Đến đây, câu chuyện bắt đầu đi vào phần quan trọng nhất.

Lục Nghiễm không khỏi nhíu chặt mày quan sát biểu cảm và ánh mắt của Mao Tử Linh, phân tích độ chân thật trong lời nói của Mao Tử Lin dưới góc độ của một người điều tra.

Thật ra tính tới hiện tại, Mao Tử Linh khá là chịu hợp tác, sau khi kể xong câu chuyện gia đình Vương Hữu Phúc, cô ta còn cung cấp tên thôn và địa chỉ nhà Vương Hữu Phúc, hoàn toàn trùng khớp với điều tra của phía thành phố Xuân.

Kế đó, Lục Nghiễm bèn ra hiệu cho Lý Hiểu Mộng bày ảnh của những nạn nhân nữ và đám con nhà giàu có dính dáng mà cảnh sát đã điều tra ra được tới trước mặt Mao Tử Linh cho cô ta nhận diện.

Mao Tử Linh đều xác nhận hết đám con nhà giàu kia, thế nhưng cô ta chỉ biết ba trong số những nạn nhân nữ, chưa từng gặp những người khác.

Sau khi nhận diện xong, Lục Nghiễm mới nhẹ nhàng hỏi: “Bốn tên con nhà giàu này đã đồng loạt mất tích ba tháng trước, địa điểm là ở một khu bảo tồn thiên nhiên ở thành phố Lịch, cô có biết chuyện này không?”

Suy ngược theo thời gian, Mao Tử Linh đã thoát khỏi thành phố Xuân từ năm tháng trước, nếu cô ta có liên quan đến việc bốn đứa con nhà giàu mất tích, vậy thì trong hai tháng giữa đó, việc Mao Tử Linh sống ở đâu, tiếp xúc với những ai trở nên rất quan trọng.

Mao Tử Linh ngước mắt, ánh mắt lóe lên chút kinh ngạc, vài giây sau mới hỏi: “Chúng mất tích rồi sao? Tôi không biết chuyện này.”

“Cô không biết sao?” Lục Nghiễm không có biểu cảm gì, anh chắc đã sớm lường trước được Mao Tử Linh có thể sẽ phủ nhận: “Cô tìm trăm phương ngàn kế muốn trả thù người từng hại mình, nếu đã giết Hoắc Ung rồi, sao lại còn tha cho bốn người này?”

Mao Tử Linh thoáng ngỡ ngàng nhưng rồi lại lập tức thản nhiên: “Chúng chỉ làm theo lệnh mà thôi, khi đó tôi chỉ làm phật lòng có mình Hoắc Ung, cũng chính Hoắc Ung là kẻ đã ra lệnh bán tôi tới nông thôn. Oan có đầu nợ có chủ, tôi không cần thiết phải tàn sát hàng loạt. Huống hồ gì sức khoẻ của tôi rất tệ, sau khi thoát ra được, tôi bèn viết đại một số căn cước để đi khám, biết được mình bị ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối. Tôi là bác sĩ, tôi biết căn bệnh này đáng sợ nhường nào, tỷ lệ tử vọng rất cao, khả năng chữa khỏi rất thấp. Rất nhiều người đều gọi nó là vua của căn bệnh ung thư, tình trạng của tôi hoàn toàn không có hy vọng, vì thế tôi phải dành thời gian cuối cùng để trả thù. Đối phó với một mình Hoắc Ung là đã rất khó với tôi rồi, sao mà tôi có sức lực đối phó với nhiều người như vậy được?”

Tất cả mọi người đều không tin câu nói này của Mao Tử Linh, dù cô ta nói có lý nhưng mỗi người ở đây đều từng chứng kiến không biết bao nhiêu vụ án lớn nhỏ, ai cũng có khứu giác nghề nghiệp, không thể nào bị đánh lừa đánh đảo bởi vài câu như thế này.

Nhưng vấn đề ở đây là cảnh sát thành phố Lịch đến giờ vẫn không tìm ra thi thể của bốn tên con nhà giàu kia, không tìm được thì không thể xác nhận là tử vong.

Pháp luật có quy định rõ ràng, người “không rõ tung tích” sau hai năm mới có thể xác định là “người mất tích”, sau bốn năm, hoặc không rõ tung tích do sự cố ngoài ý muốn đã được xác nhận hơn hai năm mới có thể tuyên bố tử vong.

Vả lại, hiện giờ cũng không có bất cứ bằng chứng nào chỉ ra Mao Tử Linh có liên quan trực tiếp đến việc bốn đứa con nhà giàu mất tích, vì thế nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ.

Phía bên này, Lục Nghiễm không nói tiếp ngay lập tức, anh chỉ hơi nheo mắt, suy nghĩ động cơ Mao Tử Linh giấu giếm sự thật.

Đối với Mao Tử Linh, cô ta không còn bao nhiêu ngày nữa, luật pháp với cô ta mà nói chẳng là gì nữa, dù là trừng phạt hay lên án, những đau khổ kia có lẽ cũng không thể nào so được với nỗi đau mà ung thư mang đến.

Có thêm tội hay bớt tội đều chẳng là nghĩa lý gì với cô ta, thế nhưng một khi thừa nhận những tội trạng khác thì cũng có nghĩa là sẽ dính líu tới người khác.

Đây chắc hẳn là động cơ của Mao Tử Linh.

Đã không có chứng cứ thì Lục Nghiễm cũng không vướng mắc quá nhiều ở vấn đề này, anh nhanh chóng đổi chủ đề: “Vậy nói về quá trình cô trả thù Hoắc Ung đi.”

Mao Tử Linh hơi bất ngờ, cô ta nhìn Lục nghiễm, dường như không ngờ anh lại bỏ qua chuyện bốn tên con nhà giàu dễ dàng như thế: “Tôi dùng căn cước của Vương Hữu Phúc để mở ví điện tử, dùng tiền đó để làm phí đi đường. Tôi biết tuy là cái chết của bố mẹ Vương Hữu Phúc được xác định là sự cố, thế nhưng có thể đã khiến cảnh sát huyện nghi ngờ. Sau khi Vương Hữu Phúc “mất tích”, cảnh sát sẽ nghi ngờ hắn, thế nhưng đến lúc cả tôi cũng đi khỏi thì có lẽ mọi hướng nhìn lại sẽ nhằm vào tôi.

Thế là, để tránh đêm dài lắm mộng, sau khi khám bệnh xong, Mao Tử Linh nhanh chóng rời khỏi thành phố Xuân, mua vé xe buýt về thẳng thành phố Giang.

Như thế, dù cảnh sát có truy tới theo lịch sử chi tiêu của Vương Hữu Phúc thì cũng sẽ không tìm được bất cứ tung tích nào của y, bởi trong một khoảng thời gian ngắn, cảnh sát vẫn chưa thể chắc chắn rằng số tiền đó là do một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ yếu ớt, khuôn mặt bị huỷ hoại sử dụng.

Việc đầu tiên Mao Tử Linh làm sau khi về đến thành phố Giang chính là gọi điện cho Lâm Tăng Thanh, thế nhưng điện thoại của Lâm Tăng Thanh đã khoá máy, cô ta lại gọi đến công ty nơi Lâm Tăng Thanh làm việc mới nghe đồng nghiệp của Lâm Tăng Thanh nói về chuyện cô ấy bị vào khoa tâm thần.

May là trong lúc nói chuyện, Mao Tử Linh nghe ngóng được trước khi phát điên, Lâm Tăng Thanh từng có quen một người bạn trai, trước đó, người bạn trai này cũng là người đã đưa cô ấy đến bệnh viện.

Hỏi thêm về tên tuổi và cách thức liên lạc với bạn trai Lâm Tăng Thanh mới biết người đàn ông đó tên Liêu Vân Xuyên.

Mao Tử Linh ho vài tiếng, bật cười khẩy: “Tôi không thể nào nghĩ đến bạn trai của Tăng Thanh lại là Liêu Vân Xuyên, ban đầu tôi rất kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng nhận ra được, bệnh của Tăng Thanh có liên quan tới Liêu Vân Xuyên, hơn nữa Tăng Thanh hẹn hò với Liêu Vân Xuyên rất có thể là vì tôi “mất tích”.”

Chỉ là Mao Tử Linh không thể nào đến thăm Lâm Tăng Thanh được, một là vì chỉ người nhà mới có thể, hai là vì phải tuân thủ quy định của bệnh viện, nếu bệnh viện cho là bệnh tình của bệnh nhân vẫn chưa thể khống chế, không tiện vào thăm thì dù là người nhà cũng khó gặp mặt.

Mao Tử Linh lại tiếp tục: “Tôi dành ra mấy ngày để suy nghĩ tiếp đến nên làm gì. Tôi không thể nhìn được Tăng Thanh lần cuối, dù có ai chịu chuyển lời giúp tôi thì với tình trạng tinh thần của cô ấy cũng chưa chắc hiểu được tôi đang nói gì, lại còn có thể đến tai Liêu Vân Xuyên. Mục đích chính lần này tôi trở lại vẫn là Hoắc Ung.”

Không dễ để đối phó được với Hoắc Ung, nhưng mà cũng không khó lắm.

Mao Tử Linh có số điện thoại của Hoắc Ung, cô ta có thử gọi một lần, số đó vẫn còn đang được sử dụng, thế nhưng vừa kết nối được thì cô ta đã cúp máy.

Cô ta biết mình bắt buộc phải chuẩn bị thật kỹ càng, dụ Hoắc Ung tới một mình rồi khống chế y.

Trước đó, cô ta buộc phải tìm một nơi hoang vu ít người qua lại, còn cần một số thiết bị y tế và dược phẩm.

Cô ta đã bỏ ra gần hai tháng để làm những việc này.

Nghe đến đây, Lục Nghiễm hỏi: “Người giúp cô tên Châu Lực, là quản lý ở một công ty kinh doanh thiết bị y tế. Cô đã thuyết phục anh ta bán số đồ đó cho mình như thế nào?”

Mao Tử Linh cười nói: “Từ hai năm trước, tôi đã nắm thóp được một số thứ của Châu Lực, anh ta luôn âm thầm cung cấp thuốc cho đám con nhà giàu ở thành phố Lịch. Số thuốc đó là thuốc thần kinh kê theo toa, có thể gây nghiện, người bình thường rất khó lấy được nhưng anh ta có đường dây, kiếm được không ít tiền trung gian. Tôi giả vờ là con nhà giàu ở thành phố Giang, lấy danh nghĩa cá nhân đặt một lô thiết bị và dược phẩm.”

“Không lẽ Châu Lực chẳng nghi ngờ gì về số hàng mà cô đặt sao?

“Có thể anh ta sẽ nghi, nhưng anh ta cũng đã từng nhận nhưng đơn hàng tương tự thế rồi, vì thế dù có nghi ngờ thì anh ta cũng không dám hỏi gì nhiều. Chuyện này còn là do Liêu Vân Xuyên nói cho tôi biết.”

Đây cũng không phải mới lần một lần hai mà Châu Lực thực hiện những giao dịch như thế này, trên thị trường có một số phòng khám chui, còn có một số bệnh viện chợ đen chữa bệnh phi pháp, những nơi này đều cần thiết bị và thuốc, họ cũng không thể mua ở những cơ sở chính quy mà toàn nhờ vào những người như Châu Lực.

Mao Tử Linh cũng từng là bác sĩ, tất nhiên là cũng có nghe nói tới đường dây này, hơn nữa cô ta cũng từng tiếp xúc với đám con nhà giàu kia, bắt chước một số cách ăn nói gớm ghiếc của chúng, thế nên lúc nói chuyện với Châu Lực trên mạng, cô ta cũng giả vờ tương đối giống.

Thêm vào đó, Mao Tử Linh rất chịu chơi, không hề trả giá, không giống giả vờ, Châu Lực cũng có “đạo đức nghề nghiệp”, biết số đồ này không được dùng cho mục đích chính đáng nên cũng không hỏi gì nhiều, thế nên giao dịch nhanh chóng thành công.

Mao Tử Linh dùng tiền mặt thuê một kho hàng nhỏ ở khu phía Nam thành phố Giang để làm địa điểm nhận hàng, đến lúc có hàng, cô ta lại thuê một chiếc xe hàng nhỏ sắp sửa vào nghĩa địa xe.

Từ lúc chuyển hàng để lúc chở hàng đi, cô ta đều không để bất cứ ai biết được, càng không tìm dịch vụ chuyển nhà.

Tuy thể lực kém, vận chuyển cũng chậm nhưng chỉ khi càng ít người biết mới càng an toàn, cô ta vẫn còn một ít thời gian, có thể từ từ mà làm, chỉ sợ trước khi xong chuyện đã bứt dây động rừng.

Vả lại cứ hễ nghĩ đến thành công đã gần ngay trước mắt, trong lòng cô ta lại càng hào hứng hơn, còn ăn uống được nhiều hơn.

Vào lúc đó, điều khó khăn nhất là làm thế nào để dụ được Hoắc Ung ra.

Mao Tử Linh suy nghĩ nát óc rất lâu, nhớ lại những lời Hoắc Ung từng nói, sau đó lại nghĩ tới một điểm phá bỏ hạn chế chính là anh của Hoắc Ung: Hoắc Kiêu.

Mao Tử Linh cũng đã xem tin tức trên mạng, biết được một năm trước Hoắc Kiêu đã gặp tai nạn xe, đến giờ vẫn còn nằm ở bệnh viện Từ Tâm.

Nếu nhà khác gặp chuyện này, Mao Tử Linh sẽ không để ý, nhưng nếu là nhà họ Hoắc, người đầu tiên cô ta nghĩ đến là Hoắc Ung.

Không rõ mẹ ruột Hoắc Ung là ai, y từng bước vào nhà họ Hoắc với danh nghĩa là con riêng, mấy năm nay, trên mạng có không ít lời đồn đại, bao gồm việc y không biết phấn đấu như thế nào, khác một trời một vực so với Hoắc Kiêu.

Sau khi Hoắc Kiêu gặp tai nạn, Hoắc Đình Diệu cũng từng nâng đỡ Hoắc Ung thế nhưng chẳng ăn thua, Hoắc Ung vẫn không thay đổi tính nết, lại không có kinh nghiệm thương trường và năng lực kế thừa, giao chuyện nào là nát chuyện nấy, vì thế đến Hoắc Đình Diệu còn thất vọng não nề về y.

Nghĩ cùng biết được Hoắc Ung oán hận, ganh ghét anh mình đến cỡ nào, nói không chừng còn mong Hoắc Kiêu chết sớm cho xong chuyện.

Nhắc tới Hoắc Ung, Mao Tử Linh lại cười khẩy, ánh mắt cũng thay đổi: “Trong cuộc điện thoại đó, tôi nói với Hoắc Ung rằng tôi biết một bí mật động trời của Hoắc Kiêu, rất bất lợi với cậu ta. Tôi còn hỏi hắn có sợ sau này Hoắc Kiêu tỉnh lại rồi, đến chỗ đứng mình còn không có không. Thật ra ban đầu tôi cũng hỏi vậy để thăm chừng thôi, lúc đó tôi vẫn chưa chắc chắn là hắn sẽ mắc bẫy. Ban đầu Hoắc Ung không tin, còn hỏi tôi là người của kênh truyền thông nào, đòi cho tôi chết.”

Mao Tử Linh hoàn toàn tin là Hoắc Ung không chỉ nói vậy để hù dọa không thôi.

Trước đây, Mao Tử Linh còn sẽ sợ y, thế nhưng đến hôm nay, cô ta đã chẳng còn gì để mất nữa, tới thần chết còn không sợ, huống hồ gì là một tên cặn bã?

Mao Tử Linh bèn hỏi Hoắc Ung chịu bỏ ra bao nhiêu tiền để mua bí mật này.

Chắc Hoắc Ung cũng đã gặp nhiều tay đần độn “thấy tiền nảy lòng tham”, tất nhiên cũng chẳng mắc bẫy, còn bảo Mao Tử Linh cút đi rồi cúp máy.

Mao Tử Linh nhân lúc trước khi Hoắc Ung chặn số mình, nhanh chóng gửi tin nhắn đã viết sẵn ra, còn nhắc tới việc Hoắc Ung từng phẫu thuật cắt bỏ hai lần.

Hai năm trước, ở phòng 318, tuy Mao Tử Linh nhìn thấy thoáng qua vết thương của Hoắc Ung, nhưng cô ta là bác sĩ khoa ngoại, vừa nhìn sơ hình thái, độ lồi lõm của vết thương là đã có thể phán đoán được cơ bản.

Thế là Mao Tử Linh còn thuật sơ lại hình ảnh trong trí nhớ của mình, điều này hết sức trùng khớp với tình trạng của Hoắc Ung.

Chỉ một lát sau, Hoắc Ung đã chủ động gọi lại, lần này, giọng điệu y cực kỳ tức tối, còn chất vấn cô ta đã nghe ai đặt điều, rốt cuộc đã biết được bí mật gì vân vân.

Mao Tử Linh chỉ cười trong điện thoại.

Cô ta biết một khi rơi vào trạng thái phẫn nộ, con người ta sẽ dễ dàng phán đoán đúng sai, hơn nữa lại còn giảm khả năng suy nghĩ, huống hồ gì Hoắc Ung là một người chỉ biết nóng giận tức thời.

Mao Tử Linh phân tích với góc nhìn của một bác sĩ, ung dung miêu tả về cuộc phẫu thuật của y, khiến cho Hoắc Ung càng tin chắc cô ta không phải là phóng viên truyền hình mà thật sự là người biết được bí mật của Hoắc Kiêu, chuyện y từng phẫu thuật hai lần e là cũng do Hoắc Kiêu tiết lộ.

Kể đến đây, Mao Tử Linh lại dừng lại.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Lục Nghiễm rồi lại nhìn tấm kính một chiều phía sau Lục Nghiễm: “Tôi đã dụ Hoắc Ung tới như thế đấy. Tôi chắc chắn là Hoắc Ung sẽ không để ai khác biết được, vì chuyện mất mặt đến thế cơ mà, chắc chắn hắn sẽ đến một mình.”

Lục Nghiễm không hỏi ngay, chỉ nhớ lại thời gian lúc Hoắc Ung bị bắt cóc.

Lúc đó, Liêu Vân Xuyên đã bị đưa đến Chi đội Hình sự để thẩm vấn, Hoắc Ung có muốn tìm Liêu Vân Xuyên thương lượng cũng không được, lại càng không thể tìm Hàn Cố.

Chuyện riêng tư như thế, bác sĩ riêng có thể biết nhưng luật sư thì không cần thiết.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm lên tiếng: “Có lẽ Hoắc Ung sẽ không dắt theo người khác, thế nhưng Liêu Vân Xuyên vẫn là người theo dõi tình trạng sức khoẻ cho Hoắc Ung, cô không sợ cậu ta đưa Liêu Vân Xuyên tới sao?”

Câu hỏi này chính là cái bẫy của Lục Nghiễm.

Lúc Liêu Vân Xuyên vừa vào Cục Cảnh sát, tin tức vẫn chưa truyền ra ngoài, e rằng chỉ có người nhà họ Hoắc, Hàn Cố và một số bác sĩ, y tá ở Từ Tâm mới biết, mà những người này ngoài mặt đều không quen biết Mao Tử Linh.

Nếu Mao Tử Linh trả lời rằng khi đó chẳng phải Liêu Vân Xuyên đã bị đưa đến Cục Cảnh sát rồi sao, thế thì việc này cũng đã hoàn toàn khiến đồng bọn của cô ta bị bại lộ, phạm vi lại nằm trong số những người nên trên.

Lục Nghiễm bình thản nhìn Mao Tử Linh, chờ đợi một câu trả lời của cô ta.

Mao Tử Linh yên lặng vài giây rồi mới khàn giọng trả lời: “Địa điểm là do tôi chọn, tôi hẹn Hoắc Ung tới gần một bãi đậu xe bỏ hoang ở khu phía Nam, tôi thì nấp ở chỗ tối, nếu hắn còn dắt theo ai khác, tôi sẽ quay đầu đi. Hơn nữa tôi đã cảnh cáo hắn trong điện thoại, nếu dắt theo người khác thì sáng sớm mai cả thế giới đều sẽ biết bí mật của hắn.”

Lục Nghiễm lập tức nheo mắt lại, không phải vì câu trả lời của Mao Tử Linh không chút sơ hở, cũng không phải vì nghi ngờ bị loại trừ, mà là vì trước khi trả lời, Mao Tử Linh đã thoáng chần chừ.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt lại thay đổi.

Cũng chính vào khoảnh khắc thay đổi ấy, Lục Nghiễm càng chắc chắn hơn cô ta đã biết khi ấy Liêu Vân Xuyên đang ở đâu.

Tất nhiên là nghi ngờ thì nghi ngờ vậy, khi không có chứng cứ, Mao Tử Linh sẽ không thừa nhận.

Lục Nghiễm mím môi, nhanh chóng bỏ qua chủ đề này: “Cô đợi Hoắc Ung đến gần bãi đậu xe bỏ hoang rồi ra tay sao?”

Mao Tử Linh thở dài: “Đúng vậy, thể lực tôi không bằng hắn nhưng tôi có thuốc. Tôi tới gần hắn, giả vờ như sắp sửa nói hắn biết “bí mật” rồi ra tay. Có cái tôi còn phải khiêng Hoắc Ung lên xe, đúng là tốn sức thật.”

Đây lại là một chỗ đáng ngờ khác nhưng cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Một người phụ nữ có thể khiêng một người đàn ông như Hoắc Ung lên xe không, nếu cố sức lôi kéo thì chắc có thể được.

Thế nhưng nếu là một người phụ nữ yếu ớt bệnh tật như Mao Tử Linh thì sao? Nếu dùng một số công cụ hỗ trợ thì cũng có cơ hội thực hiện được.

Nghe đến đây, Lục Nghiễm gõ vài cái xuống bàn: “Cô bỏ sót một chuyện.”

Mao Tử Linh khựng lại, nghe thấy Lục Nghiễm nói: “Tại sao cô lại chọn nhà máy bỏ hoang đó, cô không sợ lúc gây án sẽ có người đến gần đó, phá hoại kế hoạch của cô sau?”

“Chỗ đó sao? Tôi quên nói mất.” Mao Tử Linh chậm rãi cười: “Trước khi lựa chọn địa điểm, tôi từng ở gần đó quan sát vài ngày, tôi chắc chắn sẽ chẳng ai tới đó. Còn về việc vì sao tôi lại nghĩ tới chỗ đó thì cũng nhờ vào Trần Lăng.”

Trần Lăng?

Cái tên này bỗng chốc đã thu hút mọi sự chú ý của cả nhóm Lục Nghiễm và Tiết Bồng, Quý Đông Duẫn ở phòng vách.

Có lẽ cảnh sát thành phố Lịch và thành phố Xuân không biết Trần Lăng là ai, thế nhưng tất cả những người từng tiếp xúc với vụ án Trần Lăng đều rất rõ cô ta nguy hiểm nhường nào.

Mao Tử Linh nói: “À, phải rồi, không biết anh chị có biết chị ta không, chị ta là một người bạn tôi quen khi còn ở cô nhi viện Lập Tâm. Nhưng mà sau này cắt đứt liên lạc rồi.”

Lục Nghiễm nói: “Mấy tháng trước, Trần Lăng chết trong tù rồi.”

Mao Tử Linh ngẩn người, chỉ là không biết đang thật sự kinh ngạc hay chỉ giả vờ.

Sau đó, cô ta hỏi: “Chị ta chết rồi? Sao lại chết?”

Lục Nghiễm không trả lời mà chỉ nói: “Vừa rồi cô nói nhờ vào Trần Lăng là như thế nào?”

Mao Tử Linh lại ậm ừ: “Trước kia tôi nghe chị ta nói, ở khu phía Nam có mấy nhà máy hóa chất bỏ hoang, đã đóng cửa lâu năm rồi, cũng không có ai tới xử lý, một là vì ô nhiễm quá nặng nề, bên trong vẫn còn một số chất có hại, hai là cũng vì xử lý môi trường chưa tới nơi tới chốn, cũng có liên quan trực tiếp tới việc khai phá đất ở đó. Sau khi rời khỏi Lập Tâm, Trần Lăng từng làm việc ở vài nhà máy hóa chất, vì thế chị ta rất rõ lịch sử công nghệ hoá chất ở thành phố Giang. Thế nhưng khi đó tôi chỉ nghe loáng thoáng vậy thôi, sau đó cũng có tìm quanh khu phía Nam, lần lượt quan sát mấy nhà máy bỏ hoang, cuối cùng mới chọn căn này.”

Mao Tử Linh nói ngắn gọn cả quá trình này, mỗi người đều có một cảm nghĩ khác nhau sau khi nghe thấy.

Đúng ra thì dù là cảnh sát hình sự hay chuyên viên kỹ thuật hình sự thì đều chú ý nhất tới điều tra tội án, làm thế nào để kết tội, chứng cứ có đầy đủ hay không.

Thế nhưng lúc này, Tiết Bồng im lặng từ nãy đến giờ trong phòng vách lại nghe thấy được chút “hàm ý sau lời nói”.

Mao Tử Linh là bác sĩ, hơn nữa lại không ưa gì Trần Lăng, sau đó lại còn cắt đứt liên lạc, vậy thì sao cô ta lại để tâm tới lời nói của Trần Lăng?

Chẳng lẽ thật ra trong tiềm thức của Mao Tử Linh, cô ta lại cực kỳ “để ý” tới Trần Lăng, vì thế mới nhớ tới lời nói của Trần Lăng sao?

Thêm vào đó thì quẩn tới quẩn lui, lại quay lại với Trần Lăng, thật sự quá sức trùng hợp.

Tuy rằng về mặt thời gian và chứng cứ, Mao Tử Linh và Trần Lăng không thể có liên quan gì tới nhau, lúc Mao Tử Linh về đến thành phố Giang, Trần Lăng đã chết, thế nhưng cũng không biết vì sao, sự trùng hợp như thế này lại khiến người ta có cảm giác như cố tình để lại “dấu vết”.

Tiết Bồng ngẩn người một lúc, đến khi định thần lại mới nhận ra Mao Tử Linh đã kể đến quá trình phân xác.

Theo lời Mao Tử Linh, cô ta đã tiêm thuốc độc cho Hoắc Ung trước, khiến y không thể cử động, không thể nói năng gì nhưng vẫn có thể tỉnh táo, biết mình đang ở đâu, đang trải qua những gì, còn có thể cảm nhận được cảm giác đau.

Chỉ có như thế, trong lòng cô ta mới cảm nhận được niềm vui sướng thật sự.

Sau đó, Mao Tử Linh nói cho Hoắc Ung biết mình là ai, thong thả kể lại cho y nghe hai năm qua mình đã trải qua những gì, còn đặt một cái laptop trước mặt Hoắc Ung, bắt y xem hình ảnh và clip của những nạn nhân nữ khi còn sống.

Mao Tử Linh không nặng tay ngay mà cắt đứt tai của Hoắc Ung trước, nói với y rằng sẽ gửi về cho người thân cận với y.

Sau đó, cô ta bắt đầu cắt đứt tay chân của y, cùng lúc đó còn truyền chất dinh dưỡng cho y, cứ cách một khoảng thời gian là lại tiêm Adrenalin để duy trì mạng sống cho y.

Mao Tử Linh hành động rất thong thả, cô ta giết hại Hoắc Ung tàn nhẫn như thế cũng là để an ủi chính mình.

Cô ta không cắt một phần bộ phận cơ thể của Hoắc Ung, còn lau rửa những bộ phận khác ngay trước mặt y, sau đó cho vào ngâm trong Formalin, còn đưa cho Hoắc Ung xem.

Nói đến đây, Mao Tử Linh bật cười, dường như cô ta vui lắm, lại dường như rất đau khổ, vừa cười vừa rơi nước mắt như lúc ra tay với Hoắc Ung vậy.

Vui sướng nhưng cũng đau khổ.

Cô ta ra tay tàn nhẫn bao nhiêu, chứng tỏ trong lòng uất hận bấy nhiêu.

Đến lúc Mao Tử Linh khoét hai tròng mắt của Hoắc Ung rồi nói với y mình sẽ gửi về nhà họ Hoắc.

Mao Tử Linh lại cười vài tiếng, giọng cười khàn như giọng đàn ông, sau đó lại nói: “Mọi người có thấy người không có tròng mắt vẫn khóc được chưa? Thật ra nhãn cầu không cùng một hệ thống với nước mắt, tuy đã cắt bỏ nhãn cầu nhưng chỉ cần ống mũi lệ và tuyết lệ không bị phá hoại, người ta vẫn có thể khóc được. Hơn nữa sau khi cắt bỏ nhãn cầu, kết cấu hốc mắt sẽ thay đổi, màng kết mạc sẽ co rút lại, lông mi sẽ lộn xuống, như thế sẽ càng kích thích nhiều lệ dịch hơn, khóc càng dữ dội hơn.”

Sau đó, Mao Tử Linh lại bắt đầu dùng góc độ của một bác sĩ để thuật lại việc mình đã mở lồng ngực Hoắc Ung như thế nào, lấy từng cơ quan ra như thế nào, mỗi cơ quan lại có tác dụng gì vân vân.

Tất nhiên là Hoắc Ung không thể nào chống chịu nổi toàn bộ quá trình, sau khi mở lồng ngực không bao lâu, y đã tắt thở.

Mao Tử Linh còn chỉ ra việc giải phẫu người chết có gì khác so với người sống, cho biết cách làm thế nào để biến số cơ quan đó thành tiêu bản, đặt vào trong lọ Formalin đậy kín.

Trong cả quá trình tường thuật, Mao Tử Linh chỉ khai ra mỗi người quản lý tên Châu Lực, ngoài ra không còn dính líu tới bất cứ ai khác, nghe có vẻ rất khó tin nhưng Mao Tử Linh lại có thể làm được thuận lợi.

Vẫn phải nói là trừ phi có bằng chứng có thể chứng minh được vẫn còn những người khác giúp đỡ cô ta ở thành phố Giang.

Thế nhưng tính cho đến hiện tại, từ trong nhà máy bỏ hoang đến cả chiếc xe hàng đã tìm thấy, không phát hiện được dấu vân tay và ADN của ai khác ngoài chủ xe lái tới cho Mao Tử Linh.

Mao Tử Linh cũng quả thật đã dùng thông tin của Vương Hữu Phúc để lên mạng thanh toán, có một số tiền lớn đã được chuyển cho Châu Lực, những món tiền linh tinh khác cũng là phí đi đường, còn một phần tiền thì được rút ra, chắc là để dùng những lúc cần tiền mặt.

Trước khi làm những việc này, Mao Tử Linh đã sớm có kế hoạch, khi nào có thể trả qua mạng, khi nào chỉ có thể dùng tiền mặt.

Chỉ có duy nhất một chuyện là Mao Tử Linh không nhắc tới.

Lục Nghiễm nhắc: “Vậy Silly Talk thì sao? Sao cô lại quen với người đó? Sao người đó lại giúp cô?”

Mao Tử Linh nói: “Tôi từng nhìn thấy bài đăng về Chung Ngọc và Trần Lăng trên mạng, tôi đoán là chắc người này có quen biết với hai chị em họ hoặc là muốn nổi tiếng nên mới đăng câu khách. Tôi bèn tìm một phần mềm vượt tường lửa, nhắn tin riêng trên diễn đàn nước ngoài cho người đó, bảo rằng tôi có tin tức nóng sốt hơn, có thể thu hút nhiều lượt theo dõi hơn, hỏi người đó có muốn hợp tác không.”

Không lâu sau khi nhận được tin nhắn, Silly Talk nhanh chóng trả lời Mao Tử Linh, trước tiên là hỏi về tin tức, sau đó lại hỏi cái giá phải trả.

Mao Tử Linh nói với người đó, không cần phải trả bất cứ gì, chỉ là có thể tin tức sẽ rất kinh thiên động địa, có khi còn chấn động cả phía cảnh sát, cần phải tự chịu lấy hậu quả.

Silly Talk nói mình ở nước ngoài, cũng không mang quốc tịch Trung Quốc, không cần phải lo cảnh sát Trung Quốc điều tra.

Đến đây, Mao Tử Linh lại nói: “Cuộc trò chuyện của tôi và Silly Talk chắc vẫn còn lịch sử ghi lại, tôi có thể cung cấp mật khẩu tài khoản cho anh chị, mọi người xem là biết thôi.”

Thật ra không cần phải xem, Lục Nghiễm tin là Mao Tử Linh quả thật có thể đưa ra lịch sử tin nhắn, chỉ là anh không tin Mao Tử Linh và Silly Talk chỉ quen biết nhau nhờ như vậy.

Tất nhiên là dù anh có hỏi về giới tính, thân phận, tuổi tác của Silly Talk, Mao Tử Linh cũng chắc chắn sẽ nói là họ không hỏi gì về nhau, chỉ đơn giản là một cuộc giao dịch.

Nếu hỏi Mao Tử Linh rằng đã vượt được tường lửa thì sao không tự đăng bài lên trang mạng nước ngoài.

Mao Tử Linh có thể trả lời rằng nếu đăng bài từ trong nước thì tỷ lệ bị truy ra được rất cao, thế nhưng nếu tìm một người Hoa ở nước ngoài làm chuyện này chỉ có thể tăng cao độ khó điều tra.

Lục Nghiễm suy nghĩ một lúc, viết vài chữ lên giấy.

Đến lúc ngước mặt lên nhìn Mao Tử Linh, cuối cùng anh đã xác nhận được một chuyện.

Những người giúp Mao Tử Linh làm chuyện này, dù là một người, hai người hay nhiều hơn thế, họ đều đã có một cuộc trao đổi với Mao Tử Linh, Mao Tử Linh sẽ một mình đứng ra gánh chịu mọi chuyện.

Theo lý thuyết và hành động, cô ta có thể hoàn thành một mình, có thể thú thật với cảnh sát, chỉ cần không tìm ra được dấu vết của ai khác để liên kết với cô ta như lời khai là được, ví dụ như chuyện bắt cóc Hoắc Ung hay giao dịch với Châu Lực.

Ngược lại, cô ta không thể hoàn thành một mình, hơn nữa lại rất khó hành động thuận lợi, phải giả vờ, phủ nhận đúng lúc, dù gì thì nếu không tìm ra chứng cứ trực tiếp chứng minh được có liên quan đến cô ta thì không thể kết tội, ví dụ như vụ đám con nhà giàu mất tích kỳ bí.

Có thể thấy rõ đây không chỉ là sự phục thù của một cá nhân mà là một ván cờ đã được lên kế hoạch tỉ mỉ.

Chỉ là Lục Nghiễm không tin ván cờ này là do một mình Mao Tử Linh bày ra, dù là về thời gian hay thể lực thì đều quá khó khăn với cô ta.

Thế nhưng ván cờ đã được thiết lập một cách hết sức thông minh, nó luôn vây quanh nghề nghiệp của Mao Tử Linh, về tư duy và lý thuyết thì hợp lý tuyệt đối.

Mao Tử Linh là bác sĩ ngoại khoa, có kiến thức và kinh nghiệm y học lâm sàng, vì thế cũng không lạ gì khi cô ta biết được một số kiến thức chuyên môn của pháp y hay kiểm nghiệm dấu vết, hơn nữa cô ta còn từng là bạn gái của Quý Đông Duẫn, chắc họ cũng đã từng nói chuyện với nhau về chuyên môn.

Ngược lại, nếu ván cờ này lại được thiết lập dính dáng đến các lĩnh vực chuyên môn khác không dính dáng gì đến y học thì lại rất khó giải thích được.

Nhưng hiện tại xem ra ván cờ này rất kín kẽ, không một chút sơ hở.

Nhưng cũng chính vì thế nên mới khiến người ta sinh nghi.

Sau khi Mao Tử Linh khai hết phần lớn câu chuyện, tiếp đến, Phương Húc là người sẽ tiến hành bổ sung một số vấn đề.

Lục Nghiễm chỉ ngồi bên cạnh sắp xếp lại tình tiết trước đó, cho đến khi giọng của Quý Đông Duẫn phát ra từ tai nghe: “Đội phó Lục, tôi có thể nói riêng với cô ấy mấy câu không?”

Lục Nghiễm sựng lại, đợi Mao Tử Linh trả lời xong câu hỏi của Phương Húc mới đột nhiên lên tiếng: “Trong quá trình thuật lại toàn bộ sự việc, cô rất ít khi nhắc tới pháp y Quý Đông Duẫn.”

Mao Tử Linh sửng sốt thấy rõ, cô ta nhìn Lục Nghiễm. lại nhanh chóng nhìn về phía kính một chiều rồi cụp mắt nói: “Tôi nhắc đến anh ấy để làm gì?”

Lục Nghiễm: “Anh ấy muốn gặp cô, cô có đồng ý không?”

“Tôi từ chối!” Mao Tử Linh nói nhanh không nghĩ ngợi: “Tôi đã nói hết những gì nên nói rồi, tôi không muốn gặp bất kỳ ai, các anh muốn khép tội thế nào tôi cũng không có ý kiến.”

Lục Nghiễm nhân lúc này lại hỏi: “Sao cô lại chống cự như thế, hai năm nay anh ấy luôn tìm kiếm tung tích của cô.”

Mao Tử Linh cười lạnh nhạt: “Đó là do anh ấy tự đơn phương tình nguyện thôi. Dù không có chuyện xảy ra trong hai năm nay, tôi cũng sẽ chia tay với anh ấy. Tôi và anh ấy hoàn toàn không phải người ở chung một thế giới, lúc nào anh ấy cũng nói năng theo quy tắc, ở với anh ấy mệt mỏi lắm. Anh ấy có nhà ở thành phố Giang, không cần phải lo toan cuộc sống, vì thế dù có làm pháp y, cầm những đồng lương bèo bọt cũng chẳng sao với anh ấy. Nhưng tôi thì không được thế, tôi cố gắng học hành, tiến tới như thế, nếu chỉ vì mấy đồng tiền thì tôi học y làm gì, làm cái khác cũng được mà! Giá trị quan của chúng tôi hoàn toàn khác nhau, anh ấy chỉ biết bàn lý lẽ lớn lao, tôi còn gì để nói với anh ấy nữa đâu.”

Lúc nói những lời này, giọng Mao Tử Linh lớn lạ thường, đây cũng là lần mà cô ta khá là kích động trong cả quá trình lấy lời khai.

Có lẽ cũng là do cảm xúc lên xuống đột ngột, vừa nói xong, Mao Tử Linh bắt đầu co giật, đau đến mặt mày trắng bệch.

Lục Nghiễm nhanh chóng gọi nhân viên y tế đang đợi bên ngoài vào đưa Mao Tử Linh đi, đưa cô ta đến phòng tạm giam trước, đợi bệnh tình ổn định rồi mới tính tiếp.

Ở bên kia, cảnh sát thành phố Lịch và thành phố Xuân trong phòng vách cũng rời khỏi.

Trong phòng chỉ còn lại Tiết Bồng và Quý Đông Duẫn.

Đáng ra Tiết Bồng phải nhường lại không gian cho Quý Đông Duẫn, thế nhưng lúc đi đến cửa cô lại dừng bước, xoay người nhìn Quý Đông Duẫn đang chống người trên bàn, cúi gằm mặt.

Một lát sau, Tiết Bồng nói: “Anh đừng để bụng lời chị ấy nói. Em không biết nên nói thế nào nhưng em thấy chị ấy nói thế chỉ là để bảo vệ anh.”

Quý Đông Duẫn run rẩy, chầm chậm gật đầu, chỉ là không lên tiếng.

Tiết Bồng thấy gã đã nghe thấy bèn rời đi, trong lòng cũng thấy rất phức tạp.

Cô tin chắc rằng thật ra ai ở đây cũng có thể thấy Mao Tử Linh đang sốt ruột phủi bỏ mối quan hệ với Quý Đông Duẫn.

Chắc là Mao Tử Linh cũng rõ, nếu thật sự truy xét khắt khe thì ít nhiều gì chuyện của cô ta cũng sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của Quý Đông Duẫn, tuy họ chỉ từng là người yêu.

Vì nghĩ cho Quý Đông Duẫn, Mao Tử Linh chỉ có thể nói dù không có chuyện kia, cô ta cũng sẽ nói chia tay.

Dù từng xuống tay tàn độc với Hoắc Ung, trong lòng cô ta vẫn có chỗ mềm yếu.

Bên cạnh đó, Mao Tử Linh từng là một cô gái rất xinh đẹp, cái đẹp có thêm chút cá tính, chút hung hăng, tâm tính cũng sâu xa, dù không thề non hẹn biển gì với Quý Đông Duẫn mà chỉ là hẹn hò thông thường thì họ cũng từng là người yêu, hơn nữa cũng không phải chia tay vì tình cảm rạn nứt.

Đến giờ phút này, Mao Tử Linh đã hoàn toàn bị huỷ hoại, tuy trong hai năm trước đó từng bị người khác chà đạp nhưng tận sâu bên trong vẫn còn chút tự ái, vô hình trung cũng có một sức mạnh đang chống đỡ cho cô ta.

Cô ta không khuất phục, cũng không cam chịu.

Những người từng làm nhục cô ta, đại diện cho những giây phút tăm tối nhất cuộc đời cô ta, đã bị cô ta trả thù bằng cách thức của mình.

Thầy cô, bạn bè ở Lập Tâm và cả Quý Đông Duẫn thì đành để lại cho cái ấm áp trước kia.

Việc từ chối gặp mặt Quý Đông Duẫn lại là sự kiên trì cuối cùng của cô ta.

Lại nói về chính vụ án.

Tính đến hiện giờ thì những nghi vấn còn tồn đọng trong vụ án phân xác đều chỉ là những chi tiết nhỏ, cảnh sát đã nắm được chứng cứ thực tế chung.

Cảnh sát thành phố Lịch và thành phố Xuân sang đây cũng là vì vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn xuyên thành phố.

Hiện giờ, Mao Tử Linh là nhân chứng hết sức quan trọng trong vụ án này, cô ta còn cung cấp địa chỉ ở biệt thự thành phố Lịch, nhận diện được bốn tên con nhà giàu và ba nạn nhân nữ.

Thêm vào mọi manh mối có liên quan đến Liêu Vân Xuyên mà Mao Tử Linh đã cung cấp, bao gồm thẻ ghi nợ mà Liêu Vân Xuyên cho cô ta cùng mới danh sách khách hàng mà Mao Tử Linh đã làm thêm ở thành phố Giang, những thứ này đều có ích cho việc điều tra sắp tới của tổ chuyên án.

Sau khi kết thúc thẩm vấn không bao lâu, Lục Nghiễm đã đến gặp Phan Chấn Sinh, đội trưởng của Chi đội Hình sự.

Phan Chấn Sinh vừa nói chuyện điện thoại với cấp trên xong, vừa nhận được chỉ thị, đợi Lục Nghiễm báo cáo xong công việc bèn truyền đạt lại quyết định của cấp trên cho anh, có hai ý quan trọng, một là kéo ảnh hưởng của dư luận xã hội về vụ án xuống mức thấp nhất, hai là sau khi nắm được chứng cứ xác thực, nhanh chóng kết án vụ phân xác, không công bố chi tiết.

Lục Nghiễm nghe thấy thì sững sờ nhưng lại nhanh chóng hiểu ra.

Suy nghĩ từ góc độ điều tra vụ án, tất nhiên còn có một số chi tiết đáng để đào bới, cũng có khi bới ra được “đồng bọn” hoặc không, bởi hiện tại, những người đó không hề trực tiếp nhúng tay vào vụ án, rất có thể chỉ đứng đằng sau lên kế hoạch, đợi đến lúc “thực hiện” thì giao cho mình Mao Tử Linh.

Cũng có thể là đã có người đứng ra giúp Mao Tử Linh nhưng người này không chỉ biết được cách để che giấu dấu vết của mình, cũng có khả năng chống trả điều tra, lại còn hiểu rõ trình tự xử lý vụ án, vì thế đã ẩn mình một cách rất xảo quyệt.

Chuyện đến nước này, trong lòng Lục Nghiễm cũng hiểu rõ, theo cách nghĩ của cấp trên thì hung thủ cũng đã sa lưới, vậy thì vụ án này quả thật chỉ nên đến đây, không cần phải tiến sâu hơn.

Nhưng Lục Nghiễm vẫn cứ phải nói: “Có thể Mao Tử Linh vẫn còn đồng bọn, ý của cấp trên là muốn em ngừng đúng lúc, từ bỏ điều tra sao?”

Phan Chấn Sinh đương nhiên sẽ không nói thẳng là “đúng” hay “không” mà chỉ thở dài hỏi: “Nếu để cậu điều tra tiếp, cậu có bảo đảm là chắc chắn sẽ tìm ra được không? Chỉ cần cậu ra cho tôi thời hạn, tôi sẽ vác cái mặt già này đi giành lấy cơ hội cho cậu. Nhưng mà cậu phải suy nghĩ cho kỹ đấy, một khi quá thời hạn mà cậu vẫn chưa có lời giải đáp thì lúc đó sẽ càng ảnh hướng tới xã hội hơn, vậy thì ai chịu trách nhiệm đây?”

Lục Nghiễm cau mày không nói nữa.

Phan Chấn Sinh nhìn anh, một lát sau lại khuyên thêm mấy câu, còn nói rằng vụ án này thuộc công lao của chi đội, còn là sau khi anh lên làm đội phó, sắp sửa nhận được khen thưởng rồi.

Phan Chấn Sinh còn nói rằng mình biết Lục Nghiễm vẫn luôn muốn về đội chống ma tuý để điều tra vụ án trước kia, thật ra bên chống ma tuý cũng đã đánh tiếng chuyện này, dù sao thì Lục Nghiễm cũng tới để tạm giữ chức, điều công tác mà thôi, có khi chừng chưa tới nửa năm là đã được điều về rồi.

Cũng có nghĩa là Lục Nghiễm không cần quá đặt nặng chuyện ở đội hình sự. 

Lục Nghiễm im lặng hồi lâu, Phan Chấn Sinh còn tưởng anh đã nghe rồi ước lượng thiệt hơn cả rồi.

Không ngờ một lát sau, Lục Nghiễm lại đột nhiên ngước mắt nói: “Đã phá xong vụ án phân xác, em chắc chắn sẽ nghĩ cho chuyện lớn. Về việc Mao Tử Linh có còn đồng bọn đứng sau không thì đợi sau này có manh mối rồi điều tra tiếp cũng không muộn.”

Phan Chấn Sinh nghe thấy thì yên lặng chốc lát, ánh mắt nhìn Lục Nghiễm cũng dần xen lẫn nụ cười: “Xem ra cậu không định bỏ cuộc rồi. Tính cậu thật là, hèn gì ông Lâm lại thích cậu.”

Ông Lâm ở đây là đang chỉ Lâm Nhạc Sơn, đội trưởng chi đội chống ma tuý.

Lục Nghiễm vẫn giữ vẻ mặt như vừa rồi: “Cũng không phải là em cứ cắn mãi không buông, nhưng mà nếu phát hiện ra manh mối thì cũng đâu thể làm ngơ. Vụ án này hiện giờ có thể kết thúc, thế nhưng chỉ cần đồng bọn manh nha xuất hiện, dù có bao nhiêu người thì cũng phải đối diện với sự chế tài của pháp luật.”

Anh nói thế nào thì ý cũng là thế đó, trừ khi nào đồng bọn trốn thật kỹ, cả đời không xuất hiện, một khi xuất hiện thì chắc chắn còn có chuyện phải làm.

Phan Chấn Sinh cười: “Cậu nói thế với tôi thôi là được rồi, tôi chỉ coi như chưa nghe thấy. Sau khi vụ án này kết thúc, nên làm sao đấy thì làm, tôi chỉ vẫn cần hai chữ thôi: chứng cứ. Chỉ cần cậu đưa ra được chứng cứ thì tôi cũng dám lấy đó ra khè cấp trên.”

Lục Nghiễm cũng cười: “Vâng, em hiểu rồi.”

Mấy phút sau, Lục Nghiễm về đến văn phòng Chi đội Hình sự.

Hứa Trăn đã làm xong hồ sơ ghi chép cho Cố Dao, lập tức giao cho anh.

Lúc này, Cố Dao đã rời khỏi Cục Cảnh sát, Tiết Bồng và Quý Đông Duẫn cũng đã lần lượt về toà thực nghiệm trước.

Lục Nghiễm cầm ghi chép về lại phòng làm việc của mình, anh rót cốc nước, ngồi xuống day ấn đường, sau đó mới mở báo cáo ra định xem sơ qua.

Chỉ là vừa liếc sơ thì lại nhìn thấy được một câu thế này: “Theo tôi biết, lúc mười sáu tuổi, Hoắc Ung từng bị bắt cóc một lần.”

Ánh mắt Lục Nghiễm lập tức cứng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play