt, hít sâu một hơi rồi nói: "Trùng hợp biết bao, Ron. Hòn Đá Phục Sinh là một trong ba món bảo bối tử thần, quả thực nó không thể triệu hồi người chết, thậm chí nó sẽ làm người nắm giữ nó phát điên rồi tự sát. Thế nhưng Voldemort chưa hề chết, cho dù đồng thời gã cũng không thể được xem là người sống. Cái thứ còn không được tính là một linh hồn lang thang ấy bị kêu gọi bởi mảnh hồn ở gần khu nghĩa trang, rồi bất ngờ phát hiện ra Hòn Đá Phục Sinh."
Chàng Thần sáng trẻ tuổi bắt đầu trở nên căng thẳng. Cậu lắc lư cơ thể với vẻ bứt rứt, cố gắng giữ bình tĩnh: "Đây đều là suy đoán của bồ đúng không, bồ tèo?"
"Đúng thế, nhưng cũng có thể đây chính là chân tướng của sự việc." Harry càng nghĩ càng thấy hợp lý. Y bắt đầu đi qua đi lại trên nền đá xanh một cách không tự chủ, vừa đi vừa lẩm bẩm, tiếng nói càng lúc càng cất cao: "Hòn Đá Phục Sinh và mảnh hồn trong chiếc nhẫn này đều biến mất, là bởi vì chúng đã kết hợp làm một với thứ còn sót lại của Voldemort. Voldemort vẫn duy trì hình dáng diện mạo của Tom Riddle, là bởi mảnh hồn ấy chỉ bảo tồn phần ký ức thời trẻ mà gã đã tự mình lưu lại. Trước đây Voldemort chưa từng biết đến sự tồn tại của Hòn Đá Phục Sinh, gã không tin bất cứ kẻ nào, cũng không biết sức mạnh mới mà mình có được rốt cuộc lớn đến đâu, cho nên gã đã sắp xếp một kế hoạch tỉ mỉ cho sự kiện ở Sở Thần bí, dùng việc có thể đánh bại thầy Dumbledore hay không làm tiêu chuẩn để đánh giá sức mạnh thần bí ấy..."
Dưới ánh lửa xanh leo lét, sắc mặt Ron tái nhợt đến đáng sợ. Dường như cậu đã tiếp nhận lời giải thích mà Harry đưa ra. Nuốt nỗi bất an đang tắc nghẹn trong cổ họng xuống, Ron hỏi một cách khó nhọc: "Thế thì, về sức mạnh mà Hòn Đá Phục Sinh mang lại, bồ biết được bao nhiêu?"
Harry dừng bước, đưa mắt nhìn cậu bạn thân: "Giống như bồ, mình không biết gì hết."
"Ối chà, hay lắm." Ron nói bằng giọng khô khốc: "Sự hiểu biết của tụi mình về bảo bối tử thần đúng thật là vô cùng nông cạn."
Ngón tay của chàng trai tóc đen run khẽ vì lời nói của người bạn đồng hành. Một bóng người hiện lên trong đầu óc y, người thời trẻ từng nghiên cứu về bảo bối tử thần một cách si mê, Chúa tể Hắc Ám đời thứ nhất, Gellert Grindelwald.
"Bồ biết mình đang nghĩ đến ai không?" Ron cất giọng khàn đặc: "Thầy Dumbledore. Thầy ấy vĩ đại và khôn ngoan như thế, chắc chắn là biết chút thông tin. Harry, bất kể kế hoạch của bồ là thế nào, nếu như không có sự trợ giúp và hướng dẫn của thầy Dumbledore thì tụi mình đều không làm được."
Harry nhìn chăm chú vào Ron một lúc lâu, cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Y tin rằng sự hiểu biết của Grindelwald về bảo bối tử thần sẽ sâu sắc hơn của thầy Dumbledore. Có điều lời của Ron trái lại lại làm y nghĩ đến một chuyện khác, liên quan đến cỗ máy thời gian.
Sao trước đây y chưa từng nghĩ tới việc tìm sự trợ giúp và giải đáp từ phía cụ Dumbledore chứ? Chuyện mà cụ hiểu biết, tri thức mà cụ nắm giữ, có thể xem là đỉnh cao trong giới phép thuật hiện giờ. Cụ có lẽ, không, cụ nhất định biết chút ít tin tức liên quan đến Sương Bạc Trí Mạng, có thể giải đáp được rất nhiều nghi vấn của y.
Vì cỗ máy này mà y đã cắt đứt quan hệ với người bạn tốt nhất của mình, Hermione. Kiên quyết thêm nữa cũng tốt, hệ thần kinh căng thẳng và tâm trạng bất an đều đang ngày càng nặng nề thêm trong y. Giống như giấc mơ về Cedric kia, nỗi sợ hãi và khổ đau đều đang lặng lẽ thẩm thấu vào mỗi một khe hở trong sinh mệnh của y.
Harry gật đầu, xoa hai tay vào nhau như có điều suy nghĩ: "Mình sẽ hỏi thầy Dumbledore. Mình nghĩ, ngày mình và thầy ấy gặp mặt cũng không còn quá xa nữa."
Quả nhiên, vài ngày sau cụ Dumbledore đã đến trang trại Hang Sóc và đưa Harry cùng đi thăm hỏi Slughorn. Thuyết phục lão cáo già khôn khéo ấy cũng không tốn bao nhiêu công sức, cho nên khi cụ Dumbledore phấn chấn định đưa Harry trở về Hang Sóc, chàng trai trẻ tóc đen không kìm lòng được mà lên tiếng phá hủy tâm trạng vui sướng của vị phù thủy già.
"Thưa giáo sư, thầy có biết Sương Bạc Trí Mạng không ạ?"
Thầy Dumbledore xoay người nhìn về phía Harry đang mang vẻ mặt nghiêm túc. Cụ có vẻ hơi ngạc nhiên, đám ria mép dài bạc trắng rung khẽ.
"Phenix Drynbia?"
"Vâng ạ. Về cỗ máy thời gian do ông ấy sáng tạo ra." Harry nhớ lại câu chuyện Hermione đã kể với mình trước đây, vội vã nói: "Nghe nói lúc đó một người bạn đã tin tưởng ông ấy, giúp ông ấy thử nghiệm, nhưng kết quả là người bạn ấy biến mất không hề quay về nữa. Cho nên Drynbia đã tự mình khởi động cỗ máy, quay về quá khứ hai tháng. Không ai biết trong hai tháng ấy đã có chuyện gì xảy ra, khi Drynbia quay trở lại hiện thực thì ông ấy đã bị tất cả bạn bè, học trò và người nhà quên lãng hoàn toàn."
Nỗi ngạc nhiên của cụ Dumbledore càng thêm rõ ràng. Thế nhưng rất nhanh vị phù thủy già đã khôi phục vẻ thản nhiên, cụ hỏi bằng giọng bình tĩnh: "Sao con lại cảm thấy hứng thú với ông ấy thế, Harry?"
"Thầy còn nhớ chuyện con từng nói hồi cuối năm thứ năm không ạ? Năm thứ sáu con sẽ thẳng thắn, nói cho thầy biết mọi bí mật mà con đang che giấu." Harry nhìn thẳng vào ngài hiệu trưởng mà y kính trọng, lấy hết dũng khí và kiên quyết nói: "Khởi nguồn của mọi bí mật của con, ở ngay trong cỗ máy thời gian."
Vẻ sáng tỏ lóe lên trong đôi con ngươi xanh lam của vị phù thủy cơ trí. Cụ mỉm cười và lắc lư cái cổ.
"Phải làm con thất vọng rồi, Harry. Thầy cũng không hiểu biết về bậc thầy luyện kim vĩ đại ấy."
Harry phát ra một tiếng lầm bầm mơ hồ, nghe như đang nói không sao cả.
"Có điều..." Cụ Dumbledore ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, thở dài và hồi tưởng lại với ánh mắt xa xăm: "Thật ra thầy có quen người đã giúp Drynbia thực hiện thử nghiệm năm đó, bạn của ông ấy."
Trái tim của chàng trai trẻ bỗng đập nhanh hơn. Trực giác hỗn loạn của y ít nhiều có thể dự cảm được, những lỗ hổng và chi tiết mơ hồ trong ghi chép về câu chuyện của Drynbia mà Hermione đã tìm được, sắp được bổ sung hoàn chỉnh.
"Nếu như con muốn, thầy có thể dẫn con đi gặp ông ấy. Harry à, bắt đầu từ khi con ngăn cản Voldemort trộm đi Hòn đá phù thủy, ông ấy cũng đã rất muốn gặp con." Cụ Dumbledore vui vẻ nháy mắt với Harry, nói nhẹ nhàng và chậm rãi: "Đúng thế, Harry, ông ấy chính là Nicolas Flamel."
– TBC –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT