Phủ Hoài Vương dựa núi mà xây, đình đài lầu các tầng tầng lớp lớp lượn quanh, chỗ nào cũng là kỳ sơn quái thạch, đập vào mắt đều là những thứ mới lạ.

Quản gia dẫn theo y vừa đi vừa giới thiệu, bụi cây cày chính là mẫu đơn bốn màu do hoa thánh Lạc Dương gây trồng. Lồng tre bên kia chẳng qua là nhốt viên hầu  từ bên Nhật Bản mang đến hiểu được âm luật. Chính giữa đình bày Mao công đỉnh của Chu Tuyên Vương, còn có những chiếc bình sứ men xanh được làm ở lò Bát Phương, miếng bạch ngọc trên đó được vẽ hoa văn li hổ; giống như cây vạn tuế nghìn năm hay đồ trang trí bằng san hô, những món đồ vật này chính là kỳ trân hiếm thế mà trên đời này chỉ có một chứ không có cái thứ hai!

Thường quản gia đưa y tới một viện lạc yên ắng.

“Nhã cư chính là chỗ ở cửa công tử.”

Mạch Ngọc ngẩng đầu nhìn bốn phía một vòng, ở đây trừ một tiểu viện ra, xung quanh còn có mấy gian phòng bị khóa.

“Mấy phòng khóa kia cũng là nơi ngưi ở?”

“Không phải.”

Quản gia nói cho y biết, trong phòng kia đều là những vật người khác đưa tới, đủ những thứ ly kì trân quý hiếm có, nhưng vương gia đơn giản chỉ muốn là quá trình lấy được chúng, càng khó nắm được trong tay hứng thú càng lớn. Thế nên mấy thứ do người mang đến, dù cho là hiếm lạ thì vương gia ngay cả chạm cũng chưa từng. Nhưng mà có người hết lần này đến lần khác lại không hiểu đạo lý ấy, từng cái từng cái mang đến tặng…”

Mạch Ngọc gật đầu không lên tiếng nữa.

Quản gia gọi đến một gã sai vặt, quay sang y nói:

“Đây là Tuân Hương, sau này sẽ hầu hạ công tử hằng ngày, công tử nếu cần gì, phân phó cho lão nô cũng được.”

Nói xong những lời này liền rời đi bỏ lại Mạch Ngọc và Tuân Hương đằng sau.

Nhã cư không lớn, dọc đường đến đây ước chừng đây là nơi sâu nhất trong Hoài Vương phủ, trái lại phía sau đối diện với núi cũng yên tĩnh.

Mạch Ngọc đi lên thềm, đẩy cửa, đồ vật trong phòng đầy đủ mà nhìn như chưa có người dùng qua. Y đứng trong phòng quan sát bốn phía một lượt, sau đó xuyên qua song cửa sổ thưa, nhìn mấy căn phòng bị khóa bên ngoài.

Chỗ đó đều giữ lễ vật người khác đưa tới. Vương gia tuy là thích những vật mới lạ, nhưng nếu là do người khác mang đến, dù cho là thứ hiếm lạ vương gia cũng không chạm vào.Cho nên mới đem mình thu xếp ở chỗ này? Trong lòng Mạch Ngọc nghĩ đến, cũng không nhận ra khóe miệng đang cười nhạt, xem ra Nhược Trần công tử lúc này, chính là cắt thịt uy lang rồi…

Sống trong Hoài Vương phủ, phi thường yên ổn.

Tuy rằng chỗ ở vắng vẻ, nhưng trong vương phủ lớn bé chưa từng bỏ quên y. Một ngày ba bữa sẽ có người chuyên đưa đến, món ăn không nhiều lắm nhưng theo bữa lại đổi lại. Gió thu vừa thổi, Thường quản gia liền mua thêm quần áo mùa đông cho y; có bệnh nhẹ, cũng không tiếc rẻ dược liệu mà bồi bổ.

Trước đây vô số lần tưởng tượng ra nếu mình rời khỏi Ỷ Hương Các sẽ sống như nào, hiện tại lúc này, cuộc sống còn tốt hơn khi còn ở chỗ kia lấy sắc hầu người suốt ngày uống rượu đùa giỡn thối nát. Thản nhiên như thế này, với y mà nói là không thể tốt hơn.

Ngày vô cùng buồn chán, lại khiến Tuân Hương có thời gian lên phố mua cho y một cây cầm. Không nghĩ mấy ngày sau, Thường quản gia trên mặt vẫn một bộ biểu tình dẫn y đến trước gian nhà bị khóa.

Chùm chìa khóa trên tay Thường quản gia vang lên ‘đinh đương’, chỉ nghe thấy ‘cạch’ một tiếng, khóa mở, Thường quản gia đẩy cửa, bên trong phòng bị từng tia sáng rọi qua, đầu tiên nhìn lên y liền thấy ngay trên chiếc kỷ trà đặt một cụ cầm.

“Tuân Hương nói công tử thiếu một cổ cầm, đúng là do lão nô suy nghĩ không chu toàn, đặc biệt bẩm vương gia, vương gia liền thưởng cụ cầm này cho công tử, không biết có hợp ý công tử?”

Mạch Ngọc có chút kinh dị quay đầu lại, “Cho ta?”

“Tài đánh đàn của công tử là thiên hạ nhất tuyệt, cầm này tuy cũ, nhưng âm sắc vẫn giữ nguyên, ủy khuất công tử tạm thời dùng …”

Sắc sơn đen đỏ giao nhau trên bề mặt cổ cầm, vân hoa mai cùng đường vân rắn uốn lượn đan xen, phong cách cổ xưa cứng cáp, ngón tay mơn trớn cầm huyền, gẩy một cái thánh thót, tiếng đàn trong trẻo, lại ngửi thấy mùi tùng linh, trầm ấm mà xa xưa.

Trên đời có những danh cầm: Tiên Phẩm Giả, Cửu Tiêu Hoàn Bội, Thứ Vi Phi Tuyền, Độc U, Kỳ Trung Hồng Bảo.

Không ngờ lại có may mắn thấy được danh cầm truyền lại đời sau, đáy mắt Mạch Ngọc lộ vẻ vui mừng, thế nhưng sau khi đem cầm trở lại viện lạc, trong lòng không khỏi dâng lên một trận thẫn thờ.

Độc U.

Một mình tịnh mịch…

Đàn này, thật đúng với tình cảnh hiện tại của y.

Đã từng là công tử ‘Vô Song’ vạn người muốn thấy nghìn vàng khó cầu, lại cũng có ngày vứt bỏ thế tục.

Chẳng biết là phúc hay là họa.

Y nghĩ, có lẽ cứ thuận theo tự nhiên là được rồi…

Có đàn làm bạn liền không hề buồn chán, nhàn rỗi lại gảy đàn đọc sách, hoặc là ngắm hoa cỏ. Thoáng cái lại là mấy tháng, cũng không để ý đến thời gian trôi đi.
Tuyết tan thì giâm cành, thời điểm mai nhận ấm áp, mùa đông vắng lặng trong phủ Hoài Vương cũng từ từ theo tiết trời dần ấm lại mà có chút sức sống.

Trong đình bát giát lưu ly trắng có một người đang ngồi, trường sam tơ lụa màu xanh nhạt, tóc dài được quan mão buộc lại.

Trên bàn đá, một ván cờ đã tàn, trong tay người nọ cầm một quân cờ lam, màu xanh biếc lẫn lộn trong đám quân đen, khẽ gõ bàn cờ, trầm tư suy nghĩ. Thường quản gia im lặng hầu hạ một bên, hơi cúi đầu, giống như tượng đá.

‘Cạch!’

Quân tốt bị ném vào trong hộp, xem ra cuối cùng bị bỏ qua.

Người nọ ngẩng đầu, ánh sáng mỏng manh làm nổi lên khuôn mặt anh tuấn, mũi thẳng, mày rậm tựa kiếm, con ngươi sâu thẳm, đường nét như đao khắc.

Hắn đưa tay, nhận lấy chén trà Thương quản gia đưa tới, nhàn nhạt uống một ngụm, mà ánh mắt, vẫn rơi vào trên bàn cờ, trong mắt tràn đầy tán thưởng, còn có một tia thích thú vô hạn không thể nói rõ.

“Vương gia, tài đánh cờ của Hoàng thượng lại tiến bộ rồi.”

“Đúng vậy.”

Hoài Vương đặt chén trà xuống, đứng dậy:

“Từ khi có Đỗ Vũ Du giúp đỡ Hoàng thượng, ngay cả chơi cờ bản vương cũng kém một bậc…’’

Thường quản gia cúi thấp đầu nói:

“Hoàng thượng kiên trì, lại có người tài phụ giúp, quân thần đồng tâm mưu cầu thái bình, thiên hạ cũng không cần lo lắng, quả thật là phúc của vạn dân.”

Hoài Vương xoay người nhìn hắn một chút, khóe miệng vẽ ra ý cười, “Thường Thanh, mỗi lần ngươi mở miệng lời nói càng ngày càng thuyết phục, mà câu này, cũng là càng nói càng hay.”

Thường quản gia vẫn như cũ cúi thấp đầu, “Vương gia khen ngợi, lão nô chỉ là nói ra tình hình thực tế mà thôi.”

Hoài Vương cười nhạo hắn một tiếng, lắc đầu, đi ra khỏi đình nghỉ mát, Thường Thanh cúi đầu theo sau.

Trên cành cây bên ngoài đình treo mấy cái lồng bằng tơ vàng, Hoài Vương chắp tay phía sau chậm rãi tản bộ, cuối cùng dừng lại trước một cái lồng. Lồng này làm thủ công thượng hạng, chỉ là con chim bên trong kém hơn một chút, lông vũ không đẹp, tiếng hót cũng không ngọt, khiến người ta bất giác tự nhiên thấy phí mất cái lồng chim bằng tơ vàng.

Hoài Vương đưa tay, Thường quản gia đúng lúc đưa mấy viên thức ăn sang.

“Mới không gặp một hồi, đã không nhận ra bản vương hả? Sao ngay cả chào hỏi cũng không kêu một tiếng?”

Nghe giống như lẩm bẩm, nhưng chính là nói với chim nhỏ kia.

Hoài Vương lấy mồi trong tay cho chim nhỏ ăn:

“Đến đây, hót vài khúc cho bản vương nghe chút.”

Chim nhỏ ăn mồi, ở trong lồng đập loạn cánh mấy cái, sau đó cổ họng phát ra, nhưng là nói tiếng người:

“Nhàn Vương!”

——-Hết chương 2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play