Ngày mai là 20/5, thứ 2, không chỉ phải làm việc cả ngày, buổi tối về còn phải trông trẻ.
Tiết Vãn Mân với Giang Kha năm nay bắt đầu lên tiểu học. Mới nhập học không được bao lâu, hai người mẹ kia đã chạy sang nước Mĩ, đá hai đứa nhóc cho chồng chồng anh chăm sóc, lý do là tìm hiểu về văn học cổ, Tề Cảnh Bình không thể nào hiểu nổi, dì nhỏ rõ ràng là một tiểu thuyết gia đam mỹ thì tìm hiểu văn học cổ làm gì, mà học thì cứ học làm sao còn phải chạy qua Mỹ.
Tề Cảnh Bình không kịp ngăn cản hay phàn nàn, Giang Nhất Ninh thừa dịp anh không ở nhà nhét hai đứa con mình cho An Yến, An Yến nhìn thấy hai đứa nhóc mừng còn không kịp, sao có thể từ chối. Vì thế, lúc Tề Cảnh Bình cả ngày mệt nhọc về nhà, muốn thân thiết với vợ mình một phen, vừa mới đẩy cửa ra đã thấy nhóc con ác ma Giang Kha đang ngồi trong ngực An Yến ăn sữa chua làm nũng, một vạn con thảo nê mã chạy vọt ngang đầu anh.
Tiết Vãn Mân không muốn để ý tới người em gái giỏi giả vờ của mình, hai người học cùng một khối, nhóc con Giang Kha ở trường rõ ràng là một con khủng long bạo chúa đến cả học sinh lớp trên cũng không dám chọc, lúc này lại một bộ dáng nũng nịu, Tiết Vãn Mân nhìn không nổi, dứt khoát trốn trong phòng làm bài tập, mắt không thấy tâm không phiền.
"Anh Yến Yến ơi, ngày mai anh với Kha Kha ra ngoài chơi được không ạ?" Giang Kha nắm bàn tay An Yến, dùng giọng nói ngọt ngào nhất làm nũng với cậu, " Kha Kha muốn mặc váy mới cho anh xem."
Gần đây Lão Quý sinh bệnh, con trai của ông lên thay, vì giúp đỡ thái tử gia nhà người ta, An Yến mấy ngày nay đều bận trước bận sau cũng quên mất ngày này là ngày nào, cậu thuận miệng đáp ứng, "Được, nhưng phải đợi anh tan làm mới có thể đưa em đi chơi được, ngày mai phải ngoan ngoãn cùng anh hai đi học, tan làm anh sẽ tới đón các em."
"Không được!" Tề Cảnh Bình vớ cũng không kịp cởi, trực tiếp xách Giang Kha đang ngồi trong lòng An Yến ra, "Không được gọi là anh Yến Yến, gọi chị dâu!"
"Tề Cảnh Bình, anh làm gì vậy?" Nhìn bộ dạng sắp khóc của Giang Kha, An Yến ngay lập tức ôm lấy bé từ tay Tề Cảnh Bình, vừa dỗ dành nhóc con vừa hung hăng liếc xéo Tề Cảnh Bình đang không hiểu chuyện gì bên cạnh, "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn tranh giành với trẻ con, em không phải mỗi ngày đều ở bên anh sao, anh em Kha Kha lâu lâu mới tới một lần, đi chơi cùng hai đứa một bữa thì có sao."
" Hai đứa nhóc này cứ cách mấy tháng lại tới, hai ngày sau đi chơi cũng không sao, nhưng ngày mai chính là...." Tề Cảnh Bình oán giận đầy bụng mà không thể phát tiết, chỉ có thể cam chịu nhìn tên nhóc tiểu quỷ trước mặt bày trò, anh dứt khoát đi tập thể dục.
*
"Anh, hôm nay có chuyện gì sao, sao tập như điên vậy" Tiểu Phạm tháo bao tay ngồi xuống một góc uống nước, cậu không có sức đánh lại tên đàn ông đang phát rồ này, cậu lựa lời hỏi, "Anh cãi nhau với chị dâu sao?"
"Anh cậu sao có thể cãi nhau với em ấy," không còn người sống để đánh, Tề Cảnh Bình bắt đầu ra tay tàn nhẫn với bao cát, "Cậu biết mai là ngày gì không? Cầu Cầu có yêu cầu gì với cậu không?"
Tiểu Phạm hiểu ra, Tề Cảnh Bình là đang buồn phiền vì phải ăn lễ một mình, tám phần mười là chị dâu đã quên ngày mai là 20/5.
"Anh, anh cứ nói thẳng với chị dâu là được mà."
Tâm tư của Tề Cảnh Bình bị nhìn thấu, anh cũng không che dấu nữa, cởi bao tay ra ngồi xuống cạnh Tiểu Phạm, coi đối phương như thùng ra mà xả.
"Cầu Cầu ngốc như vậy còn không quên, vậy mà tại sao An An lại không có phản ứng gì chứ?" Tề Cảnh Bình vừa nhớ tới hình ảnh An Yến ôm Giang Kha thì rất đau khổ, anh làm sao có thể không biết xấu hổ mà chủ động yêu cầu, một ngày ý nghĩa như vậy anh chỉ muốn được trải qua với cậu, cuối cùng lại gây hiểu nhầm là mình đi ghen với một đứa nhỏ, "Nhóc con ác ma kia ngày nào cũng quấn lấy em ấy, còn cả thằng nhãi Nhóc Ngốc kia nữa, địa vị nó ở nhà còn cao hơn cả anh, dỗ dành chị dâu cậu còn tốt hơn cả anh."
Cầu Cầu quên? Sao có thể! Tiểu Phạm lơ đãng nghĩ
Cầu Cầu mỗi ghi lại hết những ngày kỉ niệm ngày lễ vào điện thoại cậu, cô có thể không biết nhưng dù sao cậu cũng không có khả năng quên, không chỉ không quên mà còn phải chuẩn bị quà thật tốt nữa.
Nếu 365 ngày đều là ngày kỉ niệm thì phải chuẩn bị tới 366 món quà khác nhau, phần qua dư thêm chính là quà sinh nhật của Tiểu Phạm.
Mọi người đều nói Tiểu Phạm sau này sẽ là người bị vợ quản nghiêm, bây giờ còn chưa kết hôn mà đã bị đè bẹp như vậy. Tiểu Phạm nghe những lời này chỉ mỉm cười thản nhiên, lúc về tới nhà thì quấn lấy Cầu Cầu kể lại, sau đó sẽ ôm lấy cô làm nũng muốn an ủi.
Cái gì mà, em xem chồng em đối với em thật tốt, người khác đều ghen tị với anh, mấy người đó là vì không chiếm được em nên khó chịu với anh.
Cầu Cầu đang xem show sống còn, em đẹp trai mà cô pick có nguy cơ bị loại, tâm trang đang cực kì khó chịu, cô hôn mấy cái qua loa, lại nói mấy câu quen thuộc em yêu chồng nhất, sau đó liền móc điện thoại ra kéo phiếu cho idol.
Tiểu Phạm nhìn người vợ nhan khống của mình lòng thầm nghĩ, ôi đàn bà.
Lại quay đầu nhìn tiểu bạch kiểm trên màn hình cười lạnh, đẹp hơn mình thì làm sao, đây chính là vợ của mình.
"Tiểu Phạm, cậu nói anh phải làm sao để câu được tâm của chị dâu cậu đây? Tiểu Phạm?"
"À à à..., vâng anh" Tiểu Phạm nhanh chóng định thần,"Nãy anh nói tại ai mà chị dâu ngó lơ anh?"
"Em gái họ."
"Anh, như thế này đi. Ngày mai 20/5, tan làm anh tới công ty chị dâu đợi trước, thấy người ra thì lập tức kéo đi, em với Cầu Cầu sẽ phụ trách hai đứa nhóc được không, cũng thuận tiện cho Cầu Cầu làm quen với con nít, bồi đắp tình mẹ."
"Được, lát nữa anh sẽ đưa địa chỉ trường học của hai đứa cho cậu, 5 giờ tan học, cậu nhớ tới đón."
Khi Tề Cảnh Bình về nhà lần nữa, An Yến đã dỗ hai đứa nhóc nhà họ Giang đi ngủ, đang ngồi ngơ ngác trên thảm nhìn đồng hồ.
Anh nhẹ chân đi đến phía sau An Yến, nghiêng đầu nhìn cậu, mặt liệt cũng nở đầy hoa: "Em ăn chưa?"
"Rồi, gọi cơm hộp." An Yến ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn Tề Cảnh Bình, cậu cắn môi dưới ngập ngừng muốn nói lại thôi, "Anh giận em sao?"
"An An em nghĩ cái gì vậy, anh sao có thể tức giận với em."
Mặc dù có thảm lông, nhưng ngồi dưới đất cũng không tốt, Tề Cảnh Bình bế người lên ghế sô pha, mình cũng chui lên theo.
"Đói bụng không, anh nấu bữa khuya cho em." Nói xong liền đứng dậy, chưa đi được hai bước đã bị An Yến cầm tay kéo lại.
"Sao hôm nay anh về trễ như vậy?"
Sau khi bàn bạc với Tiểu Phạm xong hai người còn tới trung tâm thương mại khảo sát địa hình cho ngày mai, Tề Cảnh Bình không thể để lộ bây giờ, liền nói: "Trong phòng tập gặp được bạn trai Cầu Cầu, bọn anh nói chuyện xong thì thuận tiện ăn bữa cơm nên về trễ."
"Ồ, em còn tưởng anh không vui."
"An An ngốc."
Có lẽ mì trứng cà chua của Tề Cảnh Bình quá thơm, lúc anh bưng nồi lên, bên bàn đã ngồi sẵn 3 người một chó.
"An An sao lại để Nhóc Ngốc ngồi lên bàn, dạo gần đây con trai rụng lông, khó dọn lắm." Múc cho 3 người 3 chén, Tề Cảnh Bình bế Nhóc Ngốc ngồi trong lòng An Yến chuẩn bị cho nó ăn đồ ăn của chó.
Ngày mai phải đi học, dù Giang Kha muốn chơi tới khuya nhưng anh trai Tiết Vãn Mân không đồng ý, bắt ép lên giường đi ngủ, còn uy hiếp bé nếu không ngủ sẽ không cho chép bài, Giang Kha đành phải nước mắt lưng tròng nói ngủ ngon với An Yến.
Tề Cảnh Bình đang đứng rửa chén, đột nhiên thắt lưng bị ôm chặt, anh quay đầu nhìn An Yến đang dựa vào lưng mình, hỏi:
"Sao vậy?"
"205 vui vẻ"
***
Vào những dịp này điện thoại An Yến thường sẽ bị oanh tạc, buổi sáng Tề Cảnh Bình rời giường thì bắt An Yến đổi điện thoại mình với mình, cậu dùng cái của anh.
An Yến cảm thấy hành động trẻ con này của Tề Cảnh Bình rất buồn cười, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời anh giao điện thoại của mình ra.
Vì vậy những người nhắn tin chúc An Yến ngày 205 vui vẻ đều nhận được tin nhắn cảnh cáo của Tề Cảnh Bình, hơn nữa còn cho bọ họ vào sổ đen, rồi quay ra tra khảo An Yến.
Ví dụ
"Yến Yến, chúc anh ngày 205 vui vẻ! Thật ra em đã chú ý anh từ lâu rồi, có thể cho em một cơ hội được không?"
"Đừng có gọi là Yến Yến, còn nữa, chúc Tề Cảnh Bình với An Yến bên nhau ngày 205 hạnh phúc."
***
Tối ngày 205.
Tề Cảnh Bình với An Yến đang thưởng thức bữa tối lãng mạn dưới ánh nến đột nhiên nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, hai người sợ bọn nhóc ở bên ngoài không quen nên đã cài nhạc chuông riêng.
Tề Cảnh Bình nhìn chăm chú điện thoại, vẻ mặt khó chịu, điện thoại vừa chuyển đã nghe thấy tiếng gào rống của Cầu Cầu ở xa: "Anh, anh nhanh đem tiểu quỷ nhà anh về giúp em!"
Sau khi đón hai đứa nhóc về, An Yến trộm hỏi Giang Kha làm sao cãi nhau với chị Cầu Cầu, Giang Kha bĩu môi tủi thân nói: "Chị Cầu Cầu chọn tiểu ca ca kia, nhưng em chọn người đối diện.