Trên đường Lục Nghiễm ngồi xe về nhà, Tiết Bồng cũng vừa lấy xong xe đã sửa.
Vừa loay hoay một lúc đã nghe thấy điện thoại từ Cục gọi tới, biết được tin tức qua đời của Cao Thế Dương, di thể đang được chuyển từ nhà xác bệnh viện tới, chuẩn bị chiều nay sẽ bắt đầu khám nghiệm tử thi, bác sĩ pháp y thực hiện là Quý Đông Duẫn.
Tiết Bồng vừa nghe đã lập tức xin phép Phùng Mông cho tới chụp ảnh.
Phùng Mông chỉ cười: “Con mà không gọi là thầy còn thấy lạ đấy. Được rồi, chừa sẵn chỗ cho con rồi. Thầy chỉ nhắc một chuyện thôi, Cao Thế Dương chết do nhiễm độc thuỷ ngân, mọi người phải bảo hộ thật tốt đấy.”
Tiết Bồng: “Thầy yên tâm đi ạ.”
Chuyện được quyết định như thế, Tiết Bồng bèn nhắn tin cho Lục Nghiễm.
“Chiều nay khám nghiệm tử thi Cao Thế Dương, chắc anh đã biết tin rồi đúng chứ? Thầy đã duyệt cho tôi đến chụp ảnh rồi.”
Lục Nghiễm nhìn thấy tin nhắn, thoáng sững người: “Tin tức của em cũng nhạy bén ghê. Cũng được, khám nghiệm tử thi xong có phát hiện ra được gì nhớ nói sớm với anh.”
“Tất nhiên rồi, tôi không nói thì anh cũng hỏi cho bằng được thôi.”
Lục Nghiễm bật cười, đang định nói thêm gì đó để kết thúc cuộc trò chuyện nhưng nghĩ lại thì hình như có nói gì cũng dư thừa, cuối cùng chỉ gửi một cái mặt cười.
Cách một lúc sau, Tiết Bồng mới hỏi: “Anh không biết cái mặt cười này trên mạng có ý là gì đâu hả?”
Lục Nghiễm ngơ ngác lại: “Ý gì?”
“Dùng để chửi đấy.”
“…”
“Sau này anh sẽ dùng cẩn thận.”
“Ờ.”
(*) Cái mặt cười anh Nghiễm dùng là cái này đây mọi người ạ:) , nhìn cứ như đang nói mày nhìn xem tao có vui không ấy.:)))))))))))))))
Chưa được bao lâu, Lục Nghiễm đã tới nhà.
Tề Vận Chi đã biết trước là Lục Nghiễm sắp về, múc canh nấm tuyết vừa nấu xong ra ngay lập tức, lại vào bếp gọt một đĩa trái cây to.
Lục Nghiễm vừa vào đến cửa, Tề Vận Chi đã ra đón, trong lúc anh đang hay dép và rửa tay thì bà cứ gặng hỏi về tình hình dạo này, còn cả chuyện sau lần xem mắt hôm trước với Diêu Tố Vấn nữa.
Lục Nghiễm không trả lời mà hỏi lại: “Diêu Tố Vấn nói thế nào ạ?”
“Còn nói thế nào nữa, nói là thấy con cũng tốt bụng, hơi nghiêm tí, bảo là làm đồng nghiệp trước xem thế nào.”
“Ồ, vậy con với cô ấy nghĩ như nhau đấy.”
Tề Vận Chi nghe là biết Lục Nghiễm đang qua loa cho có với mình: “Ôi trời, coi bộ mày chả thích con bé đó rồi.”
Lục Nghiễm cười: “Mẹ, con nói chuyện với chú Tần cái này đã.”
“Mẹ biết rồi, chú Tần nói với mẹ rồi, ông ấy ở trong phòng làm việc đấy, con đi đi.”
“Dạ.”
Cửa phòng làm việc khép hờ, Tần Bác Thành đang rèn chữ trên bàn làm việc bên trong.
Tần Bác Thành cũng ít có thú tiêu khiển, không hút thuốc cũng không uống rượu, chỉ lâu lâu hút vài điếu đối phó trên bàn nhậu, sở thích duy nhất thường ngày là rèn chữ thư pháp, đôi lúc cũng có vẽ tranh thuỷ mặc.
Lúc Lục Nghiễm gõ cửa bước vào, Tần Bác Thành vừa xong nét cuối cùng, đang ấn con dấu lên bên trên.
Nghe thấy tiếng động, Tần Bác Thành buông bút đứng dậy cười: “Nghiễm, nào, xem chữ chú viết thế nào?”
Lục Nghiễm đóng cửa lại, đi đến bên bàn xem, trên giấy là bốn chữ “lập địa thành phật” viết với thể Hành Thảo thư.
“Đến người trong làng thư pháp nhìn thấy chữ của chú Tần cũng phải tự thẹn kém xa nữa mà, con chỉ là đứa không biết gì thôi.”
Tuy nói thế nhưng ánh mắt của Lục Nghiễm vẫn cứ nhìn chăm chăm vào nét chữ rồng bay phượng múa ấy, yên lặng một lúc, anh mới ngước mắt, nhìn vào mắt Tần Bác Thành mà nói: “Tuy con không rành nhưng bốn chữ này lại mang đến cảm giác khá là rộng mở thông suốt.”
Tần Bác Thành vỗ vai Lục Nghiễm, cùng anh ngồi sang sofa, ngồi xuống rồi lại bảo: “Con có cảm giác này chứng tỏ không uổng công chú viết mấy chữ đó.”
Lục Nghiễm hiểu ý: “Chú định tặng ai sao ạ?”
“Tặng một người bạn cũ. Ông ấy thích thư pháp của chú lắm, thích từ nào tới giờ, chú cũng nghĩ mãi, muốn tặng ông ấy một bức viết chữ nhưng mấy năm nay viết đi viết lại, mà cứ thấy nếu tặng ông ấy thì vẫn còn thiếu gì đó.”
Lục Nghiễm đột nhiên nhớ ra: “Nhắc đến chuyện này, con cũng có nhớ tới một câu.”
“Ồ, con nói đi.”
“Câu đó là “Kẻ tham lam nhận nghiệp như chó đói, người đầu độc nhận nghiệp như cọp sói.” Con chỉ biết đây là một câu trong đạo Phật, chú Tần kiến thức xa rộng, chắc có thể giải đáp giúp con.”
Tần Bác Thành tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lạ thật, sao tự dưng con lại hứng thú với Phật học thế?”
Lục Nghiễm: “Không phải con có hứng thú mà là vừa mới có một vụ án, trước khi chết, người chết từng viết nửa vế trước của câu này, con thấy rất thú vị nên tìm luôn nửa câu sau.”
“Thì ra là vậy à.” Tần Bác Thành cười: “ “Kẻ tham lam” ở đây chỉ người bủn xỉn lại còn có lòng tham không đáy. Câu này mang ý nghĩa là những người tham lam, những người đầu độc người khác đều sẽ nhận phải báo ứng. Còn “chó đói” ở đây thì chú nghĩ chắc là đang chỉ cõi ngạ quỷ, một trong sáu cõi luân hồi đấy.”
Lục Nghiễm rất nghiêm túc lắng nghe, vừa lí giải về lời giải thích của Tần Bác Thành, vừa liên hệ với vụ án của Trần Lăng và Chung Ngọc.
Phật giáo rất quan trọng thuyết pháp nhân quả luân hồi, người phương Đông cũng luôn tin rằng làm ác thì đến cuối cùng cũng sẽ phải nhận hậu quả, rõ là Trần Lăng và Chung Ngọc cũng thế, họ tin chắc rằng người làm việc ác sẽ nhận quả báo, chỉ là quả báo của Cao Thế Dương không phải tự nhiên, mà là do người làm ra.
“Người đầu độc” ở đây không khó giải thích, nếu vụ việc rò rỉ khí độc thật sự có liên quan đến Cao Thế Dương, vậy thì trong lòng Trần Lăng và Chung Ngọc, ông ấy chắc chắn là “người đầu độc”, thế nhưng “kẻ tham lam” thì sao? Cụm từ này đang ám chỉ sự kiện nào?
Lục Nghiễm đăm chiêu suy nghĩ giây lát mới choàng tỉnh, nhìn thấy Tần Bác Thành đang mỉm cười nhìn mình, vội nói: “À đúng rồi, chú Tần, con muốn tìm hiểu một chuyện, có thể phải lật lại hồ sơ tòa thị chính.”
“Vậy sao, con muốn tìm hiểu chuyện gì?” Tần Bác Thành ngạc nhiên.
Lục Nghiễm nhanh chóng thuật lại vụ việc rò rỉ khí độc ba mươi lăm năm trước, tiếp đó bèn hỏi: “Chú còn nhớ gì về chuyện này không?”
“Rò rỉ khí độc…” Tần Bác Thành nghĩ một lúc rồi nói: “Theo như chú nhớ thì nhà máy khu phía Nam không chỉ xảy ra có mỗi chuyện này, nhất là khoảng ba mươi mấy năm trước, liên tiếp xuất hiện rất nhiều sự cố, tất nhiên là đều không phải xảy ra ở cùng một nhà máy. Một khi xảy ra sự cố kiểu như thế này, chính phủ sẽ ra lệnh đóng cửa chỉnh đốn, có mở cửa lại được nữa không cũng không biết được. Thế này đi, để chú hỏi giúp con, con đợi một lát.”
Tần Bác Thành nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc ấn số gọi: “Thư ký Lý, chỗ tôi có chút chuyện, cậu mau chóng cho phòng tài liệu tìm xem…”
Tần Bác Thành dặn dò xong thì cúp máy, lại cười bảo: “Yên tâm đi, chú đã bảo thư ký Lý đi hỏi rồi, muộn nhất thì mai cũng sẽ có tin tức.”
Lục Nghiễm cũng cười: “Con tới tìm chú quả là đúng đắn, cảm ơn chú Tần.”
“Con đấy, đừng có chỉ khi có chuyện mới về nhà, mẹ con cứ nhắc con suốt, có thời gian thì nhớ về ăn cơm, nói chuyện cùng mẹ với chú.” Tần Bác Thành chắc là suốt ngày phải nghe Tề Vận Chi càm ràm, ông lại hỏi: “Phải rồi, mấy ngày nay công việc thế nào, thích nghi hơn thời gian đầu rồi phải không?”
Lục Nghiễm: “Càng lúc càng quen tay hơn, đồng nghiệp cũng hợp tác với con rất tốt, điều tra vụ án hình sự cũng có sức hấp dẫn riêng.”
Tần Bác Thành nghe thấy vậy, cuối cùng cũng yên tâm.
Ai ngờ Lục Nghiễm lại chuyển chủ đề nói: “Nhưng mà chú Tần đừng quên đấy, nếu con có biểu hiện xuất sắc ở Chi đội Hình sự thì một năm sau vẫn mong chú điều con về lại đội chống ma tuý như đã nói.”
Tần Bác Thành chững lại: “Sao thế, chuyện trước kia con vẫn còn đang điều tra à?”
“Cũng phải có kết thúc đàng hoàng chứ chú, dù Chung Lệ mất rồi thì cũng phải giải thích được, đâu thể chết không thấy xác. Con sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Anh nói xong, cả căn phòng lại trở nên im ắng.
Tần Bác Thành thở dài, nhìn ra cửa phòng trước rồi mới nhỏ giọng nói: “Nếu con thật sự không chịu buông bỏ, một năm sau chú sẽ điều con về lại nhưng đừng nhắc chuyện này trước mặt mẹ con, mất công bà ấy lại lo.”
Lục Nghiễm: “Con biết rồi ạ.”
Cùng lúc đó, Tiết Bồng cũng đã về đến Cục thành phố, trang bị đồ bảo hộ, đeo mặt nạ phòng độc rồi bước vào phòng giải phẫu.
Quý Đông Duẫn và trợ lý đã chuẩn bị xong xuôi, thấy Tiết Bồng đến đều rất bất ngờ.
Tiết Bồng đi đến đứng trước thi thể của Cao Thế Dương cùng Quý Đông Duẫn và trợ lý Thần, cúi đầu với người chết.
Tiếp đến, Quý Đông Duẫn nói: “Bắt đầu thôi.”
Tiết Bồng cầm máy chụp ảnh lên, trợ lý Thần cũng bắt đầu ghi chép.
Đầu tiên là kiểm tra bề ngoài thi thể, chỉ là lần này trước khi khám nghiệm tử thi thì đã biết Cao Thế Dương chết do nhiễm độc thuỷ ngân mãn tính rồi.
Cao Thế Dương cũng giống như những người chết vì trúng độc thuỷ ngân thường thấy khác, vì tiếp xúc với thuỷ ngân trong thời gian dài hoặc hít vào khí thể thuỷ ngân nên niêm mạc trong khoang miệng, dấu răng, yết hầu và thực quản đều xuất hiện hiện tượng bị ăn mòn không mở các mức độ khác nhau, còn hình thành cả nấm trắng do hoại tử, màng nhầy ruột kết ứ nước tụ máu, thận sưng to, da sưng tấy trắng bệch.
Cái quan trọng nhất chính là phổi, vừa mở ra, hạt thuỷ ngân đã rơi lách tách xuống bàn mổ, trên lá phổi toàn là thuỷ ngân, thuỷ ngân làm tắc nghẽn mạch máu, nghẹt thở mà chết.
Trợ lý Thần vừa ghi chép vừa nói: “Theo pháp y Quý lâu vậy rồi mà đây là lần đầu tiên tôi thấy một lá phổi tắc đầy thuỷ ngân như thế đấy.”
Tiết Bồng không đáp, vẫn đang chăm chú chụp ảnh.
Quý Đông Duẫn nói: “Nhiễm độc thuỷ ngân nghe có vẻ rất xa rời với cuộc sống nhưng thật ra lại rất gần chúng ta, chỉ hơi sơ suất bất cẩn là sẽ để lại mầm tai hại”
Quý Đông Duẫn nói với giọng đều đều, vừa lấy cơ quan nội tạng của Cao Thế Dương ra, chuẩn bị lát nữa đi kiểm tra phần cắt, vừa tiện thể thuật lại một vài trường hợp trúng độc thuỷ ngân mãn tính.
“Nếu là dung dịch thuỷ ngân thì sẽ không tan trong nước, cũng không tan trong axit dạ dày và dịch ruột non, vì thế sau khi đi vào cơ thể người cũng sẽ được bài tiết thành phân và nước tiểu, về cơ bản không có rủi ro nhiễm độc. Nhưng kiểu thuỷ ngân thể khí này thì lại rất khó nói. Một số nơi vẫn còn đang sử dụng phương thức hun khói cổ truyền có chứa thuỷ ngân để trị bệnh, nếu chỉ một hai lần, lượng hấp thụ của khí thuỷ ngân đi vào ruột và dạ dày khá ít, cũng sẽ bị loại bỏ trong cơ thể, thế nhưng Cao Thế Dương hít phải khí thuỷ ngân trong một thời gian dài, đã xâm nhập vào phổi từ lâu rồi.”
Trợ lý Thần tiếp: “Phải đấy, lúc còn đi học có nghe giáo viên nói ở nước ngoài có bệnh nhân phải phẫu thuật ở vùng bụng, cần phải cắm ống giảm áp vào đường ruột, kết quả thuỷ ngân trong ống giảm áp bể ra trong lúc đưa đến yết hầu, bệnh nhân hít vào trực tiếp, nhiều năm sau dần xuất hiện triệu chứng tổn thương phổi, hai mươi mấy năm sau mới chết vì suy hô hấp.”
Tiết Bồng vẫn không nói gì từ đầu đến cuối, chỉ yên lặng nghe họ thuật lại.
Quý Đông Duẫn lấy ra hết những thứ cần kiểm tra, bắt đầu khâu thi thể lại, lúc này mới chuyển chủ đề sang Tiết Bồng: “Hôm nay em hơi khác nhỉ.”
Tiết Bồng khựng lại, hiểu ý hỏi: “Vì em không hỏi gì sao?”
“Thường thì lúc phân tích vụ án hoặc là lúc khám nghiệm tử thi, em sẽ nói thêm vào vài câu, hôm nay sao im re vậy?”
Tiết Bồng khẽ thở dài, mấy giây sau mới nói: “Em chỉ không biết phải nói gì, thấy có gì đó rất kỳ lạ. Em nghĩ người đầu độc chắc phải có một số kiến thức y học, cũng chắc chắn đã chuẩn bị bài bản, tỉ mỉ chọn lựa cách thức giết người, cuối cùng mới chọn cách thức giết người vô hình này.”
“Từ một góc độ nào đó thì có thể nói là vậy.” Quý Đông Duẫn nói: “Dấu hiệu nhiễm độc thuỷ ngân mãn tính khá kín đáo, hơn nữa lại còn đa dạng, dù là tổn hại não, gặp vấn đề về tinh thần thì dấu hiệu bên ngoài cũng chỉ là bực dọc, âu lo, mất ngủ, kém tập trung, đôi lúc còn mất kiểm soát cảm xúc, thật ra rất nhiều người lớn tuổi đều mắc phải những triệu chứng trên. Ngón tay, môi, mí mắt còn sẽ co giật nhẹ, răng lung lay, chảy máu nướu. Dù có đi khám bệnh cũng rất dễ sơ suất, chẩn đoán nhầm, người bình thường đâu có ai nghĩ tới việc mình bị nhiễm độc thuỷ ngân đâu.”
“Nhưng mà lưới trời lồng lộng, chuyện vẫn bị phơi bày rồi. Chẳng qua là người đầu độc rất cao tay, ít nhất thì tới hiện giờ, chứng cứ chúng ta tìm được cũng chỉ có thể chứng minh người làm thuốc lá thuỷ ngân là Cao Lực Minh.”
Quý Đông Duẫn đã khâu xong, đặt kim chỉ xuống, quay đầu nhìn Tiết Bồng: “Có vẻ em đã chắc mẩm là Chung Ngọc rồi.”
Tiết Bồng cũng nhìn sang y, dù hai người đều đang đeo mặt nạ chống độc, không nhìn rõ mặt.
“Em nhớ thầy có nói trước kia kỹ thuật chưa tân tiến, lòng người khó lường, nguồn lực cảnh sát có hạn, khi còn trẻ, thầy ấy đã từng thấy rất nhiều vụ án, sau khi thông qua mọi loại phân tích và loại trừ, đủ để khẳng định nghi phạm chính là “người đó” nhưng vì không đủ chứng cứ, không thể nào phá được án, vậy mới trở thành vụ án chưa có lời giải. Vì thế khi hiện giờ kỹ thuật đã tiến bộ, việc đầu tiên mà kỹ thuật hình sự ở các nơi cần phải làm đó là sàng lọc lại lần nữa những vụ án chưa được giải quyết trước kia, những vụ án mười mấy hai mươi năm vẫn không bắt được hung thủ thật sự, đến cuối cùng vẫn phải lọt lưới.”
Thi thể của Cao Thế Dương đã được bọc kỹ, Tiết Bồng vừa nói vừa rời khỏi phòng giải phẫu cùng Quý Đông Duẫn.
Ra đến bên ngoài, Tiết Bồng tháo mặt nạ phòng độc xuống cho thoáng khí, cô lại tiếp: “Vì vậy em tin là chỉ cần là việc Chung Ngọc đã làm, với kỹ thuật hiện tại chắc chắn có thể tìm ra.”
Quý Đông Duẫn cũng tháo mặt nạ phòng độc xuống, khẽ cười: “Vậy em nghĩ là vấn đề bây giờ nằm ở đâu?”
“Có khi là chúng ta kiểm tra vẫn chưa đủ kỹ càng.”
“Đúng rồi, kỹ thuật có tối tân đến đâu cũng là thao tác do người làm, nếu bỏ sót thứ gì đó từ gốc thì dù kỹ thuật có tiến bộ đến mấy cũng vô ích.”
Có lẽ Quý Đông Duẫn cũng chỉ nói bừa thế thôi nhưng người nói vô tình người nghe lại có ý, lời nói này đối với Tiết Bồng cứ như một ngọn nến sáng giữa màn đêm tối tăm.
Tiết Bồng ngơ ngẩn nhìn Quý Đông Duẫn không động đậy.
Quý Đông Duẫn nhướng mày hỏi: “Sao thế?”
“À.” Tiết Bồng lại chớp mắt, choàng tỉnh cụp mắt, lướt nhìn mặt nạ phòng độc trên tay, trong đầu lóe lên một linh cảm, cô không nói không rằng, quay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Trợ lý Thần bước ra đã không thấy Tiết Bồng đâu.
Trợ lý Thần hỏi: “Ấy, sao Tiết Bồng đi lẹ vậy?”
Quý Đông Duẫn quay người nói: “Tôi đoán là chắc cô ấy nắm thóp được ai đó rồi.”
Tiết Bồng vội vã cởi đồ bảo hộ, chỉnh trang lại một chút rồi nhanh chóng quay về khoa kiểm nghiệm dấu vết.
Mạnh Nghiêu Viễn đang ở bên bàn thí nghiệm, kiểm tra lại mớ vật chứng mang về lần thứ hai, thấy Tiết Bồng bước vào thì bắt chuyện: “Ấy, bà lẹ quá vậy…”
Tiết Bồng đến bên bàn, đeo khẩu trang, kính bảo hộ và găng tay, tiếp đó hít sâu một hơi, lấy mặt nạ phòng đọc từ trong túi vật chứng ra, tiếp đó lấy nguồn sáng hình sự và kính lúp ra, dùng ánh sáng từ nguồn sáng bới lông tìm vết.
Mạnh Nghiêu Viễn hỏi: “Bà kiểm tra mặt nạ phòng độc rồi mà?”
Tiết Bồng không nói gì một lúc lâu, đến khi đã tìm kiếm xong từng kẽ hở mới nói: “Kiểm tra rồi mới thấy lạ, ông không thấy cái mặt nạ này sạch sẽ quá sao?”
Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Ý bà là dấu vân tay bên trên đều bị lau cả rồi, trên miếng thay thế cũng chỉ tìm thấy một lượng nhỏ ADN của một mình Cao Lực Minh.”
Tiết Bồng: “Mặt nạ phòng độc là thứ chúng ta đều dùng tới, mỗi lần làm nhiệm vụ là bên trên sẽ dính lại một ít tế bào da, trên miếng thay thế cũng sẽ đọng lại nhiều giọt bắn. Thế nhưng với cái mặt nạ của Cao Lực Minh thì chỉ tìm thấy được một lượng rất ít tế bào da sót lại trong kẽ hở, trên miếng thay thế cũng chỉ có một lượng nhỏ nước bọt. Nếu người đầu độc thật sự là anh ta, quá trình đầu độc mất ít nhất một tiếng đồng hồ, hơn nữa thuốc là là vật tiêu hao, chắc chắn đã phải làm rất nhiều lần, sao lại có thể chỉ sót lại chút dấu vết này được?”
Cũng có nghĩa là cái mặt nạ phòng độc này đã được mua mới hoàn toàn chỉ để chứng minh là Cao Lực Minh có tham gia đầu độc, hoặc là Chung Ngọc lừa Cao Lực Minh đeo vào thử một lần, thế nên mới chỉ sót lại một lượng ít dấu vết.
Mạnh Nghiêu Viễn: “Có thể Chung Ngọc đã xử lý mất mặt nạ chống độc ban đầu rồi.”
Đúng vậy, nếu đã xử lý rồi thì về cơ bản là mò kim đáy bể mất rồi, không lẽ thật sự phải đến sở rác ngoại ô, lật tìm từng túi rác một sao?
Dù tìm được rồi thì vật chứng cũng đã qua nhiều lần di dời, đã bị ô nhiễm, không thể làm chứng cứ được nữa.
Tiết Bồng im lặng hồi lâu không nói, chỉ cụp mắt nhìn chăm chăm vào mặt nạ phòng độc, dường như đang nghĩ ngợi gì đó.
Cô nhớ trước đó đã phân tích cùng với Lục Nghiễm, Chung Ngọc cứ có chút tính cách hơi giả tạo, hơn nữa còn rất tự kiêu, cô ta muốn thực hiện một tội ác hoàn hảo, còn muốn khiến vợ chồng Cao Thế Dương đau đớn không thiết sống, không chết yên được, vì thế mới chọn cách đầu độc như thế này.
Vậy thì…
Tiết Bồng đột nhiên lên tiếng: “Nghiêu Viễn, nếu ông là Chung Ngọc, ông làm nhiều việc vậy rồi, nếu mà thật sự thần không biết quỷ không hay thì ông có khó chịu lắm không?”
Mạnh Nghiêu Viễn sững người rồi nói: “Mẹ ơi, vậy thì bức bối chết tôi! Dù sao tôi cũng không làm chuyện ác được, hơi có chút thành tích là phải khoe khoang với gia đình hay bạn bè gì chứ.”
“Vậy theo ông thì trên đời này có ai mà không nói năng gì với ai hết, chỉ tự mình hưởng thụ thôi không?”
Mạnh Nghiêu Viễn nghĩ một lúc, bỗng dưng lại cười.
“Ông cười cái gì?”
“Nếu mà có người như thế thật thì cũng phải để lại ít đồ mới hưởng thụ được chứ. Lấy bà làm ví dụ đi, bà ít nói đó, thường ngày có gì cũng tự giữ lấy, trừ khi nào phân tích tình tiết án hay là manh mối bà mới nói nhiều được chút. Bà coi đi, đến người ngột ngạt như bà còn cần trao đổi với người khác, sao mà Chung Ngọc có thể nhẫn nhịn còn hơn cả bà nữa chứ? Con người là động vật quần cư, đều cần có “cộng sự” cả.”
Con người đều cần có cộng sự…
Cộng sự của Chung Ngọc chỉ có mình Trần Lăng.
Tiết Bồng bỗng chốc đóng cọc tại chỗ, đồng tử hơi co lại, trong đầu chợt lóe lên một linh cảm, đến bản thân cô cũng giật cả mình.
Lúc này, điện thoại bỗng reng lên.
Tiết Bồng mở điện thoại ra nhìn, là Lục Nghiễm gọi đến.
Cô bắt máy, nghe thấy Lục Nghiễm nói: “Anh đã tìm đường hỏi toà thị chính về thân thế của Chung Ngọc rồi. Khám nghiệm tử thi thế nào rồi.”
“Cao Thế Dương đích thị là bị nhiễm độc thuỷ ngân mãn tính. Laptop và âm thanh hình ảnh trước đó mang về đang được phòng kỹ thuật kiểm tra. Chúng tôi cũng đã bắt đầu kiểm tra lại vật chứng…”
Tiết Bồng nói đến đây thì hơi ngập ngừng.
Lục Nghiễm cũng nhận thấy: “Sao thế?”
Tiết Bồng cầm điện thoại đi sang một bên, thuật lại nội dung vừa thảo luận với Mạnh Nghiêu Viễn rồi thêm: “Cùng một chuyện như vậy, dù Chung Ngọc tự thưởng thức một mình hay là chia sẻ thành quả với người mà chị ta tin tưởng nhất thì chị ta đều sẽ phải chừa lại một số thứ mới đúng.”
“Dù có chừa lại một số thứ cũng sẽ không để ở nhà mình.” Lục Nghiễm lẩm bẩm: “Người mà cô ta tin tưởng nhất, lại còn có liên quan tới vụ án này chỉ có mình Trần Lăng.”
Tiết Bồng thở dài, nhỏ giọng hơn: “Trần Lăng đã chết rồi. Nhưng dù đã chết cũng sẽ để lại một số dấu vết ví dụ như tro cốt. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như người lo liệu “hậu sự” của Trần Lăng là Chung Ngọc đúng không?”
Bên kia đầu dây, Lục Nghiễm khựng hẳn vài giây thấy rõ, lúc lên tiếng còn hơi kinh ngạc: “Ý em là… hũ đựng tro cốt?”
“Ừm.”
Trần Lăng mất, đúng ra thì tro cốt của cô ta sẽ được trả về cho người thân, nếu không có người thân đứng ra nhận sẽ đặt trong nhà tang lễ, nghe nói có nhiều hũ tro cốt tới gần bốn mươi năm cũng không có ai nhận, vẫn được để nguyên bên trong.
Nhiều tro cốt được để trong thời gian quá lâu, đã “quá hạn”, nhà tang lễ sẽ xử lý bằng cách an táng tự nhiên hoặc an táng trên biển theo quy định.
Nhưng tình hình của Trần Lăng không giống những người khác, cô ta không phải thi thể vô danh, tuy bố mẹ đều đã mất sớm, lại không có người thân nào khác nhưng Chung Ngọc lại là bạn của cô ta, cũng là người duy nhất đến trại giam thăm Trần Lăng khi cô ta còn sống.
Với mối quan hệ của hai người bọn họ, Chung Ngọc sẽ không bỏ mặc tro cốt của Trần Lăng “không ai đến nhận”, dù tạm thời không tiện làm thủ tục thì cũng sẽ làm thủ tục ký gửi trước.
Lục Nghiễm suy nghĩ đến đây rồi nói: “Anh nói với phân cục khu phía Đông điều tra ngay, chờ tin của anh.”
Một tiếng đồng hồ từ sau đó, Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn đều tập trung kiểm tra lại vật chứng, phòng kỹ thuật âm thanh hình ảnh đã đưa tin tới rằng nhanh nhất sẽ có được kết quả trước khi tan làm.
Một lát sau, Lục Nghiễm lại gọi đến lần nữa, Tiết Bồng nhanh chóng bắt máy.
Lục Nghiễm nói: “Chung Ngọc từng đi nhận tro cốt của Trần Lăng, cũng đã nộp phí ký gửi, còn từng lấy hũ tro cốt ra cúng một lần, cúng xong lại gửi trở lại. Phân cục đã đến làm thủ tục nhận tro rồi, thủ tục xong xuôi sẽ đến nhà tang lễ thu thập chứng cứ, lúc đó chuyên viên kỹ thuật của phân cục cũng sẽ tới, bên em cứ kiểm tra vật chứng tiếp đi, không cần tới.”
“Được, tôi biết rồi.”
Tiết Bồng bỏ điện thoại xuống, ngón tay siết lấy điện thoại khẽ run, sóng lưng cũng tê rần.
Ngay vừa nãy, bỗng dưng cô lại có một linh cảm, dường như liên kết mọi thứ với “tín hiệu” của Chung Ngọc, cứ có gì đó như là đang “tận mắt” nhìn thấy Chung Ngọc mở hộp tro cốt ra, đặt thứ gì đó vào.
Vào khoảnh khắc đó, Chung Ngọc có lẽ còn nói với tro cốt của Trần Lăng rằng: “Xem này, em đã làm được rồi.”
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng nhắm mắt, hít sâu vài hơi, cũng không biết vì sao, lần này còn chưa có được kết quả, trong lòng đã hết sức chắc chắn.
Cả buổi chiều hôm đó, dường như dài đến lạ.
Tái kiểm tra chứng cứ vẫn không thể tìm được chứng cứ trực tiếp chỉ ra Chung Ngọc, tất nhiên kết quả này cũng đã nằm trong dự tính.
Tiết Bồng hơi thất vọng, lâu lâu lại nhìn đồng hồ, đợi điện thoại của Lục Nghiễm.
Thời gian càng gần chập tối, trong lòng cô lại càng thấp thỏm không yên, trong đầu có hai giọng nói, một nói với cô rằng người nào cũng có điểm yếu, huống hồ gì Chung Ngọc lại là người phụ nữ có ám ảnh quá điên cuồng mà còn vô cùng kiêu ngạo.
Một giọng nói khác thì lại nói với cô rằng lỡ đâu, lỡ đâu Chung Ngọc thật sự có thể kiềm chế được mình, vậy thì đó chính là một tội ác hoàn hảo.
Hai giọng nói đan xen, trộn lẫn trong đầu cô, tinh thần như muốn tách rời.
Cho đến giây phút điện thoại reng lên, tất cả cảm xúc trong đầu Tiết Bồng lập tức trống không, cô nhanh chóng vớ lấy điện thoại, chỉ nói một tiếng “Alô”.
Tiếp đó đã nghe Lục Nghiễm nói: “Tìm được rồi.”
Ba chữ đó rất nhẹ nhàng, rất hờ hững nhưng trong giọng nói của Lục Nghiễm lại thoáng chút mừng rỡ mỏng manh, rõ là anh đã nhẹ nhõm hơn trước.
Đến lúc này, tất cả mọi chuyện đều có được cái kết.
Tiết Bồng nhắm mắt, siết chặt điện thoại, cũng nhẹ nhàng hỏi ba chữ: “Là gì vậy?”
“Một điếu thuốc với một gói bột trắng, được bỏ trong hũ tro cốt. Ngoài ra còn có một bức ảnh cũ. Phân cục khu phía Đông đang trên đường quay về, lát nữa sẽ đưa vật chứng đến kiểm nghiệm.”
Tiết Bồng hít sâu một hơi, đến phút này, tế bào trên cả cơ thể mới được sống lại.
“Được, tôi đợi.”
Chất lỏng thuỷ ngân có thể bài tiết ra ngoài khi nó có số lượng nhỏ. Dù gì thì thuỷ ngân cũng là kim loại, dù không tan trong nước hay axit dạ dày, dịch đường ruột thì nó cũng có mật độ lớn, nếu là lượng lớn sẽ làm thủng dạ dày và sót lại thuỷ ngân.
Còn có vụ án giết người bằng cách tiêm thuỷ ngân trực tiếp vào tĩnh mạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT