Mới sáng sớm, Mạnh Nghiêu Viễn và mấy đồng nghiệp ở khoa kiểm nghiệm dấu vết đã đến ngoại ô thu thập chứng cứ.
Căn nhà mà Cao Lực Minh ẩn nấp cũng khá là sạch sẽ, chủ nhà là dân trong thôn, thường hay cho người trong thành phố đến trải nghiệm cuộc sống nhà nông thuê.
Hai năm trước, hai vợ chồng Cao Lực Minh và Chung Ngọc từng nghỉ mát ở đây một lần, lúc đó họ đang trong giai đoạn vợ chồng son, tình cảm rất khắng khít, hơn nữa cứ mỗi chập tối, Chung Ngọc đều sẽ khoác tay Cao Lực Minh đi dạo quanh thôn.
Lần này Cao Lực Minh tới, chủ nhà vẫn còn có ấn tượng với gã, cũng không hỏi thêm là sao lại đi một mình, cứ tưởng là tới nghỉ mát.
Chỉ là mấy ngày sau, chủ nhà cũng thấy Cao Lực Minh hơi là lạ, dường như trạng thái tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, cũng không nói năng gì nhiều, không du sơn ngoạn thuỷ hay trải nghiệm thú vui nhà nông, cứ chết dí ở trong nhà.
Đôi lúc ra ngoài vận động, Cao Lực Minh cũng nhìn trước ngó sau như chim sợ cành cong, vừa có chút gì động đậy là giật thót.
Có thể thấy được, tuy đã đầu độc bố mẹ nuôi nhưng tố chất tâm lý của Cao Lực Minh thật sự yếu ớt.
Dân trong thôn sống gần đó và những khác thuê nhà khác cũng nói lần nào cũng chỉ thấy Cao Lực Minh có một mình, hơn nữa lúc nào cũng đợi ráng chiều sắp chập tôi rồi mới ra ngoài đi dạo một vòng, vừa đi vừa dáo dác nhìn khắp nơi, lâu lâu còn ngó điện thoại.
Cũng lúc đó, Tiết Bồng vẫn đang nghiên cứu vật chứng trong phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm lý hoá đã cho ra kết quả kiểm nghiệm sơ bộ, chứng thực được bên trong nước giặt, viên giặt đồ lót và bã thuốc bắc còn sót trong bồn ngâm chân thu được từ nhà Lý Lan Tú đều có thành phần Paraquat.
Tiết Bồng kiểm tra lại gói ngâm chân thêm một lượt, phát hiện mỗi gói ngâm chân đều có một vết cắt nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không dễ dàng phát hiện, miệng cắt cũng không lớn, không nhét được cả đầu ngón út.
Tiết Bồng vạch gói ngâm chân ra, xem xét thành phần thuốc bắc bên trong, đa số thành phần cô đều biết, còn lại một phần nhỏ không chắc lắm nhưng cũng có thể tổng kết đại khái.
Chỉ có duy nhất một ít bột nhuyễn màu trắng là khó mà phân biệt được bằng mắt thường.
Tiết Bồng lấy một ít bột trắng, làm một cuộc kiểm chứng đơn giản, xác nhận được đây chính là hạt thể rắn của Paraquat.
Loại hạt thể rắn này không được thêm vào chất có mùi khó chịu và chất gây nôn, vì thế không giống với Paraquat dạng lỏng màu xanh hiện tại, hơn nữa sau khi tan trong nước còn không mùi không vị.
Bột trắng trong mỗi túi ngâm chân đều không có nhiều, sau khi cho vào nước sẽ được làm loãng, làm giảm thiểu nồng độ và độc tính.
Tiết Bồng cắm điện vào bồn ngâm chân của Lý Lan Tú, điều chỉnh nhiệt độ nước đang ở mức bốn mươi hai độ, thời gian ngâm chân mặc định là ba mươi phút, ngâm chân với nhiệt độ nước và thời gian như thế này chắc chắn sẽ ra mồ hôi, vậy thì những hạt Paraquat này sẽ đi vào trong cơ thể theo tuyến mồ hôi.
Nếu Lý Lan Tú dùng thứ này để ngâm chân thì sẽ không hề xuất hiện hiện tượng lở loét sưng đỏ như khi da trực tiếp tiếp xúc với dung dịch Paraquat, thậm chí trong một khoảng thời gian lại còn không xuất hiện triệu chứng rõ rệt.
Nhưng nếu sử dụng trong một thời gian dài thì sao? Độc tính đó sẽ từ từ, âm thầm xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.
Đến lúc da bắt đầu có phản ứng sưng tấy thì thông thường theo bản năng đều sẽ cho là dị ứng, sẽ mua một số thuốc bôi phục hồi da để sử dụng, trong hộp thuốc của Lý Lan Tú thì cũng có các loại thuốc bôi thông dụng như Bactroban, Erythromycin, Vaseline.
Những thứ thuốc bôi này sẽ làm dịu và phục hồi vấn đề của da, sẽ che giấu triệu chứng trúng độc những lại không cách nào ngăn được độc tính xâm nhập vào cơ thể qua da và tuyến mồ hôi.
Sau đó, Tiết Bồng bắt đầu nghiên cứu tới nước giặt, viên giặt và cách chia liều lượng trong thuốc lá thuỷ ngân.
Thật ra cách thức đơn giản nhất chính là làm theo phương pháp thông thường, tuy tốn công tốn thời gian, cách thức có hơi ngu ngốc nhưng cô đã nhanh chóng đeo mặt nạ chống độc lên, bắt đầu mô phỏng quá trình đầu độc của Cao Lực Minh.
Tiết Bồng rất chăm chú, nghiêm túc từ đầu tới cuối, chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình, tới nỗi cửa phòng đang đóng hờ được mở ra, có người bước vào mà cũng không hề hay biết.
Quý Đông Duẫn âm thầm đi đến bên bàn, đứng ngay sau cạnh Tiết Bồng, không làm phiền, chỉ đút hai tay vào túi, yên lặng quan sát.
Tiết Bồng một tay cầm viên giặt, tay kia cầm kim tiêm, rút ra một ít dung dịch từ trong chai Paraquat trước rồi ghim kim tiêm vào viên giặt mà bơm vào.
Sau khi hoàn tất hành động này, Tiết Bồng lại ấn máy đếm giờ ở cạnh bên rồi lại mở clip Cao Lực Minh đầu độc trong laptop, ghi lại thời gian của gã.
Vào lúc này, người ở sau lưng Tiết Bồng ho khẽ một tiếng.
Tiết Bồng quay đầu lại, nhìn thấy Quý Đông Duẫn đang đứng đó mỉm cười, cũng không biết y đã đứng đó bao lâu, đôi mắt cong cong như đang thưởng thức một chuyện thú vị.
Quý Đông Duẫn: “Coi cái tướng em kìa, ai không biết còn tưởng em đang chế vũ khí sinh học gì đấy.”
Tiết Bồng tháo mặt nạ phòng độc xuống, đổi thành khẩu trang rồi giải thích: “Em đang tái hiện quá trình Cao Lực Minh đầu độc.”
“Anh thấy rồi, nhưng mà tại sao còn cần tính giờ?”
“Vì em muốn biết, trong clip đó rốt cuộc là Cao Lực Minh mới bắt đầu đầu độc hay là đã đầu độc nhiều lần lắm rồi. Nếu tay non thì sẽ không thông thạo mấy, thời gian sẽ lâu hơn một chút.”
“Em còn nghĩ tới điều này cơ à.” Quý Đông Duẫn nhướng mày: “Vậy đã có kết luận chưa?”
“Chắc anh ta là tay non, thậm chí là mới lần đầu, bởi vì thời gian tương đương như em, em còn nhanh hơn anh ta một tí.”
Tiết Bồng ấn tình giờ lại lần nữa, lại lấy kim tiêm và viên giặt ra, vừa nói vừa làm cho Quý Đông Duẫn xem: “Thật ra cách đầu độc này không dễ dàng chút nào, nếu đâm trúng phần căng bóng lồi lên của viên giặt thì sẽ để lại dấu kim tiêm thấy rõ, hơn nữa nước giặt bên trong lại còn sẽ tiết ra ngoài, vì thế phải đâm kim tiêm từ chỗ khá sát bên mép, giống như thế này này…”
Nói xong, Tiết Bồng lại ấn ngừng đếm giờ, ra hiệu cho Quý Đông Duẫn xem thời gian hiển thị bên trên.
“Anh xem đấy, từ lúc em cầm viên giặt, tiêm vào, cho đến lúc bỏ xuống, tổng cộng mất hết mười lăm giây. Nếu như bất cẩn dùng sức quá mạnh, viên giặt bị tiêm vào sẽ sót lại sơ hở, phải làm lại từ đầu. Em đã xem xét mớ viên giặt trong nhà Lý Lan Tú, hoàn toàn không nhìn ra được có người động tay động chân vào. Hơn nữa trong nhà bà ấy có ba hộp có độc, tổng cộng ba mươi sáu viên, tính như thế thì ít nhất cũng phải cần chín đến mười phút, đó là còn chưa tính thời gian có thể vô ý làm bể mất vài viên.”
Nghe đến đây, nụ cười của Quý Đông Duẫn dần biến mất, y đeo khẩu trang lên, làm thử lại một lần theo cách Tiết Bồng nói, quả đúng là không đơn giản.
Quý Đông Duẫn đặt kim tiêm xuống nói: “Trong quá trình này còn cần phải tập trung chú ý cao độ, phải chắc tay, phải tỉ mỉ.”
“Đây còn chỉ mới là bước đầu, em cũng đã thử cuốn thuốc lá thuỷ ngân, còn trộn chung Paraquat và nước giặt, toàn bộ quá trình này cần ít nhất một tiếng đồng hồ. Vì độc tính sẽ bốc hơi nên phải luôn để cho cửa mở, giữa khoảng thời gian đó cũng không thể rời đi làm bất cứ việc gì, từng chi tiết đều phải cẩn trọng, còn phải coi chừng dính lên quần áo.”
Nói đến đây, Tiết Bồng vô thức cau mày, cô không thể nào tin được Cao Lực Minh lại là người kiên nhẫn và tỉ mỉ đến vậy.
Quý Đông Duẫn nói: “Hoặc còn có thể có một người nữa cùng giúp Cao Lực Minh thực hiện.”
“Em cũng nghĩ như vậy, nhưng tiếc là không có chứng cứ chứng minh. Dấu vết bên trên chai Paraquat, kim tiêm, còn có cả đồ chứa thuỷ ngân đều đã bị lau sạch.”
“Vậy thì người này rất là thông minh đấy.”
Tiết Bồng không nói không rằng, chỉ bỏ đồ trong tay xuống rồi bỗng chuyển chủ đề: “Nghe nói vụ án ở thành phố Lịch lần này rất hóc búa.”
Quý Đông Duẫn thoáng ngẩn người rồi lại thở dài: “Cậu Thần lại nói lung tung khắp nơi rồi à?”
“Không phải đâu.” Tiết Bồng lắc đầu: “Tin tức đến từ bên phía thành phố Lịch đấy, nội bộ đều nhận được chút thông tin cơ bản, hơn nữa người gặp nạn còn là người nổi tiếng, mọi người không ít thì nhiều đều sẽ có chút tâm lý hiếu kỳ.”
“Tâm lý hiếu kỳ á? Em cũng có lúc hóng hớt à.”
“Em chỉ đơn giản là tò mò về quá trình khám nghiệm tử thi thôi. Cục Cảnh sát thành phố Lịch cất công gọi anh tới, có thể thấy được vụ án này không chỉ hóc búa mà còn cực kỳ khó giải đáp. Cô người mẫu đó gặp chuyện trong chính nhà riêng của mình, nghe nói khu chung cư được bảo vệ canh giữ rất nghiêm ngặt, khả năng cao là người quen gây án, vậy thì điều tra theo các mối quan hệ xã hội của nạn nhân là được rồi. Em không hiểu vụ án như thế vì sao phải cất công gọi anh sang, nghĩ kỹ lại thì chắc là trên thi thể có xuất hiện một số thức vượt quá ranh giới, khiến người ta không thể giải đáp.”
“Đúng là ghê gớm thật.” Quý Đông Duẫn bất lực lắc đầu: “Không hổ là học trò trưởng khoa Phùng, chỉ cần một chút manh nha mà suy ra được nhiều như thế. Nhưng mà em biết đó, anh có nghĩa vụ phải bảo mật, không nói nhiều được.”
Tiết Bồng có chút đắc ý: “Em biết, em cũng chỉ muốn xem phản ứng của anh để kiểm tra thử suy đoán của mình có đúng không thôi ấy mà.”
Quý Bồng “Ồ” một tiếng, lại đút hai tay vào túi: “Anh không có phản ứng gì đâu đấy nhá.”
Gượm lại một giây, hai người cùng bật cười thành tiếng.
Vào lúc này, ngoài cửa có giọng nói: “E hèm!”
Hai người trong phòng quay đầu sang cùng lúc, người vào cửa lúc này là Mạnh Nghiêu Viễn, sau lưng gã chính là Lục Nghiễm.
Mạnh Nghiêu Viễn vừa vào đã lạ lùng quái gở: “Tôi ở ngoài đường gió quật nắng táp, mấy người thì hay rồi, cười cười nói nói ở trong này.”
Tiết Bồng liếc mắt nhìn gã, lười để ý, lại quay sang nhìn Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm cũng vừa lúc nhìn sang bên này, chị một thoáng rồi lại âm thầm tránh đi, sau đó hỏi Quý Đông Duẫn: “Nghe hai người nói chuyện hình như là đang nói đến vụ bên thành phố Lịch hả?”
Quý Đông Duẫn chỉ cười không đáp.
Tiết Bồng hỏi: “Lần này các anh điều tra được gì rồi?”
Lục Nghiễm mấp máy môi vừa định nói, Quý Đông Duẫn đã nói trước: “Vụ án này không liên quan tới tôi, tôi đi làm trước đây, mọi người nói chuyện đi.”
Đến khi Quý Đông Duẫn biến mất sau cánh cửa, Mạnh Nghiêu Viễn mới tới đóng cửa lại rồi vòng vào nói: “Này, pháp y Quý giận rồi hả, hình như không được vui, tôi giỡn chơi có một câu thôi mà?”
Tiết Bồng và Lục Nghiễm đều không để ý đến y, chỉ nhìn nhau im lặng một lát rồi lên tiếng cùng lúc.
“Em/Anh…”
Cả hai lại khựng lại, Lục Nghiễm nói: “Em nói trước đi.”
Tiết Bồng: “Ồ, tôi muốn nói với anh là tôi có phát hiện mới.”
“Trùng hợp đấy, bọn anh cũng có.” Lục Nghiễm cười nhàn nhạt, ánh mắt quét qua vật chứng trên bàn: “Nói cái của em trước đi.”
Tiết Bồng nhanh chóng thuật lại chuỗi logic vừa phát hiện được ban nãy cho Lục Nghiễm biết.
Mạnh Nghiêu Viễn ban đầu đang đứng cách đó mấy bước, nghe một lúc cũng đi tới, cái nét tấu hài trên mặt cũng dần biến mất.
Lục Nghiễm lại càng nghiêm nghị hơn, anh cúi đầu đăm chiêu suy nghĩ, đến lúc Tiết Bồng nói hết xong xuôi bèn cầm lên một viên giặt đã bị động tới, vừa cẩn thận tìm lỗ kim vừa bóp nhẹ.
Tiết Bồng: “Thật ra có làm ẩu hơn chút thì cũng chưa chắc Lý Lan Tú đã phát hiện ra, dù gì bà ấy cũng lớn tuổi rồi, mắt cũng bị lão, vả lại lúc giặt đồ đều chỉ tiện tay cầm đại một viên cho vào máy giặt, ai mà đi cầm trên tay tìm lỗ kim trước đâu?”
Lục Nghiễm đặt viên giặt xuống, nheo mắt, trong đầu lại xuất hiện hành động và lời nói của Chung Ngọc lần nữa.
“Khoan nói người đầu độc là Cao Lực Minh hay Chung Ngọc, nói về quá trình đầu độc đã, tính cách người này chắc chắn là có hơi bướng bỉnh, còn có chút đeo đuổi sự hoàn hảo, hành động hơi xét nét, có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, một khi đã quyết định mục tiêu thì sẽ không buông bỏ, trình tự có rắc rối đến mấy cũng phải dốc hết sức làm tốt nhất có thể.”
Tiếp đến, Tiết Bồng lại mở clip của Cao Lực Minh.
Khi clip chạy đến đoạn giữa, Tiết Bồng nhấn nút tạm ngừng, chỉ tay vào màn hình: “Nhìn thấy chưa, Cao Lực Minh đã đeo khẩu trang rồi nhưng khi dung dịch Paraquat và viên giặt bám lên tay, anh ta vẫn vô thức lau lên người. Thường thì người hành động như thế này đều không quá chú trọng tiểu tiết. Nhìn thế nào thì cũng không thấy Cao Lực Minh giống với người có khả năng một mình hoàn tất cả quá trình đầu độc, còn có thể làm “hoàn hảo” tới vậy.”
Mạnh Nghiêu Viễn đột nhiên hỏi: “Ý bà là Chung Ngọc vẫn luôn giúp anh ta, hơn nữa còn hoàn thành phần lớn công việc sao?”
“Có khả năng đó.”
“Nhưng mà bây giờ chỉ chứng minh được Cao Lực Minh hấp tấp cẩu thả, đâu chứng minh được có người giúp anh ta. Có khi chỉ có mình Cao Lực Minh hoàn tất thì sao?”
Tiết Bồng mím môi im lặng vài giây, trông như muốn nói nhưng lại thôi.
Lục Nghiễm thấy thế bèn nói: “Em muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Tiết Bồng thở dài nói: “Thật ra theo phân tích hành vi và hoạt động tâm lý, tôi cho rằng tính cách của Cao Lực Minh không thể nào hoàn tất cả quá trình đầu độc, huống hồ gì lại còn làm được tỉ mỉ như thế. Nhưng mà phân tích tâm lý cũng không thể coi là bằng chứng.”
Lục Nghiễm: “Em nói ra xem đã, dù không làm bằng chứng được thì cũng có thể giúp phân tích mổ xe động cơ hành động của nghi phạm.”
Tiết Bồng cụp mắt, một tay cầm viên giặt lên, tay kia cầm ống kim tiêm, vừa tìm một điểm đâm vào sao cho “hoàn hảo” nhất vừa nói: “Con người ta có tình cảm có suy nghĩ, trong quá trình đầu độc một tiếng đồng hồ như thế này, dù tôi có làm việc chú tâm đến cách mấy thì đầu óc đều không thể nào trống rỗng không có gì hết được.”
Lục Nghiễm: “Trong quá trình này, Cao Lực Minh nhất định sẽ suy nghĩ, cũng nảy sinh rất nhiều ý nghĩ.”
Tiết Bồng bỏ viên giặt và ống kim xuống bảo: “Tuy tôi biết là tôi đang làm thí nghiệm, sẽ không có ai sử dụng những viên giặt này, thế nhưng cứ hễ nghĩ đến nguyên nhân tử vong của Cao Thế Dương và Lý Lan Tú, trong đầu tôi sẽ xuất hiện tấm ảnh cả gia đình kia. Tôi chỉ là người ngoài mà còn không tránh được ngậm ngùi, vậy còn Cao Lực Minh thì sao…”
Lục Nghiễm: “Cao Lực Minh biết rất rõ là mình đang đầu độc bố mẹ nuôi của mình, cũng biết sau khi hoàn tất mọi chuyện sẽ có được kết quả như thế nào. Vậy thì trong quá trình đó, anh ta chắc chắn sẽ nghĩ tới những lúc ở bên bố mẹ nuôi, cũng sẽ thấy áy náy, hoài nghĩ, do dự, thậm chí là hối hận.”
“Đúng, tôi nghĩ như thế đấy.”
“Nếu nói như vậy thì cũng khá có lý…” Mạnh Nghiêu Viên tiếp: “Giống như lúc con người ta nảy ra ý định tự sát, sẽ xuất hiện một chu kỳ mười ba giây. Chỉ cần qua mười ba giây này, suy nghĩ tự sát sẽ biến mất. Tuy con số này không tuyệt đối nhưng lý thuyết này vẫn có thể áp dụng đối với người đầu độc. Nếu Cao Lực Minh bỏ ra một tiếng đồng hồ mà cũng không có suy nghĩ bỏ cuộc, điều này chứng tỏ anh ta đã suy nghĩ cực kỳ kỹ càng rồi, hơn nữa còn rất kiên quyết muốn cho họ vào chỗ chết.”
Lục Nghiễm im lặng một lúc lâu, chỉ tựa bên bàn thí nghiệm đăm chiêu suy nghĩ.
Đến khi Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn cùng nhìn sang anh, anh mới ngước mắt lên nói: “Người đầu độc không chỉ muốn họ đi đến chỗ chết, người này muốn thực hiện một tội ác “hoàn hảo”, còn muốn nạn nhân chết trong đau đớn tận cùng.
Lục Nghiễm ngừng một lát rồi tiếp: “Như ban nãy đã nói, dù là tự uống thuốc đầu hay là đầu độc người khác thì chu kỳ nảy sinh ý nghĩ thật ra rất ngắn. Vì thế đa phần các vụ án đầu độc đều là do bị kích động tạm thời, hoàn toàn không suy nghĩ kỹ càng nên hậu quả, cũng không cẩn thận cân nhắc đến việc làm loãng thuốc độc hay sao đó. Phản ứng của nạn nhân sau khi bị đầu độc thì lại rất kịch liệt, dễ bị phát hiện.”
Tiết Bồng: “Nhưng quá trình đầu độc trong vụ án này đều được tính toán cân nhắc chu toàn từng bước. Với tính cách của Cao Lực Minh, rất có thể đã bỏ cuộc ngay từ giai đoạn đầu tiên, hoặc là sẽ hết sức cẩu thả để nguyên “độc mạnh”.”
Cô vừa nói xong, cả ba lại im lặng.
Họ đều biết, dù có phân tích có lý có tình đến mấy, dù tất cả mọi người đều biết kẻ đầu độc không chỉ có mình Cao Lực Minh, thậm chí cả kế hoạch đầu độc đều là Chung Ngọc tạo ra, cô ta còn xúi giục, thao túng Cao Lực Minh, “giúp” Cao Lực Minh thực hiện một quá trình phạm tội “hoàn hảo”.
Thế nhưng cho đến hiện tại vẫn đang thiếu chứng cứ có hiệu lực để chứng minh chuyện này.
Một lúc sau, Lục Nghiễm lên tiếng phá tan sự im lặng: “Dù thế nào thì vẫn đã có chút đột phá. Cho đến hôm qua, chúng ta chỉ nghi ngờ Chung Ngọc có tham gia, thậm chí là xúi giục Cao Lực Minh đầu độc. Những thí nghiệm hôm nay đã lại biến phần trăm của những khả năng này trở nên cao hơn.”
Tiết Bồng cười: “Đúng đấy. Tiếp đến tôi sẽ tiếp tục kiểm tra vật chứng theo mục tiêu này, không chừng lại tìm được cái sơ hở đó thì sao?”
“Sơ? Sơ cái gì?” Mạnh Nghiêu Viễn hỏi.
Lục Nghiễm lại không lên tiếng, chỉ nhìn Tiết Bồng, cong môi cười.
Mạnh Nghiêu Viễn thấy thế, đảo mắt chán nản, miệng còn lải nhải: “Trời ạ, chịu hết nổi, chịu hết nổi rồi”, vội vã quay người, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nhường chỗ này cho hai bác đấy, tôi đi chỗ khác!”
Mạnh Nghiêu Viễn đi rồi, Tiết Bồng bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc: “Hôm nay bận sấp mặt rồi, còn hai hộp chứng cứ phải kiểm tra nữa, nếu tìm được dấu vết còn phải đưa đến phòng thí nghiệm lý hoá làm giám định. Nhưng mà kết quả báo cáo cuối cùng thì chắc anh còn phải đợi cái đã.”
“Vất vả rồi.” Lục Nghiễm nói.
Tiết Bồng nhìn anh hỏi: “À mà, khi nãy lúc về anh có nói bên anh cũng có phát hiện mới mà, là gì vậy?”
Lục Nghiễm nhanh chóng kể lại chuyến thu hoạch lần này.
Lúc Mạnh Nghiêu Viễn thu thập chứng cứ trong căn nhà Cao Lực Minh thuê, Lục Nghiễm cũng đã đi một vòng trong thôn, hơn nữa dọc đường còn hỏi thăm không ít người dân trong thôn và du khách từng gặp Cao Lực Minh.
Nghe chủ nhà, khách thuê gần đó và người dân thuật lại rằng lúc nào sau khi ra khỏi nhà, Cao Lực Minh cũng đều rẽ trái, dạo nửa thôn rồi đi về men theo đường cũ.
Lục Nghiễm bèn đi theo con đường của Cao Lực Minh xem thử, nhận ra mỗi ngày Cao Lực Minh đều đến một đài quan sát, sau khi bước lên có thể ngắm được cảnh ruộng vườn của cả thôn, hơn nữa chập tối nào gã cũng sẽ lên đó nửa tiếng đồng hồ.
Lục Nghiễm: “Anh có lên đó xem thử, phong cảnh rất đẹp nhưng cũng không đến nỗi ngày nào cũng phải lên nửa tiếng đồng hồ. Tất nhiên là nếu anh ta lên hóng gió hoặc là đợi ai đó thì lại là chuyện khác.”
Tiết Bồng: “Ý anh là anh ta lên đó đợi Chung Ngọc?”
“Hai năm trước, Chung Ngọc và Cao Lực Minh đã đến đó nghỉ mát, cũng từng đến đài quan sát. Lần này Cao Lực Minh đến một mình, nghe người dân trong thôn nói lần nào lên đó anh ta cũng đều nhìn về hướng Đông. Hướng Đông là đường lớn, xe cộ muốn vào trong thôn nhất định phải đi qua đó.”
“Vì thế, Cao Lực Minh có thể là đang đợi người tới đón mình? Cũng chính vì anh ta cứ đứng trên đài quan sát nên mới lập tức phát hiện ra xe cảnh sát sao?”
“Sau khi Cao Lực Minh nấp ở đây, Chung Ngọc dùng số điện thoại của mình gọi điện cho anh ta, anh ta luôn tắt máy hoặc là không bắt máy, đó là vì họ đã giao kèo trước, Chung Ngọc sẽ gọi cho anh ta bằng số điện thoại công cộng. Anh nghĩ trong cuộc gọi cuối cùng, nhất định họ đã cho nhau biết tin, Chung Ngọc nói tiến triển ở đằng này cho anh ta biết, còn hẹn trước thời gian với anh ta, đợi sau khi giải quyết xong mọi chuyện sẽ tới tìm anh ta.”
Nhưng sau khi thi thể của Lý Lan Tú bị phát hiện, còn chưa tới hai ngày thì Chung Ngọc đã bị đưa đến Cục Cảnh sát hỏi chuyện, không thể nào lại tới buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Cao Lực Minh được, càng không thể nào đến ngoại ô vào chập tối.
Đa phần thời gian, điện thoại của Cao Lực Minh đều khoá máy, lúc anh ta bắt xe đến ngoại ô, giữa đường còn đổi hai lần xe biển số giả, không có ghi chép đặt xe trên mạng.
Phân cục khu phía Đông cũng chỉ tìm được lộ trình của chuyến xe đầu tiên đặt trên mạng, nắm được đại khái tuyến được chạy thoát của Cao Lực Minh, nếu Chung Ngọc không cung cấp vị trí ẩn nấp thì e là Cao Lực Minh còn sẽ ở yên trong thôn được thêm vài ngày nữa.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mỗi lần Cao Lực Minh tạm thời mở máy đều sẽ nhìn thấy điện thoại xuất hiện một dãy số lạ, tất nhiên cũng có số di động của Chung Ngọc nhưng họ đã hẹn trước, ngoại trừ số ở buồng điện thoại công cộng thì không được nghe bất cứ cuộc điện thoại nào khác.
Thế nhưng cuộc gọi mỗi lúc một nhiều, trong lòng Cao Lực Minh rất thấp thỏm, hơn nữa đi trốn một mình vốn đã dễ suy nghĩ lung tung sẵn rồi.
Đến khi Cao Lực Minh nhìn thấy tin tức tìm kiếm hàng đầu, nhìn thấy những bình luận trên mạng đánh giá về tin tức gã đầu độc mẹ nuôi, trong lòng càng thêm hoảng loạn, chắc chắn cũng sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Thậm chí gã còn từng nghĩ tới nếu như không nghĩ ra cách nào khác thì tiếp đến sẽ nhìn thấy hình truy nã của mình trên một kênh truyền thông nào đó mất.
Vào lúc này, điều Cao Lực Minh cần nhất chính là sự xuất hiện của người gã tin tưởng nhất, vỗ về cảm xúc của gã, nói gã biết nên làm thế nào.
Trong lúc men theo con đường đi lại mỗi ngày của Cao Lực Minh, Lục Nghiễm đã thử đổi vị trí để suy nghĩ, tái hiện lại những hoạt động tâm lý như thế này của Cao Lực Minh.
Nói đến đây, Lục Nghiễm lại chuyển chủ đề nói: “Thật ra điều ngu ngốc nhất Cao Lực Minh là chính là tin tưởng lời Chung Ngọc, ngoan ngoãn đi lánh nạn. Chỉ cần anh ta chịu khó suy nghĩ một tí, đánh đòn phủ đầu trước thì cũng không tới nước như bây giờ…”
Tiết Bồng đột nhiên cười nói: “Nghe anh hình dung, thấy họ như một cặp Alpha với Beta vậy.”
Đúng là một câu nói làm người ta choàng tỉnh.
Ánh mắt Lục Nghiễm loé lên, tất cả những phân tích và manh mối dường như đều được xâu chuỗi lại vào thời khắc này, cũng đều giải thích được hợp lý.
“Em nói không sai, đúng là nữ Alpha và nam Beta.”
Alpha và Beta là hai kiểu tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, Chung Ngọc chính là kiểu Alpha kia, là “nhân vật lãnh đạo” điển hình, nghe nói Steve Jobs cũng là người mang tính cách
Alpha.
Cao Lực Minh thì lại là Beta, là kiểu nhân vật “nhỏ bé đáng thương” không có chính kiến mà hay ỷ lại.
Không chỉ có vậy, Chung Ngọc còn có chút tính cách thích diễn xuất, lại đeo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, dù cô ta luôn cố gắng che đậy điều này nhưng cứ vô tình sơ suất để lộ một vài thói quen theo bản năng, ví dụ như cô ta hết sức quan tâm đến vẻ ngoài và lớp trang điểm của mình, vì thế dù là ngay trước cửa ICU thì cô ta cũng nhân cơ hội dặm lại phấn để tiếp nối đến thời khắc lên sàn và tự biên tự diễn sau đó.
Tiết Bồng: “Nếu Cao Lực Minh thật sự là nam Beta, vậy anh ta sẽ không động não đâu, càng không đánh đòn phủ đầu trước với Chung Ngọc. Chung Ngọc chính là “cái não” của anh ta, anh ta chỉ là một con rối thực hiện mệnh lệnh, không có khả năng lên kế hoạch độc lập, tính tình lại hấp tấp, còn không cưỡng lại nổi sức hấp dẫn của vật chất, rất dễ bị người ta đặt đâu ngồi đó.”
Con rối thực hiện mệnh lệnh, không có khả năng lên kế hoạch độc lập?
Lục Nghiễm suy xét kỹ càng một lúc rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tề Thăng, vừa bắt máy đã nói: “Tề Thăng, tiếp tục điều tra từ nguồn gốc thuốc độc. Tuy người mua thuốc độc là Cao Lực Minh nhưng làm sao anh ta biết được là ai bán? Tuy Cao Lực Minh đã nợ nần chồng chất, còn thường xuyên vung tay quá trán, vậy anh ta đã dùng số tiền này để mua những thứ gì, cũng phải biết được là đi vào đâu chứ. Còn nữa, Cao Lực Minh mượn nợ theo đường nào, là bạn bè giới thiệu hay là tự tìm đến?”
Tề Thăng vội vàng đồng ý, báo cáo thêm một vài tiến triển ở thời điểm hiện tại, tuy đã có chứng cứ xác đáng chứng minh Cao Lực Minh đã đầu độc bố mẹ nuôi nhưng lại gặp nút thắt ở phía Chung Ngọc.
Lục Nghiễm: “Nếu quá trình điều tra gặp phải nút thắt vậy thì hãy xoay ngược lại mốc thời gian. Phải tìm ra rõ ngọn ngành, vụ án này rất có thể có liên quan đến việc rò rỉ khí độc ba mươi lăm năm trước, vậy thì hãy tìm ra nguyên nhân từ gốc, điều tra mối thù hận giữa Chung Ngọc và nhà họ Cao. Còn nữa, ba mươi mấy năm nay Chung Ngọc làm gì, có một khoảng thời gian cô ta không ở thành phố Giang, hai mươi mấy tuổi mới về lại, cô ta liên lạc được với nhà họ Cao bằng cách nào? Nếu thật sự đã tính toán bằng mọi cách thì trong đó chắc chắn có người biết được chuyện, tôi không tin là cô ta làm được đến mức thần không biết quỷ không hay.”
Tề Thăng: “Vâng, tôi hiểu. Chúng tôi đã bắt tay vào điều tra rồi nhưng đó dù gì cũng là chuyện từ ba mươi lăm năm trước, chúng tôi vẫn cần ít thời gian.”
“Vất vả cho mọi người quá. Tôi biết chuyện này không thể quá gấp gáp, phải lục lọi quá khứ xa xôi đến thế, có thể sẽ mất mấy ngày, cũng có thể là mấy tháng, mọi người nhớ chú ý nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn đội phó Lục, anh cứ yên tâm.”
Cuộc gọi kết thúc, Lục Nghiễm bỏ điện thoại xuống, quay đầu nhìn, thấy Tiết Bồng cứ cau mày mãi, đứng yên trước bàn thí nghiệm thừ người.
“Sao thế?”
Tiết Bồng choàng tỉnh: “À không có gì, mới nãy nghe anh nói chuyện điện thoại hình như tôi đã tìm được chút linh cảm. Có khi tôi có thể giải đáp những điều ban nãy anh vừa nói với Tề Thăng cũng không chừng.”
Lục Nghiễm thoáng kinh ngạc: “Ý em là quá khứ của Chung Ngọc sao?”
“Cái đó thì sao mà được, tôi có quen chị ta đâu. Hơn nữa bây giờ tôi cũng không chắc, chỉ hơi có linh cảm thôi, không giúp được gì thì anh đừng có trách tôi đấy.”
“Sao mà trách em chứ.” Lục Nghiễm cười nhưng ánh mắt lại không hề thả lỏng, nhìn chăm chăm vào cô, dường như đang muốn biết câu trả lời ngay lập tức.
Tiết Bồng nói: “Tan làm xong về nhà với tôi một chuyến.”
Lục Nghiễm nghệch người: “Về nhà với em á? Làm cái gì?”
Tiết Bồng nhìn thẳng vào đôi mắt đang thoáng ngạc nhiên của anh, cười hơi gian xảo: “Về nhà chơi trò tìm báu vật với tôi. Anh tưởng là làm cái gì?”
Giải thích kiến thức trong chương:
Nguyên tắc mười ba giây được nhắc đến trong chương là để chỉ những người tự sát do chịu kích động, chỉ cần chống đỡ nổi mười ba giây này, đa phần đều sẽ từ bỏ việc tự sát. Việc này có tỷ lệ phần trăm, không phải tất cả mọi người đều vậy.
Trong chương có nhắc tới các tính cách A B O chỉ phân hoá tính cách con người. Các truyện đồng nhân với chủ đề giới tính ABO trên mạng được phát triển biến hoá từ đây nhưng hai cái không phải chỉ cùng một chuyện.
Theo lý luận tính cách thì Steve Jobs chính là nam Alpha điển hình, nếu là nữ sẽ gọi là nữ Alpha. Tất nhiên là cũng có nhiều người đồng thời mang hai tính cách vừa A vừa B.
Beta thì lại trái ngược hoàn toàn với Alpha, ví dụ như những người thường hay nói “vâng, dạ, đồng ý”, không biết cách từ chối.
Omega lại là kiểu người không đeo đuổi thành công cũng không dịu dàng ấm áp, tính cách khá là lùng và đặc biệt, sống trong thế giới của riêng mình.
Lời của người dịch: Mình còn thấy có chỗ còn thêm vào cả tính cách Gamma nữa cơ. ~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT