Buổi trưa, Tiết Bồng về lại căn nhà từng sống trước đây, còn ăn trưa với Trương Vân Hoa.
Sau khi ăn xong, Trương Vân Hoa nhận được điện thoại công việc, Tiết Bồng bèn về phòng mình.
Lúc nhỏ, Tiết Bồng ở chung một phòng với Tiết Dịch, tới năm Tiết Dịch mười bốn tuổi, hai người mới chia phòng riêng.
Tiết Dịch mất đã nhiều năm, phòng của cô vẫn luôn để vậy, cứ lâu lâu Trương Vân Hoa sẽ lại vào dọn dẹp.
Tiết Bồng cũng vậy, thường sẽ vào ngắm nghía.
Thật ra hai mẹ con đều biết, muốn nhớ về một người thân thì để trong lòng cũng vậy, nhưng thứ bên ngoài này đều không có sự sống, nếu cứ giữ mãi căn phòng này, có lẽ họ sẽ mãi mãi không cách nào thoát ra khỏi nhưng bi thương trong quá khứ.
Nhưng việc chính thức thay đổi chuyện này lại là vì khoảng thời gian trước, Thường Trí Bác sắp ra tù.
Tiết Bồng và Trương Vân Hoa bàn bạc với nhau, quyết định sửa lại phòng của Tiết Dịch, đưa di vật của cô tới phòng của Tiết Bồng, dành ra một căn dành cho Thường Trí Bác.
Chỉ là không ngờ, Thường Trí Bác chỉ ở vài hôm rồi lại chuyển ra.
Tiết Bồng ngồi trên giường, nhìn một vòng quanh căn phòng.
Trong căn phòng giờ đây, khắp nơi đều là di vật của Tiết Dịch, cứ như hai chị em họ vẫn đang ở cùng nhau.
Tiết Bồng ngồi tựa bên giường một lúc, ôm lấy gối thiếp đi lúc nào không hay.
Đến lúc chuông báo trong điện thoại vang lên, Tiết Bồng mới mở mắt ra, thời gian đã là ba giờ chiều.
Lần này cô ngủ ngon còn hơn cả tối qua.
Tiết Bồng ngồi dậy, vào nhà vệ sinh rửa mặt, ra ngoài chào Trương Vân Hoa rồi đi ra ngoài.
Tiết Bồng lái xe đến thẳng chung cư ký túc xá của Lục Nghiễm, vừa xuống xe, đột nhiên nhớ tới một chuyện, bèn nhắn tin hỏi Lục Nghiễm: “Anh chưa đưa chìa khoá nhà cho tôi, giờ sao vô được?”
Đến lúc Tiết Bồng lên trên tầng rồi đứng trước cửa, Lục Nghiễm vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Tiết Bồng mắc bệnh nghề nghiệp, quét mắt nhìn xung quanh cửa, không nhìn thấy chìa khoá được giấu vào đâu, chỉ đành không ôm hy vọng mấy mà gõ cửa thử, rồi lại nhắn tin hỏi Lục Nghiễm lần nữa.
Lúc này, cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.
Tiết Bồng nghe thấy tiếng động thì thoáng giật mình, đang định nói với “Lục Nghiễm” ra mở cửa: “Thì ra anh ở nhà à.” Ai ngờ lại nhìn thấy một khoảng trống không, nhìn xuống dưới thì hoà ra lại là Barno mở cửa.
Barno há miệng thè lưỡi, cứ như đang cười với Tiết Bồng.
Tiết Bồng cũng cười lại với nó, khom lưng vuốt sau gáy Barno rồi theo nó vào nhà, đóng cửa lại hỏi: “Lục Nghiễm đâu?”
Barno sủa một tiếng, đặt móng lên tay nắm cửa tủ giày.
Cửa mở ra, bên trong là dép lê trong nhà.
Tiết Bồng thay dép, vào nhà nhận ra Lục Nghiễm không có ở nhà.
Tiết Bồng ngồi lên Sofa, đợi Barno cũng nhảy lên cùng, cô vừa vuốt lông nó vừa nói: “Có vẻ mấy ngày nay Lục Nghiễm dạy em nhiều thứ nhỉ, em biết giữ nhà luôn rồi, còn biết tiếp khách nữa, nghe được mùi quen đúng không? Mai mốt người lạ mà gõ cửa thì không được mở ra đâu đấy, biết chưa?”
Barno lại sủa “gâu” một tiếng.
Chưa được ba phút, Barno đã cuốn thành tấm đệm, hết sức ngoan ngoãn nằm trên sofa, để Tiết Bồng gối đầu lên bụng nó, nằm nghiêng trên sofa xem tivi.
Tiết Bồng tìm được kênh thế giới động vật nhưng không tập trung xem mấy, Barno thì ngược lại, nó cứ nhìn chăm chăm vào màn hình tivi, dường như là say mê lắm.
Tiết Bồng nói: “Chắc là phải nói với Lục Nghiễm em thích xem tivi lắm mới được, mai mốt anh ta không có ở nhà cứ mở ti vi cho em xem, chứ không em ở nhà ngột ngạt cả ngày, buồn chết được.”
Barno ư ử một tiếng trong họng.
Xem xong hết một tập, Tiết Bồng dắt Barno xuống nhà đi dạo rất lâu, lúc về đến nhà lại lấy bữa tối cho Barno theo mảnh giấy Lục Nghiễm để lại trong phòng Barno.
Barno ăn ngon lành lại nhanh chóng, Tiết Bồng nhìn thấy mà cũng đói bụng theo.
Tiết Bồng bèn đến nhà bếp lấy một bát mì gói, nhìn thấy một mảnh giấy trên cửa tủ lạnh có viết: “Anh có mua trứng gà, thịt hộp với rau.”
Tiết Bồng cắt ít rau làm một ít salad, đập vào thêm cái trứng, cắt vài lát thịt hộp rồi ăn đơn giản, ăn xong đã là chập tối.
Lục Nghiễm cuối cùng cũng trả lời: “Anh để điện thoại rung, giờ mới thấy tin nhắn, Barno đã mở cửa cho em chưa?”
Tiết Bồng: “Mở rồi, ăn uống xong xuôi hết rồi, chừng nào anh về vậy?”
“Đang điều tra, chắc sẽ về muộn lắm, khoan nói đã.”
Thấy Lục Nghiễm đang bận, Tiết Bồng cũng không trả lời tin nhắn, rửa bát xong bèn ngồi trên sofa cùng Barno.
Người với chó tiếp tục xem thế giới động vật.
Cách một lát sau, Mạnh Nghiêu Viễn bỗng từ đâu nhảy ra từ Weibo: “Tôi với đám Hứa Trăn đang đi ăn xiên que, bà tới không?”
Tiết Bồng nhanh chóng trả lời: “Không đâu.”
Thế nhưng vừa gửi xong, cô lại nghệch người, hỏi tiếp: “Ông với đám Hứa Trăn? Còn ai nữa?”
“Lý Hiểu Mộng với bạn trai, Xuân Dương, Phương Húc, Trình Phỉ cũng đi nè!”
Cũng có nghĩa là cả nhóm Chi đội Hình sự đều đi ăn xiên que hết rồi?
Vậy Lục Nghiễm đang điều tra vụ án một mình sao?
Tra án gì? Không phải vụ xâm hại tình dục người già sao?
Tiết Bồng thất thần một lúc, tiếp đó lẩm bẩm với Barno: “Em có biết Lục Nghiễm đi đâu rồi không? Điều tra vụ án gì vậy?”
Vụ án có thể khiến Lục Nghiễm hành động một mình, muộn thế rồi vẫn chưa về… không lẽ là vụ của Vương Xuyên?
Tiết Bồng vừa nghĩ đến đây thì lại nghe thấy Barno sủa mấy tiếng, dường như nó đã nhớ ra gì đó, nhanh chóng ngậm một quyển sổ ghi chép, kéo ra từ dưới bàn trà.
Tiết Bồng cầm lấy quyển sổ, thoạt đầu không hiểu nó có ý gì, lật ra xem thì thấy bên trong có một chiếc kẹp tóc, là chiếc kẹp mà trước kia cô tới ăn lẩu để quên lại, trong quyển sổ còn có một bức thư nhưng ngoài bìa không có viết gì.
Tiết Bồng do dự giây lát rồi cũng mở phong thư ra, nhìn thấy một bức ảnh và một mảnh giấy bên trong.
Vừa cầm ra xem, cô lập tức ngơ ngẩn cả người.
Bức ảnh được chụp ở một căn phòng làm việc, chính giữa có một người đàn ông ngồi trên ghế làm việc, nghiêng đầu nhìn sang một bên, trên cổ còn có nhiều mảng sưng đỏ, trên môi và quần áo đều có dấu nôn, khuôn mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt.
Đây là lần đầu tiên Tiết Bồng nhìn thấy bức ảnh này nhưng cô đã từng gặp người trong ảnh: đây chính là Vương Xuyên.
Tấm ảnh rõ là hiện trường hôm Vương Xuyên bị giết, hôm đó Mạnh Nghiêu Viễn phụ trách thu thập chứng cứ, Tiết Bồng cũng đã giúp kiểm nghiệm vật chứng được đưa về, tất nhiên cũng đã từng xem một loạt tập ảnh chụp lại hiện trường nhưng cô chắc chắn trong số đó tuyệt đối không có tấm ảnh này.
Chẳng lẽ tấm này là do Lục Nghiễm chụp được? Dù gì anh mới là người đầu tiên đến hiện trường vụ án.
Thế nhưng suy nghĩ này đã hoàn toàn bị lật ngược khi Tiết Bồng mở mảnh giấy kèm theo ra.
Mảnh giấy được gấp chồng lại, bên trên còn có dính chút bột, bên trong chỉ có một hàng chữ viết tay: “Quán bar Nắng Gắt, bảy giờ.”
Tiết Bồng không còn lạ gì với thứ bột trên giấy, đây là bột lưu vân tay dùng để thu thập dấu vân tay, trước kia cô lại từng chỉ cho Lục Nghiễm cách lấy dấu vân tay, còn cho anh một bộ dụng cụ.
Tiết Bồng không động đậy một lúc lâu, nhanh chóng sắp xếp toàn bộ mạch suy nghĩ trong đầu.
Chắc là ai đó đã gửi phong thư này cho Lục Nghiễm, bên trong kèm theo một tấm ảnh sau khi Vương Xuyên chết cùng một địa điểm và một mốc thời gian, ý muốn rất rõ ràng, người này đang nói với Lục Nghiễm, nếu muốn tiếp tục truy tìm nguyên nhân tử vong của Vương Xuyên thì đến quán bar này gặp mặt.
Tấm ảnh này lại chắc có lẽ là được chụp trước khi Lục Nghiễm đến, vì sau khi Lục Nghiễm phát hiện ra hiện trường thì đã lập tức báo cảnh sát.
Sau khi đến, cảnh sát đã thực hiện một loạt các thao tác như thu thập chứng cứ tại hiện trường và khám nghiệm tử thi bước đầu, sau đó thi thể Vương Xuyên đã được đưa đi.
Trước khi Lục Nghiễm tới quán bar, Vương Xuyên lại mới vừa tắt thở chưa được bao lâu, hung thủ ra tay rất nhanh chóng, cũng rất dứt khoát, tiêm Ketamin cho Vương Xuyên rồi lập tức nhảy qua cửa sổ rời đi.
Cũng có nghĩa là người có cơ hội chụp tấm ảnh này, phần trăm cao chính là hung thủ.
Vậy thì tại sao hung thủ lại gửi ảnh cho Lục Nghiễm?
Rõ là hung thủ luôn biết Lục Nghiễm trước giờ vẫn đang điều tra cái chết của Vương Xuyên, còn hơn cả thế, như Lục Nghiễm đã suy đoán, hung thủ sát hại Vương Xuyên là bởi vì hắn biết Vương Xuyên định tiết lộ gì đó cho Lục Nghiễm nên mới giết người diệt khẩu?
Trường hợp tồi tệ nhất chính là hung thủ nhận thức được Lục Nghiễm còn đang điều tra vụ án này, nắm mãi không buông manh mối này, vì thế mới muốn dụ cho Lục Nghiễm tới rồi kết liễu luôn cả anh!
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng lập tức giật thót, cô lấy điện thoại ra lần nữa, gọi thẳng đến số Lục Nghiễm.
Điện thoại nhanh chóng truyền tín hiệu sang, ống nghe liên tiếp có tiếng chuông chờ.
Thế nhưng một phút sau, vẫn không có ai bắt máy, điện thoại cũng tự động tắt.
Một tiếng trước khi Tiết Bồng phát hiện ra bức thư, trong quán net ở một con hẻm gần quán bar, một đám học sinh đang chơi game client.
Đa phần trong quán bar toàn là nam sinh, chỉ có mỗi hai nữ sinh, một người đang ngậm kẹo mút trong miệng, ăn mặc hở hang, một người để mặt mộc, mặc đồng phục, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
Nữ sinh trông có vẻ ngoan ngoãn lúc này đang lạnh mặt, ngón tay nhanh chóng thao tác trên bàn phím, chỉ hai ba bước là đánh gục được đối thủ.
Màn hình máy tính hiện lên hai chữ “Chiến thắng”.
Nữ sinh bật cười, tiếp đó, một khung trò chuyện bỗng xuất hiện trong trò chơi.
Cô nữ sinh mở lên xem, nhìn thấy một câu như thế này: “Giao hàng đi, ngay bây giờ.”
Nữ sinh nhanh chóng gõ phím: “Ở đâu?”
“Quán bar Nắng Gắt.”
“Tới ngay.”
Nữ sinh tắt trò chơi, đang chuẩn bị đi, lúc này điện thoại trong túi rung lên.
Một tin nhắn Wechat được ai đó gửi tới: “Có mối, làm không?”
Nữ sinh lập tức gõ một hàng chữ hỏi: “Tuổi, cân nặng, có tật gì quái đản không?”
Người bên kia gửi tới một bức ảnh.
Người đàn ông trong ảnh có vóc dáng cao ráo, vai rộng chân dài, đang ngồi trong quán bar, tuy chỉ nhìn thấy nửa mặt nhưng có thể nhìn thấy được khuôn mặt người đàn ông rất sắc nét, sóng mũi cao, xương cung mày cao, gò má cao, hốc mắt rất sâu.
Nữ sinh nhướng mày, không ngờ lại là một anh đẹp trai.
“Má, có tật gì cũng không sao hết, đi ngay.”
Phía bên kia trả lời: “Chỉ bảo cô chuyển lời cho hắn thôi.”
Nữ sinh: “Không làm “nghiệp vụ” gì khác à?”
“Không.”
“Ồ, vậy nếu tôi tự chủ động khai quật được thì là của tôi đấy nhé?”
“Cô mà có cái bản lĩnh đó thì tôi cũng không cản.”
“Xí! Nhưng mà nói trước là tôi có chuyện gấp phải đến quán bar Nắng Gắt một chuyến, anh đẹp trai này có đợi được không vậy?”
Phía bên kia trả lời: “Không được xung đột.”
Sau đó bèn gửi tới địa điểm, thời gian và nội dung cần chuyển lời.
“Thời gian địa điểm: Quán bar Nắng Gắt, bảy giờ. Nội dung: Gặp ở công trường trấn nhỏ Đàm Xuyên”
Tiếp đó, bên kia gửi tới một khoản tiền.
Ô hay, lại còn cùng một địa điểm nữa à.
Nữ sinh cười khanh khách nhận tiền, thấy cũng sắp tới giờ bèn đi ra ngoài.
Quán bar Nắng Gắt cách đó không xa, nó chỉ cần đi bộ mấy bước là tới, lúc tới cửa vừa đúng bảy giờ kém mười.
Lúc này, khách trong quán bar đã ngồi hết một nửa số chỗ, có người tới ăn tối, có người tới ngồi trước, đợi mười mấy phút nữa chắc chắn sẽ quẫy banh chành.
Quán bar Nắng Gắt mới mở cửa không bao lâu nhưng lại rất có tiếng, dường như chỉ trong một đêm, các khách VVIP và những nhân vật của công chúng đều tới để lăng xê, quảng bá đủ mọi kiểu.
Nữ sinh bước tới cửa quán bar nhưng chưa vào mà lại đi tới trước.
Cách đó năm mươi mét là một nhà vệ sinh công cộng.
Nữ sinh bước vào thay đồng phục ra, chưa tới ba phút đã thay xong áo ba lỗ, áo khoác jean bên ngoài và một cái quần short có khoét lỗ, tiếp đó lại móc ra một bộ tóc giả từ trong túi, đội lên một cách thành thục.
Nó lại tiếp tục lấy ra phấn nền và bảng mắt, nhìn tấm kính lấm lem trong toilet mà tô tô trét trét.
Đến lúc bước ra khỏi toilet, nữ sinh đã hoàn toàn thay đổi, lớp trang điểm đậm che đi nét tươi trẻ trên mặt, cũng đã che đi tuổi tác thật sự, đến dáng đi cũng yêu kiều hơn hẳn.
Cô nữ sinh đến trước cửa quán bar, bên ngoài đã có người đang xếp hàng, khách bên trong đông như kiến, hoàn toàn không đủ chỗ ngồi.
Vệ sĩ ngoài cửa vừa cao vừa đô con, bên cạnh còn có quản lý phụ trách lấy số đón khách.
Nữ sinh đi thẳng đến trước mặt quản lý, vừa cười vừa vén tóc, để quản lý nhìn thấy bông tai của nó, chiếc bông tai có dạng hình tròn dẹp màu ánh kim, bên trên có khắc một con số “17”.
Dưới đôi bông tai đó, trên một bên cổ của nữ sinh còn có một hình xăm.
Hình xăm trông rất xinh xắn, trừu tượng, giống như một tấm bùa tô tem, chỉ to khoảng móng tay.
Quản lý nhìn thấy bông tai bèn cười rồi bắt tay với nữ sinh, đóng dấu trên mu bàn tay nó, nói với vệ sĩ: “Để khách vào.”
Vệ sĩ nhường đường, cô nữ sinh bèn nghênh ngang bước vào.
Có khách bên ngoài bắt đầu càm ràm: “Cái gì vậy, sao mà chen hàng vậy?”
Lập tức có người đứng cạnh nói: “Cái này mà anh cũng không biết à, không phải chen hàng đâu, đi bắt khách đấy.”
Nữ sinh đi vào quán bar, thong dong đi men theo một bên, không hề hấp tấp, vừa đi vừa quan sát khách ở những bàn nhỏ xung quanh.
Không thể đi không chuyến này được, dù không câu được con cá béo trong ảnh thì cũng phải tìm được của sơ cua cái đã.
Cô nữ sinh đi vòng quanh tường, để ý thấy một cái bàn nhỏ trong số đó chỉ có một người khách nam đang ngồi, không có bạn nữ bên cạnh, hơn nữa còn mặc toàn đồ hiệu, rõ là tới kiếm tình một đêm, còn không thì là tuyển gái mại dâm, hoặc là cũng tới kiếm tiền như nó.
Lúc này, một cậu trai trẻ tuổi đi đến cạnh cô nữ sinh.
Nữ sinh chỉ liếc nhìn y, không nói gì, cũng không đuổi y đi.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cậu trai trẻ trông rất tinh tế, đẹp quá mức, vừa mở miệng là lại hỏi: “Hàng đâu?”
Ánh mắt của nữ sinh vẫn đang nhìn chăm chăm vào người khách ngồi đằng trước, một tay mở khoá kéo ba lô, hở ra một lỗ nhỏ.
Cậu trai lấy ra vài tờ một trăm tệ nhét vào cái lỗ, lúc lấy tay ra thì tiền đã biến thành một gói hàng khác.
Cậu trai trẻ quay lưng lại với đám đông, mở cái gói nhỏ ra, lấy mớ nhãn dán đủ màu sặc sỡ từ bên trong ra, nhét bừa vào túi rồi lại quan sát vóc dáng của nữ sinh, nhỏ tiếng nói: “Nói nghe cái này này, tối nay anh không có mục tiêu, có muốn…”
Ai ngờ còn chưa dứt lời, ban đầu nữ sinh đang bình thản nhìn vào đám đông, bỗng nhiên lại lập tức mở to mắt, hai mắt đột nhiên sáng rực.
Trong đám đông khách tới quán, có một người đàn ông mặc áo đen, quần đen, đang ngồi một mình trước bàn nhỏ, vai rộng chân dài, góc nghiêng rất cao, vẻ mặt nghiêm túc, phong thái hoàn toàn khác một trời một vực so với đám người trong môi trường này.
Bên cạnh đã có tận mấy cô đang lăm le anh.
Nữ sinh lập tức đi tới.
Cậu trai trẻ tuổi bị bất ngờ, nén giọng gọi: “Này, Cần, Cần!”
Cô nữ sinh tên Cần nhanh chóng vòng qua mấy cái bàn nhỏ ở giữa, đến gần mục tiêu tối nay của nó.
Lúc này đã là bảy giờ rưỡi.
Nó đến trễ nửa tiếng nhưng hình như người đàn ông này rất kiên nhẫn, sống lưng thẳng tắp, chân dài để hờ dưới đất, tay cầm một ly rượu nhưng không uống, cũng không nhìn ngó xung quanh.
Cần đi tới đứng yên đằng sau người đàn ông, lúc này bỗng nhìn thấy một cô gái khác đã đi tới cạnh người đàn ông, cười khúc khích hỏi: “Anh gì ơi, đi một mình sao?”
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô gái, cơ cổ căng siết, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Tôi đang đợi người khác.”
Cần đợi cô gái kia đi rồi mới đi tới trước, ngồi phịch xuống ghế cao còn lại.
Nhìn với khoảng cách gần như thế này, Cần mới ngẩn người.
Ở khoảng cách gần, trông mặt mũi của người đàn ông rất sắc nét, chân mày anh khẽ nhíu lại, có hơi nghiêm túc, nhìn Cần với ánh mắt hơi lạnh nhạt, sâu bên trong còn ẩn giấu chút sắc bén.
Cần thốt lên: “Mẹ ơi, anh đẹp trai thế!”
Lục Nghiễm đã đợi ở quán bar Nắng Gắt được một lúc, anh chọn một vị trí có thể quan sát được bao quát nhất, ở gần lối ra vào, mỗi người khách vừa bước vào là anh đều nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng người này cũng vẫn như hai ngày trước, mãi không thấy xuất hiện.
Bức thứ đó được gửi tới thùng thư của anh vào thứ Tư.
Hiện giờ đa phần người ta đều gửi thư điện tử, email tới lui, rất ít người viết thư tay với thiệp nữa, vì thế tối hôm thứ Tư đó, Lục Nghiễm đi ngang qua hòm thư tầng một, nhìn thấy ngăn của mình có thêm một bức thư thì đã lập tức lấy ra ngay.
Một bìa thư trống không, không được niêm phong.
Mở ra xem, bên trong là một bức ảnh và một tờ giấy trắng được gấp lại.
Mà người chết trong bức ảnh ấy lại là Vương Xuyên.
Chuyện sau đó nghĩ cũng có thể biết là Lục Nghiễm đã lập tức chạy về nhà, lục tìm mấy món kiểm nghiệm đơn giản như nguồn sáng hình sự, bột lưu vân tay rồi làm theo cách Tiết Bồng từng chỉ để làm dấu vân tay xuất hiện, muốn tìm dấu vân tay trên bìa thư và bức thư rồi thu thập lấy.
Thế nhưng loay hoay một lúc lại không lấy được gì, người này không để lại bất kỳ dấu vân tay nào.
Lục Nghiễm suy xét một hồi, biết được mình đang đối mặt với hai lựa chọn, một là giao manh mối này cho đội chống ma tuý, hai là tự mình dấn thân vào.
Đưa cho đội chống ma tuý thì phải làm theo quy tắc, đồng thời cũng có nghĩa là nếu anh đến cuộc hẹn, người của đội chống ma tuý sẽ mai phục giăng lưới khắp nơi, đợi mục tiêu xuất hiện là sẽ tóm gọn.
Thế nhưng người này đã dám hẹn anh thì chắc chắn cũng đã chuẩn bị hết sức kỹ càng, rất có thể hắn sẽ không tự mình tới mà là tìm người thế mạng để dò đường.
Hắn cố ý lựa chọn nơi kín đáo như quán bar là để dễ dàng ẩn nấp, lỡ có xảy ra xung đột cũng dễ thoát thân.
Đội chống ma tuý mà bắt người ngay tại đó thì chắc chắn sẽ gây náo loạn, nếu bắt sai người thì sẽ bứt dây động rừng ngay.
Lục Nghiễm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đi dò thám một mình.
Chỉ là liên tục hai ngày nay đến quán bar Nắng Gắt, đến người đưa tin cũng không xuất hiện.
Lục Nghiễm nghĩ chắc là như dự tính, có khi tên đó đã tới rồi, đang đứng ở một góc nào đó quan sát, không xuất hiện, hoặc cũng có thể đã tìm người quan sát thay để xem xem anh có gài người mai phục xung quanh không.
Cho đến thứ Bảy, Lục Nghiễm chuẩn bị tới quán bar Nắng Gắt, trước khi đi đã dặn dò Barno, “Tiết Bồng” sẽ tới đây, ôn tập lại “quy tắc tiếp khách” đã dạy Barno trước đó, lấy kẹp tóc của Tiết Bồng từ trong hộp ra, cho Barno xác nhận được mùi của Tiết Bồng.
Sau đó Lục Nghiễm lại nghĩ thêm một trường hợp, bèn bỏ cả bức thư và kẹp tóc trong quyển sổ, để lỡ đâu có chuyện gì xảy ra đột ngột không về kịp, Tiết Bồng cũng có thể lập tức biết được đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại, quán bar đã chật kín người, trở nên khuấy động từ lâu, có không ít chàng trai cô gái dắt nhau ra giữa khiêu vũ nhảy múa.
Lục Nghiễm lại vẫn cứ ngồi yên tại đó, quan sát khách ra vào quán, lâu lâu lại nhìn vào mấy góc khá âm u trong quán bar.
Cho đến khi Cần đi tới rồi ngồi phịch xuống.
Lục Nghiễm mấp máy môi đang định nói, Cần đã lên tiếng trước: “Em biết anh đang đợi người khác, đợi em đấy chứ còn ai!”
Lục Nghiễm nhướng mày nói: “Không phải.”
“Nhưng mà em thấy là phải đấy.” Cần nghiêng đầu cười, tiếp đó gác hai tay lên bàn, nhỏ giọng nói: “Quán bar Nắng Gắt, bảy giờ.”
Y hệt như mảnh giấy có ghi?
Đây là trùng hợp, hay là…
Lục Nghiễm thoáng nheo mắt, nhanh chóng liếc sang quan sát Cần, không nói tiếng nào.
Cần đã nghiêng người, được nước lấn tới tựa vào: “Có người nhờ em chuyển lời tới anh đấy.”
Lục Nghiễm không tránh né, vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, chỉ cụp mặt, liếc nhìn Cần đang mỉm cười nhích tới gần, ngửi được cả mùi đồ trang điểm và nước hoa giá rẻ trên người nó.
Đến lúc hai người sắp dán sát nhau, Cần nhìn vào khoé môi của Lục Nghiễm, hỏi khẽ: “Nếu mà tối nay anh đưa em về nhà với anh, em sẽ nói anh nghe.”
Lục Nghiễm lướt mắt nhìn qua lớp trang điểm cộm phấn trên mặt cô ta, nhìn lướt qua khuôn mặt trông có vẻ quyến rũ nhưng lại non búng ra sữa, thầm suy đoán tuổi thật của cô ta.
Tiếp đó, ánh mắt lại trượt sang bên tai cô ta, quét qua chiếc bông tai đó rồi nhìn thấy hình xăm nhỏ ở vị trí gần động mạch phía bên cổ kia.
Cũng vào giây phút đó, đồng tử của Lục Nghiễm khẽ co lại, trong đầu như có gì đó loé lên.
Anh giật thót nhưng vẫn bình thản đưa tay ra vén tóc nó, nghiêng đầu nhìn rõ hơn hình xăm đó.
Gần như y hệt hình xăm trong trí nhớ của anh.
“Hình xăm này thú vị đấy.” Lục Nghiễm nhếch môi cười.
Phong thái nghiêm nghị khác một trời một vực với nơi này thoáng chốc tan biến mất vì nụ cười này, chỉ chớp mắt đã tăng thêm chút thờ ơ hút hồn người.
Cần bỗng chốc dính phải thính, gáy lập tức run lên, một tay gác trên vai anh, tay kia mò mẫm trong ba lô.
“Không phải hình xăm, dán đấy. Anh thích thì em dán cho một cái, em có nhiều hình lắm…”
Ngón tay Cần rất linh động, luồn vào ba lô, vạch ngăn nhỏ ra, lấy từ bên trong ra một miếng dán hình xăm, kẹp giữa ngón tay.
Cần vừa nói vừa nhúng miếng dán hình xăm vào ly rượu của anh rồi định đưa tới cổ anh.
Thế nhưng lúc miếng dán sắp đụng tới da Lục Nghiễm, cổ tay của Cần lại bị anh tóm lấy, ngón tay ấn trên mạch đập của nó, tay kia kéo lấy cổ nó, ngón cái nhanh chóng lần được tới huyệt chết, ấn nhẹ chứ không hề dùng sức.
Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ là hai người đang cuồng nhiệt âu yếm nhau.
Chỉ có mỗi Cần biết được, người đàn ông trước mắt đã trở mặt.
Cần giật thót tim, một ý nghĩ lập tức loé lên: Mẹ nó, đập trúng họng súng rồi!
Nhưng Cần đã bị khống chế, không dám vùng vẫy cũng không vùng vẫy được, chỉ có thể chớp mắt, tiếp đó lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Ma tuý loại mới à? Làm ăn mà kiếm ngay tôi, gan ghê.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT