Hoắc Ung bàn chuyện làm ăn ở câu lạc bộ cưỡi ngựa rất thuận lợi, phía bên kia không lấn lướt được chút nào.

Thế nhưng Hoắc Ung lại không hề thấy vui, thậm chí còn cảm thấy hơi bất mãn, cứ nhăn nhó mặt mày, trông cứ như người bị chơi xỏ.

Đến lúc rời khỏi câu lạc bộ cưỡi ngựa, Hoắc Ung lái con xe của mình đi thẳng tới bệnh viện tư nhân Từ Tâm.

Hoắc Ung bước vào bệnh viện Từ Tâm, xuống xe đi vào trong, y tá ở quầy rất kinh ngạc, vội thông báo với cấp trên.

Tầng năm là tầng vip, người nằm ở phòng 505 lại là Hoắc Kiêu, anh trai của Hoắc Ung.

Hoắc Kiêu đã nằm liệt giường một năm nay, cơ thịt dần co rút lại, sức đề kháng và các chức năng của nội tạng đều bắt đầu suy yếu, tuy trao đổi chất ở da bắt đầu chậm lại nhưng vẫn cần vệ sinh định kỳ.

Hoắc Ung đi thang máy lên, trong phòng bệnh, Ngải Tiểu Nguyên và một y tá khác vừa mới vệ sinh cơ thể và xoa bóp da thịt cho Hoắc Kiêu xong, đắp chăn lên cho anh ta.

Hai người đang chuẩn bị rời khỏi, ai ngờ lúc vừa đến cổng, cửa lại bị đạp vào từ phía ngoài.

Ngải Tiểu Nguyên giật thót, cánh cửa bật lại làm rớt khay dụng cụ trong tay cô, vật dụng rơi đầy xuống đất.

Ngải Tiểu Nguyên chưa kịp hoàn hồn, ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt nham hiểm u ám của Hoắc Ung.

Hoắc Ung đã bước vào, y tá bên cạnh kéo Ngải Tiểu Nguyên sang, nhường đường cho Hoắc Ung.

Hoắc Ung bước qua mớ dụng cụ dưới đất: “Cút ra ngoài.”

Ngải Tiểu Nguyên và y tá bên cạnh không dám chần chừ, lập tức nhặt đồ lên, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

Trong phòng, Hoắc Ung đã đến bên cửa sổ nhưng không ngồi xuống, chống tay bên mép giường, cúi người nhìn chăm chăm vào “người chết còn sống” đang nằm trên giường.

Một lúc sau, Hoắc Ung cười âm u: “Đám bác sĩ kia nói anh không giống những người thực vật khác, đôi lúc anh sẽ có ý thức, nói chuyện với anh, não của anh có phản ứng, có thể sẽ nghe thấy.”

Nói đến đây, Hoắc Ung cười khanh khách, tiếp đến kéo ghế ra, ngồi xuống rồi gác thẳng hai chân lên người Hoắc Kiêu, một tay chống đầu.

“Vì thế, để kích thích anh nhiều hơn thì em lại kể anh nghe một câu chuyện bên giường nhé.”

Cũng vào lúc này, đôi mắt của Hoắc Kiêu chầm chậm mở ra.

Hành động mở mắt như thế này đều là hành động vô thức, có lúc sẽ tự mở mắt ra nhưng không nhắm lại được.

Hoắc Ung đưa tay vuốt mắt anh ta, ra sức ấn mấy giây nơi tròng mắt rồi mới buông tay.

“Sao anh lại mở mắt nữa rồi, có phải đã đoán được hôm nay em đã gặp ai rồi không? Đúng rồi, chính là con em của ả Tiết Dịch kia, Tiết Bồng đấy, còn nhớ chứ. Bây giờ nó làm công an rồi, trông giả tạo từ đầu tới chân, còn tới cả chân tóc nữa cơ… Anh thấy nếu mà em tìm người xử nó, thì có phải Tiết Dịch làm ma cũng không yên nghỉ được không?”

Lại thêm một tràng cười quái gở nữa, Hoắc Ung vừa cười vừa nhếch mắt, cổ họng phát ra tiếng cười khanh khách.

“Nói không phải khen chứ, ý tưởng này hay ghê, đúng là càng nghĩ càng thấy thú vị… Tuy là có người khuyên em đừng có gây hấn với đám công an đó nhưng em nghĩ kỹ lại thì vẫn thấy là nên dạy cho nó một bài học thì hơn. Em không xuất hiện thì cũng có thể tìm người khác ra tay mà, anh thấy có đúng không…”

Hoắc Ung tự biên tự diễn một lúc, cho đến khi Ngải Tiểu Nguyên trở về quầy y tá lầu năm, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng 505 qua camera, bỗng chốc giật mình.

Ngải Tiểu Nguyên nhìn chăm chăm vào màn hình vài giây, tiếp đó gọi điện cho y tá trưởng, nhỏ giọng thông báo tình hình.

Y tá trưởng biết tin thì không dám chậm trễ, lập tức báo lên trên.

Phó Viện trưởng nhanh chóng đưa theo bác sĩ chạy xuống tầng năm, lúc đi ngang qua quầy y tá còn gọi Ngải Tiểu Nguyên theo cùng.

Mọi người bước nhanh tới trước cửa phòng 505, Phó Viện trưởng đứng lại, hít sâu một hơi rồi gõ cửa phòng mấy tiếng, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng, Hoắc Ung đã bỏ chân xuống, ngồi bên giường, sắc mặt cáu gắt nhìn chăm chăm vào những người ở cửa.

Trên tấm chăn còn để lại hai vết sáp giày của giày da, tất cả mọi người đều cố vờ như không thấy.

Phó Viện trưởng mỉm cười, bảo rằng phải kiểm tra cho Hoắc Kiêu, coi như lấy cớ cho Hoắc Ung.

Hoắc Ung nhếch môi, đứng dậy liếc mắt nhìn Phó Viện trưởng và vài bác sĩ, tiếp đó bước về phía cửa, hơn nữa còn giẫm lên chân Phó Viện trưởng để bước qua.

Phó Viện trưởng đau điếng nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Tất cả những người đứng sau lưng Phó Viện trưởng đều chứng kiến cảnh này nhưng mọi người đều cúi đầu, ai nấy im như khúc gỗ.

Đến lúc đi ngang qua Ngải Tiểu Nguyên đứng ở sau chót, Hoắc Ung dừng bước, cúi đầu nhìn chăm chăm vào cô, nhìn thấy bảng tên trên ngực áo cô, hừ lạnh ở mũi, rất kẽ, chỉ đủ để Ngải Tiểu Nguyên nghe thấy.

Ngải Tiểu Nguyên cúi đầu từ đầu đến cuối, lúc này còn nhắm hẳn cả mắt, vô thức nín thở.

Cũng không biết bao lâu sau đó, Hoắc Ung đi ra khỏi phòng, đóng mạnh cửa, Ngải Tiểu Nguyên mới choàng tỉnh, nhận ra sau lưng áo mình đã ướt đẫm.

Ở phía bên kia, Lục Nghiễm về lại Cục thành phố, lập tức thông báo cho đội chống ma tuý, kể lại tình hình lúc Barno đứng kêu trước một chiếc xe gia đình mà Tiết Bồng đã nhắc đến.

Đội chống ma tuý biết tin, nhanh chóng mặc quần áo sinh hoạt thường ngày, đợi đến tối rồi mang theo chó nghiệp vụ tới phố quán bar một chuyến.

Cả buổi chiều, Tiết Bồng đều xử lý vật chứng trong phòng thí nghiệm, lúc gần chập tối, sau khi thu thập xong dấu vết trên chiếc điện thoại tìm thấy ở chuồng ngựa, cô đưa điện thoại lại cho bên vật chứng điện tử xử lý, không tới nửa tiếng, điện thoại đã mở được.

Sau khi giám định dấu vân tay và ADN, chứng thực được điện thoại là của Trình Lập Huy, bên trong còn có tin nhắn của Trình Lập Huy và Tôn Cần, bao gồm cả lịch sử liên lạc của Trình Lập Huy với Cố Dao và các thầy cô tở Lập Tâm cùng vài đứa trẻ mồ côi ở đó.

Những lịch sử trò chuyện khác đều rất bình thường, thời gian cũng đã khá lâu, đa phần đều là lịch sử trò chuyện giữa Trình Lập Huy và các bạn cùng trường trước kia, còn có cả các đồng nghiệp quen khi làm thêm.

Lúc Lục Nghiễm đến phòng thí nghiệm, Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn đang xem như ghi chép trò chuyện này.

Nhìn thấy Lục Nghiễm, Mạnh Nghiêu Viễn lên tiếng trước: “Đội phó Lục, anh tới nhanh ghê.”

“Nhận được tin nhắn là tới ngay.” Lục Nghiễm đi tới hỏi: “Sao rồi?”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Chúng tôi vẫn còn đang đối chiếu, hiện tại chưa phát hiện ra “cấp trên” của Trình Lập Huy, chỉ có ghi chép trò chuyện của cậu ấy với Tồn Cần, còn có vài học sinh khác.”

Lục Nghiễm cầm lấy điện thoại, lướt nhanh các khung trò chuyện thường dùng nói: “Dù là tội phạm gì thì nếu dám dùng trực tiếp Wechat để liên lạc thì thường đều sẽ dùng số hiệu để tránh bị giám sát.”

Trong lúc nói, Lục Nghiễm mở một khung trò chuyện, nhìn ngay phải mấy dòng sau:

Trình Lập Huy: “Đôi giày thể thao hiệu S trước đó không mang vừa, muốn đổi đôi khác.”

Người kia: “Được thôi, số bao nhiêu.”

Trình Lập Huy: “Bốn mươi.”

Người kia: “Khi nào cần?”

Tiếp đến, hai người lại kiểm tra các tin nhắn khác, bao gồm thời gian, địa điểm giao như trước vân vân.

Xem đến đây, Lục Nghiễm lại trượt lên trên, nhìn thấy vài ngày trước cuộc trò chuyện đó, Trình Lập Huy còn từng mua đồ ở chỗ người đó, cũng là nói với nhau về kích cỡ đại loại thế.

Thoạt nhìn thì những đoạn đối thoại này không có gì đặc biệt, thế nhưng trong khung trò chuyện, từ đầu đến cuối đều không thấy hình ảnh, không hề nhắc đến quần áo gì, giày gì, đến kiểu dáng cũng không có.

Mở sang tường nhà của người kia thì nhận ra đã được cài đặt chế độ chỉ có thể thấy hoạt động trong vòng ba ngày, ba ngày gần đây thì lại không đăng gì, hoàn toàn trắng trơn, không giống một cửa hiệu bán quần áo giày dép chút nào.

Lục Nghiễm cau mày nói: “Chắc là người này.”

Tiết Bồng không nói gì từ nãy tới giờ, lúc này mới ngẩng đầu lên.

Lục Nghiễm đưa điện thoại cho cô nói: “Giày và quần áo là số hiệu, những loại khác nhau là hàng khác nhau, kích cỡ là loại.”

Tiết Bồng nhớ lại tủ quần áo của Trình Lập Huy, nhanh chóng trả lời: “Quần áo của Trình Lập Huy toàn là hàng hiệu, chúng tôi không tìm được hiệu nào bắt đầu bằng chữ S. Nhưng mà chúng ta chưa đến Lập Tâm, chắc cậu ấy còn rất nhiều đồ dùng cá nhân ở bên đó.”

Lục Nghiễm: “Mai đi Lập Tâm lấy chứng cứ. Nhưng mà anh chắc là kết quả sẽ như suy đoán bây giờ.”

Mạnh Nghiêu Viễn hỏi: “Đội trưởng Lục, sao anh chắc được vậy? Vừa nãy anh nói là “đại diện cho các loại hàng khác nhau”, hàng ở đây là chỉ thứ gì? Ma tuý sao?”

Lục Nghiễm lắc đầu.

Tiết Bồng lúc này cũng nói: “Không thể nào.”

Yên lặng mấy giây sau, Lục Nghiễm và Tiết Bồng cùng nhìn nhau.

Một người nói: “Nếu đặt giả thiết người cung cấp công việc cho Trình Lập Huy là Hoắc Ung…”

Người kia tiếp: “Vậy thì số “hàng” này hẳn có liên quan tới súng đạn.”

Lục Nghiễm lại nhìn khung trò chuyện rồi nói: “Nếu là ma túy, rất khó trao đổi được bằng cái số hiệu, vì còn dính tới vấn đề nồng độ. Hơn nữa, thường chúng sẽ không dùng điện thoại thông minh dễ bị giám sát nhất để liên lạc, điện thoại sẽ liên kết tương ứng với cá nhân, rất dễ bị lần theo dấu vết, thì thế hiện giờ nhiều tội phạm ma tuý sẽ đến quán bar, dùng tài khoản trò chơi không sử dụng tên thật để liên lạc, hoặc là dùng IP có tính nặc danh cao.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Thế nhưng nếu có liên quan tới súng đạn thì chắc chắn sẽ phải dính tới số lượng, với quy mô săn bắn chim của bọn chúng, một đêm phải tiêu tận mấy ngàn phát đạn chì, ở đây đâu có nhắc tới vấn đề số lượng.”

Tiết Bồng nói: “Có nhắc đấy, chỉ thoáng qua thôi, “những thứ khác như cũ”. “Như cũ” ở đây chắc là năm nghìn viên, cũng có thể là mười nghìn.”

Mạnh Nghiêu Viễn ngộ ra: “Ù uôi, vậy đám người này cũng gian trá gớm.”

Lục Nghiễm: “Thật ra đã thay đổi phiên bản ám hiệu rồi đấy. Vụ án súng hơi đạn chì phá được mấy năm trước, đám tội phạm kia đều dùng ám hiệu kiểu “air dog” “mái ngói”, “thức ăn cho chó”, “nội tạng” các thứ rất mập mờ để ghi trên thùng giấy, toàn gửi hàng đơn lẻ từng linh kiện, cả đường dây sản xuất không có ai phụ trách làm ra cả khẩu súng, người mua linh kiện cũng đều là người trong ngành và người nghiện trò này, chỉ cần chúng chia nhau mua đủ ba mươi mấy linh kiện là có thể tự ráp súng. Hơn nữa địa chỉ đa phần là giả, tổ chuyên án cũng phải sàng lọc ra một ngàn tin nhắn trong số một trăm mấy chục tin, đi qua hai mươi mấy tỉnh mới lần ra được băng nhóm đứng sau trốn ở một cái huyện cao bốn ngàn mét tính từ mực nước biển ở Tây Tạng.”

Mạnh Nghiêu Viễn hỏi: “Uầy, mấy cái ám hiệu này nghe khá là hay ho ở chỗ hình như không cái nào ăn nhập với cái nào.”

Lục Nghiễm: “Chính là vì thế nên mới bị cảnh sát để ý tới. “air dog” là súng hơi dạng thường nhất, “mái ngói” là nòng súng, “thức ăn cho chó” là đạn, những nguyên liệu khác đều dùng “nội tạng” để thay thế. Thoạt đầu nghe thấy sẽ khiến người ta cảm thấy không đâu vào đâu, thế nhưng liên kết với nhau thì cuộc trò chuyện sẽ trở nên rất kỳ lạ. Ví dụ như bên bán sẽ hỏi “một bộ nội tạng bao nhiêu tiền”.”

Tiết Bồng dừng tay lại: “Hình như tôi cũng có coi qua vụ án tương tự, nghe nói còn có băng nhóm phân cấp bậc, tổng cộng có bốn bậc là nguyên liệu, gia công, đại lý và người mua, những người ở cấp bậc khác nhau không quen biết nhau, hơn nữa lại còn xuyên tỉnh, vì thể để lần theo dấu vết điều tra được cũng rất khó.”

Lục Nghiễm: “Ừm, ví dụ như nòng súng đi, người phụ trách gia công chi tiết này sẽ giấu nòng súng vào trong giá phơi đồ, ngụy trang thành lắp đặt sào đồ, rất kín đáo, nếu không nhờ cảnh sát nắm được chứng cứ rồi tìm đến thì ai mà lại chú ý tới số giá phơi đồ đó chứ?”

“Đám này chơi cái gì không chơi lại đi chơi cái này? Não úng nước rồi hay gì?” Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Mớ đạn chì đó bắn trúng chim, sẽ nát thành hạt vụn trong xác chim, những động khác và côn trùng ăn vào sẽ nhiễm độc chì, số sót lại trong khu bảo tồn thiên nhiên còn sẽ gây ô nhiễm thực vật và đất. Nếu vô tình bắn trúng người thì sẽ càng có nhiều thứ bệnh do nhiễm độc chì hơn…”

Nói đến đây, cả căn phòng chìm trong im lặng.

Một lúc lâu sau, Tiết Bồng mới nhỏ giọng lên tiếng: “Con người thật sự rất ích kỷ. Những động vật khác sát sinh đều là để sinh tồn, chỉ có con người mới lấy đó làm vui.”

Mạnh Nghiêu Viễn cũng thở dài, cầm điện thoại của Trình Lập Huy rồi bảo: “Nếu số quần áo và giày này đại diện cho súng đạn, Trình Lập Huy chỉ nhắc tới hiệu quần áo nào đó, đổi kích cỡ một đôi giày nào đó là người kia đã hiểu được, vậy thì chắc chắn họ đã hợp tác rất nhiều lần rồi.”

Lục Nghiễm: “Cái chính nữa là người bán rất có thể ở thành phố Giang. Hai người xem đấy, thời gian giao là vào hôm sau, thời gian một ngày không thể gửi chuyển phát nhanh, khả năng cao là vận chuyển trong cùng thành phố, cũng an toàn hơn nữa.”

Mạnh Nghiêu Viễn bỗng cười: “Nhưng mà quay lại chủ đề chính thì hôm nay thấy cái nết của tên Hoắc Ung đó vừa nông nổi lại vừa ngu dốt, trông cũng đâu có tinh vi vậy đâu, còn biết tìm người trung gian nữa. Hơn nữa trong điện thoại của Trình Lập Huy hoàn toàn không tìm được phương thức liên lạc của Hoắc Ung, chắc là Hoắc Ung đã nói số lượng và loại mình muốn cho một người khác, người đó chuyển lời tới Trình Lập Huy, Trình Lập Huy lại là người mua súng đạn ngoài mặt.”

Tiết Bồng: “Ông nói không sai, Hoắc Ung vừa nông nổi lại vừa ngu dốt, thế nhưng mua bán chế tạo súng đạn là tội hình sự, chắc cậu ta cũng phải tự biết được. Bỏ ra ít tiền tìm người chết thay đâu phải là chuyện khó gì, huống hồ gì bên cạnh cậu ta còn có một luật sư cố vấn nhắc nhở mọi lúc mọi nơi.”

Tất nhiên là Tiết Bồng đang nói tới Hàn Cố.

Mạnh Nghiêu Viễn lại không trả lời mà chuyển chủ đề: “Ấy phải rồi, nhắc mới nhớ, bà quen Hoắc Ung à?”

“Tôi không có quen cặn bã xã hội đâu.” Tiết Bồng thờ ơ, cầm túi và điện thoại lên nói: “Ờ, tới giờ rồi. Sáng mai còn phải tới Lập Tâm, tôi về nhà trước đây.”

“Này, này!”

Tiết Bồng không thèm quan tâm Mạnh Nghiêu Viễn đang gọi mà bước ra khỏi cửa.

Lục Nghiễm thấy thế, bình thản bỏ điện thoại vào túi vật chứng rồi nói: “Cậu làm việc tiếp đi, tôi cũng đi đây.”

Chưa tới năm giây, trong phòng chỉ còn mình Mạnh Nghiêu Viễn.

Mạnh Nghiêu Viễn: “…”

Lục Nghiễm đi thẳng tới thang máy, Tiết Bồng đã bước vào trong.

Trước khi cửa thang đóng lại, hai người cùng nhấn nút mở cửa, Tiết Bồng đứng trong nhướng mày nhìn anh.

Lục Nghiễm khẽ cười, bước vào rồi nói: “Em chuồn nhanh ghê.”

“Tôi không có chuồn đâu.” Tiết Bồng tiếp: “Tôi chỉ muốn về nhà sớm, nghỉ ngơi sớm cho tinh thần thoải mái thôi, mai mới có thể tới hiện trường thu thập chứng cứ với trạng thái tốt nhất được. Nếu không nghỉ ngơi đàng hoàng thì rất khó tập trung được.”

Lục Nghiễm cười: “Ừm.”

Vài giây sau, anh lại hỏi: “Gần đây còn mơ thấy ác mộng không?”

Tiết Bồng nghĩ ngợi: “Đỡ nhiều rồi.”

Lục Nghiễm đang định trả lời thì có tin nhắn tới, thang máy cũng đã đến nơi.

Hai người vừa đi ra ngoài, Lục Nghiễm vừa xem điện thoại, đến lúc xem xong cũng khựng bước lại.

Tiết Bồng quay người hỏi: “Sao thế?”

Lục Nghiễm nói: “Chi đội Chống ma tuý gửi, họ nói đã cho chó nghiệp vụ tới sảnh tiệc tư nhân em nói để điều tra rồi, đúng là có một chiếc xe nhà màu đen nhưng mà không có gì bất thường.”

Không có gì bất thường?

Tiết Bồng cau mày nhớ lại, lẩm bẩm: “Vậy thì lạ thật, không lẽ do tôi nhạy cảm quá…”

Lục Nghiễm nói: “Chắc không phải vấn đề của em đâu, chó được huấn luyện đặc biệt rất nhạy cảm với mùi, hơn nữa Barno ngồi trước chiếc xe đó lâu thế, chắc chắn chiếc xe đó có vấn đề. Có khi hôm nay họ đi điều tra thì đã đổi xe rồi, hoặc là đã xử lý rồi, những trường hợp này đều có khả năng.”

Tiết Bồng: “Đều tại tôi cả, đáng ra phải nói từ lâu rồi.”

“Nói sớm cũng vô ích, nếu đối phương phản ứng nhanh nhạy thì em vừa đi khỏi, cô ta đã đổi xe rồi.”

Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi toà thực nghiệm, đến trước bãi đậu xe, Lục Nghiễm dừng lại nói: “Em về sớm đi, anh còn bận việc, phải về đội mở họp.”

“Ừm, vậy mai gặp.”

“Mai gặp.”

Tiết Bồng đang định về thẳng căn nhà hai tầng, ai ngờ vừa chạy ra khỏi Cục thành phố thì lại nhận được điện thoại của mẹ Trương Vân Hoa, bảo rằng Hàn Cố sắp tới nhà, hỏi Tiết Bồng có muốn về không.

Vừa nghe tới Hàn Cố đến, Tiết Bồng lập tức đổi giọng: “Anh ta đến làm gì?”

Trương Vân Hoa thở dài: “Nói là tới thăm mẹ, con khoan hẵng nổi nóng. Chị con mất mấy năm nay, khó có được người bạn nào của nó còn nhớ đến nhà mình, con cũng đừng khắt khe với thằng bé quá.”

Tiết Bồng thở dài, cố nhẫn nhịn, nén lại nổi ghét bỏ vừa dâng lên.

Thật ra Trương Vân Hoa nói cũng không phải là không có lý, đúng là Hàn Cố đã thay đổi rất nhiều, thế nhưng anh ta quả thật cũng còn nhớ tới Tiết Dịch, mấy năm đầu Tiết Bồng bận tối mắt tối mũi ở Cục thành phố, mấy ngày liên tục không liên lạc với Trương Vân Hoa, nếu Hàn Cố không nhắc cô ngày giỗ của Tiết Dịch thì chắc cô cũng đã quên luôn.

Bên cạnh đó, mỗi năm Tiết Bồng và Trương Vân Hoa đi tảo mộ cho Tiết Ích Đông và Tiết Dịch, họ đều nhìn thấy hai bó hoa trước mộ do Hàn Cố để lại.

Hàn Cố lúc nào cũng nhớ tới, dù hắn có bận đến cỡ nào.

“Vậy được, giờ con về đây, có cần con mua gì ăn không?” Tiết Bồng hỏi.

Trương Vân Hoa: “Mua mấy món gì nóng nóng đi, mẹ làm thêm mấy món là chắc đủ rồi.”

Tiết Bồng: “Vâng.”

Trên đường về, Tiết Bồng hơi kẹt xe, lúc vào cửa đã thấy Hàn Cố ở đó, lại còn đang nói chuyện với Trương Vân Hoa trong bếp.

Hàn Cố mặc quần tây sẫm và áo sơ mi nhạt màu, chân mang dép lê, tay áo xắn đến khuỷu tay, còn thắt cả dây thắt lưng.

Lúc hai người đụng mặt, Hàn Cố đang nói cười vui vẻ với Trương Vân Hoa trong bếp, ngoảnh đầu nhìn thấy Tiết Bồng đứng ở cửa, vẫn chưa kịp thu lại nụ cười, cả khuôn mặt đều hướng lên, vừa nhã nhặn vừa dịu dàng, không giống dáng vẻ nhăn nhó mọi ngày.

Tiết Bồng thì ngược lại, mặt không chút biểu cảm, hời hợt liếc qua, chỉ chào Trương Vân Hoa: “Mẹ, con về rồi, đồ ăn con mua luôn rồi, con để trên bàn trước.”

Tiết Bồng đặt đồ ăn ra ngoài, vào toilet rửa tay trước, bước ra đang định bỏ thức ăn vào đĩa thì thấy Hàn Cố đã lấy ra hai cái đĩa không đặt lên bàn.

Tiết Bồng mở túi đồ ăn, đổ đồ ăn bên trong vào đĩa.

Lúc này Hàn Cố lại nói: “Chuyện ban sáng, anh cũng có nỗi khổ và lập trường riêng, anh không thể bỏ mặc lợi ích của khách hàng.”

Tiết Bồng cụp mắt: “Luật sư Hàn chọn khách hàng như thế nào, phục vụ khách như thế nào thì không cần báo cáo với tôi. Tôi rất cảm ơn anh bao nhiêu năm nay vẫn nhớ tới chị tôi, lại còn tới thăm mẹ tôi, ngoài ra thì không cần phải qua lại gì với nhau nữa hết.”

Hàn Cố khẽ thở dài, gật đầu: “Anh hiểu.”

Cả bữa cơm trôi qua rất lặng lẽ.

Lâu lâu có nói chuyện gì đó thì cũng là Hàn Cố và Trương Vân Hoa nói với nhau, Tiết Bồng đa phần đều không nói gì, chỉ hở chút là xem tin tức trên tivi.

Ăn xong, Tiết Bồng cứ đứng dọn dẹp trong bếp.

Trương Vân Hoa gọt trái cây, ngồi với Hàn Cố, nói miết về cuộc sống dạo này, tất nhiên cũng có nhắc đến Tiết Bồng.

Đến tám giờ, Hàn Cố nhìn đồng hồ rồi mới đứng dậy chào tạm biệt.

Trương Vân Hoa bảo Tiết Bồng ra tiễn Hàn Cố, Tiết Bồng cũng nghe lời, bước ra ngay sau Hàn Cố, cùng bước ra ngoài cổng khu chung cư.

Tiết Bồng: “Anh lái xe tới à?”

Hàn Cố: “Ừm, đậu bên đường ấy.”

Cả hai lại im lặng, Tiết Bồng không nói gì thêm nữa, coi hắn như không khí.

Đến lúc đi ra khỏi cổng, Hàn Cố mới nói: “Thật ra hôm nay anh không định đến đây, nhưng mà anh biết nếu gọi cho em, chắc chắn em sẽ không nghe, chuyện này cũng không tiện nhắn tin nên mới sang đây.”

Tiết Bồng dừng lại, cô hỏi: “Luật sư Hàn muốn nói gì với tôi?”

Hàn Cố: “Sau này cố tránh những xung đột với Hoắc Ung như ở câu lạc bộ cưỡi ngựa hôm nay đi, con người cậu ta nhỏ nhen thù dai, có khi bây giờ đang vắt óc nghĩ cách báo thù đấy.”

Tiết Bồng đứng đó nhìn hắn, đột nhiên bật cười: “Tôi là nhân viên công chức, cậu ta dám làm gì tôi? Hôm nay ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, nếu cậu ta dám động tay động chân với tôi thật thì sẽ là tội làm bị thương người thi hành công vụ.”

Hàn Cố cũng dừng bước: “Đối với người dân thường thì tất nhiên là nhân viên công chức hết sức đáng kính, cảnh sát lại càng có hào quang hơn, thế nhưng đối với một số tên điên không coi luật phát kỷ cương ra gì, đến khống chế cảm xúc còn không được, sao mà hiểu được chuyện này? Cậu ta sống và làm việc trước giờ luôn rất cực đoan, điên loạn, không thể suy đoán bằng tư duy thông thường, tóm lại cẩn thận vẫn hơn.”

“Anh cũng hiểu cậu ta lắm.” Tiết Bồng nheo mắt, cô nhìn hắn dưới bóng đèn đường mờ ám vàng trước cổng khu chung cư, hỏi hắn: “Tôi lại càng thắc mắc hơn là nếu như có một ngày, chúng tôi nắm được sự thật phạm tội của Hoắc Ung, anh sẽ làm thế nào?”

Hàn Cố thở dài, chậm rãi nói: “Anh sẽ làm chuyện mà một luật sư nên làm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play