Cảm giác mát lạnh lan ra từ trán giúp Tô Tô dần an tĩnh lại.
Tâm trạng cũng dần được thả lỏng, hàm răng nghiến chặt nay cũng không còn kêu ken két nữa.
Ngủ đến nửa đêm, Tô Tô cũng tỉnh táo hơn phần nào. Cơn sốt đã giảm đi nhiều, tuy vẫn còn hôn mê, nhưng đã không còn nhức nhối như ban nãy nữa, chỉ là toàn thân thấy rã rời, tay chân nặng như đeo chì, nằm mơ màng rất muốn ngủ, nhưng mí mắt cứ rát buốt như mắc phải hạt sạn.
Trong giấc mộng chập chờn, cậu biết có người đến gần, lấy đi chiếc khăn đã nóng hâm hấp trên trán, rồi thay bằng một chiếc khăn mới mát mẻ hơn, sau đó lại khẽ khàng rời đi.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Sáng hôm sau, Tô Tô tỉnh lại, nhưng cũng chưa muốn ngồi dậy, từng thước phim về buổi tối hôm trước cứ lần lượt hiện ra trước mắt cậu.
Cậu nhớ láng máng như là, trong lúc đầu óc mụ mị đã mê sảng nói rằng: không phải tôi không phải tôi.
Tô Tô kéo chăn lên trùm kín đầu, biết là đến lúc phải dậy rồi, nhưng sao thấy lười quá, cũng chẳng rõ vì đâu, lại muốn nhõng nhẽo một phen.
Thị Dĩ Thành nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Tô Tô nhắm mắt lại.
Thị Dĩ Thành bước tới, sờ thử lên trán cậu. Tô Tô có cảm giác phần giường bên cạnh mình lún xuống, biết là anh vừa ngồi lên, mới đợi xem anh định làm gì, nhưng rồi lại chẳng có gì xảy ra cả.
Mặc dù đang nhắm mắt, song Tô Tô vẫn cảm nhận được anh đang quyến luyến ngắm nhìn không sót chỗ nào trên gương mặt mình.
Tô Tô nghiến chặt răng, nhưng vẫn không mở mắt ra.
Ấy vậy mà người kia vẫn không làm gì cả, làm mặt Tô Tô ngày một nóng ran lên, cũng không rõ đã ửng đỏ hay chưa, nhưng khi hơi ấm của anh phả lên gương mặt đang sắp sửa bị nướng chín của Tô Tô, lại mang đến cảm giác mát lành đến lạ.
Tô Tô nghĩ thầm trong bụng, chẳng lẽ lại phải tiếp tục giả bộ ngủ à? Rồi lại nghĩ, dù sao cũng là anh ta ép mình, trễ giờ làm thì ráng mà chịu.
May sao, rốt cục Thị Dĩ Thành cũng chịu bỏ ra ngoài, Tô Tô mở mắt ra, nhìn lên trần nhà, thở phào nhẹ nhõm.
Tô Tô vừa ra khỏi phòng ngủ, liền ngửi thấy một làn hương ngào ngạt. Không phải mùi thơm gay mũi của khói dầu, mà là làn hương thanh đạm của lúa gạo. Thị Dĩ Thành thấy cậu đi ra, thì mỉm cười nói: “Chào.” – Rồi lại hỏi – “Thấy đỡ hơn chưa? Lại đây húp miếng cháo đi, xong rồi còn uống thuốc nữa.
Tô Tô cũng không lên tiếng, đi sang chỗ anh, ngồi vào bàn.
Thị Dĩ Thành múc một chén cháo để xuống trước mặt cậu. “Coi chừng nóng đấy.” Anh nhắc.
Tô Tô cúi xuống nhìn chén cháo, cháo đã được ninh nhừ, gạo hạt nào hạt nấy đều tơi xốp, nhưng lại không dính nhớt, nhìn mà phát thèm hà.
Tô Tô từ tốn ăn cháo.
Thị Dĩ Thành ngắm nhìn cậu, đột nhiên mở miệng: “Việt Việt, em vẫn cứ như hồi nhỏ, khi ăn không bao giờ gây ra tiếng ồn cả.”
Tô Tô cũng không ngẩng đầu lên, cười nhạt, nói: “Thiếu gì người khi ăn cũng yên tĩnh vậy.” – Cậu ngước lên, ngón tay búp măng dựng thẳng lên lúc lắc trước mặt Thị Dĩ Thành, “Nói lại lần nữa là, tôi không phải Việt Việt.”
Tô Tô tiếp tục húp cháo, rồi cười nói tiếp: “Tôi và cậu ta, nhìn rất giống nhau sao? Mấy chuyện kiểu này, cũng chỉ mới thấy trên phim ảnh truyền hình hay sách vở thôi, đây là lần đầu tiên gặp ở ngoài đời đấy.”
Dường như Thị Dĩ Thành vừa len lén buông tiếng thở dài, sau cũng không nói gì thêm.
Tô Tô húp hết cháo, Thị Dĩ Thành liền mang thuốc và nước đến cho cậu, Tô Tô cũng không thèm nhìn anh, nhận lấy rồi uống cái ực.
Trong giây phút ấy, cả căn phòng trở nên yên ắng lạ thường. Chỉ còn lại tiếng tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ treo tường, ngân vang một cách lạ kì giữa bầu không gian yên ắng.
Thị Dĩ Thành gọi thử một tiếng: “Việt Việt…”
Tô Tô chợt ngắt lời anh, “Ê, hỏi cái nè, anh, thật sự, không làm sao?”
Thị Dĩ Thành nói: “A…”
Tô Tô lại bật cười, nụ cười của cậu hiền hòa như dòng nước, nhưng lại chẳng chút thoải mái: “Dù gì tôi cũng đã đi với anh, có làm hay không vẫn sẽ tính tiền, anh không làm là lỗ đấy.”
Thị Dĩ Thành vừa định đáp lời, Tô Tô đã lại nói: “Thật xin lỗi, tôi phải đi rồi.”
Thị Dĩ Thành đờ người ra.
Tô Tô tiếp luôn: “Tôi nói, tôi phải đi rồi, xin hãy thanh toán.”
Thị Dĩ Thành xị mặt ra, Tô Tô thấy vậy, liền cười khinh khỉnh.
Thị Dĩ Thành nói: “Thôi được, thôi được.” – Lại là cái giọng điệu dỗ ngọt con nít này.
Tô Tô bỗng thấy bực bội vô cùng.
Thị Dĩ Thành đi vào trong phòng, chỉ chốc lát sau đã cầm theo một phong thư trở ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Nhưng anh vẫn hỏi: “Hay là ở lại thêm một lúc nữa hẵng về?” – Nói rồi lại đưa cho cậu một bọc xốp nhỏ – “Còn một ít thuốc nè, cho em luôn đó. Thuốc này rất hiệu nghiệm nha.”
Tô Tô nhận lấy, nhét bừa vào túi áo, nói: “Anh không đi làm sao?”
Thị Dĩ Thành trả lời: “À, chuyện đó, anh đến sớm hay muộn một chút cũng không thành vấn đề.”
Tô Tô lại phì cười: “Ồ, thì ra là ông chủ à.”
Thị Dĩ Thành đỏ mặt: “Cũng chưa tới mức đó, tự mình mở một công ty vận tải nho nhỏ mà thôi. Công việc vừa đi vào quỹ đạo.”
Tô Tô nhìn nhìn ngón tay của mình, không nói gì, rồi bất thình lình lên tiếng: “Phiền anh cho hỏi, có kềm cắt móng không? Móng tay tôi bị xước măng rô rồi, rát quá đi.”
Thị Dĩ Thành miệng liên tục đáp: “Có chớ, có chớ.” Rồi đứng dậy đi lấy.
Đến khi anh tìm thấy kềm cắt móng quay trở ra, thì Tô Tô đã đi mất rồi. Âm thầm rời đi không một tiếng động.
Trên bàn, có để một xấp tiền, trên cùng là một phong bì màu trắng, Thị Dĩ Thành cầm lên đọc, trên đó viết rằng: “Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi tối qua, tôi khuyến mãi cho anh, chỉ lấy nửa số tiền thôi.”
Chữ viết rất tháu, nét bút bay bổng, hệt như chính chủ nhân của chúng, mới chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Sau lần đó, Thị Dĩ Thành tìm khắp nơi vẫn không gặp lại được cậu bé tên Tô Tô kia.
Ngày qua ngày, Thị Dĩ Thành đều chăm chỉ cắm cọc ở Lạc Lối đợi cậu, thế nhưng, Tô Tô lại chưa từng xuất hiện.
Thị Dĩ Thành không gặp được Tô Tô, nhưng lại gặp được cậu trai đi cùng Tô Tô hôm bữa, biệt hiệu là JO.
Thị Dĩ Thành đi qua chỗ cậu hỏi thăm: “Xin hỏi… Việt… Tô Tô có ở đây không?”
JO cũng nhận ra anh, “Anh tìm Tô Tô à? Mấy bữa nay tôi không có gặp cậu ấy.”
Thị Dĩ Thành nghĩ ngợi trong chốc lát, rồi lại hỏi: “Xin hỏi, Tô Tô, có thật là họ Tô không?”
JO cười cười: “Quý ngài đây, chắc anh cũng biết chúng tôi làm công việc gì rồi ha, thú thật luôn là, làm trong cái nghề này, mấy ai lại dùng tên thật chứ? Tô Tô họ gì, quả tình tôi cũng không rõ, chỉ biết mọi người đều gọi cậu ta là Tô Tô.”
Nét tự trào mờ nhạt, lại pha lẫn chút tang thương, thoáng hiện trên gương mặt trẻ măng của cậu ta, rồi vụt biến mất
“Thế,” – Thị Dĩ Thành cũng đắn đo lắm chứ, nhưng rồi vẫn không kiềm được lòng mà hỏi tiếp – “Cậu có cách nào liên lạc được với cậu ấy không, hoặc là… Cậu biết cậu ta sống ở đâu không?”
JO bị sặc một ngụm rượu, liếc xéo anh một cái, “Đương nhiên là tôi, khụ khụ, không biết cậu ta ở đâu rồi. Còn về số điện thoại ấy à, tuy rằng cũng có đấy, nhưng nếu để cậu ta biết tôi tự tiện đưa cho người lạ, nhất định sẽ từ mặt tôi luôn. Anh hai à, đừng làm khó tôi vậy chớ.”
Thị Dĩ Thành tiếc nuối gật đầu, “Dù sao cũng cảm ơn cậu nhiều.”
Thị Dĩ Thành ra khỏi Lạc Lối.
Quán bar này, tọa lạc trên một khúc đường tương đối quạnh quẽ, trên mặt đường giá lạnh, chỉ thấy những bóng cây loang lổ, trong bóng đêm mịt mờ, một chiếc xích đu đong đưa khe khẽ, một bóng người cô tịch lay lắt trong đêm.
Việt Việt, em đang ở đâu? Em thật sự, chỉ là Tô Tô thôi sao?
- Hết chương 6-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT