Sao người đầu tiên nghĩ đến chuyện cấp cứu sau khi Trần Lăng chết lại có thể là Phương Tử Oánh?
Phương Húc nói: “Tôi cảm thấy có hai khả năng. Có thể là bỗng động lòng trắc ẩn, dù gì cũng là chuyện liên quan tới mạng người, xích mích cá nhân có lớn thế nào cũng phải tạm gác lại một bên. Hoặc có thể là do Phương Tử Oánh sợ rằng vì xích mích của cô ta và Trần Lăng mà khi điều tra, phía trại giam sẽ hướng tình nghi về phía cô ta, vì thế đã lập tức cấp cứu, rửa sạch tình nghi.”
Lý Hiểu Mộng: “Nếu là lý do thứ hai vậy thì là diễn tuồng rồi còn gì? Sau khi nhìn thấy trạng thái chết của Trần Lăng mà cô ta còn nghĩ được tới đó, hành động nhanh như vậy thì khả năng hình như hơi thấp?”
Trương Xuân Dương: “Hành động của Lý Đông Vân với Lê Mẫn cũng khác thường. Giả dụ như họ không tham gia vào chuyện này, vậy thì sau khi phát hiện ra thi thể của Trần Lăng, với mức độ thân thiết của họ với Trần Lăng thì cỡ nào cũng không thể là Phương Tử Oánh cứu người trước tiên mới đúng chứ? Nếu mà nói Lý Đông Vân hoảng hốt thì còn giải thích được, nhưng mà Lê Mẫn đã từng được huấn luyện cứu hộ, phản ứng có điều kiện của cô ta không giống người bình thường, sao lại phản ứng chậm hơn Phương Tử Oánh được?”
Ba người bọn Phương Húc lần lượt liệt kê nghi vấn về hành động của ba người bạn tù mà đây cũng là những điểm khiến Lục Nghiễm thấy có động cơ kỳ lạ.
Lục Nghiễm ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Khi trải qua một số chuyện đột ngột ngoài ý muốn, con người có bốn giai đoạn tâm lý: sốc, buồn bã, bình tĩnh, tiếp nhận. Thật ra thì hiện giờ đã có hai chuyện đã có thể chắc chắn được. Chuyện thứ nhất chính là dù Lý Đông Vân và Lê Mẫn có từng xúi giục Trần Lăng hay không thì họ cũng là người biết chuyện hoặc người tham gia vào chuyện này, vì thế sau khi xảy ra vụ án, điều đầu tiên họ nghĩ đến không phải là cứu người mà là bảo vệ chính mình. Trong lòng họ hiểu rõ, cái chết của Trần Lăng đã là sự thật, có cứu thì cũng không được gì, vì thế hành động đầu tiên của Lý Đông Vân chính là dọn dẹp sàn nhà, Lê Mẫn thì đi tháo thòng lọng. Tất nhiên là Phương Tử Oánh cũng đi tháo thòng lọng nhưng Phương Tử Oánh là thế là để đặt Trần Lăng xuống, còn mục đích của Lê Mẫn lại là phá hoại nút thắt số 8 kép, tránh để người khác liên tưởng tới cô ta.”
Lý Hiểu Mộng: “Nhưng mà… em vẫn không hiểu, vì sao Phương Tử Oánh lại cứu Trần Lăng? Nhìn hồ sơ của Phương Tử Oánh đâu có giống người sẽ buông bỏ thành kiến mà đi cứu người trước đâu…”
Tất cả đều im lặng trong mấy giây, Phương Húc và Hứa Trăn cũng đều không tiếp lời, lần lượt chìm vào yên tĩnh.
Lúc này, Trương Xuân Dương lại hỏi: “Đội phó Lục, ban nãy anh nói là có hai việc có thể chắc chắn, việc còn lại là gì?”
Lục Nghiễm ngước mắt nói: “Việc thứ hai chính là vấn đề mà Hiểu Mộng nhắc tới, Phương Tử Oánh thật sự có thể buông bỏ hiềm khích, lập tức cứu người sao? Để trả lời câu hỏi này thì trước tiên phải giải đáp một câu hỏi khác: Ngoài Lý Đông Vân và Lê Mẫn, liệu Phương Tử Oánh cũng có vô tình phát hiện ra kế hoạch tự sát của Trần Lăng hay không?”
Lý Hiểu Mộng nói: “Phản ứng đầu tiên của biết với không biết chắc chắn khác nhau.”
Lục Nghiễm: “Chúng ta đặt giả thiết là cô ta biết trước đi, vậy thì trước khi xảy ra vụ án, chắc chắn cô ta sẽ thấy rất băn khoăn không biết là nên nói cho quản ngục để ngăn cản Trần Lăng hay là vờ như không biết. Dựa theo hiện tại có thể thấy thì Phương Tử Oánh đã lựa chọn vế sau. Đến khi vụ án xảy ra, tâm lý của Phương Tử Oánh sẽ bỏ qua bước “sốc” ban đầu, cô ta với Trần Lăng không có tình cảm giao hảo, tất nhiên là cũng không buồn bã gì nhưng khi cô ta nhìn thấy một mạng người kết thúc ngay trước mặt mình thì ít nhiều gì cũng sẽ thầm thấy áy náy, cô ta muốn xoay chuyển tình thế nên đã lập tức cứu người.”
Lý Hiểu Mộng ngộ ra: “Vậy nếu lấy giả thiết Phương Tử Oánh không biết chuyện từ trước, vậy thì lúc phát hiện thi thể sẽ sốc, sẽ lúng túng không biết làm thế nào, cũng sẽ không cứu người nhanh tới vậy được.”
Điều quan trọng nhất là sáng hôm xảy ra vụ án, bên kỹ thuật hình sự vừa mới thu thập chứng cứ hiện trường xong, Phương Tử Oánh đã nghe ngóng về Tiết Bồng, thậm chí còn lấy cái chết của Tiết Dịch làm điều kiện trao đổi, bảo Tiết Bồng trả lại trong sạch cho cô ta trong vụ án Trần Lăng.
Sau khi kinh hoàng vào buổi sớm, bốn người Phương Tử Oánh lại bị hỏi chuyện và lấy ghi chép, cũng biết sẽ có người tới ký túc xá lấy chứng cứ, sau đó làm thấp thỏm chờ đợi cả buổi sáng, khó tránh sẽ phập phồng trong lòng, nghĩ ngợi suy diễn lung tung, thậm chí sẽ nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Lúc này, Phương Tử Oánh, Lê Mẫn và Lý Đông Vân đã chấp nhận cái chết của Trần Lăng là chuyện đã định trước, vậy thì họ cũng sẽ chỉ cân nhắc đến lợi ích của mình, hơn nữa về hoạt động tâm lý cũng sẽ nhanh hơn người thật sự không biết chuyện một bước.
Lý Đông Vân sợ chuyện Quaalude bị vạch trần, Lê Mẫn đã tháo nút thắt, sẽ vô thức an ủi mình đã xoá bỏ được tình nghi “trợ giúp tự sát”.
Còn Phương Tử Oánh nhất định đã nghĩ đến chuyện đánh nhau với Trần Lăng mấy hôm trước, Trần Lăng còn tát cô ta một bạt tai, chuyện này rất có thể bị coi là động cơ giết người của cô ta, như thế này thì hành vi gấp gáp yêu cầu Tiết Bồng trả lại sự trong sạch cho mình của Phương Tử Oánh đã được giải thích hợp lí.
Lục Nghiễm vừa nói xong, những người có mặt đều lần lượt trầm tư suy nghĩ.
Nếu như mấy ngày trước, họ vẫn còn tập trung chú ý tới bối cảnh của Lục Nghiễm, vì sao còn trẻ như thế đã có thể làm đội phó chi đội, thậm chí còn nghe ngóng chuyện riêng của anh ở khắp nơi, sợ rằng sắp tới sẽ đắc tội với quý ngài mang ô dù này, vậy thì hiện giờ chỉ còn lại hai chữ khuất phục mà thôi.
Lục Nghiễm có logic rõ ràng, cân nhắc chu toàn, câu chuyện phân tích ra cũng phù hợp với động cơ tâm lý tội phạm, cũng hoàn toàn trùng khớp với báo cáo kiểm nghiệm vật chứng bên phòng thực nghiệm cung cấp, việc này quả thật có hơi vượt quá dự tính.
Một lúc sau, Lý Hiểu Mộng lên tiếng than thở trước tiên: “Trần Lăng tự sát, ba người này đều đã biết từ lâu, ai nấy cũng có mưu đồ riêng, hai người muốn phủi sạch quan hệ, một người muốn cứu vãn tình hình, rốt cuộc không có ai nghĩ tới chuyện ngăn cản Trần Lăng sao?”
Trương Xuân Dương thở dài: “Có thể là vì bệnh của Trần Lăng, người bệnh nên cứ đòi người khác chiều theo mình, ở chung lâu ngày khó tránh làm người ta thấy phiền toái. Cũng có thể là vì đây là chuyện sống chết của Trần Lăng, những người khác thì thân ai nấy lo thôi.”
Lục Nghiễm đột nhiên nói: “Đừng có quên là phòng số bảy không chỉ có bốn người đó, còn một người nữa, Triệu Phong.”
Lý Hiểu Mộng ngẩn người hỏi: “Đội phó Lục, anh thấy Triệu Phong cũng có vấn đề sao?”
Trương Xuân Dương: “Nhưng mà chúng ta đã xem hết cả ghi chép về Triệu Phong rồi mà, cô ta là người ít bị tình nghi nhất trong chuyện này, hơn nữa dù là Quaalude, dây thừng hay kim chỉ thì dấu vết thu thập được trên những vật chứng này đều không liên quan đến cô ta.”
Lục Nghiễm lại nói: “Không có tình nghi mới là đáng tình nghi nhất. Căn ký túc xá này tương đương với một căn phòng kín, năm người ở cùng nhau, ba người khác bao gồm Phương Tử Oánh có xích mích với Trần Lăng đều đã phát hiện ra kế hoạch tự sát của cô ta, chỉ mỗi Triệu Phong là phủi sạch sành sanh. Người được yêu mến nhất phòng số bảy chính là Triệu Phong, cô ta nói chuyện hợp với từng người, còn thương xuyên hỏi thăm bệnh tình của Trần Lăng. Nếu đã hợp cạ với mỗi người, lại còn đối xử ấm áp với người khác thì đúng ra cô ta phải là người đầu tiên phát hiện mới phải. Sau khi vụ án xảy ra, cả bốn người đều vây trước giường Trần Lăng, trong lúc hỗn loạn chắc chắn phải có tiếp xúc, chỉ mỗi Triệu Phong là lại không để lại chút dấu vết nào?”
Tất cả mọi người lập tức đều im lặng.
Lời nói của Lục Nghiễm như viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Hứa Trăn lên tiếng trước: “Trong số các nữ tù phòng số bảy, Triệu Phong vừa qua ba mươi tuổi, Phương Tử Oánh hai mươi sáu tuổi, Trần Lăng ba mươi chín tuổi, Lê Mẫn với Lý Đông Vân đều ba mươi hai tuổi, độ tuổi nhỏ nhất đến lớn nhất cách nhau gần mười bốn tuổi. Trong năm người thì Triệu Phong khá nhỏ, chỉ lớn hơn mỗi Phương Tử Oánh, mà trước khi vào tù, cả năm người đều có bối cảnh học thức, hoàn cảnh sống, tính cách, các mối quan hệ không giống nhau, chênh lệch học thức cũng rất lớn. Năm người như thế này sống cùng nhau chắc chắn sẽ có va chạm.”
Lục Nghiễm gật đầu: “Trong tình huống này, năm người sẽ theo tự nhiên mà phân thành ít nhất hai nhóm, có thể là 2:3, 1:4 hoặc là 2:2, một người còn lại chỉ ở một mình. Nhưng trên thực tế, Triệu Phong lại có thể thân với tất cả mọi người.”
Lúc Lục Nghiễm phân tích, mọi người đều rất chăm chú lắng nghe.
Thật ra Lục Nghiễm cũng không nói gì cao siêu, ai ra xã hội được mấy năm cũng biết hết cả rồi, huống hồ gì là cảnh sát hình sự có kinh nghiệm điều tra.
Nhưng chính bởi vì làm cảnh sát hình sự lâu ngày mà cách thức tư duy cũng sẽ thay đổi theo, dần dần sẽ đều bắt đầu cân nhắc nhìn vật nhìn người từ góc độ điều tra hình sự, lại bỏ sót mất vấn đề ở bề nổi đơn giản nhất.
Phương Húc nói: “Trong năm người thì Triệu Phong có học thức cao nhất, học lực cũng không thấp, tôi đã xem hồ sơ, cô ta thường đến thư viện trại giam mượn sách, rất nhiều sách đều thuộc phương diện triết học, hơn nữa trong thời gian thụ án còn lấy được một học vị. Lúc như thế còn có thể bình thản đọc sách triết học, lại còn cụ bị toàn diện về mặt các mối quan hệ, chứng tỏ cô ta cố ý “hạ thấp” mình mà “chiều ý”, “hùa theo” người khác, IQ, EQ, kiến thức của cô ta ắt có thể phủ lấp bốn người khác, hơn nữa còn rất biết không chế cảm xúc của mình.”
Hứa Trăn tiếp lời: “Vậy thì với năng lực của Triệu Phong thì càng không thể không phát giác ra Trần Lăng có ý định tự sát.”
Lý Hiểu Mộng: “Nhưng nếu nhận ra được thì theo thông thường cũng phải khuyên cái chứ? Dù không cản được thì còn có thể báo cho quản ngục trước.”
Trương Xuân Dương: “Trừ khi chuyện này chả hề hấn gì về cô ta, có khi cô ta còn mong nó xảy ra.”
Mong nó xảy ra?
Lục Nghiễm không nói gì, cầm lấy hồ sơ của Triệu Phong rồi lại lật nhanh ra xem.
Dựa vào hồ sơ thì hoàn toàn không moi ra được bất cứ vấn đề gì ở Triệu Phong, cô ta vào tù vì án kinh tế, động tay động chân vào sổ sách.
Nhưng sau khi vào tù, biểu hiện của cô ta chỉ có thể hình dung bằng cụm từ “thay đổi triệt để”, dù lao động hay học tập cũng đều rất tích cực, bạn tù và quản ngục đều nhận xét không tệ về cô ta, cô ta còn thường xuyên giúp đỡ các nữ tù không theo kịp ôn tập, cứ tưởng như là một “học sinh gương mẫu” trong trại giam nữ.
Nhưng bởi vì bản hồ sơ này quá hoàn hảo nên mới khiến Lục Nghiễm sinh nghi.
Trên đời này làm gì có ai mà hoàn hảo, chỉ có người giỏi che đậy mà thôi.
Lục Nghiễm im lặng giây lát, chớp mắt đã thấy cả bọn Hứa Trăn bắt đầu lần lượt bàn bạc, bọn họ đang nói đúng ngay chuyện dấu tay và dấu vân tay trên mặt Trần Lăng.
Theo kết quả kiểm nghiệm của khoa kiểm nghiệm dấu vết, dấu tay và dấu vân tay trên mặt Trần Lăng đều là của chính cô ta, cũng có nghĩa là tự cô ta đã khâu miệng mình lại.
Hành động khâu miệng cũng đã chứng tỏ cô ta đã tự sát, chứ không thì một người vẫn tiếp tục sống sao lại khâu miệng mình chứ?
Dựa vào hành động này, sợi nilon tìm được trong móng tay Trần Lăng và tế bào da của Trần Lăng được tìm thấy trên dây thừng, nút thắt số 8 kép chắc cũng là do cô ta tự thắt lấy, sau đó vòng vào cổ, siết chặt nút thắt.
Còn về Quaalude trong phích nước thì có thể là do Trần Lăng bỏ vào, cũng có thể là Lý Đông Vân.
Điều khác biệt duy nhất chính là giải thích về động cơ, nếu người bỏ thuốc là Trần Lăng thì có nghĩa là cô ta không mong muốn bất cứ ai làm gián đoạn hành vi tự sát của mình.
Còn nếu là Lý Đông Vân thì sẽ có tình nghi trợ giúp tự sát và lợi dụng thuốc ngủ để gỡ bỏ hành vi “trợ giúp tự sát” của mình.
Đương nhiên là không chỉ Lý Đông Vân mà còn có Lê Mẫn, Phương Tử Oánh, thậm chí là Triệu Phong.
Bốn người này đều là bạn cùng phòng của Trần Lăng, bốn trình độ giáo dục khác nhau, bốn tính cách khác nhau, bốn suy nghĩ khác nhau lại vì tư lợi và ra cùng một quyết định trong cùng một chuyện.
Bốn người đều là “tòng phạm”.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm lại nói: “Thật ra thì tới hiện tại, vụ án này đã lộ rõ, công tác hỗ trợ của chúng ta cũng có thể coi là đã đến nơi đến chốn nhưng cảnh sát trại giam không có quyền điều tra bên ngoài, vì thế chuyện ngoài trại giam vẫn cần chúng ta làm.”
Cả bọn Hứa Trăn vừa nghe đã vội vã im lặng, cùng nhìn về phía Lục Nghiễm.
Lúc này, Lục Nghiễm lại nói: “Hứa Trăn, hôm nay cậu theo tôi đến trại giam một chuyến, hỗ trợ cảnh sát trại giam lấy ghi chép lần nữa, bổ sung vài vấn đề.”
Hứa Trăn: “Vâng, đội phó Lục.”
Lục Nghiễm lại nhìn Phương Húc nói: “Phương Húc, cậu đi điều tra thử các mối quan hệ của Triệu Phong, đặc biệt là người thân đến thăm tù.”
Phương Húc lên tiếng đồng ý.
Trương Xuân Dương lại hỏi: “Đội trưởng Lục, tôi có thể hỏi tại sao không? Không lẽ người nhà của Triệu Phong cũng dính dáng tới vụ này, vụ án xảy ra trong tù mà.”
Lục Nghiễm nói: “Dù là một người bình thường thì nguồn gốc cũng không thể nào sạch sẽ được như cô ta. Con người có năng lực mô phỏng và tâm lý số đông rất mạnh, sau khi vào tù, Triệu Phong chỉ tiếp xúc với toàn là phạm nhân nhưng cô ta chưa từng ăn cắp vặt, cũng chưa từng xích mích với ai, tất cả mọi người đều cảm thấy cô ta rất tốt, thậm chí còn không nhiễm thói xấu của các tù nhân khác, như vậy có thể sao? Nếu Triệu Phong thật sự có thể “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” thì cô ta sẽ không vì tham ít lợi riêng mà giúp người khác làm giả sổ sách. Điều này chứng tỏ cô ta không chỉ hám tài mà còn rất có tự tin vào trí thông minh của mình. Tôi không tin người như thế này có thể thay đổi triệt để trong vài năm thụ án, chỉ có thể nói là cô ta diễn giỏi, hơn nữa chắc chắn có người giúp cô ta che giấu.”
Trương Xuân Dương vừa nghe vừa gật đầu, đang chuẩn bị lên tiếng tiếp lại nghe Lục Nghiễm nói: “Nếu bên chống ma tuý tới đòi hồ sơ vụ án của Vương Xuyên thì Trương Xuân Dương nói chuyện với họ đi nhé, sau đó cậu với Hiểu Mộng đi tìm hiểu thử các mối quan hệ ngoài tù của Trần Lăng.”
Lý Hiểu Mộng: “Nhưng mà Trần Lăng đâu còn người nhà nữa.”
Lục Nghiễm bày hồ sơ của Trần Lăng ra trước, chỉ vào một mục nói: “Trên danh sách thăm nuôi của Trần Lăng có một cô gái tên là Chung Ngọc, nửa năm nay tháng nào cũng sẽ tới một lần. Nếu trước khi chết Trần Lăng còn có tâm nguyện hay hối tiếc gì đó, khả năng cao cô Chung Ngọc này sẽ biết được, có thể còn có liên quan đến mảnh giấy trong miệng Trần Lăng. Còn nữa, tìm hiểu luôn cả bác sĩ mà Trần Lăng đến khám lúc tại ngoại, xem xem Trần Lăng có nói gì với người đó không.”
Trương Xuân Dương: “Vâng, đội phó Lục!”
Lục Nghiễm phân chia xong nhiệm vụ rồi nhanh chóng rời khỏi Chi đội Hình sự cùng Hứa Trăn.
Phương Húc cũng không dám chần chừ, dọn dẹp đồ trên bàn rồi chuẩn bị đi điều tra manh mối về Triệu Phong.
Lúc này lại nghe Trương Xuân Dương càm ràm: “Tôi thấy vụ án đơn giản như vậy mà sao đội phó Lục cứ làm ầm ĩ lên làm gì? Nghe nói lúc trước ở bên chống ma tuý anh ta cũng như vậy, mấy vụ đội trưởng Lâm không cho đụng vào, anh ta cứ đụng cho bằng được, nếu không làm gì dính dáng tới vụ của Vương Xuyên?”
Phương Húc ngừng bước hỏi: “Vậy ý là ông không muốn đi ấy hả?”
Trương Xuân Dương vội vã lắc đầu: “Cũng không phải, tôi có sao nói vậy thôi, thật ra vụ này tra tới giờ cũng ổn rồi, cứ tra tiếp là không phải “hỗ trợ” nữa rồi, hình như hơi vượt quá phận sự ấy. Lỡ tìm ra được mấy thứ bên trại giam không muốn mình biết rồi sao? Mấy người nghĩ đi, vụ này rõ ràng là Trần Lăng tự sát, bốn người còn lại có thấy chết không cứu, biết mà không nói hay là đồng loã thì bên trại giam bộ không biết hay gì? Không chừng là muốn mượn tay mình xử lý luôn bốn người kia ấy.”
Nghe Trương Xuân Dương nói thế, Phương Húc nhanh chóng im lặng, đứng đó nghĩ ngợi một lúc lâu.
Lúc này Lý Hiểu Mộng mới bước tới nói: “Thôi ông đừng có chơi thuyết âm mưu nữa, giao lại án lẹ đi rồi đi làm nhiệm vụ nữa này.”
Trương Xuân Dương: “Hơ, cái con…”
Chỉ là Trương Xuân Dương còn chưa nói xong đã bị Lý Hiểu Mộng ngắt lời: “Còn cái chuyện ban nãy anh hỏi là đội phó Lục ở bên chống ma tuý lâu quá rồi hay gì, sao cứ muốn đào bới tới cùng thì em trả lời được ấy. Hồi sáng đi ăn ở nhà ăn em mới nghe một bé làm văn phòng bên chống ma tuý nói.”
Lúc này, Phương Húc và Trương Xuân Dương đều khựng lại, hai cặp mắt cùng nhìn về phía Lý Hiểu Mộng.
Lúc này, Lý Hiểu Mộng cười cười rồi hắng giọng nói: “Nghe cho rõ này, thật ra đội phó Lục của mình không chỉ có ô dù mà xuất thân còn hiểm lắm!”
Trương Xuân Dương hứ hé: “Nói thừa, ông nào có ô dù mà xuất thân không hiểm?”
Lý Hiểu Mộng không để ý tới y, tiếp tục nói: “Nhưng mà người ta cũng không phải chỉ được có cái mã thôi đâu. Thật ra lúc ở bên chống ma tuý anh ấy đã tham gia hai nhiệm vụ nằm vùng, hơn nữa cả hai lần đều lập công hạng ba. Chỉ là nhiệm vụ khá bí mật, phía chống ma túy cũng chỉ tuyên dương trong nội bộ thôi, chắc chắn không thể nào làm ầm ĩ.”
Phương Húc nghệch người: “Nếu vậy thì điều đội phó Lục qua làm đội phó bên mình cũng đâu phải hữu danh vô thực đâu.”
Trương Xuân Dương hỏi tiếp: “Nhưng mà cái này cũng có liên quan tới xuất thân đâu?”
“Anh nghe em nói cho xong đã!” Lý Hiểu Mộng trợn mắt với y rồi nói tiếp: “Nghe nói năm ngoái lúc đội phó Lục chấp hành nhiệm vụ còn khá là nguy hiểm, phần trăm cao là phải hy sinh ấy. Kết cuộc bên trên có người phát lệnh xuống, bảo là bắt buộc phải cứu đội phó Lục về! Lúc đó cho điều động nhiều người lắm, may là không có sao, cuối cùng cũng đưa người về được.”
Nghe đến đây thì không chỉ Phương Húc mà cả Trương Xuân Dương ngờ nghệch cũng thấy được gì không đúng: “Có người bên trên hả? Người làm được tới mức này chắc chắn là cao hơn đội trưởng Lâm cũng nhiều ấy…”
Lý Hiểu Mộng: “Còn nữa, vì đội phó Lục vi phạm kỷ luật mà đội trưởng Lâm cứ giận anh ấy miết, nhớ không? Nhưng mà giận thì giận chứ có lần nào đội trưởng Lâm phạt đội phó Lục thật chưa? Hơn nữa tối đó vừa nghe người gọi điện báo án là đội phó Lục là đội trưởng Lâm lập tức tới hiện trường ngay, còn tới suýt soát cùng lúc với mình nữa. Mấy anh xem, anh ấy lo cho đội phó Lục hơi lố rồi còn gì?”Trong lúc Lý Hiểu Mộng đang cập nhật thông tin nhỏ đầu tiên, Lục Nghiễm và Hứa Trăn cũng đã lên xe chạy thẳng đến trại giam nữ.
Hứa Trăn lái xe, Lục Nghiễm ngồi ngay ghế phụ.
Nửa đoạn đường đầu, hai người gần như không nói gì với nhau mấy, Lục Nghiễm xem hồ sơ một lúc rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, cứ như luôn đang trăn trở về tình tiết vụ án.
Hứa Trăn nhân lúc chờ đèn đỏ liếc nhìn Lục Nghiễm vài lần nhưng cũng không cắt ngang suy nghĩ của anh, tiện thể lướt nhóm Wechat, nhìn ngay thấy ba người bọn Lý Hiểu Mộng đang bàn tán.
Ba người đã lần lượt xuất phát làm nhiệm vụ nhưng trên đường đi, chủ đề cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục dựa trên mẩu tin tức trước đó, tuy Hứa Trăn chưa nghe thấy nửa đoạn trước nhưng cũng có thể lờ mờ đoán được nội dung từ đoạn sau.
Sếp mới từng lập công hạng ba hai lần, có thân thế, bị điều đến Chi đội Hình sự, có ô dù, hữu danh vô thực, đặc cách đề bạt cũng là vì phía chống ma tuý không muốn anh tiếp tục nhúng tay vào điều tra bất cứ vụ án ma tuý nào nữa.
Nếu ghép hết những thông tin này lại với nhau thì việc đội phó Lục bị chuyển công tác có lẽ liên quan đến việc suýt hy sinh một năm trước.
Bên trên có người mong anh bình an, anh là người cực kỳ cố chấp, một khi đã quyết định là sẽ truy cứu tới cùng, cứ như vụ án của Trần Lăng vậy, trên danh nghĩa là trợ giúp nhưng thực tế lại là “người chủ chính”.
Công việc của bên trợ giúp và bên chủ chốt khác nhau rất nhiều, Chi đội Hình sự lại không phải bộ phận nhàn rỗi, còn một đống việc đang chờ, công việc đè xuống với danh nghĩa “trợ giúp” như thế này hoàn toàn có thể nói là đổ thêm dầu vào lửa với cả nhân lực và lượng công việc, khoan nói đến việc giữ chừng mực giữa bên trợ giúp và bên chủ chốt, lỡ đâu sơ suất gây mâu thuẫn với bên trại giam thì người ta lại thấy mình lo chuyện bao đồng.
Đám bà tám trong nhóm Wechat bàn tán sục sôi, nhân vật chính Lục Nghiễm thì lúc này lại mường tượng ra cảnh tượng diễn biến vụ án trong đầu.
Trong cảnh tượng, trời đã khuya.
Trần Lăng ngồi ở đầu giường, trông rất bình tĩnh.
Đến lúc tắt đèn, bốn người bạn cùng phòng khác đã nằm xuống, lâu lâu lại có vài tiếng tán chuyện, Trần Lăng không tham gia cùng, chỉ nghe họ nhỏ tiếng hàn huyên.
Cho đến khi cả tiếng nói chuyện nho nhỏ kia cũng biến mất, trở thành tiếng hít thở yên tĩnh.
Trần Lăng ngồi yên lặng rất lâu trong bóng tối, có lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, có lúc lại nghĩ tới quá khứ, tiếp đó, cô ta nhẹ nhàng đi xuống giường, tìm sổ ghi chép, viết lên đó một hàng chữ.
Sau đó, cô ta gấp mảnh giấy lại nhiều lớp, bỏ vào một túi nilon nhỏ rồi lại đi tìm kim chỉ.
Lúc Trần Lăng trở lại giường, cô ta dùng một sợi dây cột vào cọc giường phía trên mình, thắt gút, rũ thòng lọng xuống, lầm một nút thắt số 8 kép theo cách thức Lê Mẫn đã chỉ.
Lúc xong xuôi, Trần Lăng đã thấy hơi mệt, trên người có chút mồ hôi, sắc mặt rất tệ.
Cô ta về lại trên giường, cuộn người nằm xuống, muốn cơ thể mình bĩnh tĩnh lại nhưng dạ dày đã bắt đầu có phản ứng, trước tiên là đau âm ỉ, sau đó là càng lúc càng dữ dội.
Trần Lăng đã ngưng thuốc được vài ngày, cơn đau mà chứng loét dạ dày mang tới lại càng nặng thêm, thế nhưng so với sự đặt dấu chấm hết sắp đến thì bao đây cũng chẳng là gì.
Trần Lăng nằm nghiêng, một tay ấn bụng, nôn một lần bên giường, nôn xong mất một thời gian để dịu lại rồi lại liếc nhìn thời gian, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cơn đau này.
Sau đó, cô cầm lấy cái ly đặt bên giường, uống sạch nước bên trong rồi lại cầm lấy kim chỉ, bắt đầu khâu miệng lưỡi.
Dù gì cũng là máu thịt của chính mình, dù đã sử dụng Quaalude, dù thường phải chịu cơn đau dạ dày nhưng lúc mũi kim đầu tiên xuyên qua thịt vẫn cảm thấy đau đến xé lòng.
Thế nhưng Trần Lăng đều nén nhịn, cô ta đau đến chảy nước mắt, nước mắt rơi trên bộ đồ tù, trên tay, trên môi miệng và chỉ sợi bông, cô ta cũng không hề dừng lại.
Đến lúc khâu xong xuôi, cô ta đặt kim chỉ dưới gối rồi nằm ngửa lên.
Trần Lăng dùng thòng lọng tròng vào cổ mình, mò mẫm tới nút thắt, siết từng chú một, sợi dây nhanh chóng siết vào trong thịt.
Hơn nữa vì độ dài của dây thừng có hạn, đầu của Trần Lăng đã hẫng khỏi gối, tất cả trọng lượng đều đè lên dây thừng, như thế này là đã có thể dùng trọng lượng để đè siết hoàn toàn tĩnh mạch, động mạch cổ, nhanh chóng gây sốc rồi nghẹt thở, cuối cùng là tử vong.
Người muốn tự sát đều sẽ nghĩ đến cùng một vấn đề chính là cách thức tự sát nào sẽ đỡ khó chịu hơn.
Thế nhưng trên thực tế thì hoàn toàn không có cách thức chết thoải mái, tương đối đỡ hơn một chút thì là dùng thuốc an thần trước khi tự sát, sau khi thuốc an thần phát huy tác dụng sẽ là tê liệt một phần giác quan của cơ thể, giảm thiểu nỗi khiếp sợ cái chết, nhất là thuốc kiểu như Quaalude có thể khiến ý thức của Trần Lăng dần mơ màng nửa tiếng sau khi uống, sự mơ màng đó cũng làm dịu cảm giác nghẹt thở bởi dây thừng.
Sau khi chết, cơ thịt của người dần giãn ra, miệng hơi hé mở nhưng miệng lưỡi của Trần Lăng đã bị khâu lại, vì thế từ đầu đến cuối cô ta cũng khép chặt miệng.
Vào khoảnh khắc cái chết ập đến, trước mắt Trần Lăng nhanh chóng xuất hiện một luồng sáng trắng, nguồn sáng kia rất sáng, cứ như có thể chiếu xuyên qua mí mắt cô ta.
Cô ta cứ nghĩ mình đang mở mắt nhưng lại không thấy gì cả.
Trước mắt nhanh chóng chỉ còn một khoảng đen kịt, đến cả cảm giác mơ màng kia cũng biến mất.
Lục Nghiễm nghĩ đến đây, chầm chậm mở mắt, lông mày cũng không nhíu lại nữa, một vài chi tiết dường như đã có đáp án.
Hứa Trăn chú ý tới cử động của Lục Nghiễm: “Đội phó Lục, sắp đến trại giam rồi.”
Lục Nghiễm: “Ừm.”
Lục Nghiễm nhìn ra cảnh phố ngoài cửa xe, sắp xếp lại tình tiết vụ án vừa mới nghĩ, tận vài phút sau, Hứa Trăn lại lần nữa đánh tan sự im lặng.
Hứa Trăn: “Đội trưởng Lục, có chuyện này tôi muốn hỏi anh.”
Lục Nghiễm khựng lại: “Cậu nói đi.”
Hứa Trăn: “Sao tự dưng anh lại bắt đầu nghi ngờ Triệu Phong, vì cô ta phủi sạch sành sanh mọi nghi vấn sao?”
Cách nghĩ của Lục Nghiễm khá là khác thường, hơn nữa còn trái ngược hoàn toàn với tư duy điều tra hình sự.
Thường thì khi một người mắc phải tình nghi mới sẽ tạm thời bị cho là đối tượng tình nghi mà điều tra sâu hơn, điều tra hoàn tất sẽ xác thực thêm rồi thì đối tượng tình nghi này mới trở thành nghi phạm, quá trình này phải được lần lượt tiến hành.
Triệu Phong đã loại bỏ được tình nghi ngay giai đoạn đầu tiên, thường thì sẽ không ai lãng phí thời gian điều tra dành cho cô ta nữa nhưng Lục Nghiễm lại hoàn toàn ngược lại, càng sạch sẽ thì anh lại càng muốn điều tra tới cùng.
Hứa Trăn cũng không biết nói sao, không biết chuyện này có liên quan đến việc Lục Nghiễm từng đi nằm vùng hay không nhưng trong lần sắp xếp phân tích này, logic của Lục Nghiễm thật sự hợp lý, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì tự Hứa Trăn cũng thấy chuyện “không chút tình nghi” của Triệu Phong hơi khả nghi.
Lục Nghiễm nửa cười nửa không nói: “Trong trại giam mỗi tuần đều có tổ chức cho các phạm nhân học chính trị, chủ yếu là một chút luật pháp và tin tức thời sự. Thường này nếu phạm nhân mượn sách trong thư viện thì đa phần ngoài một số tiểu thuyết sẽ là các loại sách liên quan tới luật phát, chuyện này cũng có liên quan đến tiền sử phạm tội của họ. Người bình thường sẽ ít khi nào mua sách luật pháp hay sách tham khảo gì đó để nghiên cứu, trừ khi là người có chuyên môn hoặc cần thiết cho công việc hay là vài vấn đề gặp phải trong cuộc sống, cần tìm đáp án trong sách vở, phạm nhân thì lại thuộc nhóm người muốn tìm đáp án. Tất nhiên là cũng có nhiều động cơ khác nhau, có người muốn sau này không tái phạm nữa, có người lại là để sau này thực hiện hành vi phạm tội cao tay hơn.”
Hứa Trăn khựng lại, bỗng chốc hiểu ra: “Với học thức của Triệu Phong, xét về cách thức hành động và trí tuệ thì dù cô ta không xem loại sách này cũng biết thế nào là phạm pháp. Thế nhưng cô ta lại mượn loại sách này để xem, có lẽ đã sớm tìm hiểu được rằng “thấy chết không cứu” cũng có thể chịu trách nhiệm hình sự ở một vài yếu tố đặc biệt, vì thế mới dè dặt cẩn thận né tránh với việc tử vong của Trần Lăng.
Lục Nghiễm: “Nói cách khác, nếu Trần Phong thật sự không hề biết chút gì về chuyện này thì cô ta cũng sẽ không cố ý phủi sạch liên can. Nếu không cố ý phủi sạch liên can thì trong lúc hoảng loạn khó tránh sẽ để lại một chút dấu vết ở hiện trường. Hơn nữa kiểu vụ án thế này thông thường đều sẽ điều tra người thân quen của người chết trước, với mối quan hệ của Triệu Phong và Trần Lăng khi còn sống, cô ta là người tiếp xúc với Trần Lăng nhiều nhất, dấu vết để lại đáng lẽ cũng phải nhiều nhất.”
Hứa Trăn: “Dù có để lại dấu vết thì sau khi điều tra, những dấu vết này cũng sẽ chứng minh cho cô ta. Thế nhưng bây giờ cô ta lại trở thành người “sạch sẽ” nhất trong bốn người, điều này chứng tỏ sau khi xảy ra vụ án, cô ta vẫn luôn không tiếp xúc với thi thể của Trần Lăng. Quả thật là không hợp lẽ thường tình.”
Một cái xác mà cả ba người còn lại đều đã có tiếp xúc, chỉ mỗi mình người thân với người chết nhất lại chưa từng động vào.
Một người thật sự vô tội có để ý tới những chuyện này không?
Lục Nghiễm không nói gì, anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu cũng xuất hiện một khả năng mới.
Anh luôn thắc mắc với việc phía trại giam xin hỗ trợ từ phía bên ngoài.
Thoạt đầu anh cứ nghĩ là do có liên quan đến việc phía sau Trần Lăng, sau đó tìm ra Quaalude, anh lại thấy vụ việc có liên quan đến đường dây ma tuý nào đó, chỉ là nghĩ lại thì lại thấy quá đơn giản, dù gì thì việc lục soát đồ dùng cá nhân của Lý Đông Vân đối với phía trại giam mà nói là hết sức dễ dàng, hơn nữa cũng không cần phải xách động lực lượng để đối phó với một Lý Đông Vân bất cẩn đến đồ còn giấu không xong như thế.
Tất nhiên là Phương Tử Oánh “lạy ông tôi ở bụi này” với Tiết Bồng cùng với Lê Mẫn đường đột tháo nút thắt để lộ sơ hở cũng không thể nào là mục tiêu của cảnh sát trại giam.
Vậy thì phòng số bảy chỉ còn lại mỗi một người, cũng là người trông có vẻ không chút sơ hở nhất: Triệu Phong.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Nghiễm đã có kết luận.
Ngước mắt lên lần nữa, cổng trại giam nữ đã ở ngay phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT