Tiết Bồng nhìn thấy tất cả thay đổi của Lục Nghiễm.

Tiết Bồng biết, anh rất ít khi “thất thương” như thế, dù phá án có tình huống đột xuất, anh cũng không như thế.

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là anh đã nhận ra một “người quen” nào đó, hơn nữa còn không phải kiểu quan hệ hoà hợp, có vẻ giống như kẻ thù hay là nghi phạm gì đó hơn.

Sau đó, Tiết Bồng nhìn theo tầm mắt của Lục Nghiễm, nhận ra anh đang nhìn người phụ nữ kia, người cũng chính là chủ xe.

Tiết Bồng đứng dậy, quay lưng lại một chút, chỉ thấp giọng hỏi: “Có quen à?”

Lục Nghiễm cúi đầu nhìn cô, anh không gật đầu cũng không lắc đầu, sau đó anh gằn giọng gọi tên Barno với giọng điệu ra lệnh.

Barno lập tức ngoan ngoãn hơn nhiều.

Lục Nghiễm lại ra hiệu, Barno bèn ngồi xuống ngay.

Lục Nghiễm lại nhìn về phía đám người trước mặt, nói hời hợt: “Xin lỗi, chó của tôi làm phiền mọi người quá, nhưng mà thường thì nó không phản ứng dữ dội vậy đâu, nó là chó nghiệp vụ, chỉ nhằm vào một số mùi đặc biệt.”

Trong lúc nói, Lục Nghiễm cũng quan sát vẻ mặt và thái độ của đám người này.

Vừa nghe tới chó nghiệp vụ, có mất người lại mất tự nhiên, mắt cứ ngó đâu đâu.

Khỏi nói tới Barno, dù là Lục Nghiễm không có chiếc mũi của chó nghiệp vụ, giờ cũng không ở trong đội chống ma tuý nhưng “khứu giác” luyện được trong thời gian còn ở đó vẫn còn tới giờ.

Anh cứ liếc sơ như thế đã xác nhận được tám mươi chín mươi phần trăm, trong số này có tội phạm buôn ma tuý, hơn nữa không chỉ có một, chỉ là đa số toàn chạy vặt, chẳng phải tay anh chị gì.

Trong số này còn có người hút chích ma tuý thường xuyên, chỉ nhìn vóc dáng và sắc mặt là đã phân biệt được.

Người đàn ông ở giữa thì đang chống nạng, sắc mặt cứng nhắc, ánh mắt u tối, có chút bí ẩn, không nhìn thấu được ngay.

Lục Nghiễm nhìn sang người đàn ông đó, anh cau mày, trong lòng tự dưng thấy quen thuộc.

Chỉ là cảm giác đó chỉ vừa mới hình thành, Lục Nghiễm còn chưa kịp nhớ kỹ, người phụ nữ dẫn đầu đã cười: “Lần trước cũng là con chó này, lần này lại là nó. Đã là có nghiệp vụ giải ngũ thì tôi cũng rất tò mò, sao nó cứ phải làm khó làm dễ cái xe tôi vậy?”

Lục Nghiễm nhìn người phụ nữ rồi lại nhìn Tiết Bồng.

Tiết Bồng gật đầu: “Lần trước cũng là chiếc xe này.”

Lục Nghiễm lại nhìn sang người phụ nữ: “Thật ra muốn làm rõ cũng không khó. Cô là chủ xe, nếu cô muốn truy cứu trách nhiệm, muốn làm ra lẽ xem sao lại bị nhắm vào thì có thể lái xe tới Cục Cảnh sát thành phố Giang tìm tôi. Tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích.”

Vừa nghe tới “Cục Cảnh sát thành phố Giang”, vài người đều đã biến sắc.

Không ngờ ở đây không chỉ có chó nghiệp vụ, mà còn có cả cảnh sát?!

Người phụ nữ vẫn cười, chỉ là nụ cười quá đỗi sắc bén, thậm chí còn có chút khiêu khích: “Được thôi, đợi chừng nào có thời gian tôi sẽ tới tìm anh, cảnh sát Lục.”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.

Tiết Bồng và cả những người xung quanh người phụ nữ đều chưa nghe thấy Lục Nghiễm tự giới thiệu bao giờ, sao người phụ nữ này là gọi anh là “cảnh sát Lục”?

Tiết Bồng không thể giấu được ngạc nhiên nhìn sang, người phụ nữ kia cũng vừa nhìn về phía cô, ánh mắt đầy nét quan sát và đánh giá, khiến người ta thấy rất khó chịu.

Tiết Bồng vô thức mày nhưng không nói gì được, cho đến khi Lục Nghiễm kéo dây dẫn Barno đứng nhích ra mấy bước, tuy không tình nguyện nhưng Barno vẫn đi theo, ngồi yên dưới đất không nhúc nhích.

Tiết Bồng ngồi xuống lần nữa, cảm nhận được Barno hơi tủi thân, định an ủi nó nhưng lại nhìn theo tầm mắt nó, nhận ra bây giờ nó không nhìn vào chiếc xe nữa, mà là đám người kia.

Không, hay nói cách khác là một người trong số đó.

Đám người đó lại đừng nói chuyện vài câu tại chỗ, ai nấy đều mất tự nhiên, có người gượng gạo, có người căng thẳng, còn có người lén liếc nhìn Lục Nghiễm và Barno, nhỏ giọng nói chuyện với nhau như có ý chỉ sang.

Lục Nghiễm vẫn đứng đút tay vào túi, cứ nhìn chăm chăm vào đám người như thế.

Cho đến khi đám người kia cuối cùng cũng giải tán, có người về lại khách sạn, còn có vài người đi về những hướng khác, bên chiếc sedan đen chỉ còn người phụ nữ kia cùng người đàn ông chống nạng.

Người phụ nữ khoác một tay lên cánh tay người đàn ông, dường như đang nhỏ giọng nói gì đó bên tai y.

Người đàn ông không trả lời, chỉ liếc nhìn hai người và chú chó cách đó không xa, tiếng nạng ma sát với mặt đất.

Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào cảnh tượng này, sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông lại quay sang người phụ nữ, môi mấp máy, dường như đã nói rằng “không có gì”.

Người đàn ông nói đoạn bèn bước lên xe, tư thế rất không được tự nhiên, một chân đưa vào xe trước, ống quần bên kia hơi bị vén lên, để lộ một cái chân giả bằng hợp kim.

Tiết Bồng bỗng mở to mắt, sau đó lại nhìn thấy người phụ nữ kia nhìn sang phía này nở nụ cười đầy ý thù địch rồi cũng bước lên xe.

Đợi xe chạy đi, Tiết Bồng đứng dậy nhìn Lục Nghiễm, lúc này cô mới nhận ra mặt anh trầm xuống hẳn, gió thoảng qua, anh thì cứ nhìn theo hướng chiếc xe chạy đi.

Tiết Bồng hỏi: “Anh quen người phụ nữ vừa rồi à?”

Lục Nghiễm nhìn đi mới khác, anh mím môi nói: “Lên xe trước đi, trên đường vừa đi vừa nói.”

Tiết Bồng: “Ừ.”

Thế nhưng suốt quãng đường sau đó, Lục Nghiễm lại ít nói cực kỳ.

Trên đường về lại bãi đậu xe, anh cứ cụp mắt, có vẻ đang nghĩ gì đó, lông máy cũng nhíu chặt.

Tâm trạng của Barno hình như cũng không được tốt, lên xe rồi lại hơi ỉu xìu.

Tiết Bồng thấy thế, bèn ngồi vào ghế lái rồi lại nói với Lục Nghiễm: “Tôi lái xe cho, anh có tâm sự, lái xe nguy hiểm lắm. Thế này đi, anh có thời gian một quãng đường để suy nghĩ, tới nơi nhớ cho tôi câu trả lời.”

Lục Nghiễm gật đầu, không nói gì thêm cũng chẳng ý kiến gì, anh ngồi bên ghế phụ, suốt từ đó mặt mày cứ nặng nề.

Trong lúc lái xe, lâu lâu Tiết Bồng lại nhìn sang phía anh, thấy Lục Nghiễm có vẻ như đã chìm vào thế giới của mình, người ngoài rất khó bước vào, cô cũng không gặng hỏi.

Trong xe bỗng chốc yên tĩnh lạ thường, may là cả hai đều kiên nhẫn, Tiết Bồng nhân lúc này nhanh chóng sắp xếp lại thông tin ban nãy.

Trước tiên có một chuyện mà Tiết Bồng hết sức chắc chắn, Lục Nghiễm có quen biết với người phụ nữ kia.

Vậy thì thân phận của người phụ nữ đó rất đáng để tìm hiểu.

Lục Nghiễm cũng là kiểu người ì à ì ạch như cô, không có bạn bè gì mấy, vì nghề nghiệp nên các mối quan hệ khá hạn hẹp, thêm vào đó, anh khác thu mình, rất ít khi chủ động kết bạn với người khác, đa phần đều là người ta tới làm quen với anh.

Nhưng Lục Nghiễm lại là người có tính cảnh giác và phòng vệ cao, anh rất khó kết bạn nhưng lại rất nể tình xưa nghĩa cũ, không dễ có các mối quan hệ phức tạp ngoài xã hội, ngược lại, anh lại rất chịu duy trì tình bạn với những người thuở thiếu thời.

Theo Tiết Bồng biết, Lục Nghiễm có tổng cộng bốn người bạn, tình bạn với Thường Phong đã sứt mẻ, Chung Lệ đã mất tích, chỉ còn lại cô với Ngải Tiểu Nguyên.

Người phụ nữ vừa nãy tất nhiên không phải là Ngải Tiểu Nguyên, Lục Nghiễm mà thấy Ngải Tiểu Nguyên cũng không sầm mặt như thế.

Cái vẻ mặt đó không thể nào là vẻ mặt khi gặp lại bạn cũ thân thiết.

Trước khi tới đội hình sự, Lục Nghiễm vẫn luôn làm việc ở đội chống ma tuý, không lẽ anh đã quen cô ta vào lúc đó?

Còn cả Barno nữa, tự dưng nó lại phản ứng dữ dội với chiếc xe của cô ta như thế.

Nếu chỉ một lần thì còn có thể là nhầm lẫn, nhưng mà liên tiếp hai lần thì không còn là trùng hợp nữa.

Thế thì sau khi xâu chuỗi những biểu hiện kỳ lạ của Lục Nghiễm và Barno, thân phận của người phụ nữ kia được chỉ về phía “ma tuý”.

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt của Tiết Bồng cũng thay đổi, cô lại nhớ lại cảnh tượng khi nãy, sợ mình bỏ sót mất chi tiết gì.

Sau đó, cô lại nhớ tới vẻ mặt của Barno lúc sau đó.

Ban đầu, Barno thật sự chỉ nhằm vào chiếc xe đó, thế nhưng khi đám người kia bước ra, Barno lại nhìn về phía họ mà sủa, lại còn định xông tới, sau đó một số người đi khỏi, chỉ còn lại người đàn ông và người phụ nữ kia, Barno lại không rời mắt, cứ nhìn chăm chăm vào họ.

Vậy thì Barno quen người phụ nữ đó hay là mùi của cô ta?

Tất nhiên là người đàn ông kia cũng hết sức quái lạ.

Cũng không biết vì sao, khí chất và cả ánh mắt của y đều khiến cô cảm thấy như đã gặp ở đâu đó…

Tiết Bồng nghĩ đến đây, lại nhìn sang Lục Nghiễm lần nữa.

Lục Nghiễm vẫn giữ nguyên một tư thế, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, Barno thì nằm ở băng sau không nhúc nhích.

Tiết Bồng cũng không làm phiền, chỉ yên lặng lái xe.

Lúc xe sắp tới ngoại ô, Lục Nghiễm cuối cùng cũng nhúc nhích, chỉnh lại dáng ngồi, nhìn sang phía cô.

Tiết Bồng cũng nhìn anh, thấy mặt anh đã trở nên bình thản cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra bèn hỏi: “Nghĩ rõ cả chưa?”

“Kha khá.” Lục Nghiễm tiếp: “Nhưng mà còn có chuyện nghĩ không ra.”

Tiết Bồng nói: “Vậy nói nghe đi.”

Lục Nghiễm khẽ gật đầu, nhìn ra con đường phía trước, đột nhiên lại hỏi: “Em có nghe tới tên Khang Nghiêu chưa?”

Khang Nghiêu?

Tất nhiên là Tiết Bồng có biết: “Tôi biết, trùm ma tuý mới sa lưới mấy năm trước, chi đột chống ma tuý đã mất nhiều thời gian để bày trận, cuối cùng cũng bắt được ông ta, sau đó xử bắn tử hình.”

“Ừ.”

“Tuy là anh chưa nói bao giờ, nhưng mà tôi đoán, nhiệm vụ nằm vùng đầu tiên của anh có liên quan tới Khang Nghiêu. Chỉ là đó là nhiệm vụ nội bộ chống ma túy, theo quy tắc, dù nhiệm vụ đã kết thúc, anh cũng không thể tiết lộ ra ngoài, vì thế tôi cũng không hỏi.”

Thật ra, Tiết Bồng cũng chỉ suy đoán theo mốc thời gian, lúc đó cô và Lục Nghiễm đều vừa tốt nghiệp đại học cảnh sát, đều là người mới cả.

Lúc tốt nghiệp, Lục Nghiễm có thành tích rất xuất sắc, trước khi tốt nghiệp đã được chi đội chống ma tuý để ý tới và chọn trước.

Lúc đó tuy là Tiết Bồng cũng rất mừng cho anh, nhưng cô cũng thấy lạ, cho đến khi Lục Nghiễm gia nhập chi đội chống ma tuý, được phái đi nằm vùng trong lúc chưa có chút kinh nghiệm.

Lần nằm vùng đó kéo dài nửa năm, Lục Nghiễm không hề liên lạc với ai.

Sau đó anh về lại đội cảnh sát, cả người như vừa thay một lớp da, thay đổi hoàn toàn, không giống một người mới tốt nghiệp bước vào xã hội chút nào, trên người có thêm sự sắc bén, còn có cảm giác khiến người ta thấy khó gần, cũng ít cười hơn hẳn.

Tiết Bồng không hỏi anh đã đi làm nhiệm vụ gì, theo suy đoán khi đó, cô cứ nghĩ là chắc anh còn mới, chỉ đi vào một cái sào huyệt nhỏ mà thôi, cứ không thì cũng không mới nửa năm đã về.

Cho đến sau đó, Tiết Bồng nghe nói trùm ma tuý Khang Nghiêu sa lưới, cũng không biết tại sao, cô lại vô thức liên hệ chuyện này với Lục Nghiễm.

Lúc này, Lục Nghiễm nói: “Em đoán đa phần đều đúng cả, đúng là khi đó nhiệm vụ của anh có liên quan đến Khang Nghiêu, thế nhưng nội gián thường rất khó nắm được chứng cứ thật sự trong tay ông ta. Trước khi gia nhập nhiệm vụ là anh đã có khác biệt rồi, mà nguyên nhân chính anh được phái đi chính là vì anh có quen với Khang Vũ Hinh, con gái ông ta.”

Khang Vũ Hinh?

Cái tên này rất quen, Tiết Bồng chưa từng nghe thấy.

Tiết Bồng hỏi: “Là người phụ nữ ban nãy đấy hả?”

“Ừ.” Lục Nghiễm nói: “Nhưng mà theo điều tra khi đó, tuy là Khang Nghiêu có dính dáng tới ma tuy, thế nhưng ông ta đã rời khỏi nhà hơn mười năm, chưa từng liên lạc với người nhà. Ông ta cũng chưa chính thức đăng ký kết hôn với mẹ Khang Vũ Hinh, mẹ con họ cũng không biết chuyện ông ta dính líu tới ma tuý, không tham gia vào, vì thế nên chuyện này không liên lụy tới họ.”

Nghe có vẻ là Khang Vũ Hinh không hề tham gia buôn ma tuý.

Nếu đã vậy thì sao Barno lại đứng sủa trước xe cô ta hai lần?

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng nói: “Có chuyện này lạ lắm, trước khi anh tới, Barno cứ nhằm vào xe của cô ta, sau đó cả đám họ đi tới, Barno lại cứ nhìn Khang Vũ Hinh mà sủa, Barno biết cô ta à?”

Lục Nghiễm lắc đầu: “Không biết, chắc là mùi gì đó trên người cô ta làm Barno chú ý tới.”

Tiết Bồng không trả lời, cô nhớ lại tình hình khi đó, chỉ cảm thấy Barno rất kích động nhưng lại không hung hăng.

Nhưng bây giờ xét nét chuyện này cũng vô nghĩa.

Tiết Bồng chỉ nói: “Tuy kết quả điều tra khi đó chứng thực hai mẹ con Khang Vũ Hinh không tham gia buôn ma tuý, thế nhưng với phản ứng của Barno, còn có tình hình hôm nay, tôi đoán người phụ nữ đó đã nhúng tay vào rồi.”

Dù là cảnh sát chống ma tuý, cảnh sát hình sự hay cảnh sát kỹ thuật, làm cảnh sát lâu ngày đều sẽ nhạy cảm hơn với một số nhóm người nhất định, trực giác nghề nghiệp đó đã ngấm sâu vào xương tủy, dù tội phạm có che giấu cỡ nào cũng vẫn để lộ sơ hở.

Lục Nghiễm cũng không thể không thừa nhận sự thật này, hôm nay gặp lại Khang Vũ Hinh, đứng cách mấy bước mà anh cũng “ngửi” được cái mùi ma túy trên người cô ta.

So với ngày trước thì giờ đây cô ta cứ như là một người khác vậy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Nghiễm lại trở nên nặng nề lần nữa.

Một lúc sau, Tiết Bồng lại đột nhiên hỏi: “À mà, trước kia sao anh quen cô ta vậy?”

Lúc này Lục Nghiễm mới hoàn hồn: “À, hồi cấp Ba, lâu lâu anh có ra quán net chơi game, quen ở đó đấy.”

Tiết Bồng ngạc nhiên nhìn sang: “Ai ra quán net chơi game cơ? Anh ấy hả?”

Lục Nghiễm nhướng mày: “Thì sao, bộ em tưởng ngoài điều tra án ra anh không biết gì hết nữa thật hả?”

Tiết Bồng không trả lời, nói thật là cô hết hồn thật đấy.

Trong ấn tượng của cô, Lục Nghiễm chơi bóng rổ khá giỏi, còn từng lấy bóng đập trúng đầu cô ba lần, vì chuyện này mà cô ghim anh cực.

Hồi ở trường, điểm số của anh luôn rất tốt, thường ngày trông cũng có vẻ điềm đạm, cô còn tưởng kiểu người có tính tình như anh dù có là cuối tuần cũng sẽ học thêm.

Tiết Bồng lại hỏi: “Vậy Khang Vũ Hinh cũng ra net chơi game hả?”

“Cái đó thì không.” Lục Nghiễm nói: “Quán net đó là do cậu của cô ta mở, cuối tuần cô ta cũng sẽ ra đó trông tiệm. Với lại cô ta trông cũng xinh, có cô ta ở đó, đám con trai sẽ kéo tới.”

Trông cũng xinh? Đám con trai sẽ kéo tới?

Hoá ra là thế…

Tiết Bồng liếc mắt nhìn anh, ánh mắt chứa không ít thứ.

Lục Nghiễm thấy thế mới ngộ ra: “Cái này không có anh trong đó đâu đấy, anh hoàn toàn chỉ tới chơi game thôi.”

Giải thích cái kiểu này đúng là giấu đầu hở đuôi.

Tiết Bồng nhếch môi, không thèm trả lời.

Mấy giây sau, Lục Nghiễm lại nói: “Anh nói thật đấy.”

Tiết Bồng mới bảo: “Ừ, tôi biết rồi. Một trong số nhiệm vụ chi đội chống ma tuý giao cho anh chắc là tiếp cận Khang Vũ Hinh nhỉ? Xem ra hai người thân lắm. Nếu chỉ là thường tới quán net để chơi thôi thì cũng không tới mức bắt anh đi.”

Tiết Bồng nói rất bình tĩnh, không nghe ra chút hàm ý gì.

Cả hai lại yên lặng.

Lục Nghiệm nghẹn cứng, hồi lâu không nói gì.

Anh đâu thể nói một trong số những mục đích cấp trên phái anh đi là vì Khang Vũ Hinh từng có cảm tình với anh được?

Lục Nghiễm mím môi, một lát sau mới giải thích: “Nhưng mà anh có nguyên tắc của anh, anh đi làm nhiệm vụ, không phải đi yêu đương nhăng nhít, dù bố cô ta có phải Khang Nghiêu hay không thì cũng không ảnh hưởng tới phán đoán của anh. Em cũng có thể hiểu là trong chuyện này, anh là một cái máy thực hiện nhiệm vụ không có tình cảm.”

Một cái máy thực hiện nhiệm vụ không có tình cảm?

Ban đầu Tiết Bồng không thèm để ý tới anh, ai ngờ nghe thấy cái kiểu mô tả này lại nhịn không nổi mà mím môi cười.

Cô liếc nhìn Lục Nghiễm: “Tôi không muốn biết chi tiết nhiệm vụ, đây cũng không phải chuyện tôi nên hỏi. Nhưng mà tôi thấy ánh mắt anh cô ta nhìn anh hôm nay, hình như cô ta thù anh lắm.”

Mà nghĩ cũng đúng thôi, dù Khang Nghiêu có thế nào đi nữa thì ông ta dù gì cũng là bố của Khang Vũ Hinh.

Vừa nãy Lục Nghiễm cũng đã nói, anh gia nhập nhiệm vụ là vì có điểm khác biệt có thể bắt được Khang Nghiêu, vậy rất có khả năng điểm này chính là vì Lục Nghiễm và Khang Vũ Hinh có liên quan tới nhau.

Rõ là Khang Vũ Hinh chắc chắn sẽ đổ chuyện này lên đầu Lục Nghiễm. 

Lục Nghiễm lại chuyển chủ đề hỏi: “Khoan nói đến Khang Vũ Hinh đã, em có để ý tới người đàn ông bên cạnh cô ta không?”

Tiết Bồng nghĩ nhanh tới người đàn ông chống nạng với gương mặt sắc như dao kia.

Tiết Bồng gật đầu: “Tất nhiên là có rồi, thái độ của Khang Vũ Hinh với anh ta rất không giống với những người khác, họ trông giống người yêu của nhau lắm, nhưng mà hình như Khang Vũ Hinh khá là nghe lời anh ta.”

Tiết Bồng cũng không nói rõ hơn được, có gì đó rất kỳ lạ giữa hai người, thế nhưng có một số hành động nhỏ có thể để lộ chút manh mối, người đàn ông đó và Khang Vũ Hinh có mối quan hệ qua lại lẫn nhau.

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng lại nói: “Phải rồi, tôi chụp lại biển số xe đó rồi, để tôi gửi cho anh.”

Nhân lúc chờ đèn đỏ, Tiết Bồng vừa nói vừa gửi tấm ảnh trong điện thoại cho Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm lưu ảnh lại, cũng không nói gì nhiều, gọi điện ngay cho Lâm Nhạc Sơn của chi đội chống ma tuý, thuật lại tình hình ban nãy.

Cả cuộc gọi không tới hai phút, Lục Nghiễm cúp máy, sắc mặt không được tốt lắm.

Tiết Bồng đều nhìn thấy cả, cô hỏi: “Sao thế, đội trưởng Lâm nói gì?”

“Ý của anh ấy là sẽ tìm người đi điều tra, bảo anh đừng bứt dây động rừng.” Lục Nghiễm cau mày, chỉ nói đến đây.

Tiết Bồng lại hỏi: “Chuyện này thì có vấn đề gì?”

Cũng không phải vấn đề gì, Lâm Nhạc Sơn dặn thế là hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Nhưng Lục Nghiễm đã ở trong chi đội chống ma túy mấy năm trời, anh hiểu rõ tính khí của Lâm Nhạc Sơn, cứ thấy thái độ của Lâm Nhạc Sơn trong cuộc gọi vừa rồi là rất bất thường.

Dường như Lâm Nhạc Sơn không hề thấy kinh ngạc về chuyện của Khang Vũ Hinh, thậm chí cũng biết rõ về người đàn ông chống nạng bên cạnh cô ta?

Lục Nghiễm cụp mắt, lặng lẽ liên kết tất cả chi tiết lại với nhau, càng nghĩ càng thấy đáng ngờ.

Lại nhớ tới chuyện trước kia, từ việc anh cứ theo đuổi vụ việc Chung Lệ mất tích, tới việc Vương Xuyên đồng ý cung cấp tình báo cho anh, còn có cả việc Vương Xuyên bị tiêm ma tuý mà chết.

Sau đó, anh bị điều đến đội hình sự, chi đội chống ma tuý giữ kín hoàn toàn manh mối về đường dây ma tuý này, không cho phép anh động vào nữa.

Tiếp sau đó, có người gửi cho anh bức ảnh của Vương Xuyên, anh lần theo manh mối tìm đến, bị Lý Thành Kiệt phục kích…

Mà vào giờ phút này, dường như tất cả những sự việc liên kết nhau này đều đã hình thành nên mạch tư duy hoàn chỉnh qua thái độ của Lâm Nhạc Sơn.

Chẳng lẽ chi đội chống ma túy đang bày một cái lưới khít hơn nữa?”

Thế nhưng Lục Nghiễm nghĩ tới nghĩ lui rồi đều giữ lại trong lòng, không để lộ ra ngoài mặt, cũng không nói với Tiết Bồng.

Không ngờ va chạm nhỏ vừa nãy lại đột nhiên được tháo gỡ nút thắt rối ren trước đó của anh.

Đây hoàn toàn là một vụ thu hoạch ngoài dự tính.

Nếu anh nghĩ không sai, đây cũng chính là lý do vì sao thái độ của Lâm Nhạc Sơn cứ cứng rắn như vậy, hơn nữa lại còn gấp gáp muốn điều anh đi, còn không để anh nhúng tay vào dù chỉ một chút.

Còn nữa, cái chết của Vương Xuyên rõ là có liên quan đến ma tuý, kẻ thực hiện là Lý Thành Kiệt, phía sau chắc chắn dính líu tới một tập đoàn ma tuý, mọi chuyện liên kết với nhau như thế, lẽ nào Lâm Nhạc Sơn nhìn không ra?

Nhưng chi đội chống ma tuý lại cứ khăng khăng đòi điều tra một mình, rồi lại lấy danh nghĩa điều tra án mạng đưa xuống cho phân cục xử lý, đây rõ là muốn hoá chuyện lớn thành chuyện nhỏ đây mà.

Hiện giờ nghĩ lại, chỉ có một cách để giải thích mọi nghi vấn này, đó chính là Lâm Nhạc Sơn đã sớm nắm được một thông tin nào đó, dính líu tới một tập đoàn ma tuý nào đó, mà điều này lại cũng có liên quan đến đường dây mà anh vẫn luôn theo dõi, Lâm Nhạc Sơn sợ anh làm hỏng chuyện, nhưng lại không thể nói cho anh biết chuyện vì một nguyên nhân nào đó, thế nên mới xử lý như thế này.

Vậy thì vấn đề được đặt ra là rốt cuộc Lâm Nhạc Sơn đang dè chừng điều gì nên mới sợ anh tham gia vào như thế?

Lục Nghiễm cau mày, trong đầu xuất hiện một người: Tần Bác Thành.

Vì mối quan hệ của Tề Vận Chi và Tần Bác Thành, trong phạm vi cho phép, chỉ cần không làm gì quá đáng, Tần Bác Thành chắc chắn sẽ không để anh dấn thân vào nguy hiểm lần nữa.

Nghĩ tới đây, Lục Nghiễm bỗng thấy bất lực, ngẩng đầu thở dài.

Tiết Bồng lập tức để ý tới.

Câu hỏi của cô khi nãy, Lục Nghiễm không trả lời, sau đó lại cứ mang cái vẻ tâm sự nặng nề, lại còn thở dài, chẳng biết thở dài cái gì.

Vì Lâm Nhạc Sơn sao?

Tiết Bồng chỉ đành nói: “Đội trưởng Lâm đã nói vậy rồi thì anh cũng không cần thấy khúc mắt nữa. Manh mối giờ cũng đã cung cấp cho họ rồi, tiếp đến chi đội chống ma tuý sắp xếp thế nào là chuyện nội bộ của họ. Anh vẫn còn ở đội hình sự, đúng là khó nhúng tay vào được.”

“Ừ, anh biết.” Lục Nghiễm trả lời qua loa, bỗng chốc lại trở nên bình thường.

Lúc này, xe cũng đi chậm lại.

Nhìn ra cửa sổ đã thấy tới bãi đậu xe của công viên ngoại ô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play