(9) Thị tẩm

Edit: icedcoffee0011

Không có nữ nhân nào muốn trượng phu trước mặt mình, ngủ người phụ nữ khác, hào phóng đến mấy cũng sẽ có điều cố kỵ.

Mạnh Hinh lặng lẽ liếc tứ phúc tấn một cái, nữ nhân cổ đại hẳn là cũng sẽ như vậy, tứ phúc tấn sẽ tự mình hầu hạ Dận Chân, huống hồ, cho dù tứ phúc tấn không thể thị tẩm, nàng cũng sẽ an bài người khác hầu hạ Dận Chân, như thế nào cũng không tới phiên Mạnh Hinh.

Mạnh Hinh nhất định là bị hắn dọa rồi, Dận Chân cũng không phải công tử ăn chơi trác táng không có nữ nhân làm ấm giường liền không ngủ được, không có việc gì, không có việc gì, Mạnh Hinh như thế tự an ủi mình, nhất định sẽ không có việc gì.

Đợi thêm lát nữa, Mạnh Hinh quyết sẽ tìm lý do về viện, tránh xa Dận Chân cùng tứ phúc tấn.

Nhưng mà làm sao để trốn đi?

Tứ gia hưởng thụ mỹ thực xong, nói với tứ phúc tấn:

- Gia hôm nay nghỉ lại phòng nàng.

Tứ phúc tấn vẻ mặt thỏa mãn rồi lại tươi cười áy náy,

- Thiếp thân hôm nay thực sự không tiện hầu hạ gia, nếu gia không ngại...

Mạnh Hinh đang nghĩ ngợi làm sao để rời đi, tứ phúc tấn liền quay đầu sang nhìn cô, cười nói:

- Tây Lâm Giác La thị vừa lúc cũng ở đây, nàng vào phủ cũng đã hơn hai tháng, hôm nay cho ngươi ân điển, để ngươi hầu hạ gia. Ngài xem như thế nào?

Một câu cuối cùng là nói với Dận Chân, Dận Chân nói được là được, Mạnh Hinh nguyện ý hay không cũng không quan trọng, cảm giác khuất nhục đánh úp về phía Mạnh Hinh, môi hơi há, định phản kháng, mà Dận Chân giải quyết dứt khoát, không thèm để ý "ừ" một tiếng.

Mạnh Hinh không cần nói thêm nữa, nếu nói lý do là bà dì đến, thân là nữ chủ nhân hậu trạch, tứ phúc tấn đương nhiên có ghi lại cặn kẽ kỳ kinh nguyệt các nữ nhân trong phủ, thời điểm Dận Chân yêu cầu, tứ phúc tấn nhất định phải an bài trắc phúc tấn hoặc là khanh khách thị thiếp hầu hạ Dận Chân.

Mạnh Hinh không biết nên làm như thế nào, đầu óc trống rỗng, đem Dận Chân trở thành lão bản, đem thị thiếp đương một phần công tác?

Cô không phải là gái đứng đường đem thân thể đối lấy phí sinh hoạt.

Mười năm, cho dù khó khăn như thế nào Mạnh Hinh cũng chưa từng lạc đường, cho dù bị dồn đến cùng, bị uy hiếp.

Mạnh Hinh chưa từng nghĩ đến việc lại phải cùng Dận Chân có liên lụy, vô luận như thế nào cũng khăng khăng chính mình không thể đi đến một bước kia. Dường như suy nghĩ này, có chút ngây thơ rồi.

- Ngươi hầu hạ tứ gia cho tốt, rõ chưa?

Mạnh Hinh bị tứ phúc tấn đánh thức, Dận Chân đã không thấy, tứ phúc tấn rộng lượng nói:

- Ngươi vận khí không tồi.

- Nô tỳ ··· nô tỳ ··· sợ ··· sợ không thể hầu hạ chủ tử gia.

Mạnh Hinh quỳ xuống trước mặt tứ phúc tấn, nước mắt đã đong đầy khóe mi, cô có thể quỳ, có thể hầu hạ tứ phúc tấn, ra vẻ đáng thương, giả ngu ngốc... cái gì cũng được, nhưng Mạnh Hinh không muốn mất đi kiên trì cuối cùng của bản thân, thị tẩm... hơn nữa, là ở ngay trong sương phòng của tứ phúc tấn thị tẩm, cô cảm thấy sỉ nhục, là sỉ nhục đến hết đời này cũng không thể xóa mờ, hủy diệt.

- Nô tỳ chân tay vụng về, lần trước chủ tử gia không hài lòng nô tỳ, nô tỳ không được.

Tứ phúc tấn ý cười không đạt đáy mắt, nhìn Mạnh Hinh, chán ghét bị che lấp dưới một tầng ý cười thật dày, tứ phúc tấn chán ghét không đơn giản là một mình Mạnh Hinh, Mạnh Hinh còn chưa đạt được mức làm nàng chán ghét, tứ phúc tấn buồn cười hỏi:

- Nói nhiều như vậy, ngươi là muốn nói cho ta, không muốn hầu hạ tứ gia?

- Hả?

Chuỗi phật châu trên tay tứ phúc tấn chuyển động,

- Là như vậy?

Mạnh Hinh tay vịn mặt đất, không thể chết được, coi như lại bị chó cắn một ngụm?

Tất cả những thứ của quá khứ, cũng không còn quan trọng.

Đều đã là nha hoàn bò giường thành công, còn có cái gì không buông bỏ được? Tự tôn cái gì?

- Nô tỳ là... là sợ chủ tử gia không thể tận hứng, nô tỳ lo lắng không tốt, không thể làm chủ tử gia...

- Không sao, ta xem ngươi lớn lên chỉnh tề, dáng người cũng phù hợp yêu thích tứ gia, chỉ cần ngoan một chút, nghe lời một chút, tứ gia sẽ không làm khó dễ ngươi.

Tứ phúc tấn thay đổi tư thế, thân thể dựa vào gối dựa càng thêm thoải mái, bình đạm nói:

- Ta xem ngươi tốt nhất không phải là diện mạo dáng người, mà chính là đủ nghe lời, tứ gia bảo ngươi làm cái gì, ngươi liền làm cái đó.

- Trương ma ma, mang Tây Lâm Giác La thị đi rửa mặt chải đầu một phen, rồi mang đến trước mặt tứ gia đi, quy củ, ngươi dặn dò nàng kĩ mấy câu, ta mệt rồi.

- Vâng.

Mạnh Hinh bị mang đi, trong phòng tắm, thùng gỗ đựng đầy nước ấm. Mạnh Hinh không cần tiết kiệm nữa. Vị Trương ma ma kia đánh giá Mạnh Hinh từ trên xuống dưới,

- Rửa sạch sẽ trước, lát nữa nô tỳ còn phải xem kỹ ngài.

- Xem?

- Đương nhiên là xem trên người của ngài có đồ vật không sạch sẽ hay không, làm bẩn chủ tử gia, ngài chết bao nhiêu lần cũng khó đền tội.

Chuyện tới giờ, Mạnh Hinh chỉ có thể cởi quần áo, rửa mặt chải đầu, nhìn rất nhiều tiểu thuyết có đoạn hầu hạ Dận Chân miêu tả rất H, rất mỹ miều, nhưng tâm tình Mạnh Hinh lúc này ai hiểu được.

Mạnh Hinh chìm vào trong nước, phun bong bong khí, thà rằng chết trong cái bồn tắm này còn hơn bị vây trong phủ tứ gia cả đời.

Mạnh Hinh nghĩ, làm sao để Dận Chân chán ghét cô, thà rằng vô sủng, thà rằng đối phó với Ô Nhã khanh khách trả thù, Mạnh Hinh cũng không muốn thăng cấp. Ô nhã khanh khách là thánh mẫu, so với Dận Chân dễ đối phó hơn nhiều, huống chi tương lai còn có Nữu Hỗ Lộc thị, Niên thị, Ô Nhã khanh khách sẽ không thể nhìn chằm chằm cô mãi.

Chỉ cần có thể thành thật một chút, chụp mông ngựa thánh mẫu, thánh mẫu sẽ bỏ qua kẻ nho nhỏ hèn mọn như cô, Mạnh Hinh bất cứ giá nào, liền hôm nay đi, thừa dịp hôm nay làm Dận Chân hoàn toàn chán ghét mình, sẽ không lại nhớ đến, triệu cô thị tẩm.

Duỗi đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, Mạnh Hinh ra khỏi thùng tắm, lau khô thân thể, nằm lên giường, bày ra một bộ dáng tùy người định đoạt, coi như mát xa sau khi tắm.

Thanh xuyên nữ chính tất nhiên sẽ trải qua nghiệm thân tuyển tú, Mạnh Hinh bây giờ thành thị thiếp Dận Chân, không cần qua cửa tuyển tú, cái này hẳn là cũng tương tự thôi.

Ông trời nếu công bằng như vậy, vì sao không cho cô đãi ngộ của nữ chủ, liền tính là pháo hôi cũng đến cuối truyện mới phải chịu khổ chịu ngược đãi, ít nhất đại pháo hôi hạnh phúc nửa đời người, cuối cùng mới khom lưng xuống đài.

Trương ma ma giật mình, lẩm bẩm một câu,

- Ngươi nhưng thật ra nghĩ thoáng.

Nguyên lai ai cũng đều sẽ cảm thấy bị vũ nhục, nhưng bọn họ vì cái gì muốn bức chính mình? Mạnh Hinh xoay người chôn mặt vào cánh tay, vì sao?

Dận Chân bản chất nói không phải người túng dục, rốt cuộc là vì cái gì để Mạnh Hinh thị tẩm?

Trùng hợp sao?

Từ tứ phúc tấn lưu lại một mình cô, lại đến Dận Chân, những chuyện này, thật là trùng hợp?

Trương ma ma kiểm tra xong, nhìn Mạnh Hinh một cái,

- Có thể đứng dậy.

Mạnh Hinh mặc vào quần áo đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, Trương ma ma búi lại mái tóc sạch sẽ của cô,

- Đi thôi.

Mạnh Hinh như là rối gỗ bị giật dây, theo Trương ma ma đi vào sương phòng.

Tuy rằng là sương phòng nhưng bài trí không kém, mọi thứ đều thực tinh xảo, Mạnh Hinh vòng qua bình phong.

Nghe thấy tiếng bước chân, Dận Chân người mặc thường phục, rời ánh mắt khỏi quyển sách trên tay, Mạnh Hinh cũng vừa lúc cùng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người đụng nhau, Mạnh Hinh nhận thấy không ổn, lập tức cúi đầu,

- Thỉnh an chủ tử gia.

Vẻ tìm tòi nghiên cứu giữa mày Dận Chân càng dày đặc, Mạnh Hinh đợi hồi lâu không nghe thấy Dận Chân nói gì, hắn quả là không bình thường, bản thân nên ngẩng đầu, hay là không ngẩng đầu?

- Ngươi họ Tây Lâm Giác La?

Lòng bàn tay vuốt ve trang sách, thân thể Dận Chân dựa vào đầu giường, Mạnh Hinh lặng lẽ giương mắt, thần sắc trên mặt hắn mờ mịt không rõ dưới ánh nến, lại là vấn đề này, rốt cuộc họ "Tây Lâm Giác La" có ảnh hưởng gì đến tứ phúc tấn cùng Dận Chân sao?

- Nô tỳ... nô tỳ đúng là...

Mạnh Hinh lắp bắp, bộ dáng khẩn trương co quắp,

- Tứ... ngài... gia... nô... nô tỳ... thật sự là... vui vẻ... không... không phải vui vẻ... ngài... coi trọng... nô tỳ... đối với ngài...

Mạnh Hinh ở cổ tay áo tay âm thầm dựng lên ngón giữa khinh thường, fuck you —— Dận Chân.

Mấy lời đứt quãng không rõ của Mạnh Hinh chính là đang chọc giận Dận Chân, cho dù làm bộ làm tịch, Mạnh Hinh cũng muốn nói mấy lời xả giận.

Dận Chân là hoàng tử, là hoàng tử Khang Hi coi trọng, nữ nhân ở trước mặt hắn, có người nào không ôn lương kính cẩn, có người nào không như hoa như ngọc, có người nào không biết thư hiểu lễ, có người nào không đoan trang cao nhã?

Bản thân thô tục như thế, lời nói còn không rõ, Mạnh Hinh không tin Dận Chân còn có thể kiên trì tiếp.

Nhưng mà làm Mạnh Hinh mở rộng tầm mắt chính là, Dận Chân vẫn luôn không có tức giận, âm trầm trong mắt ít đi rất nhiều.

Dận Chân rất có hứng thú hỏi:

- Ngươi có phải hay không khẩn trương liền sẽ nói năng lộn xộn? Còn cà lăm?

"···"

Mạnh Hinh nghĩ lại có phải hay Dận Chân có thú vui đặc biệt? Chẳng lẽ hiện tại không lưu hành các tiểu mỹ nhân nũng nịu như cô nghĩ? Lưu hành tiểu nói lắp?

Mạnh Hinh bị Dận Chân làm cho mê mang, nhút nhát cúi đầu:

- Chủ tử gia...

- Lại đây.

Mạnh Hinh làm bộ không nghe rõ, vừa quay người ngượng ngùng thấp giọng nói:

- Không cần...sao, nô tỳ...nô tỳ...

- Lại đây.

Dận Chân ngữ khí nặng vài phần, mới vừa rồi mười phần thu liễm khí thế hoàng tử, Mạnh Hinh trong lòng thở dài, Dận Chân không thích nữ tử ngượng ngùng, nhưng vì sao vẫn chưa chán ghét cô, hắn lúc nào cũng nhiều kiên nhẫn như vậy sao? Có bao nhiêu trắc phúc tấn khanh khách hoan nghênh hắn, sẵn sàng bày ra bộ dáng hắn thích nhất.

Mạnh Hinh đi về phía trước hai bước, dừng dừng, lại đi về phía trước thêm hai bước, lại dừng dừng, Dận Chân khó được một hôm tính tình tốt, chờ đợi, Mạnh Hinh rốt cuộc là cọ tới mép giường, nhưng mà ngay trước lúc Dận Chân giơ tay kéo cô lên giường, Mạnh Hinh chuyển hướng,

- Chủ tử gia...nô...tì...khát nước.

Cô thay đổi phương hướng làm cho cánh tay giơ trên không trung của Dận Chân cứng đờ, Mạnh Hinh vọt tới bên cạnh bàn, rót một ly trà, không cho hắn mặt mũi như thế, tứ gia hẳn là sẽ bùng nổ, bùng nổ đi.

Tiếng bước chân vang lên, Mạnh Hinh quay đầu lại, Dận Chân vốn dĩ hẳn là ở trên giường chờ đợi, xuất hiện ở trước mặt cô, sắc mặt hắn tuy rằng không tốt, nhẫn nại đến vất vả, nhưng tâm bình khí hòa nói:

- Tây lâm giác la... tên gọi là gì?

- Mộng...mộng...mộng...mộng...

Mạnh Hinh nói lắp càng nghiêm trọng, tức chết Dận Chân, liền không nói cho ngươi, Dận Chân giang hai tay cánh tay,

- Mộng Hinh?

- A.

Bàn tay Dận Chân nhẹ nhàng dừng ở trên mặt cô, Mạnh Hinh thân thể cứng đờ thẳng tắp, da gà nổi một lớp toàn thân, ngón tay hắn dọc theo gương mặt trượt xuống, ở trên cổ cô...

Con ngươi đen nhánh của Dận Chân chỉ khoảng nửa khắc phảng phất mãnh liệt sóng gió, Dận Chân thấp giọng:

- Nghe lời, Tây Lâm Giác La Mộng Hinh.

*Tác giả có lời muốn nói: Lăn lộn cầu vote, mạnh hinh không muốn thị tẩm không phải vì nàng có chướng ngại về vấn đề kia, mà là vì không muốn bản thân thực sự biến thành một thị thiếp tầm thường trong phủ tứ gia, đây là vấn đề về tam quan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play