Sáng sớm hôm sau, Lục Nghiễm và Lý Hiểu Mộng tới trại giam nữ.
Mấy tháng rồi mới gặp lại Chung Ngọc, Chung Ngọc đã gầy guộc đi hẳn, mặt mày khô héo, sắc mặt xám xịt, còn hơi sưng lên, nhưng nhìn thấy hai người thì lại cười rất nhẹ nhõm, cứ như cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng, có thể nghỉ ngơi được rồi.
Trước kia, Lục Nghiễm cùng đã từng nghe, từng thấy những trường hợp tương tự, có rất nhiều phạm nhân tội ác tày trời sau khi biết được phán quyết cuối cùng của mình, lại có thể ngủ ngon hơn, cảm thấy sắp được giải thoát.
Tất nhiên là cũng có một số người sẽ thấy bất mãn với kết quả phán quyết, yêu cầu kháng án, mong muốn có được một cơ hội “sống”.
Có thể thấy rõ Chung Ngọc thuộc trường hợp đầu.
Chung Ngọc ngồi xuống, bảo ngay: “Cảnh sát Lục, trước đây tôi đã khai hết những gì phải khai rồi, hiện giờ vụ án của tôi cũng đã được xử xong, sao cậu còn tới hỏi tôi nữa?”
Chung Ngọc nói rồi lại cười, trên mặt không có chút kinh ngạc hay nghi ngờ gì.
Lục Nghiễm thấy thế bèn nói: “Xem ra chị biết chúng tôi tới để làm gì. Đúng là vụ án của chị đã được xử xong, nhưng còn có vài chuyện liên quan tới chị và Trần Lăng, giữa hai người và Silly Talk cần chị nói rõ.”
Chung Ngọc khựng lại, cố tỏ ra bất ngờ: “Silly Talk? Tôi không quen người này, chưa gặp ngoài đời bao giờ, cậu muốn tôi nói gì?”
Lục Nghiễm vẫn bình thản: “Trong thời gian làm việc ở nhà máy hóa chất Khải Huy, Trần Lăng từng đánh cắp một phần sổ sách ghi chú về khoản chi xám, trong đó có thể cho thấy Khải Huy và công ty giám định bên thứ ba Hoành Liên có giao dịch ngầm. Chị có biết chuyện này không?”
Chung Ngọc cụp mắt, không đánh lừa đánh đảo mà thẳng thắn thừa nhận: “Tôi biết. Chị tôi bị xử tù vì chuyện đó mà. Người của Khải Huy có đe dọa thế nào, chị ấy cũng đều không chịu giao sổ sách ra, thà rằng chịu gánh lấy tội danh trộm cắp tài sản công cộng cũng nhất quyết không nói một chữ.”
Vừa nhắc đến Trần Lăng, vẻ mặt của Chung Ngọc đã trở nên dịu dàng hơn nhiều, giọng điệu còn hơi sùng bái: “Chị ấy là người tôi nể phục nhất, kiên cường, biết nhẫn nhịn, quyết đoán, nếu không bị mang bệnh, chị ấy nhất định có thể làm nên chuyện lớn.”
Lục Nghiễm lại không có ý định tiếp tục nói về Trần Lăng với Chung Ngọc, anh chỉ hỏi: “Người đe dọa cô ta chính là Cao Bản Thuận, cũng chính là Cao Thế Dương sao?”
Chung Ngọc ngước lên: “Không phải, Cao Thế Dương chỉ dám lén lút làm chuyện xằng bậy, ông ta không có cái gan đó. Là người bên ngoài làm.”
Người bên ngoài?
Lục Nghiễm nheo mắt: “Là ai?”
Chung Ngọc lại không trả lời mà hỏi ngược lại: “Dù tôi có nói ra thì cô cậu cũng làm được gì? Chuyện này không có chứng cứ.”
Lục Nghiễm dừng lại một chút rồi mới hỏi: “Nếu Trần Lăng muốn lợi dụng sổ sách để khiến Cao Thế Dương bị pháp luật trừng trị thì cô ta đã không ngồi tù rồi, cô ta hoàn toàn có thể giao lại sổ sách cho các bộ phận có liên quan, tố giác nhà máy hóa chất Khải Huy, nhưng cô ta không làm thế, thà chịu bị Khải Huy cắn ngược lại cũng phải giấu sổ sách đi là vì sao?”
Chung Ngọc cười khẩy: “Nếu chỉ tố cáo nhà máy hóa chất Khải Huy và Cao Thế Dương thì dễ dàng cho ông ta quá, quá lắm ông ta cũng chỉ phải ngồi tù mấy năm, bố mẹ chúng tôi thì lại mất đi cả mạng sống, còn cuộc đời ba mươi mấy năm nay của tôi và chị tôi nữa, tất cả đều đã bị huỷ diệt hết. Dựa vào đâu?”
Lục Nghiễm gật đầu, nguyên nhân này cũng như anh nghĩ.
Suy nghĩ của Trần Lăng và Chung Ngọc hết sức đơn giản mà thô bạo, chỉ là nợ máu trả máu, lấy mạng đền mạng.
Chỉ là ngoài như thế, anh còn nghĩ tới một nguyên nhân khác nữa.
Lục Nghiễm mím môi nói: “Nếu hai người đã nhất quyết muốn lấy mạng Cao Thế Dương, vậy thì Trần Lăng cần gì phải giấu sổ sách đi? Cô ta hoàn toàn có thể giao sổ sách lại cho người đe doạ mình, ít nhất thì cô ta không cần phải ngồi tù, ở bên ngoài tập trung đối phó với Cao Thế Dương thì không phải có thể trả thù dễ dàng hơn sao?”
Chung Ngọc sừng người không nói nữa.
Lục Nghiễm nhìn thấy được cô ta đang do dự: “Nguyên nhân là vì hai người đã có giao dịch với một người nào đó, giao sổ sách lại cho người đó, người đó thì lại giúp chị em hai người trả thù. Trần Lăng biết là dù mình đã ngồi tù, chỉ cần người này ở ngoài giúp đỡ chị thì chị sẽ đỡ tốn công trong việc đối phó với Cao Thế Dương, Lý Lan Tú hơn nhiều.”
Chung Ngọc vẫn không trả lời, cũng không nhìn Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm tiếp tục: “Nếu chỉ đối phó với Cao Thế Dương và nhà máy hóa chất Khải Huy dựa vào mớ sổ sách này, có thể sẽ không thể phát huy giá trị của nó đến mức tối đa. Trong mớ sổ sách này, ngoài một số ghi chép về giao dịch ngầm giữa Khải Huy và Hoành Liên, còn có những giao dịch tiền bạc tới lui giữa Khải Huy và những doanh nghiệp khác. Trong số đó, có bên cung cấp nguyên liệu, có doanh nghiệp liên kết bên dưới, còn có bên cung cấp thiết bị, tất cả các bên hợp lại, tạo thành một chuỗi sản xuất giao dịch xám. Nếu muốn dùng những thứ này để gây chuyện thì chắc chắn có thể quật ra những sự việc kinh thiên động địa.”
“Nhưng vấn đề là đây chỉ là một phần sổ sách, dù số tiền này có chỉ ra việc hối lộ, dính dáng tới một lượng tiền lớn thì cũng không phải một sớm một chiều mà điều tra được. Hơn nữa số sổ sách này không thể trực tiếp khép tội tất cả các doanh nghiệp và người nhận khoản được nhắc đến, từng mấu chốt ở đây đều cần phải được điều tra kỹ càng, cần phải có quá trình, cần dựa theo chứng cứ, mỗi mấu chốt đều phải được bảo đảm không có sai sót. Vì thế, hai người lo rằng lỡ đâu có một mấu chốt nào đó trong quá trình này có sơ hở, hoặc có người động tay động chân khiến chuyện lớn hoá nhỏ, cuối cùng chỉ truy cứu trách nhiệm được mỗi người đại diện cho Khải Huy rồi thôi, vậy thì sự việc kinh thiên động địa này cũng sẽ chìm sâu xuống lòng đại dương.”
Lục Nghiễm nói đoạn, Chung Ngọc cũng biến sắc theo, cô ta lập tức nhìn về phía anh, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Ánh mắt đó cho Lục Nghiễm biết rằng anh đã đoán đúng.
Chung Ngọc vừa bảo rằng người bên ngoài đã đe doạ Trần Lăng, nếu ý muốn chỉ tới chuỗi sản xuất giao dịch xám bị dính líu trong sổ sách, vậy thì một mình Trần Lăng đúng là khó mà chống chọi được, ở tù lại an toàn hơn.
Lục Nghiễm nói: “Tôi tin chắc rằng trong lúc dàn xếp vụ việc, hai người chắc chắn đã bàn bạc rất kịch liệt, chị rất yêu Trần Lăng, chị không muốn cô ta ngồi tù, nhất là khi đó Trần Lăng đã mắc chứng loét dạ dày, đời sống trong tù không có lợi cho sức khoẻ của cô ta. Tôi cũng tin là Trần Lăng đã bỏ ra rất nhiều thời gian để thuyết phục chị.”
Nghe đến đấy, Chung Ngọc cuối cùng cũng lên tiếng: “Đó là bởi vì chúng tôi đều sợ thất bại! Tôi sợ đến cuối cùng dù chị ấy có ngồi tù, dù chúng tôi đã trả thù thì đống sổ sách này vẫn không thể phát huy nổi hiệu quả mà chúng tôi muốn, khả năng thắng của chúng tôi quá thấp! Chị tôi cũng thế, chị ấy từng nói chỉ cần có đường đi nước bước, có xuất thân, có quyền thế thì số sổ sách này sẽ lập tức phát huy được tác dụng trong tay chúng tôi. Nhưng chúng tôi đơn thương độc mã, cứ như lấy trứng chọi đá, chỉ đành dè dặt cẩn trọng, cố hết sức giữ nó lại đến cuối cùng, đến lúc chuyện này trở nên long trời lở đất rồi mới giao nó ra, thế thì nó mới phát huy được giá trị lớn nhất!”
“Hiện giờ đã lúc long trời lở đất như chị nói rồi đấy.” Lục Nghiễm nói: “Tuy là ở trong tù nhưng chắc chị cũng đã nghe thấy những chuyện ở ngoài rồi.”
Chung Ngọc hít một hơi rồi gật đầu: “Đúng là tôi có nghe được một ít.”
Lục Nghiễm: “Tôi cũng có thể nói rõ hơn cho chị biết, đây là lần cuối cùng chúng tôi lấy lời khai cho chị, sau hôm nay, chị có muốn nói ra cũng không còn cơ hội nữa.”
Chung Ngọc: “Tôi biết, nhưng cảnh sát Lục, bản thân tôi cũng không nhắm chắc được số sổ sách này sẽ dính líu với bao nhiêu sự việc, tôi cũng không nhìn ra được đường lối gì bên trong, tôi mà có bản lĩnh này thì tôi cũng đâu phải ở trong này đâu đúng chứ?”
Điều này thì Lục Nghiễm không thấy nghi ngờ, các mục qua lại trong sổ sách chỉ là những con số, chỉ ra một số doanh nghiệp và người nhận khoản, những thứ giấy trắng mực đen này không thể nào chứng minh được tại sao những giao dịch này lại xuất hiện giữa họ, rất khó để mà điều tra từng lớp một, đến cảnh sát cũng sẽ thấy nhức đầu, sao mà Chung Ngọc hiểu hết được.
Nghĩ thế, Lục Nghiễm nói: “Tôi không yêu cầu chị khai báo về sổ sách, tôi chỉ cần chị nói ra hết sự thật mà chị biết. Ví dụ như Trần Lăng đã mang sổ sách tới, thế thì cô ta có nói với chị về nghi ngờ hay suy đoán gì không?”
Chung Ngọc tránh mặt đi, nhìn ra phía cửa sổ nói: “Chị ấy có nói, công nghiệp hoá chất cũng không có gì khác với những ngành nghề khác, ngoài mặt thì khác nghề như cách núi, thực tế thì đều là do con người thực hiện. Một khi lòng người thối nát, những chuyện bẩn thỉu mà họ làm ra cũng sẽ lớn nhỏ khác nhau, ví dụ như coi thường quy tắc thao tác thiết bị, sử dụng nguyên liệu kém chất lượng, cắt xén bớt thứ này thứ nọ trong lúc sản xuất, thay xà đổi cột, không coi quy định phát thải của nhà nước ra gì, toàn chỉ nhắm vào cái lợi trước mặt. Hơn nữa ai ai cũng cho rằng người trong ngành đều làm thế, tại sao tôi lại không làm được? Mắc gì tôi phải làm người đứng đắn?”
“Chị ấy còn nói, những chuyện này còn có thể coi là nhẹ rồi đấy, còn có thế nhìn thấy được, ngoài ra còn có rất nhiều chuyện không thể thấy được, sợ rằng chị ấy cũng không thể nào tưởng tượng nổi vũng nước đó sâu đến mấy. Vả lại, những chuyện này ở cách quá xa cuộc sống của người dân, dù có đi nói khắp nơi thì mọi người cũng chỉ cảm thấy chuyện này không liên quan tới mình, mình lo không nổi cũng lo không được.”
Lục Nghiễm tiếp: “Thế nên hai người mới sắp xếp vòng vo, đưa ra thứ gây thu hút trước, đợi cộng đồng mạng và truyền thông đều tập trung ánh nhìn tới, đợi đến khi mọi chuyện không thể dọn gọn ghẽ được nữa rồi mới giao sổ sách ra.”
Chung Ngọc: “Thật ra bọn tôi cũng không ngờ cô cậu lại điều tra được tới đây nhanh đến thế, tôi còn tưởng tôi không đợi được nữa cơ.”
Lục Nghiễm lại chuyển chủ đề: “Chúng tôi đã biết được chai nước hồ mà chị đưa cho Trần Lăng đến từ cái hồ nào, gần đó còn có một cái nhà xưởng bỏ hoang, chị có cần bổ sung gì trong chuyện này không?”
Chung Ngọc hỏi: “À, cô cậu điều tra được tiền thân của cái nhà xưởng đó rồi chưa?”
Lục Nghiễm khựng lại, Lý Hiểu Mộng đang ghi chép bèn nói nhỏ: “Lúc trước có điều tra, nhưng rất nhiều hồ sơ đều không được lưu trữ, không hoàn chỉnh, chỉ biết trước khi bị bỏ hoang, cái nhà xưởng đó vẫn luôn được cho thuê.”
Lý Hiểu Mộng nhanh chóng lấy ra một danh sách thuê mướn trong tệp hồ sơ ra, đưa cho Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm nhìn lướt nhanh, chỉ là không hề thấy cái tên nào quen thuộc.
Anh lại cúi xuống, suy nghĩ một lúc, cho rằng Chung Ngọc không thể nào vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này, chắc chắn là muốn ám chỉ gì đó.
Một lát sau, Lục Nghiễm lại nhìn vào Chung Ngọc: “Thì ra chị biết nó ở đâu, trước đó chúng tôi đã nhiều lần hỏi chị lấy nước từ đâu, chị đều nói không biết.”
Chung Ngọc cười: “Tôi không biết thật mà, nước cũng không phải do tôi lấy, tôi chỉ biết hướng chung chung và những đại loại đã xảy ra ở nhà xưởng đó. Mới rồi cậu cũng nói đó, tôi muốn khai báo, đây đã là cơ hội cuối cùng của tôi rồi, vì thế tôi mới nói hết cho cậu những gì tôi biết.”
Lục Nghiễm cau mày, nghiền ngẫm những lời cô ta nói trước đó, cho đến khi một “linh cảm” bỗng bật ra, trong lòng cũng chấn động: “Chẳng lẽ ý chị muốn nói là lúc khởi nghiệp, tập đoàn Hoắc Thị đã từng thuê chỗ đó?”
Nụ cười Chung Ngọc càng đậm hơn: “Tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi, nhưng mà tôi không có chứng cứ.”
Lục Nghiễm không nói gì ngay, anh chỉ nhìn chăm chăm vào Chung Ngọc, hết sức sững sờ.
Tập đoàn Hoắc Thị phất lên nhờ công nghiệp hoá chất, ban đầu là nhà xưởng nhỏ, phát triển thành công ty tập đoàn như bây giờ, tất nhiên là sẽ phải đối diện với vấn đề thay đổi địa chỉ xưởng không ngừng.
Trong giai đoạn phát triển, rất nhiều doanh nghiệp hoá chất đều sẽ chọn lựa thuê mướn xưởng, dù sao thì không phải tất cả doanh nghiệp đều có thể gánh vác nổi số tiền to lớn để xây dựng xưởng.
Vấn đề là Hoắc Đình Diệu đã thuê xưởng vào lúc nào?
Hai mươi năm trước sao?
Thế thì vấn đề phát thải của nhà xưởng đó có liên quan đến việc tố giác của Tiết Ích Đông không?
Nghĩ đến đấy, Lục Nghiễm bỗng chốc hoàn hồn, anh hỏi: “Thế nên Mao Tử Linh mới chọn ra tay với Hoắc Ung ở đó?”
Nơi Hoắc Thị lập nghiệp được dùng làm mồ chôn của Hoắc Ung.
Chiêu này đúng thật là tàn ác.
Chung Ngọc dừng lại một lúc rồi nói: “Thật ra ban đầu tôi không muốn giúp Mao Tử Linh, nhưng chị tôi nói, làm chuyện này vừa có thể giúp cô ta trả thù, trừng trị được thứ cặn bã như Hoắc Ung, cũng có lợi cho kế hoạch của chúng tôi. Nếu như để mặc không lo, Hoắc Ung sớm muộn gì cũng sẽ phải đền tội, chỉ là trong lúc đó, không biết còn có bao nhiêu người bị y hại chết.”
Lục Nghiễm lập tức nắm được mấu chốt: “Vậy là Trần Lăng cũng có tham gia vào chuyện của Mao Tử Linh?”
Chung Ngọc nói: “Chị tôi không tham gia vào, chị ấy chỉ biết chuyện thôi. Trước khi chị tôi vào tù, chị ấy có gặp Mao Tử Linh một lần, hôm đó họ nói chuyện không được vui vẻ, còn cãi nhau một trận. Nói thật thì lúc đó tôi có ấn tượng rất xấu với Mao Tử Linh. Qua mấy năm sau, tôi nghe bạn bè của chị tôi ở cô nhi viện Lập Tâm nói là Mao Tử Linh đã mất tích, có thể là đã gặp gì bất trắc rồi, còn nói trước khi mất tích, cô ta có qua lại rất thân thiết với bác sĩ riêng của nhà họ Hoắc, tôi mới nói chị tôi nghe chuyện này. Chị tôi nói, mong tôi có thể giúp mọi người cùng tìm cô ta. Chúng tôi tìm mọi cách nghe ngóng vẫn không được gì, cho đến khi sau đó có người đến nói với chúng tôi, có thể Mao Tử Linh vẫn chưa chết, rất có thể là đã bị người ta bán đi…”
Chung Ngọc không hề chỉ rõ ai là người đang âm thầm giúp họ, nhưng Lục Nghiễm cũng có thể tưởng tượng ra từng chi tiết bên trong.
“Bạn bè ở cô nhi viện Lập Tâm” chắc là đang ám chỉ Lâm Tăng Thanh và Chương Nghiêm Vân, còn người tiết lộ chuyện Mao Tử Linh có thể vẫn chưa chết chắc là Hàn Cố.
Sau hơn hai năm tìm kiếm, hẳn họ đã biết được đại khái Mao Tử Linh đang ở đâu, Mao Tử Linh cũng đã chạy thoát khỏi cái thôn đó.
Đây cũng chính là lý do vì sao Mao Tử Linh có thể thuận lợi chạy từ thành phố Xuân về đến thành phố Giang, chắc chắn là có người giúp cô ta chứ không phải là tự cô ta trốn tránh, vác cái thân bệnh trở về như cô ta đã nói.
Lục Nghiễm hỏi: “Sau khi tìm thấy Mao Tử Linh, các người đã giấu cô ta đi, bắt đầu kế hoạch trả thù Hoắc Ung sao?”
Chung Ngọc gật đầu: “Yêu cầu là Mao Tử Linh tự đưa ra, cô ta nói nhất định phải tự mình ra tay chặt y thành từng khúc. Quá trình thì là do chúng tôi thiết kế giúp cô ta.”
Lục Nghiễm: “Cũng giống như lúc hai người đối phó với Cao Thế Dương, Lý Lan Tú vậy.”
Chung Ngọc không trả lời câu này mà chỉ nói: “Tôi chỉ biết có bấy nhiêu thôi.”
Lục Nghiễm cũng không tiếp tục dò hỏi về chuyện của Mao Tử Linh, anh đột nhiên chuyển chủ đề: “Các người có từng nghĩ ý đồ của Thường Trí Bác khi giúp các người là gì không?”
Chung Ngọc bỗng chốc sững sờ, nỗi chấn động dâng lên trong mắt.
“Cậu…” Chung Ngọc do dự một lúc mới dường như ngộ ra: “Hoá ra cô cậu đã điều tra ra được tới ông ấy rồi.”
Nói gì đến Chung Ngọc, cả Lý Hiểu Mộng lúc này cũng ngẩn người.
Lục Nghiễm chưa từng nhắc chuyện Thường Trí Bác với Lý Hiểu Mộng, anh chỉ nói: “Thường Trí Bác hiện đã mất tích, chẳng lẽ chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của các người sao?”
“Mất tích?” Chung Ngọc lắc đầu, trông hơi ngơ ngác: “Tôi không biết chuyện này, ông ấy không có nói với tôi.”
Trông Chung Ngọc không giống như đang nói dối.
Lục Nghiễm lại bảo: “Mấy năm nay, Thường Trí Bác luôn ngầm giúp đỡ chị và Trần Lăng, nhưng có ba năm trong quá trình đó, ông ấy đã ngồi tù, các người không thể tập hợp lại với nhau, như thế sẽ có bất lợi nhưng cũng là một cách che đậy. Trần Lăng và Thường Trí Bác đều ngồi tù, sẽ không có ai ngờ họ lại là đồng mưu. Chỉ là muốn thực hiện được những kế hoạch này thì cần phải có người truyền tin qua lại. Người này bắt buộc phải là luật sư, thân phận này là dễ dàng hành động nhất, vừa có thể tiếp cận nhà họ Hoắc, có cơ hội biết được tin tức của Mao Tử Linh, cũng có thể ngang nhiên ra vào trại giam, truyền tin tức qua lại.”
Lần này, Chung Ngọc yên lặng rất lâu, ánh mắt cô ta đan xen nhiều cảm xúc phức tạp, nghi hoặc, kháng cự, đến khi những thứ đó dần lắng xuống, cô ta mới cười bảo: “Cảnh sát Lục, tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
Rõ là Chung Ngọc không mắc bẫy, cô ta giữ lại “bí mật” cuối cùng, không cho cảnh sát lời chứng của mình.
Chẳng qua Lục Nghiễm cũng không hề để tâm, từ đầu anh đã không trông mong gì Chung Ngọc có thể nói thật tới bước này, hơn nữa dù Chung Ngọc có khai ra Hàn Cố thì cũng cần phải có những nhân chứng, vật chứng khác.
Đa số nhân chứng đều đã chết, hiện giờ vẫn chưa nắm được vật chứng gì.
Đến đây thì chẳng còn gì để hỏi nữa.
Nhưng lúc này, Lục Nghiễm vẫn muốn nói: “Tôi không còn gì để hỏi nữa, chị có còn muốn nói gì không, liên quan tới chị, tới Trần Lăng hay là những người khác đều được.”
Chung Ngọc sững người, cúi đầu suy nghĩ kỹ càng.
Lục Nghiễm không hối thúc, Chung Ngọc nghĩ xong rõ ràng, lại ngẩng lên nhìn anh.
Anh nghe thấy Chung Ngọc nói: “Thật ra ngoài việc báo thù, chị tôi cũng rất muốn giúp người đó thực hiện mong muốn, thực hiện lý tưởng!”
Người đó? Thực hiện lý tưởng?
Lục Nghiễm hỏi: “Người đó là ai?”
Chung Ngọc không trả lời mà lại nói: “Trước khi gặp được người đó, chị tôi vẫn luôn thấy cuộc sống rất vô nghĩa, cảm thấy mình vô dụng, không tìm được kẻ thù, lại không làm được chuyện gì, nếu không nghĩ tới tôi, tới bố mẹ thì chị ấy đã không còn muốn sống từ lâu rồi. Vào lúc ấy, chính người đó đã vực chị ấy dậy, cho chị ấy hy vọng, ấm áp, khiến chị ấy tìm được mục tiêu ngoài báo thù…”
“Người đó nói mình muốn làm một chuyện rất khó khăn, cũng rất lớn lao, chẳng khác nào chuyện viển vông, có thể là mãi mãi cũng không thực hiện được, có thể đến sau cũng mọi người sẽ không thấy biết ơn mình, còn thấy là mình điên khùng. Tôi cũng nói với chị là người đó lý tưởng hoá chủ nghĩa của mình quá mức, trông thật sự rất giống người điên, không nhất thiết phải buộc mình lại cùng loại người đó, điên khùng cùng nhau như vậy. Nhưng chị tôi lại nói, chính bởi có người đó mà chị ấy mới tìm được ý nghĩa cuộc sống, vì thế chị ấy muốn cược một phen, dù có thất bại cũng chẳng sao, dù gì thì kết quả cuối cùng cũng chỉ là chết mà thôi. Mà cái chết lại là con đường chị ấy đã chọn từ đầu.”
Nghe đến đấy, Lục Nghiễm hiểu ra: “Người mà chị nói là Thường Trí Bác.”
Chung Ngọc khẽ cười: “Có thời gian tôi còn nghĩ không biết có phải chị tôi yêu ông ta rồi không. Nhưng họ chưa bao giờ ở bên nhau, hơn nữa ánh mắt chị ấy nhìn ông ta có mang khát khao, mang sùng bái, nhưng lại không giống tình yêu. Tôi chỉ có thể nói, ông ấy thật sự đã thành công tẩy não được chị tôi. Nhưng lại có lúc tôi cảm thấy, may là có ông ấy, nhờ có ông ấy, chị tôi mới tìm được “tín ngưỡng”, tìm được ý nghĩa cuộc đời khác ngoài báo thù. Tôi có thể hiểu được tâm trạng đó, giống như trước khi tôi trùng phùng với chị, tôi cũng cảm thấy cuộc sống quá vô vị…”
Nói đến đây, Chung Ngọc dừng lại một lát rồi lại bỗng lên tiếng: “Nếu sắp tới cô cậu có tìm được ông ta, mong cậu có thể chuyển giúp tôi một lời.”
Lục Nghiễm hít một hơi, không nói gì, chỉ gật đầu.
Chung Ngọc lại cười bảo: “Ông ta từng nói, người có lý tưởng không chỉ phải sống cho có giá trị, mà đến chết đi cũng phải chết cho long trời lở đất. Bây giờ chúng tôi đã làm được rồi, vậy ông ta thì sao? Định khi nào phát huy giá trị?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT