An Yến giống như một mặt gương phản chiếu, khi cười với cậu, cậu sẽ nhân đôi nụ cười lên, còn khi khóc với cậu, cậu sẽ nhân đôi nỗi buồn.

Sau khi giải quyết xong vấn đề bạch nguyệt quang trong lòng Tề Cảnh Bình, mối quan hệ của hai người bắt đầu ấm áp trở lại, tuy rằng không thể thường xuyên gặp mặt, nhưng An Yến sẽ luôn nghĩ cách liên lạc với anh.

Để không tỏ ra mình để ý quá mức tới đối phương, An Yến luôn nảy ra những ý tưởng kỳ lạ.

Nửa đêm gọi điện cho đối phương, cuộc gọi vừa kết nối đã vội nói:

"Xin hỏi có phải bên giao đồ ăn không? Lá nữa để đồ ngoài cửa là được."

"Yến Yến, là anh, em gọi nhầm số rồi."

"A! Tề Cảnh Bình muộn rồi mà anh vẫn chưa ngủ sao?"

"Còn chưa, đang tăng ca, sao em trễ vậy mới ăn cơm, ít ăn đồ ăn ngoài thôi, không vệ sinh."

"Dạ ~ Anh làm có mệt lắm không?"

"Một chút thôi, quen rồi."

....

Chờ tới lúc tắt máy đã là hơn 10 phút sau.

An Yến làm sao có thể ăn cơm hộp chẳng qua là dùng làm lý do thôi, khi thì đặt cơm, khi thì chuyển phát nhanh, nếu hết lý do ròi thì trực tiếp nói mình gọi nhầm.

Tề Cảnh Bình đêm nào cũng nhận được điện thoại An Yến, mỗi lần là một tên gọi khác nhau, anh thật sự rất tò mò không biết An Yến lưu tên mình trong điện thoại là gì, làm sao có thể gọi nhầm nhiều vậy.

Mặc dù đối phương gọi nhầm số, nhưng Tề Cảnh Bình không muốn cúp máy, mỗi lần cậu gọi tới đều chạy ra ngoài hành lang nghe, thỉnh thoảng hỏi cậu hôm nay thế nào, ăn cơm chưa, công việc đã tìm được chưa, bày tỏ sự quan tâm của mình một cách công khai thẳng thắn.

Người trong cục cảnh sát đều biết đội trưởng Tề đang yêu, trước kia tăng ca chưa bao giờ xem điện thoại, nhưng dạo gần đây đều nhìn chăm chú vào màn hình, khuôn mặt không cảm xúc kia mỗi lần nghe thấy tiếng chuông điện thoại sẽ hiện lên nụ cười nhẹ.

Nhóm anh em đầu đinh sôi nổi trêu chọc anh, nói cây vạn tuế Tề Cảnh Bình cuối cùng cũng nở hoa, nhao nhao đòi anh dẫn chị dâu tới xem.

Nói đến chuyện này đội trưởng Tề sẽ không bao giờ làm mặt lạnh, mỗi lần nghe được mọi người gọi An Yến là vợ mình, Tề Cảnh Bình đều cười không khép nổi miệng, còn giả vờ nghiêm mặt nói có cơ hội sẽ mang tới.

Sau hai năm chờ đợi, 'chị dâu' An Yến mới chính thức ra mắt mọi người.

***

Ngày An Yến đi phỏng vấn, Tề Cảnh Bình hỏi cậu thời gian, xin nghỉ một ngày lái xe chở An Yến đi.

An Yến lấy bộ tây trang đã lâu không mặc trong tủ ra.

Lúc Tề Cảnh Bình gọi điện thoại tới An Yến vẫn đang vật lộn với cà vạt, lúc trước cậu hay dùng lại cà vạt có khóa kéo, nhanh lại tiện, nhưng lần này tìm mãi cũng không thấy, thời gian gấp rút đành phải dùng loại không có khóa.

"Sao em vẫn còn chưa xuống?"

An Yến nghiêng đầu kẹp điện thoại ở cổ, tay không ngừng vòng cà vạt, trả lời điện thoại bằng tư thế kỳ quái.

"À.... em thắt không được.."

"Sao vậy?"

"Em không thắt được cà vạt.... Nó đúng là kẻ thù của em mà, không làm được, em lo quá."

Tề Cảnh Bình còn tưởng xảy ra chuyện gì, hóa ra là thắt cà vạt, " Anh làm cho, em nói với bảo vệ để anh vào."

Không biết An Yến nói gì với bảo vệ mà lúc mở cửa cho Tề Cảnh Bình, ánh mắt bảo vệ nhìn anh đầy tán thưởng.

Chờ tới lúc Tề Cảnh Bình ấn chuông cửa nhà An Yến, cuộc chiến giữa cậu với cà vạt vẫn chưa phân thắng bại, nhưng rất rõ ràng, An Yến đang ở thế yếu.

"Anh tới rồi, mau giúp em đeo, em làm mãi không được."

An Yến chu môi, vẻ mặt đầy tủi thân, cổ áo mở toang, rướn người về phía Tề Cảnh Bình.

Làm sao mà chịu nổi? Căn bản là không chịu được!

Nếu không phải Tề Cảnh Bình biết đối phương không hề có suy nghĩ gì về phương diện kia thì anh đã lao vào hôn cậu từ lâu rồi, nhưng hiện tại vẫn đang trong quá trình theo đuổi, phải bình tĩnh, không được dọa cậu sợ.

Vì thế Tề Cảnh Bình lần đầu tiên tới nhà An Yến nghiêm túc hoàn thành một việc vô cùng to lớn, thắt cà vạt cho An Yến, thuận tiện thu về sự sùng bái của người trong lòng.

Tề Cảnh Bình thắt cà vạt rất thành thạo, An Yến sờ sờ lên nút thắt ngưỡng mộ không thôi.

"Anh làm đẹp thật đấy!"

"Ừm.

"Có cái gì mà anh không biết làm nữa không?"

...

An Yến hưng phấn hệt như chim sẻ nhỏ, ríu rít nói chuyện hoàn toàn quên mất thời gian, đến cửa công ty cũng gần tới thời gian phỏng vấn, Tề Cảnh Bình vội vàng giục đối phương mau xuống xe.

An Yến nắm giây an toàn, do dự mãi mới mở miệng: "Anh có chờ em không?"

"Anh chờ em, đừng căng thẳng như vậy." Tề Cảnh Bình rút dây đai an toàn bị cậu siết chặt trong tay, kiểm tra lại tập tài liệu giúp cậu.

An Yến xuống xe chạy đi được một đoạn lại bất ngờ quay đầu hét lớn với Tề Cảnh Bình: "Nhớ chờ em đấy!"

"Anh ngồi ờ quán cà phê đối diện chờ em, cửa công ty không cho đậu xe."

"Vậy anh chúc em đi."

"Mau đi đi, chúc may mắn."

Không biết là do An Yến chuẩn bị chu đáo hay do lời chúc của Tề Cảnh Bình linh nghiệm, suốt buổi phỏng vấn cậu không bị làm khó, một số kiến nghị mà An Yến đưa ra cũng được đối phương chấp nhận.

Phỏng vấn kết thúc, cậu được nhận, đối phương hỏi An Yến lúc nào có thể đi làm.

An Yến trước mặt người ngoài đều là bộ dạng điềm tĩnh thong dong, cái bắt tay cũng lễ phép có thừa, ngay cả thư ký tiếp cậu cũng tán thưởng năng lực làm việc của cậu không giống như người mới chỉ đi làm hai năm.

Lúc đến quán cà phê, An Yến không kìm được vui sướng và phấn khích trong lòng, cậu kể cho Tề Cảnh Bình nghe một lượt từ đầu tới cuối quá trình phỏng vấn

Cậu nói với anh, trà đen của công ty quá đậm, uống có chút đắng.

Cậu nói với anh, thật ra mình rất căng thẳng, lòng bàn tay đều ướt mồ hôi.

Cậu nới với anh, lời chúc của anh có tác dụng rất lớn, giúp cậu thành công.

Cậu nói với anh,

"Tề Cảnh Bình, cảm ơn anh."

***

Sau này Tề Cảnh Bình hỏi An Yến lúc ấy cậu nói gì với người bảo vệ đó.

An Yến nói khẽ bên tai Tề Cảnh Bình rằng: "Em nói với bác ấy, đấy là người tôi thích."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play