"Kẻ không nhìn rõ được chính mình, thật sự đáng thương..."

———

Chạng vạng.

Tiếng gõ cửa vang lên dưới hầm, âm thanh hệt như đang dùng những chiếc móng tay sắc nhọn cào vào cánh cửa. Ngay sau đó cửa thình lình bị mở ra từ bên trong, để lộ ra khuôn mặt không mang cảm xúc gì của Snape.

Umbridge ưỡn ngực, dẫu rằng khi đứng trước một Snape cao gầy thì mụ quả thực giống như một học sinh năm thứ ba dậy thì quá độ.

"Giáo sư Snape, tôi cần nói chuyện với thầy."

Đôi mắt đen trước nay luôn hàm chứa vẻ trào phúng của Snape quan sát Umbridge màu hồng phấn từ đầu đến chân, rồi giọng nói mềm mỏng vang lên khẽ khàng, quanh quẩn trong không gian.

"Giáo sư Umbridge này, tôi không cho rằng giữa Phòng chống Nghệ thuật hắc ám và Độc dược có chủ đề nan giải nào chung cả."

"Là về Harry Potter!" Umbridge thấy Snape định sập cửa lại thì không còn giữ được giọng điệu bé gái làm bộ làm tịch kia nữa, tiếng mụ cất cao và run rẩy: "Potter cần tới chỗ tôi chịu cấm túc! Thầy không có quyền giữ cậu ta! Cậu ta đã tỏ ra cực kỳ bất kính trong lớp học của tôi!"

"Tôi không có quyền?" Snape dừng động tác đóng cửa lại. Đôi mắt hắn nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, điều này tạo cho hắn một khí thế áp bức khiến người ta kinh sợ cực độ. "Để tôi ngẫm xem, để tôi ngẫm xem nào. Tôi đã dạy Potter bốn năm, mà Harry Potter danh tiếng lẫy lừng vẫn không dành cho tôi chút tôn trọng nào trong tiết Độc dược đầu tiên của năm thứ năm. Vậy giáo sư Độc dược hèn mọn đáng thương của cậu ta, ngoài việc cấm túc ra thì còn có thể làm thế nào đây? Cầu xin cậu ta học tập cho tử tế ư?"

Hắn hếch cằm và liếc mắt nhìn xuống từ trên cao, giống như kẻ hắn đang nhìn là một sinh vật thần bí khiến người ta thấy thương hại.

"Người có quyền trừng phạt cậu ta nhất là tôi đấy, giáo sư Umbridge. Nếu bà cũng cần cái quyền này, thì xin hãy im lặng chờ hai tuần."

Cửa lại bị đóng lại. Vừa rồi Umbridge kiễng chân nhìn sượt qua áo chùng đen của Snape, vừa khéo nhìn thấy Harry Potter đang ở bên trong. Y cầm bút ngồi ở bên bàn, dùng vẻ mặt vô tội để mà nhìn chằm chằm bọn họ không hề chớp mắt.

Umbridge căm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Mụ lầm bầm một cách hung tợn với cánh cửa đóng chặt của văn phòng Snape: "Cái trường chết tiệt này! Ta phải nói với Cornelius, ta cần quyền lực cao hơn."

Snape làm lơ ánh mắt đang nói "ngầu quá đi mất" vẫn luôn dõi theo hắn từ phía Harry. Mãi cho đến khi lại ngồi xuống ghế dựa, hắn mới liếc nhìn y với nụ cười như có như không trên gương mặt, cho dù lời nói ra vẫn cứ lạnh lùng: "Tiếp tục đi, Potter."

Harry vội vàng cúi đầu, lại giở tấm giấy da dê ra. Y nhớ lại, khi y tới văn phòng của Snape sau bữa tối, Snape chỉ nói một câu với y – kẻ đang bứt rứt mất tự nhiên: "Viết luận văn về đá Mặt trăng, cho đến khi nào ta hài lòng thì thôi."

Cùng là phạt viết, nhưng ở trong văn phòng của Snape, Harry lại cảm thấy tâm trạng mình như sắp bốc lên những bong bóng nhỏ tim tím giống món Thuốc nước Hòa Bình bị điều chế thất bại lúc ban ngày. Đồng thời y cũng cảm thấy rất khó tin, chẳng ngờ Snape lại sắp xếp cho y một "hình phạt" nhẹ nhàng thế này. Luận văn về đá Mặt trăng còn là bài tập về nhà của y nữa!

Harry lặng lẽ quan sát Snape đang nhíu mày phê chữa luận văn khóa dưới, rồi lại cúi đầu nhìn đăm đăm vào mấy dòng chữ mình đã viết hồi lâu.

Nếu không phải đã hiểu biết đầy đủ về người đàn ông này (dù phải đến sau chiến tranh), y sẽ không thể hiểu được đây là sự bảo vệ kín đáo của Snape. Nếu hiện tại người ngồi ở chỗ này là Harry Potter mười năm tuổi đích thực, ắt hẳn y sẽ oán giận Snape gấp bội vì sự trừng phạt không công bằng của hắn.

Cho tới bây giờ, sự bảo vệ và lòng tử tế của vị giáo sư áo đen đều quá trớn đến mức khó mà phát hiện ra được. Giống như khoác một tấm áo tàng hình lên những tình cảm ấy, thậm chí còn tô thứ mực nước nổi bật mang tên "bất công" và "ác độc" lên phía trên tấm áo, sợ người khác sẽ không hiểu lầm, sợ chính mình sẽ bị nhìn thấu.

Mà lúc này y và hắn cùng ngồi ở đây, bên một chiếc bàn trong bầu không khí dịu êm và yên tĩnh, dường như trải nghiệm trong bảy năm quá khứ đều biến thành mộng ảo, hoặc giả đây mới là giấc mơ, là sự ấm áp tầm thường mà đáy lòng y khát khao nhất.

"Potter."

Harry nhanh chóng kéo thần trí trở lại và nhìn về phía Snape – người vừa chủ động lên tiếng. Snape cũng nhìn chăm chú vào Harry, hỏi hết sức thong thả: "Để điều chế thuốc Xóa ký ức thì cần nguyên liệu gì?"

"Á... Dạ?" Harry không rõ câu hỏi của Snape có ý nghĩa gì. Thì ra còn có thuốc Xóa ký ức nữa sao? À khoan, hình như trong sách của Hoàng tử lai có ghi, nhưng lúc ấy y cảm thấy loại độc dược này quá phiền phức nên không học. Trong thời gian điều chế nó thì không biết mình đã niệm được bao nhiêu bùa Tẩy não rồi.

Thấy y không đáp được, Snape cũng không truy hỏi nữa. Thế nhưng ánh mắt kỳ lạ mỗi lần hắn nhìn y trong hai ngày nay lại xuất hiện, ánh mắt sáng lên lạ lùng và đầy suy tư.

Không biết điều gì đã cổ vũ Harry, có thể là thái độ mềm mỏng của Snape, có thể là bầu không khí êm dịu lúc này, y dùng sự can đảm mà bản thân trong quá khứ cũng phải tự kính nể để cất tiếng hỏi: "Thầy... Yêu, à không, thích chú Sirius sao, thưa giáo sư?"

"... Thích?" Vẻ mặt Snape tức khắc đanh lại, mái tóc bóng dầu đổ bóng xuống đôi mắt vừa chợt trở nên dữ dằn, như thể con chữ ấy là một câu nhục mạ. Tiếng nói lạnh lẽo của hắn ngập đầy giận dữ: "Điều gì tạo cho trò cái ảo giác ngu xuẩn vậy hả, Gryffindor ngạo mạn?"

Harry hơi rụt cổ, thế nhưng lại không nhịn được mà nở nụ cười. Y hấp tấp khống chế biểu cảm của mình, rồi lên tiếng kèm theo nỗi chờ mong: "Ồ! Ai bảo em lỡ nhìn thấy thầy và cha đỡ đầu của em đang hôn nhau..."

"Thì ra Đứa bé sống sót gọi cái đó là hôn." Đối với Harry thì lời châm chọc của Snape chưa bao giờ dễ nghe như lúc này. Cánh môi mỏng khẽ nhếch của hắn mấp máy, tiếng nói bật ra thật nhanh hệt như không muốn để những lời giống như giải thích này lưu lại trong không khí dù chỉ một giây: "Ta còn tưởng rằng đó chỉ là phản ứng theo bản năng của Black trong tình huống bất lực chứ. Cắn người không phải là vũ khí tấn công duy nhất của chó hoang sao, hả Harry Potter ngây thơ?"

Mình nên bênh vực cha đỡ đầu! Harry nghĩ một cách hưng phấn, nhưng không hề có dự định thực hiện. Trái lại Snape lại bị chủ đề này gợi lại ký ức. Vẻ mặt hắn trở nên trống rỗng. Hắn thì thầm với giọng xa xôi, không biết rốt cuộc có phải đang nói về Sirius hay không:

"Kẻ không nhìn rõ được chính mình, thật sự đáng thương..."

Tiếng chuông ngân vang khiến những cảm xúc hiếm khi được biểu lộ của Snape lại bị khóa chặt lại. Hắn liếc nhìn mấy dòng chữ thảm thương trên tấm da dê của Harry bằng ánh mắt khinh miệt, rồi đuổi Kẻ Được Chọn ra ngoài. Harry quay về ký túc xá, nằm xuống giường trong khi vẫn đang suy tư về thái độ kỳ lạ của Snape với mình từ lúc khai giảng đến giờ.

Một hai lần thì không nói, nhưng tối nay đã là lần thứ ba rồi. Thậm chí người gián điệp hai mang am hiểu việc che giấu bí mật còn để lộ cảm xúc trước mặt y. Hắn đang nghĩ gì đây? Câu hỏi kia, thật ra muốn thăm dò ra đáp án gì từ y? Sự biến chuyển không thể xem là bé nhỏ này... Đến từ đâu?

Trên chiếc giường cách đó không xa, Ron lật người lại, vừa cười vừa nói hệt như nói mê: "Thế này thật tốt."

Đúng thế nhỉ, bất kể là bởi vì sao, thì thế này vẫn thật tốt.

– TBC –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play