Nhưng vào khoảnh khắc gã nhìn thấy Harry, đôi con ngươi trong hốc mắt hãm sâu lại ánh lên thứ ánh sáng phức tạp – kích động, hoài niệm, yêu thương, áy náy và căm hận bản thân.
———
Sau khi Hermione và Ron trở về từ làng Hogsmeade, Harry kể cho hai người bạn nghe từ đầu chí cuối chuyện đã xảy ra hôm nay. Ron cực kỳ tiếc nuối vì không thể được thấy tấm Bản đồ Đạo Tặc thú vị ấy, còn Hermione lại thấy hết sức may mắn vì thầy Lupin đã lấy nó đi.
"Thầy Lupin làm đúng lắm! Harry à, bồ vốn không nên ra khỏi trường! Ai biết được Sirius Black đã mai phục sẵn ở đâu chứ? Gã là đồ ma quỷ giết người không chớp mắt đấy!"
Harry liếc mắt nhìn Hermione một cách kỳ lạ, và nói với giọng điệu quái gở: "À, đúng rồi, thầy Lupin còn bảo tụi mình không cần viết bài luận văn về Người sói mà thầy Snape đã giao nữa."
Biểu cảm của Hermione hệt như ngày tận thế sắp đến, cô vừa lắc đầu vừa hét lên: "Vì sao chứ! Mình đã viết rồi!"
Harry và Ron liếc nhìn nhau đầy vẻ thấu hiểu, hai người không kìm nổi mà cùng bật cười.
"Đừng nói về mình nữa." Harry huých nhẹ Ron: "Hai bồ có gặp chuyện thú vị gì ở làng Hogsmeade không?"
Sắc mặt Ron tức khắc sa sầm. Cậu bĩu môi và hừ một tiếng, những vết tàn nhang trên hai gò má đều đang bày tỏ sự khinh thường một cách sinh động. "Chuyện hay thì không có, trái lại gặp phải một gã Malfoy đáng ghét. Không ngờ nó dám nói Hermione là máu bùn..."
Sợ Harry không rõ, cậu thiếu niên tóc đỏ bèn giải thích cho trọn trách nhiệm: "Bồ nhớ không, năm ngoái nó cũng từng nói ấy. Đó là một từ mắng chửi người khác cực kỳ ác độc. Nhưng đừng nóng nha bồ tèo, mình đã dạy dỗ nó rồi! Hai gã người hầu to con của nó không ở đấy, nó lại phải giả bộ là cánh tay phải không cử động được, bị thiệt là đáng đời nó!"
Nhìn Ron phấn chấn khoe khoang, Harry nhất thời nảy sinh cảm giác thật ra Hermione rất hạnh phúc.
Bức chân dung ở lối vào tháp Gryffindor đã được đổi thành Ngài Cadogan điên điên khùng khùng đang cưỡi ngựa (Bà Béo vẫn chưa vượt qua được áp lực tinh thần khổng lồ lần trước). Đây chắc chắn không phải một sự thay đổi khiến người ta sung sướng. Ngài Cadogan không ngừng khiêu chiến các học sinh ra vào tòa tháp, mỗi ngày mật khẩu phải đổi đến mười mấy lần. Điều này đã làm khó trí nhớ của Neville, cậu ấy đành phải viết tất cả mật khẩu ra một trang giấy, mỗi lần đều khổ sở đọc hết trang giấy từ đầu đến cuối.
Có lẽ Crookshanks đã tiếp xúc với chú Sirius. Gần đây nó bắt đầu vờn chặt quanh Loang Lổ, đôi mắt to màu vàng nhìn chòng chọc vào con chuột già với ánh nhìn nghiêm khắc và sắc bén. Ngay cả Harry tình cờ nhìn thấy ánh mắt nó cũng cảm thấy khiếp hồn chứ đừng nói là gã Đuôi Trùn nhát như chuột nhắt, à gã vốn là một con chuột rồi.
Đuôi Trùn, kẻ đã hóa thân thành một con chuột dường như đã coi Ron thành cọng rơm cứu mạng duy nhất. Nó nằm sấp trong túi Ron chết sống gì cũng không chịu ra ngoài. Ron thì hết sức có tinh thần bảo vệ thú cưng, không ngừng xua đuổi Crookshanks, thậm chí có đôi khi còn căm tức đá Crookshanks một cú. Dù rằng Crookshanks luôn có thể né tránh một cách linh hoạt, rồi hướng khuôn mặt dẹt bè về phía Ron mà rít lên đầy bất mãn.
"Sao bồ không nói với cô ấy gì đi!" Ron thở phì phò chỉ trích thái độ thờ ơ của Harry: "Cô ấy không thể đừng thả con mèo chết tiệt ấy ra được ư? Loang Lổ sắp bị dọa sợ chết khiếp rồi!"
Dọa chết nó thì càng tốt. Harry vừa nghĩ một cách ác độc, vừa khuyên Ron theo hướng khách quan hết mức có thể: "Mèo ăn chuột là bản tính trời sinh mà, bồ đâu thể yêu cầu Crookshanks thích Loang Lổ chứ."
Điều khiến Harry giật mình là, sau khi Crookshanks nghe thấy y lên tiếng che chở nó thì bèn đi tới cọ khẽ vào cổ chân y một cách thân thiết, cái đuôi dựng lên cuốn lấy chân y hết sức ấm áp. Thấy ngay cả Harry cũng đã làm phản, Ron tái mặt đi. Cậu ôm lấy Loang Lổ (đã gầy yếu đi nhanh chóng) và rời khỏi phòng ký túc, đi ra phòng sinh hoạt chung.
Crookshanks đợi Ron đi khuất thì tức khắc nhảy lên đầu giường Neville, ngậm lấy trang giấy mà cậu ấy ghi mật khẩu. Sau đó nó kêu lên một tiếng khùng khục với Harry rồi chạy vụt ra ngoài. Harry thầm kinh ngạc, không biết chú mèo này quá to gan hay là quá thông minh. Nó dựa vào cái gì mà cho rằng y sẽ không sinh lòng hoài nghi rồi đi nói với các giáo sư, do đó làm hại chú Sirius? Hừm... Tuy rằng quả thực là y sẽ không làm vậy.
Harry quyết định sau này sẽ đối xử với Crookshanks tốt hơn chút. Một chú mèo hiểu tính người như thế, y chỉ có thể liên tưởng tới hình thái hóa thú của giáo sư McGonagall. Đương nhiên điều đó còn khiến y kính sợ hơn nữa.
Nếu chú Sirius đã lấy được mật khẩu từ chỗ Crookshanks, thì quá nửa là đêm nay chú ấy sẽ hành động. Một mặt, Harry thầm thấy áy náy với Ron người liên tiếp phải chịu kinh hãi, một mặt y lại hết sức hưng phấn vì sắp được gặp người cha đỡ đầu mà mình nhớ nhung.
Đến nửa đêm, Harry vẫn còn tỉnh táo, nằm lăn qua lộn lại trên giường. Bỗng nhiên y nghe thấy những bước chân gần như không phát ra tiếng động. Y ngồi bật dậy, nghiêng tai lắng nghe hành động của chú Sirius ở cách bức màn.
Có tiếng xé vải, chắc hẳn là chú Sirius đang dùng dao găm để rạch mở màn giường của Ron. Harry nhanh chóng kéo tấm màn nhung đang ngăn cản tầm mắt của mình ra và hô to: "Black!"
Bóng dáng cao to đang giơ dao lấy làm kinh hãi. Gã vẫn duy trì động tác chuẩn bị tìm kiếm và ám sát con chuột Loang Lổ, ánh mắt u ám quay sang đối diện với ánh mắt của Harry.
Harry cảm thấy nỗi xót xa trào dâng trong lòng mình. Trí nhớ của y trước sau vẫn dừng lại ở ấn tượng tốt đẹp – một Sirius khỏe mạnh và tuấn tú vào năm thứ năm. Giờ nhìn thấy mái tóc bẩn thỉu rối bù và khuôn mặt trắng bệch gầy đét như đầu lâu gán lên người cha đỡ đầu của mình... Mười ngón tay của y không khỏi siết chặt lấy chăn, hòng khắc chế nỗi rung động đang dâng lên cuồn cuộn.
Ánh mắt của người đàn ông ấy hiển nhiên còn chưa hồi phục lại sau những hành hạ của Azkaban, nó có vẻ đờ đẫn và đáng sợ. Nhưng vào khoảnh khắc gã nhìn thấy Harry, đôi con ngươi trong hốc mắt hãm sâu lại ánh lên thứ ánh sáng phức tạp – kích động, hoài niệm, yêu thương, áy náy và căm hận bản thân. Những cảm xúc này khiến cho con ngươi đục ngầu của gã trở nên sáng rực, hệt như một con sói cô độc đang tự liếm láp vết thương trong bóng đêm.
Lúc này, Ron ở trên giường chợt động đậy. Sirius lập tức nhận ra mình không thể lán lại đây được nữa. Cơ thể gầy ruộc như một bộ xương khô nhanh chóng chạy về phía cửa.
"Ầm" một tiếng, cánh cửa lại bị đóng sập lại, Sirius đã chạy trốn.
Ron sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, sững sờ ngồi ở trên giường, hết sức kinh hãi mà cất tiếng hỏi ngờ vực: "Black? Sirius Black? Giơ dao? Ôi Merlin! Nói cho mình biết là mình đang nằm mơ đi!"
"Không phải đâu." Harry dùng giọng điệu thương hại phát nát chút cảm giác an toàn cuối cùng của Ron, sau đó y nghe thấy Ron gào lên kinh hồn bạt vía, đánh thức gần như toàn bộ mọi người trong tháp Gryffindor.
Ngày hôm sau, Ron biến thành người được chào đón nhất. Chỉ cần có người hỏi Ron về tình cảnh lúc đó, cậu ấy cũng rất vui vẻ kể lại trải nghiệm nguy hiểm của mình một cách tường tận tỉ mỉ, sống động như thật, tuy rằng chưa chắc tất cả đều là thực tế.
"Thế nhưng, hành vi của gã rất kỳ quái đúng không?" Hermione đầy lí trí vung cánh tay một cách không kiên nhẫn, dường như làm thế là có thể gạt được đám người đang vây quanh Ron đi. "Nếu như gã không hề bận tâm về chuyện lạm sát người vô tội, thì vì sao phải chạy trốn chứ?"
Harry thấy được Ron cũng đang buồn bực về vấn đề này. Họ bước nhanh trên hành lang dẫn tới phòng học, giờ lớp phòng vệ của Hogwarts càng nghiêm ngặt hơn.
Hiển nhiên là Ron không bằng lòng thừa nhận tính khả thi của khả năng thứ hai. Sắc mặt cậu ấy sa sầm: "Chắc chắn là Black điên rồi."
"Ngẫm lại chuyện mình nói với mấy bồ khi Black lẻn vào lần trước xem, giờ mình cực kỳ khẳng định điều đó là chính xác. Ron này, hoặc là Black điên rồi, hoặc gã đang tìm kiếm gì đó ở ngay chỗ bồ. Nếu gã muốn giết mình thì vào lúc mình gọi gã, hẳn là gã đã có thể ra tay rồi."
"Ôi, Ron à." Hermione nghiêm túc nhìn Ron và mím môi, trông giống hệt giáo sư McGonagall: "Mình tán thành ý kiến của Harry."
Biểu cảm của Ron hệt như đã cho rằng thế giới này chẳng còn hi vọng gì nữa.
– TBC –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT