Sáng hôm sau, khoa kiểm nghiệm dấu vết và phòng thí nghiệm lý hoá bắt đầu giám định vật chứng vụ án Khúc Tân Di bị cưỡng hiếp.
Đến mười giờ sáng, Lục Nghiễm, nhận được báo cáo giám định thương tổn từ trợ lý pháp y Thần.
Dựa vào báo cáo thì Khúc Tân Di thật sự đã bị xâm hại tình dục bạo lực, không chỉ bị thương ở đùi trong mà bên dưới còn có vết rách toét, hai tay, cổ và miệng đều có dấu vết chống cự, tay chân từng bị trói, bước đầu nhận định hai túi vật chứng tìm được trong nhà Khúc Tân Di quả thật có để lại hai nhóm ADN, một trong số đó là của Khúc Tân Di.
Hơn nữa vết thương trên người Khúc Tân Di đều để lại vết máu trên ga giường và những đạo cụ đó, còn thu thập được vết t*ng trùng của nam giới trên ga giường, bây giờ chỉ còn thiếu bước xác định vết t*ng trùng đó có phải của bạn trai Khúc Tân Di không là được.
Chứng cứ phơi bày đầy đủ, hoàn toàn không có gì để phân tích.
Thế nhưng Lục Nghiễm xem xong báo cáo, mặt mày lại rất nghiêm trọng, im lặng hồi lâu không sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo.
Chỉ ngồi đăm chiêu suy nghĩ bên bàn làm việc.
Lý Hiểu Mộng ngồi bên ngoài cứ lâu lâu lại nhìn vào trong phòng làm việc của Lục Nghiễm, đợi mà hơi nôn nóng.
Thường thì sau khi xảy ra vụ án như thế này, nạn nhân nữ rất kháng cự nam giới tới gần hỏi han, vì thế, Lý Hiểu Mộng tham gia vào vụ này nhiều nhất, đều là phái nữ, ít có trở ngại giao tiếp với Khúc Tân Di, cũng có thể vô tình giảm bớt áp lực cho Khúc Tân Di.
Lý Hiểu Mộng tham gia cả quá trình từ an ủi Khúc Tân Di đến việc lấy lời khai, giám định vết thương, khó tránh nảy sinh đồng cảm trong suốt quá trình đó, vì thế, hôm nay cô hết sức quan tâm việc điều tra vụ án này.
Nhưng mà Lý Hiểu Mộng đợi tới đợi lui cũng không thấy Lục Nghiễm gọi mình vào, báo cáo giám định vết thương đã được đưa vào hơn nửa tiếng, cũng không biết Lục Nghiễm đang mò mẫm cái gì.
Lý Hiểu Mộng đợi thêm vài phút, cuối cùng không đợi nổi nữa, đứng dậy đi đến trước phòng làm việc của Lục Nghiễm, gõ cửa cộc cộc mấy tiếng, nhanh chóng nghe thấy tiếng của Lục Nghiễm.
“Mời vào.”
Lý Hiểu Mộng hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lục Nghiễm đang cúi đầu ngồi trước bàn làm việc, vẫn đang xem báo cáo.
“Đội phó Lục, em muốn hỏi chuyện này…”
Lục Nghiễm ngước mắt: “Hiểu Mộng, cô tới vừa đúng lúc, tôi đang định tìm cô đây…”
Lục Nghiễm vừa nói vừa đứng dậy, đưa báo cáo cho cô: “Lát nữa thông báo với bên kiểm nghiệm dấu vết, bảo họ chuẩn bị, đầu giờ chiều chúng ta đến bệnh viện mà bạn trai Khúc Tân Di làm việc. Tôi nhớ hình như là một bệnh viện tư nhân đúng không?”
Lý Hiểu Mộng thầm thở phào, nhanh chóng nói: “Đúng rồi, bệnh viện Từ Tâm, nghe nói bệnh viện này có chống lưng.”
“Ngồi đi đã.” Lục Nghiễm chỉ vào ghế sofa, đợi Lý Hiểu Mộng ngồi xuống rồi mới nói: “Hiện trường vụ án là nhà của Khúc Tân Di, nếu chúng ta cần thu thập chứng cứ thì có thể xin phép bất cứ lúc nào. Thế nhưng chiều nay phải tới nơi bệnh viện nơi bên nam làm việc, không tiện xin lệnh khám xét, vì thế lần này đi chủ yếu vẫn là hỏi thăm thôi, một là đưa bên nam về lấy lời khai, còn phải hỏi thăm đồng nghiệp và cấp trên của anh ta, hai là phải thu thập ADN và dấu vân tay của anh ta để đối chiếu.”
Lý Hiểu Mộng tỉnh táo hẳn: “Vâng, em biết rồi, đội phó Lục.”
Lục Nghiễm im lặng vài giây rồi lại nhìn cô cười: “Hình như cô rất quan tâm vụ này.”
Lý Hiểu Mộng không chút giấu giếm: “Đều là con gái cả, nhìn thấy Khúc Tân Di gặp trúng cái thứ cặn bã này, em cũng giận lắm. Khúc Tân Di còn chưa thành niên, tính cách lại hướng nội, không biết cách bảo vệ mình lắm, lại không có kinh nghiệm xã hội, cái thứ cặn bã này mới ỷ lớn ăn hiếp bé.”
Thật ra với trường hợp thế này, Lục Nghiễm là cấp trên, đúng lý phải nhắc nhở Lý Hiểu Mộng đừng đặt quá nhiều cảm xúc cá nhân vào, dù sao chỉ mới điều tra ở giai đoạn ban đầu.
Tuy là có lòng chính nghĩa thì rất tốt, thế nhưng đa phần những vụ án trên đời đều áp dụng được câu một bàn tay vỗ không ra tiếng, tình tiết bên trong quanh co, đủ thứ cơ duyên, không thể nói hai ba câu mà rõ hết được.
Chỉ là Lục Nghiễm không hề nhắc nhở, chỉ gật đầu nói: “Trước đó thì tôi có vài điều muốn hỏi cô.”
Lý Hiểu Mộng: “Vâng, đội phó Lục cứ hỏi.”
Lục Nghiễm nhanh chóng nêu ra câu hỏi xuất hiện trong đầu: “Cô nhớ lại thật kỹ xem, trong lúc hôm qua cô khuyên bảo Khúc Tân Di, từ lúc an ủi cô bé, đến lúc làm công tác tâm lý với cô bé, thuyết phục cô ấy thông báo gia đình và lấy lời khai, còn cả sau đó đưa cô ấy đi giám định vết thương nữa, trong suốt cả quá trình này, Khúc Tân Di có ý muốn chạy trốn, kháng cự, tránh né, thu mình hay là nói gì đó đại loại như “Em không muốn kiện anh ấy”, “Em không muốn truy cứu nữa”, “Nếu mọi việc lộ ra thì sau này làm sao em dám ra đường nữa”, hay có một số hành động, biểu hiện nào đó tương tự vậy không?”
Lý Hiểu Mộng nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Hình như là không…”
Không à?
Lục Nghiễm nheo mắt hỏi: “Cô chắc chứ?”
Lý Hiểu Mộng: “Em nhớ Khúc Tân Di nói nhiều nhất đại loại là “Sao anh ta lại làm vậy với em, trong khi em yêu anh ta như vậy”, giống như là tự nói với mình ấy. Ban đầu cô bé rất hoảng hốt, dường như là quá sốc, có hơi thiếu ổn định. Sau đó thì cuối cùng cô bé nghe bọn em khuyên, biết được phải lập án điều tra thì lại hỏi em là bạn trai mình sẽ thế nào. Em nói với cô bé là vẫn chưa biết kết quả cụ thể, nhưng mà hiện tại với tình trạng mà cô ấy thuật lại đã cấu thành tội cưỡng hiếp nhưng cuối cùng vẫn phải dựa theo chứng cứ.”
“Vậy cô ấy biểu hiện ra sao?” Lục Nghiễm hỏi.
“Cô bé im lặng hồi lâu không nói gì, cứ cúi đầu khóc như vậy mãi, cứ như là lại nhốt mình vào.”
Im lặng hồi lâu không nói gì, cứ cúi đầu khóc như vậy mãi?
Lục Nghiễm: “Vậy thì sau đó sao cô thuyết phục được cô ấy đồng ý thu thập chứng cứ và giám định vết thương?”
Lý Hiểu Mộng: “Thật ra em cũng không nói gì đặc biệt, em chỉ nói là khóc cũng không giải quyết được vấn đề, đã tới Cục Cảnh sát rồi thì phải tin tưởng cảnh sát, nói là chúng ta nhất định sẽ bảo vệ cô bé, cũng mong nó sẽ tin mình. Sau đó em nói với nó là đã thông báo với trung tâm giám định tư pháp rồi, đi làm giám định thương tổn đã.”
Lục Nghiễm cúp đầu, không nói gì một lúc lâu.
Cho đến khi Lý Hiểu Mộng hỏi: “Đội phó Lục, có chỗ nào có vấn đề ạ?”
Lúc này Lục Nghiễm mới ngước mắt: “Vậy sau đó Khúc Tân Di có hỏi lại cô là bạn trai mình sẽ thế nào, mình sẽ thế nào không?”
Lý Hiểu Mộng lắc đầu: “Không có, sau đó con bé không nói gì nữa hết, toàn khóc thôi. Nhưng mà lúc đến trung tâm giám định tư pháp thì dần bình tĩnh lại rồi, với lại lúc pháp y Quý làm giám định, con bé cũng rất yên lặng, rất hợp tác.”
“Không có tỏ ra kháng cự sao?”
“Không có.”
Sau đó, Lục Nghiễm không hỏi thêm nữa, anh lại dặn dò đơn giản mấy câu rồi bảo Lý Hiểu Mộng đi làm việc.
Lục Nghiễm ngồi yên tại chỗ, giữ nguyên tư thế ban nãy, chỉ là lại nhăn nhó mặt mày, đoán chừng vấn đề quái lạ mà anh đã nghi ngờ từ hôm qua.
Nếu là vụ án cưỡng hiếp do người quen gây án, hai người lại có quan hệ người yêu, nạn nhân nữ thường sẽ trải qua vài giai đoạn tâm lý, từ kinh hoàng đến buồn bã, ngẩn ngơ, trốn tránh hiện thực, không biết làm thế nào, cuối cùng sau khi mọi cảm xúc vô dụng khác chấm dứt mới sẽ nghĩ tới việc giải quyết vấn đề này thế nào.
Trong quá trình này, nạn nhân còn sẽ làm một số hành động “trợ giúp” cho hung thủ như vệ sinh vết thương trên người mình, đến hiệu thuốc mua thuốc khử trùng vết thương, vệ sinh ga giường vân vân, những hành động này đều là để trốn tránh hiện thực, là một dạng tâm lý tự lừa dối mình.
Đến lúc nạn nhân quyết định báo cảnh sát xử lý thì luôn luôn đã là ngày hôm sau hoặc là sau đó một hai ngày nữa, tất nhiên còn có trường hợp chuyện qua ba đến năm ngày rồi mới báo án.
Trong khoảng thời gian này, trong lòng nạn nhân đã từng giằng xé có nên báo án hay không, báo án rồi sẽ thế nào, phải đối mặt với gì, không báo án thì lại thế nào, chẳng lẽ cứ tiếp tục đau khổ thế này sao?
Nhất là đa phần nạn nhân của những vụ án cưỡng hiếp đều là nữ, dù là ở đất nước nào thì chuyện này đều sẽ có nguy cơ thậm chí là huỷ hoại lòng tự tôn của phái nữ, rất nhiều nạn nhân vì sợ mất mặt, sợ chuyện lộ ra, sợ người ta bàn tán chỉ trỏ mà lựa chọn im lặng nhẫn nhịn.
Còn người vị thành niên gặp phải chuyện này, có người nhà hoặc người bảo hộ sẽ lựa chọn làm việc riêng, dù sao cũng đã thiệt rồi, thời gian cũng đâu quay lại được, vậy thì chi bằng lấy ít bồi thường thực tế.
Thế nhưng với vụ án của Khúc Tân Di, Khúc Tân Di chẳng hề làm gì cả, mà hành động không làm gì này lại trùng hợp giữ lại được hết chứng cứ.
Theo miêu tả của Tôn Cần và Lý Hiểu Mộng, Khúc Tân Di có vẻ là một cô gái thiếu chính kiến, ngậm bồ hòn làm ngọt, hơn nữa chỉ mới mười bảy tuổi, suy nghĩ vẫn chưa chín chắn, cũng chưa gặp phải chuyện tương tự, bỗng chốc khó chấp nhận sự thật, ngơ ngẩn thất thần đều là những phản ứng cực bình thường.
Đến Cục Cảnh sát báo án cũng là gợi ý của Tôn Cần, sau khi đến Cục Cảnh sát, đa phần đều là Lý Hiểu Mộng làm công tác tư tưởng cho Khúc Tân Di, gần như Khúc Tân Di không chủ động làm bất cứ chuyện gì, từ đầu đến cuối đề nghe theo sự sắp xếp của người khác, điều này cũng phù hợp với tính cách của cô bé.
Nhưng điểm mâu thuẫn lại là ở đây.
Tôn Cần nói Khúc Tân Di rất yêu bạn trai mình, thế nên mới quyết định cho người kia đêm đầu tiên của mình, không ngờ lại bị đối xử như thế.
Nếu bất kỳ cô gái nào gặp phải chuyện này đều không thể chịu đựng được, nhất định sẽ sụp đổ hoảng loạn.
Những lúc như thế thì làm sao? Những người có tính cách khác nhau sẽ có lựa chọn không giống nhau.
Những cô gái có tính cách quả quyết, mạnh mẽ sẽ nhanh chóng nghĩ đến việc trả thù, phản công sau khi bị hại và đau khổ trong lòng.
Còn những cô gái yếu ớt không có chính kiến thì phần trăm cao sẽ lựa chọn trốn tránh, sẽ có suy nghĩ tự lừa dối mình, ví dụ như chắc chắn là người kia không cố ý, hoặc là quá yêu người kia, muốn cho anh ta một cơ hội, ít nhất thì không muốn làm lớn chuyện đến mức báo cảnh sát.
Tất nhiên là cũng có người lựa chọn tự hại, đem vết thương tinh thần chuyển đến trên cơ thể.
Khi Lý Hiểu Mộng nói rõ với Khúc Tân Di, hành vi của bạn trai cô bé đã đủ cấu thành tội hiếp dâm, những cô gái có chút kiến thức và trí thông minh bình thường khác đều sẽ biết hai chữ này có nghĩa là thế nào, hơn nữa bây giờ ai cũng lên mạng, cũng biết rõ tội cưỡng hiếp sẽ bị xử lý nặng thế nào.
Không có một cô gái nào có thể chấp nhận được hai từ này, không ai muốn tin là chuyện này sẽ xảy đến với mình, nhất định sẽ trốn tránh.
Lý Hiểu Mộng nói rằng Khúc Tân Di cứ khóc mãi.
Nhưng sau khi khóc xong thì sao, Lý Hiểu Mộng lại lấy lời khai cho Khúc Tân Di, lại đưa Khúc Tân Di đi giám định vết thương, trong suốt quá trình này, Khúc Tân Di không hề hỏi một câu là bạn trai mình sẽ thế nào, mình sẽ thế nào, nếu không báo cảnh sát nữa, chỉ làm việc riêng thôi có được không.
Với những vụ án thế này, một khi cảnh sát bắt tay vào điều tra thì chắc chắn sẽ lan đến trường Khúc Tân Di, đến lúc đó tin tức bị đồn khắp trường, Khúc Tân Di chỉ có thể chuyển trường, có thể còn phải đổi tên.
Hễ nghĩ đến hậu quả thế này thì dù là cô gái có tính cách quyết đoán đến mấy cũng sẽ lập tức băn khoăn, vậy mà Khúc Tân Di từ đầu đến cuối không chút lung lay.
Cái chính nhất là hiện trường có đầy đủ vật chứng, sau khi gây án thì bạn trai Khúc Tân Di nghênh ngang mà đi, không mang theo gì cả.
Tên bạn trai này tuyệt đối đầu óc không có vấn đều, nếu có thì đã không làm bác sĩ được.
Vậy thì gã ta nghĩ là sau khi mình thực hiện hành vi bạo lực như thế, Khúc Tân Di sẽ lựa chọn im lặng sao?
Sao gã ta lại chắc chắn thế?
Thêm vào cả phương hướng hành động của Khúc Tân Di, tổng kết lại mọi nghi vấn, mâu thuẫn trong lúc này, có rất nhiều chỗ rất không khớp với những gì những người có liên quan đã miêu tả.
Trường hợp thế này chỉ có một cách giải thích.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm tựa vào sofa, ngước mắt, trong lòng thầm định luận: Khúc Tân Di đang nói dối, hơn nữa còn nói dối rất nhiều chuyện. Cùng lúc đó, Tiết Bồng cũng đang mắc kẹt với nghi vấn tương tự.
Nguyên nhân là vì đoạn clip được tìm thấy trong laptop của Khúc Tân Di chỉ có một đoạn nhỏ, không có mở đầu cũng không có kết thúc.
Sau khi Tiết Bồng thu thập dấu vết, phát hiện được dấu vân tay của hai người trên laptop, một nhóm trong số đó là của Khúc Tân Di, một nhóm khác khớp với dấu vân tay trên đạo cụ tăng cảm hứng tình dục, chắc là của bạn trai Khúc Tân Di.
Sau đó, Tiết Bồng đưa máy tính tới tổ vật chứng điện tử để kiểm nghiệm, nhanh chóng chứng thực được đoạn clip đã được cắt ghép.
Trong nhà Khúc Tân Di có một chiếc camera, có thể điều khiển từ xa, trong điện thoại của Khúc Tân Di cũng có lắp đặt trình tự và điều khiển camera, thế nhưng ngoài Khúc Tân Di, còn có một người dùng khác được chia sẻ quyền sử dụng.
Cũng có nghĩa là camera này có thể được hai người điều khiển từ xa và quan sát.
Vậy thì vấn đề là ở đây, người điều khiển còn lại là mẹ Khúc Tân Di hay là bạn trai Khúc Tân Di đây?
Đoạn clip là do ai cắt ghép?
Phần trăm cao sẽ không phải là Khúc Tân Di, sau khi chuyện xảy ra, cô bé rất sốc, sao có thể còn ngồi đó mà cắt ghép clip mình bị hại được?
Vì thế chính là bạn trai của Khúc Tân Di.
Nhưng mà điều kỳ lạ chính là ở đây, sau khi thực hiện hành vi xâm hại tình dục bạo lực, bạn trai của Khúc Tân Di còn dùng máy tính của Khúc Tân Di để cắt ghép clip, sau khi cắt ghép lại không mang clip đi, không lẽ để lại cho Khúc Tân Di xem hay gì? Chớp mắt đã đến giờ nghỉ trưa.
Tiết Bồng ăn không vô, không đến nhà ăn dùng bữa, chỉ ăn đại một gói bánh quy trong phòng làm việc, vừa uống cà phê vừa xem hồ sơ.
Không bao lâu sau, Mạnh Nghiêu Viễn ăn xong quay lại, vừa vào cửa đã sáp tới cạnh Tiết Bồng, làm ra vẻ bí ẩn.
Tiết Bồng lại chỉ liếc nhìn y là hiểu: “Coi bộ lại mới hóng chuyện xong.”
“Còn là chuyện lớn nữa đấy, có liên quan đến pháp y Quý!” Lần này, Mạnh Nghiêu Viễn không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề.
Quý Đông Duẫn có chuyện để hóng hả?
Đúng là hiếm lạ.
Tiết Bồng thoáng chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lại thôi, chỉ nhìn Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Ông ăn có một bữa cơm trưa thôi mà hóng được tới chuyện của pháp y Quý luôn, kinh dị thật.”
Tiết Bồng “khen” rất hời hợt, lại còn rất qua loa, Mạnh Nghiêu Viễn lại đắc ý cười, còn hỏi: “Bà có muốn…”
Còn chưa nói xong, Tiết Bồng đã ngắt lời: “Không muốn.”
Mạnh Nghiêu Viễn hậm hực: “Vậy nếu như tôi nói với bà là có liên quan đến Khúc Tân Di thì sao?”
Tiết Bồng vừa kê ly cà phê lên đến miệng, nghe thấy bèn khựng lại, yên lặng vài giây rồi bỏ ly xuống, nhìn sang Mạnh Nghiêu Viễn.
Tiết Bồng: “Ông đừng có nói với tôi là họ quen nhau đấy.”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Ơ, bà đoán đúng thật này, họ quen nhau thật đấy!”
Quen biết nhau?
Vậy thì là mối quan hệ thế nào?
Bạn bè?
Không, tuổi tác cách nhau quá xa, một người là học sinh, một người là pháp y, chắc không có qua lại.
Họ hàng?
Khả năng cũng không cao, nếu có quan hệ họ hàng, Khúc Tân Di không thể im hơi lặng tiếng tới vậy.
Tiết Bồng loại trừ vài khả năng, không có chút manh mối nào, nhưng lại không nén nổi tò mò, chỉ đành hỏi: “Họ có quan hệ gì với nhau vậy?”
Mạnh Nghiêu Viễn chớp chớp mắt: “Tôi có biết đâu.”
Tiết Bồng: “…”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Nhưng mà tôi có thể kể cho bà nghe những gì trợ lý Thần nói với tôi.”
Chưa đợi Tiết Bồng nói không, Mạnh Nghiêu Viễn đã nhanh chóng kể lại chuyện hôm qua.
Ban đầu, Khúc Tân Di được Lý Hiểu Mộng đưa đi làm giám định pháp y và giám định thương tổn, cả quá trình đều rất thuận lợi, cũng không xảy ra trường hợp rời đi giữa chừng hay không hợp tác gì.
Điều này quá sức vượt ngoài dự tính.
Vì trước khi Khúc Tân Di đến đó, Lý Hiểu Mộng đã nói trước với bên trung tâm giám định tư pháp là sẽ đưa một cô bé vị thành niên vừa mới bị bạn trai cưỡng hiếp tới.
Trợ lý Thần đã làm việc với Quý Đông Duẫn một khoảng thời gian, cũng từng tiếp xúc với vụ án cưỡng hiếp, vừa nghe thấy thế thì cũng có chuẩn bị trước.
Thường thì nạn nhân nữ sẽ có tâm trạng không ổn định lúc làm giám định, hơn nữa nhìn thấy pháp y nam đeo khẩu trang là sẽ hết sức chống đối, điều này cũng có thể thông cảm.
Thế nhưng Khúc Tân Di vừa đến phòng giám định, nhìn thấy Quý Đông Duẫn mà lại không khóc, cũng không kháng cực, ngược lại còn cứ nhìn chằm chằm vào Quý Đông Duẫn.
Lúc đó Thần thấy rất kỳ lạ, cách một lớp khẩu trang thì cô nạn nhân này có thể thấy được gì?
Cho đến khi Khúc Tân Di giọng khản đặc hỏi một câu thế này: “Pháp y Quý, anh còn nhớ em không, em tên Khúc Tân Di. Tân di là búp hoa của cây mộc lan, có thể làm bài thuốc.”
Thần ngỡ ngàng, đồng thời cũng để ý thấy Quý Đông Duẫn đã khựng tay lại, vô thức ngẩng đầu nhìn vào mắt Khúc Tân Di.
Vào lúc đó, Thần hết sức chắc chắn là mình nhìn thấy sự kinh hoàng, ngạc nhiên, còn có một chút cảm xúc phức tạp loé lên trong mắt Quý Đông Duẫn.
Nhưng những cảm xúc này nhanh chóng biến mất, biến mất rất nhanh.
Từ đầu tới cuối, Quý Đông Duẫn chẳng nói tiếng nào, chỉ nhìn Khúc Tân Di, sau đó lại quay đi, tiếp tục giám định vết thương, đọc lại kết quả giám định cho Thần ghi chép.
Cuối cùng kết quả giám định là bị thương nhẹ cấp độ một, hơn nữa có cả vết thương mới lẫn cũ, vết cũ đã khép lại nhưng vẫn còn để lại ít sẹo.
Kể đến đây, Mạnh Nghiêu Viễn quay đầu cầm ly của mình uống mấy ngụm nước.
Tiết Bồng ngồi ở đằng xa tiêu hoá xong mớ tin tức lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Hết rồi.”
Tiết Bồng sững người: “Sau đó Khúc Tân Di không nói thêm gì nữa sao?”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Không có, theo Thần nói thì sau đó ngoài việc bảo Khúc Tân Di nhấc tay, nhấc chân, quay người các kiểu thì hai người họ không nói thêm câu nào.
Vậy thì lạ thật.
Tự dưng Khúc Tân Di lại báo tên họ, còn nói thêm một câu giải thích, cuối cùng lại không nói thêm gì?
Điều này chỉ có thể chứng minh một chuyện, Khúc Tân Di chắc chắn Quý Đông Duẫn có quen mình, ít nhất thì có quen cái tên này.
Tiết Bồng ngẫm nghĩ nhưng không trả lời.
Mạnh Nghiêu Viễn lại nói: “Ban đầu tôi còn tưởng là Khúc Tân Di từng tới giám định vết thương hay gì, pháp y Quý có nói là trên người cô bé có cả vết thương cũ lẫn mới mà. Nhưng mà Thần kiểm tra lại hồ sơ thì đây là lần đầu tiên Khúc Tân Di tới.
Nói đến đây, Mạnh Nghiêu Viễn lại nghĩ tới một chuyện: “À, phải rồi, hôm qua bà nói bà thấy vụ này kỳ mà, hôm nay lúc kiểm tra vật chứng, tôi cũng phát hiện ra rồi.”
Tiết Bồng ngước mắt: “Phát hiện ra gì?”
“Bà coi có thằng đàn ông nào mà đần độn vậy không, vác công cụ đi gây án xong còn không biết đem đi? Giờ cho là không đem đi đi, ít nhất cũng phải lau chùi cái chứ, cái gì mà dấu vân tay rồi ADN không sót thứ nào…”
Đúng vậy, không những có đầy đủ vật chứng mà còn có một đoạn clip làm chứng cứ, cứ như là sợ người ta không biết đây là cưỡng hiếp vậy.
Tiết Bồng không nói gì hồi lâu, mở miệng lại nói chuyện khác: “Ông có còn nhớ hôm qua tới hiện trường vụ án, Hứa Trăn có nhắc tới mấy câu, bảo là đây là lần đầu tiên Khúc Tân Di và bạn trai quan hệ tình dục.”
Mạnh Nghiêu Viễn gật đầu: “Nhớ.”
Tiết Bồng: “Vậy thì vết thương cũ trên người Khúc Tân Di ở đâu mà ra? Không lẽ trước đó cô bé có gặp tai nạn, bị bạo lực gia đình hay là bị bạn bè bắt nạt?”
Tiết Bồng chưa gặp Khúc Tân Di, chỉ nhìn thấy ảnh trang trí ở nhà học Khúc lúc thu thập chứng cứ, biết được đại khái dáng vẻ của Khúc Tân Di.
Thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt, trông rất đáng yêu, trông như cô em hàng xóm, nụ cười cũng rất ngọt ngào.
Nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn thế này, tuyệt đối không có ai mong nhìn thấy cảnh cô bé gặp phải như thế.
Nhưng trên người cô bé lại có cả vết thương cũ lẫn mới, chứng tỏ Khúc Tân Di không chỉ bị người khác bạo hành có một lần, dù là thế nào thì cũng phải có lý do mới xuất hiện vết thương cũ được, đằng sau những nguyên do này lại chắc chắn có liên quan đến từ khoá nào đó như bắt nạt, lăng mạ, chà đạp.
Tóm lại tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.
Tiết Bồng đang ngẩn ngơ suy nghĩ, lúc này, Mạnh Nghiêu Viễn lại lên tiếng: “Nếu mà nói vậy thì cô bé này cũng khá là kỳ lạ, cảm giác có vẻ giấu giếm cũng nhiều. À phải rồi, lúc Thần nói với tôi chuyện Khúc Tân Di, còn nói thêm một câu thế này…”
Tiết Bồng vô thức nhìn y: “Nói gì?”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Cậu ta nói hôm qua, lúc Khúc Tân Di vừa đi vào trông còn đáng thương lắm, cúi gằm mặt, mắt cũng sưng đỏ. Nhưng mà sau đó, hình như con bé nhận ra pháp y Quý rồi, biểu cảm cũng thay đổi hẳn, ánh mắt không chỉ sắc bén mà hình như còn hơi thù hằn pháp y Quý.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT