Trước khi gặp được Mao Tử Linh, tất cả những cảnh sát trong chi đội có tiếp xúc với vụ án đều đã từng thấy ảnh cô ta, cũng biết cô ta trông thế nào, tất nhiên là Lục Nghiễm cũng nằm trong số đó.

Vì cứ mày mò nghiên cứu vụ án, suy luận tới lui nhiều lần, khuôn mặt của Mao Tử Linh thậm chí còn in sâu trong đầu Lục Nghiễm.

Thế nhưng ngay bây giờ khi nhìn thấy cô ta, Lục Nghiễm vẫn không khỏi giật mình.

Trong phòng thẩm vấn, Mao Tử Linh ngồi trên cái ghế thẩm vấn bằng kim loại, tay đã bị còng lại.

Đối diện cô ta là Hứa Trăn và Lý Hiểu Mộng, Hứa Trăn phụ trách thẩm vấn, Lý Hiểu Mộng phụ trách ghi chép, Lục Nghiễm đứng ở phòng bên, nhìn Mao Tử Linh qua kính một chiều.

Lúc mới tới Cục Cảnh sát, Mao Tử Linh luôn đeo khẩu trang, hiện giờ đã tháo xuống, để lộ toàn bộ khuôn mặt, cũng khiến hai đường rạch sâu trên mặt hiện rõ hoàn toàn.

Đường rạch rất sâu, cũng rất dài, từ dưới huyệt thái dương xuống tận khoé miệng, mỗi bên mặt một đường, tuy vết thương đã lành nhưng lại để lại vết sẹo khủng khiếp, còn có vết may bên trên, khiến vết thương trông như hai con rết.

Ngoài vết thương ra, trông tổng thể Mao Tử Linh cũng khác xa trong bức ảnh hai năm trước, da hơi ngả vàng, xám xịt, cứ như bỗng chốc già đi mười tuổi.

Dưới mắt thâm sẫm, cả khuôn mặt đều hơi sưng nhưng đôi mắt kia lại rất sáng, cũng rất sắc bén, tuy trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại có chút thoải mái và vui vẻ không nén nổi.

Mao Tử Linh tới để tự thú.

Việc tự thú có hàm ý chủ quan là mong được xử nhẹ tội, dù là bị xử tử hình thì cũng phải giành quyền hoãn thi hành án.

Thế nhưng tình tiết phạm tội của Mao Tử Linh quá sức ác liệt, hơn nữa vừa phạm tội xong đã đến tự thú, điều này quả thật ngoài dự đoán.

Vài phút trước, Trình Phỉ và Trần Huân của khoa pháp y vừa mới tới thu thập dấu vân tay và dịch nước bọt trong khoang miệng của Mao Tử Linh, mang về để đối chiếu.

Hiện giờ Hứa Trăn đang kiểm tra lại một số thông tin cơ bản với Mao Tử Linh, Lục Nghiễm vừa nghe vừa gọi điện cho Quý Đông Duẫn.

Điện thoại vừa kết nối đã nghe Quý Đông Duẫn nói: “Tôi đã tới rồi, ở phòng nào vậy?”

Lục Nghiễm ngắt máy, mở cửa phòng ra, nhìn thấy Quý Đông Duẫn đang loay hoay trong hành lang.

Thường ngày, trông Quý Đông Duẫn có vẻ thong thả ung dung, cứ như gặp phải chuyện gì cũng đều rất bình tĩnh, thế nhưng giờ phút này, khuôn mặt và cả ánh mắt gã đều đã không nén nổi nét bồn chồn lo âu.

Lục Nghiễm nhìn thấy hết tất cả.

Quý Đông Duẫn đi tới, đang định bước vào.

Lục Nghiễm lại bình tĩnh giơ tay cản đường.

“Anh phải chuẩn bị tâm lý trước, cô ấy thay đổi rất nhiều.”

Quý Đông Duẫn sững sờ, sự sốt ruột dường như bị tạt cho cả một thau nước lạnh, gã lập tức bình tĩnh hơn nhiều.

Thật ra gã cũng có thể nghĩ được tới chuyện này, hai năm nay, Mao Tử Linh chắc chắn đã trải qua rất nhiều chuyện mà người khác không thể nào tưởng tượng nổi, có thể đã hoàn toàn biến dạng.

Quý Đông Duẫn cụp mắt, hít sâu một hơi rồi lại ngước mắt gật đầu.

Lúc này, Lục Nghiễm mới nhường đường cho Quý Đông Duẫn bước vào.

Đến lúc hai người đi tới trước kính một chiều, Quý Đông Duẫn cuối cùng cũng nhìn được chính diện Mao Tử Linh, gã bỗng chốc sửng sốt, hai mắt mở to nhìn chăm chăm về trước, vẻ mặt đầy kinh hoàng.

Ở phía đối diện, Hứa Trăn đang hỏi: “Sao lại giết Hoắc Ung?”

Mao Tử Linh mở miệng, giọng nói không còn giống một người phụ nữ nữa mà lại khàn như giọng đàn ông: “Để trả thù.”

Lúc này, Lục Nghiễm đi tới cạnh Quý Đông Duẫn rồi nói: “Vừa rồi Trần Huân có tới kiểm tra, cổ của cô ấy từng bị thương, tổn thương đến dây thanh quản, sau khi khôi phục còn nói được đã là kết quả tốt nhất rồi.”

Quý Đông Duẫn chỉ nhìn chăm chăm phía trước mặt, không nói nổi câu nào.

Một lát sau, Mao Tử Linh bắt đầu kể lại những gì mình gặp phải.

Nửa trước câu chuyện về cơ bản trùng khớp với nội dung cảnh sát điều tra được, khoảng ba năm trước, Mao Tử Linh quen biết với Liêu Vân Xuyên trong một lần họp mặt bạn học.

Mao Tử Linh biết về bối cảnh xuất thân của Liêu Vân Xuyên, có ý muốn làm quen, nói chuyện cũng khá hợp bèn trao đổi cách thức liên lạc.

Khi đó, một đám người tụ họp lại với nhau, toàn nói về cái khổ của nghề bác sĩ, kiếm không được bao nhiêu, cũng không rộng đường.

Nếu muốn có tiền thì đi bán thiết bị y tế, làm tốt thì tiền nhiều. Nếu là bác sĩ lâm sàng thì chạy kinh nghiệm, chạy chuyên môn, thu nhập ổn định, đợi thăng chức từ bác sĩ chính lên chức phó chức trưởng thì cũng dễ sống hơn nhiều, hoàn toàn có thể vượt xa lương pháp y. Bởi vì lương pháp y ở thành phố Giang là thấp nhất trong hệ thống nhân viên công vụ, tuy thành tựu huy hoàng hơn bác sĩ lâm sàng một chút nhưng kiếm không được bao nhiêu, thế nên cũng sẽ rầu rĩ vì đó.

Tiền là thứ mà Mao Tử Linh quan tâm nhất lúc bấy giờ, vì thế vừa dính tới vấn đề này là cô ta nghe rất chú tâm.

Lúc đó, Mao Tử Linh chỉ mới hai mươi lăm tuổi, chỉ mới ở giai đoạn đầu của cuộc đời người thầy thuốc, với sự cố gắng của mình, tới năm ba mươi tuổi chắc chắn có thể tươi sáng hơn, thế nhưng trong năm năm đó cô ta vẫn có cơ hội đổi việc, ví dụ như từ bệnh viện công sang bệnh viện tư.

Tất nhiên pháp y không phải chuyện Mao Tử Linh cần cân nhắc, Quý Đông Duẫn có gốc gác ở thành phố Giang, không cần rầu rĩ về cuộc sống, làm pháp y kiếm được ít tiền thì cũng không ảnh hưởng mấy, thế nhưng Mao Tử Linh lại không nơi nương tựa, nếu muốn trụ lại được ở thành phố này, cái quan trọng nhất vẫn là tiền.

Sau đó, trong lúc nói chuyện, cũng không biết là ai đã nhắc đến chuyện làm thêm, bảo rằng Liêu Vân Xuyên có mối, gã ta là người được nghênh đón ở bệnh viện tư nhân Từ Tâm, hiện giờ có rất nhiều tay nhà giàu tìm đến muốn có bác sĩ riêng, cũng lười cứ hễ có chút bệnh vặt là chạy đến bệnh viện, trừ khi nào là khám tổng quát.

Mao Tử Linh bèn để ý ngay, lại còn đặc biệt đề xuất với Liêu Vân Xuyên rằng nếu thấy mình thích hợp thì có thể giới thiệu những việc làm thêm như thế cho mình không.

Liêu Vân Xuyên cười cười đồng ý nhưng hình như không để tâm mấy.

Ai ngờ mấy ngày sau, Liêu Vân Xuyên đột nhiên liên lạc với Mao Tử Linh, bảo là có chút chuyện riêng không thể công khai, cần cô ta đến một chuyến, một ngày có thể trả cô ta ba ngàn tệ, hỏi cô ta có đồng ý không.

Đi một chuyến được ba ngàn tệ?

Mao Tử Linh lung lay trong lòng nhưng vẫn cẩn thận hỏi xem địa điểm ở đâu, cần chuẩn bị gì vân vân.

Sau đó thì biết được là ở thành phố Giang, không cách bệnh viện trung tâm bao xa, nằm ở một khu chung cư cao cấp.

Nói đến đây, cổ họng Mao Tử Linh bắt đầu khó chịu.

Dây thanh quản của cô ta từng bị thương, nói nhiều sẽ thấy khó chịu, còn kèm theo vài tiếng ho.

Quý Đông Duẫn nhìn thấy, vô thức quay đầu nói với Lục Nghiễm: “Cho cô ấy cốc nước được không?”

Lục Nghiễm gật đầu, cầm mic dặn dò.

Lý Hiểu Mộng nhanh chóng đi rót nước.

Đến khi Lý Hiểu Mộng quay lại, Mao Tử Linh đón lấy cốc nước, nói “cảm ơn”, chậm rãi uống non nửa ly rồi bắt đầu kể: “Tôi không quen thuộc với phẩm chất của Liêu Vân Xuyên, lúc đó tôi cũng cảnh giác với nhu cầu làm việc bán thời gian đột ngột thế này. Tôi bèn gọi cho người bạn tốt nhất của tôi ở Lập Tâm là Lâm Tăng Thanh, bảo cô ấy nửa tiếng sau gọi cho tôi, nếu không không nghe máy thì bảo cảnh sát theo địa chỉ tôi đã cho.”

Nhưng sự thật đã chứng minh, lần đó, Mao Tử Linh thật sự đã quá nhạy cảm.

Lúc Mao Tử Linh nhìn thấy Liêu Vân Xuyên, Liêu Vân Xuyên còn đưa theo một y tá.

Liêu Vân Xuyên là người lái xe, trên đường đi có dặn dò họ vài điều, còn nói với Mao Tử Linh rằng cô y tá kia không phải mới đi lần đầu, cô ấy biết rõ nhiều thói quen, vấn đề của bệnh nhân, đến đó, y tá sẽ nhắc nhở cho.

Lúc này Mao Tử Linh mới biết, lần ấy, Liêu Vân Xuyên chỉ phụ trách giới thiệu, bởi bệnh nhân là nữ, không quen để bác sĩ nam khám cho, lại không vừa lòng với bác sĩ nữ trước đó, muốn đổi người, thế nên Mao Tử Linh mới có cơ hội.

Ý của câu này có nghĩa là nếu Mao Tử Linh biết nắm bắt cơ hội, sau này sẽ có vô số lần ba ngàn tệ đợi cô.

Đến lúc nhìn thấy tận mắt “bệnh nhân”, Mao Tử Linh mới nhận ra cô ấy là người nổi tiếng, còn từng quay vài quảng cáo, đóng vài bộ phim chiếu mạng, không nổi lắm, sau đó thì ít khi xuất hiện, nghe nói là tìm được chủ đầu tư bao nuôi.

Còn việc “khám bệnh” cũng đều chỉ là một số vấn đề nhỏ, ngoài vấn đề phụ khoa, còn có việc quản lý vóc dáng, điều chỉnh chế độ ăn, thăm mạch, chẩn đoán đơn giản.

Cả buổi thăm khám, cô gái kia liệt kê hết mọi vấn đề của mình, Mao Tử Lin cũng kiểm tra từng cái, nói với cô ấy nên uống thuốc gì, nên ăn gì, vận động ra sao, giữ gìn nhan sắc thế nào, chú ý vệ sinh thế nào, uống thuốc gì, bôi thuốc gì, tốn hết ba tiếng đồng hồ.

Sau khi Mao Tử Linh và y tá ra khỏi khu chung cư cao cấp, việc đầu tiên phải làm là uống nước.

Ba tiếng đồng hồ này cô ta chưa uống một giọt nước nào, không chỉ làm bác sĩ mà còn làm bảo mẫu, hết sức mệt mỏi, còn phải giữ nụ cười, thái độ không được hời hợt, không được thấy phiền, còn phải đổi lời chỉ trích thành lời quan tâm.

Thế nhưng cũng vì đi như thế mà Mao Tử Linh cuối cùng cũng biết tại sao có người không chịu đi bệnh viện.

Trên người cô gái đó có vài vết thương, có vết như là do vật dụng tạo thành, có vết giống như dấu ngón tay, phụ khoa cũng không được ổn lắm, cần phải giữ gìn, cơ bắp lại càng kiệt quệ, hơn nữa thể chất khá yếu, để gìn giữ vóc dáng mà còn ăn kiêng, không đủ chất dinh dưỡng mà còn uống thuốc giảm cân.

Theo lời cô gái thì đôi lúc cô ấy sẽ thấy tim đập nhanh, có lúc tim lại sót một nhịp, chân tay lạnh ngắt.

Mao Tử Linh biết đây đều là tác dụng phụ của thứ thuốc giảm cân đã bị cấm từ lâu kia, thế nhưng cô gái lại nói không uống không được, giữ gìn vóc dáng là đạo đức nghề nghiệp của cô ấy.

Nói cách khác thì là dùng tuổi trẻ và tuổi thọ để đổi lấy tiền.

Nói đến đây, Mao Tử Linh lại ho mấy tiếng, lần này cô ta ho rất lâu, lại uống thêm mấy ngụm nước, đợi dịu bớt rồi mới nói: “Vì lần đó rất thuận lợi nên chúng tôi đã ký một bản hợp đồng đơn giản. Sau đó, Liêu Vân Xuyên lại giới thiệu cho tôi những khách hàng khác, tôi đều hoàn thành rất tốt. Để cảm ơn Liêu Vân Xuyên, tôi còn hỏi hắn là có cần chia phần không, Liêu Vân Xuyên bảo là không cần, nói rằng mình hoàn toàn không cần tôi chia phần. Sau đó tôi nghĩ lại thì thấy cũng đúng, tôi đi một chuyến như thế kiếm được ba ngàn tệ, một món đồ bình thường của Liêu Vân Xuyên thôi đã không chỉ có bao đó, với xuất thân của hắn thì sao có thể bận tâm tới món tiền cỏn con này.”

Sau đó, công việc của Mao Tử Linh ở bệnh viện cũng bắt đầu bận rộn hơn, cô ta không thể chăm sóc chu đáo một số khách hàng, cũng có bỏ lỡ mất vài người.

Liêu Vân Xuyên bèn gợi ý để Mao Tử Linh thôi luôn công việc hiện tại ở bệnh viện nhưng cô ta đã từ chối.

Trong lòng cô ta rất rõ, công việc ở bệnh viện mới là chén cơm của cô ta, khám bệnh riêng chỉ là việc bán thời gian, tuy kiếm được nhiều mà nhanh nhưng lại không ổn định, khó mà làm lâu dài được.

Lỡ đâu cô ta nghĩ việc bên này, bên kia lại không có việc thì chẳng phải lỗ to sao?

Mọi chuyện cứ như thế tiếp diễn được ba tháng, Liêu Vân Xuyên đột nhiên nói với Mao Tử Linh chuyện đi công tác thành phố Lịch. 

Mao Tử Linh thấy rất bất ngờ, cũng rất đột ngột, khi đó, ngoài những lúc đi làm và làm thêm, đa phần thời gian cô ta đều nghiên cứu chuyên môn, muốn có chỗ đứng ở bệnh viện công thì phải rèn luyện chuyên môn, như thế mới là con đường đúng đắn.

Mao Tử Linh nói với Liêu Vân Xuyên rằng công việc làm thêm ở thành phố Giang của mình đã ổn lắm rồi, hiện tại không cần phải tới tít thành phố Lịch, tới lui cần rất nhiều thời gian.

Liêu Vân Xuyên ra giá thẳng, bảo rằng chuyến này có giá ba mươi nghìn.

Mao Tử Linh lập tức đứng hình.

Đối với Mao Tử Linh, cô ta thấy mình chỉ đang trả lời một số thắc mắc, chữa một số vấn đề nhỏ của bệnh nhân, không có cống hiến gì to lớn, không phải bệnh gì phức tạp, không ngờ một chuyến như vậy mà còn hậu hĩnh hơn lì xì cho bác sĩ lâm sàng.

Chuyện gì cũng có cái giá của nó, con số hấp dẫn như thế chắc chắn sẽ mang hàm ý nội dung công việc khác.

Mao Tử Linh nhất thời động lòng, lại cũng rất thấp thỏm, lúc đó, cô ta cũng đã khá thân với Liêu Vân Xuyên, bèn hỏi gã ta chuyến này chỉ là để khám bệnh thôi sao?

Liêu Vân Xuyên dường như nhìn thấy được lo lắng của Mao Tử Linh, bèn bật cười thuật lại nội dung công việc.

Hoá ra cô ta sẽ không chỉ phải khám cho mỗi một “bệnh nhân” mà ít nhất cũng là ba, bốn người, nhiều thì là năm, sáu người, khối lượng công việc cũng khá nặng, thời gian khám không tính theo giờ mà ít nhất cũng phải một ngày, tối đến có thể cũng không ngủ được, cứ hễ “bệnh nhân” cần đến là phải xuất hiện ngay.

Nói đến đây, Mao Tử Linh bỗng cười khẩy, còn có chút tự giễu kéo theo cả căm hận, tia máu hằn lên trong mắt: “Lúc đó tôi rất tò mò, không biết chuyện mà Liêu Vân Xuyên miêu tả có như tôi tưởng tượng không. Nhưng mà tôi biết tôi không thể hỏi nhiều, một khi đã hỏi thì sẽ mất ngay cơ hội. Cái quan trọng nhất để làm công việc làm thêm như thế này là giữ mồm giữ miệng. Ban đầu Liêu Vân Xuyên giới thiệu tôi cũng là vì thấy tôi không quan tâm tới mấy tin tức thị phi kia, mối quan hệ cũng không rộng rãi, sẽ không đi kể lể lung tung với người khác.”

Lúc này, Hứa Trăn mới nói: “Vì thế nên lần đó cô đã đến thành phố Lịch.”

Mao Tử Linh gật đầu: “Tôi đã đi, còn nhìn thấy rất nhiều chuyện khó tin. Để tránh lộ hình ảnh và clip ra ngoài, tôi cũng bị tịch thu điện thoại. Đám trai gái ở đó không phải người, chúng trông giống thú hoang hơn, chúng thác loạn suốt đêm, cái gì cũng chơi được, dù tôi vẫn luôn ở trong phòng mình cũng có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, từ hành lang và phòng kế bên vọng tới.”

Thật ra thì công việc của Mao Tử Linh chính thức bắt đầu từ ngày hôm sau, lúc đám con trai đã mệt và đi ngủ mới là lúc Mao Tử Linh chữa trị vết thương cho mấy cô gái kia.

Tổng thể khối lượng công việc thật sự rất nặng, Mao Tử Linh cũng rất mỏi mệt, thế nhưng lại còn sốc về tinh thần nhiều hơn.

Cô ta nhìn thấy rất nhiều vết thương không cách nào tưởng tượng nổi, với một người làm bác sĩ mà nói, khi nhìn thấy bệnh nhân như thế này ở bệnh viện, cô ta có nghĩa vụ và trách trách nhiệm hỏi rõ tình hình rồi báo cảnh sát.

Thế nhưng ở trong căn nhà này, Mao Tử Linh chỉ có thể nhịn, đến sau khi đi rồi lại càng phải giữ kín miệng.

Lương tâm nghề nghiệp của cô ta bị tổn thương nặng nề vào ngày hôm đó.

Thế nhưng cuối cùng, Mao Tử Linh vẫn không nói gì cả, trên đường về lại thành phố Giang, cô ta nhắn tin cho Liêu Vân Xuyên, chỉ nói mỗi một câu: Sau này tôi không tới nữa.

Liêu Vân Xuyên không trả lời.

Mao Tử Linh nghĩ rằng chuyện cũng coi như chấm dứt.

Không ngờ đến ngày hôm sau, lúc nhận khoản thanh toán, cô ta lại nhận thấy bên trong còn có thêm mười nghìn tệ.

Liêu Vân Xuyên nói với cô ta: “Tôi mong cô đến được, tiền có thể tăng thêm.”

Sau đó, Liêu Vân Xuyên còn đưa cho Mao Tử Linh một chiếc điện thoại, bảo rằng sau này dùng nó để liên lạc, còn phải thiết lập Wechat, không được lưu lại nhật ký trò chuyện.

Hơn nữa, mỗi lần trước khi đến biệt thự thành phố Lịch, Mao Tử Linh đều phải giao cho gã ta cả hai chiếc điện thoại, gã ta sẽ xử lý nhật ký trò chuyện trong chiếc điện thoại mới.

Mao Tử Linh lại ho thêm một trận nữa, nói đứt quãng: “Tôi cũng từng hỏi mình, rốt cuộc lương tâm nghề nghiệp của tôi có đáng giá bốn mươi nghìn kia không, tôi cũng vì đó mà dằn vặt rất lâu. Thế nhưng cuối cùng, tôi vẫn đi… Tôi tự nói với mình, dù tôi không đi thì Liêu Vân Xuyên cũng sẽ tìm người khác, thứ tôi cho là rất quan trọng lại không đáng một xu trong mắt người khác. Thế nhưng tôi không ngờ, trong chuyến đi thứ hai lại xảy ra án mạng…”

Lần thứ hai, có một diễn viên nhỏ ở thành phố Lịch không gánh vác nỗi cường độ “giải trí” ở đó, thêm vào việc trước đó cũng chưa ăn uống gì bao nhiêu, nhanh chóng xuất hiện triệu chứng tụt huyết áp, chóng mặt, buồn nôn, thế nhưng đám con nhà giàu đó đang ngất ngây, không thể nào ngừng tay được.

Một tên con nhà giàu trong số đó còn quát mắng, rằng ông đây bỏ tiền ra rồi mà mày chỉ làm được tới đó thôi sao?

Cô diễn viên càng lúc càng khó chịu, cứ cố gắng gượng lấy.

Một cô gái khác thấy tình hình không ổn, cho cô ấy ăn ít đồ ngọt, còn vội đi gọi Mao Tử Linh.

Kết quả, lúc Mao Tử Linh bước vào, cô diễn viên đã nằm lăn ra đất bắt đầu co giật.

Mao Tử Linh lập tức bắt đầu sơ cứu nhưng rất không may, cuối cùng cô diễn viên đã đột tử.

Mấy cô gái đều sợ mất mật, đán con trai thì cứ như không có chuyện gì xảy ra, còn có tên nói: “Sao mày không làm nhẹ thôi, mẹ nó, mất hứng gì đâu, chó chết!”

Cho đến khi Liêu Vân Xuyên và Hoắc Ung xuất hiện trước cửa.

Liêu Vân Xuyên cau mày, có vẻ khó chịu lắm.

Hoắc Ung thì lại đi tới cười hỏi: “Nhanh thế, lại làm chết thêm một con nữa à?”

Mấy thằng con nhà giàu trong phòng bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm, đứa này một câu đứa kia một câu, chả ai thấy gì to tát, sau đó lại còn bắt đầu đùa.

Cho đến khi Liêu Vân Xuyên nhìn sang Mao Tử Linh: “Tử Linh, tới giúp tôi một tay.”

Mao Tử Linh sững sờ, Liêu Vân Xuyên đi tới trước khiêng xác nạn nhân nữ lên, cô ta thì chỉ có thể đứng yên đó, không biết nên làm thế nào.

Liêu Vân Xuyên lại nói: “Cô đứng ngây ra đó làm cái gì, làm việc đi.”

Lúc này, Mao Tử Linh mới hợp tác nhưng vẫn luôn cúi đầu.

Đến lúc thi thể được khiêng vào nhà vệ sinh, Mao Tử Linh còn nghe ngoài cửa có người nói: “Vân Xuyên sẽ xử lý hết, sang phòng khác cả đi.”

Đám con trai cười nói vui vẻ đi ra ngoài.

Có đứa nói: “Má nó, vậy bây giờ thiếu một đứa rồi, làm sao đây?”

Đứa khác trả lời: “Mẹ mày, giờ mà còn để ý chuyện này nữa hả!”

Lại có đứa nói: “Còn con bác sĩ nữa mà, tao thấy con đó ngon á.”

Mao Tử Linh trắng bệch cả mặt, trốn sau cửa nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm cái xác của cô gái ở dưới đất, không nói được tiếng nào, trong đầu cô ta cứ ong ong.

Liêu Vân Xuyên rời khỏi đó, không bao lâu sau lại mang tới một thùng đồ nghề, trong thùng có đồ bảo hộ, găng tay, khẩu trang, còn có ít gạc và nước thuốc.

Mao Tử Linh không biết gã ta muốn làm gì, cho đến khi Liêu Vân Xuyên ném cho cô ta một bộ đồ bảo hộ, bảo cô ta làm theo.

Trong phòng thẩm vấn, Mao Tử Linh uống sạch ly nước, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Hình như cô ta có hơi khó chịu nhưng vẫn gắng gượng, chỉ nói rằng: “Chuyện chúng tôi làm tiếp theo sau đó, tôi chắc là anh chị đều đã điều tra ra rồi. Chúng tôi dùng nước thuốc rửa thi thể, Liêu Vân Xuyên còn bảo tôi đưa nước thuốc vào trong người nạn nhân, xối trôi tinh dịch bên trong.”

Ở bên kia kính một chiều, Lục Nghiễm đã nhíu chặt mày lại, bởi vì điều Mao Tử Linh nói khiến anh nghĩ đến một thông tin then chốt.

Đó chính là Tiết Bồng còn phát hiện một nhóm dấu vân tay trên thi thể nữ đã được rửa sạch, trong đó, dấu vân tay ở ngón trỏ còn có một đường lằn ngang, Tiết Bồng bảo là rất giống vết dao cắt.

Nhưng vấn đề là khi lau rửa thi thể, cả Liêu Vân Xuyên và Mao Tử Linh đều đeo găng tay, vậy thì nhóm dấu vân tay đó là của ai?

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm nhanh chóng nói với Hứa Trăn: “Hỏi cô ấy có biết dấu vân tay trên người của nạn nhân nữ là của ai không, ngoài cô ấy và Liêu Vân Xuyên, còn có ai từng tiếp xúc với người chết?”

Hứa Trăn lập tức hỏi ngay.

Mao Tử Linh thở lấy hơi, người dần trượt trên bàn: “Chắc là của Hoắc Ung để lại.”

Nói đến đây, Lục Nghiễm sững sờ.

Của Hoắc Ung sao?

Không, không phải vậy, trên dấu vân tay của Hoắc Ung không có lằn ngang, Tiết Bồng đã so sánh dấu vân tay của Hoắc Ung, hoàn toàn không trùng khớp.

Lục Nghiễm vừa nghĩ tới đó, Mao Tử Linh ở đối diện lại tiếp tục: “Tôi nhớ lúc tôi xử lý xong thi thể, Hoắc Ung từng bước vào. Hắn cũng đeo găng tay, chỉ là cái găng tay đó không giống với găng tay cao su. Hắn còn cố ý đeo găng tay rồi để lại dấu vân tay trên thi thể. Lúc đó tôi thấy rất kỳ lạ, sau đó, lúc hắn nhấc tay ra chỉ cho tôi xem, còn nói đó là găng tay dấu vân tay đặc chế, bên trên có dấu vân tay của người mà hắn căm ghét nhất. Sau này nếu cảnh sát tìm ra được thi thể thì người đó rắc rối to.”

Dấu vân tay của người đáng ghét nhất?

Lục Nghiễm nheo mắt, trong đầu nhanh chóng xuất hiện vài người.

Thế nhưng lúc câu trả lời đang loáng thoáng xuất hiện, Quý Đông Duẫn đứng cạnh lại đột nhiên nói: “Hình như cô ấy rất khó chịu…”

Lục Nghiễm chững lại, nhìn sang phía đối diện, Mao Tử Linh đã nằm sấp ra bàn, cô ta không chỉ khó chịu mà còn rất đau đớn, hai tay tuy đã bị còng lại nhưng khuỷu tay vẫn áp sát vào phần bụng.

Hứa Trăn và Lý Hiểu Mộng cũng vô thức đứng dậy, Lý Hiểu Mộng đi tới trước kiểm tra, vừa sờ vào trán đã hoảng hốt.

Lý Hiểu Mộng nhìn sang Hứa Trăn và bên kính một chiều: “Cô ấy sốt rồi, nóng lắm.”

Mao Tử Linh: “Cho tôi chút thuốc giảm đau được không…”

Lý Hiểu Mộng: “Cô khó chịu chỗ nào, bệnh làm sao thế?”

Tất cả mọi người đều nín thở trong phút chốc, dù là người ở phòng thẩm vấn hay ở phòng vách, Quý Đông Duẫn còn rướn người tới trước, nhìn chăm chăm vào phản ứng của Mao Tử Linh.

Tiếp đến, cô ta lại nói: “Tôi bị ung thư tuyến tụy, giai đoạn cuối.”

Vài phút sau, Mao Tử Linh đau đến ngất đi, buổi thẩm vấn cũng không tiếp tục được nữa, cảnh sát nhanh chóng đưa cô ta đến phòng tạm giam và thông báo cho bên y tế trong đội.

Vì vướng phải thân phận nên hiện tại, Quý Đông Duẫn vẫn chưa thể đến thăm cô ta, gã chỉ ngồi trong căn phòng ban đầu, cúi gằm mặt, không nói tiếng nào.

Lục Nghiễm có vào xem thử tình hình của gã, anh biết gã cần có thời gian tiêu hoá thông tin và khôi phục cảm xúc nên không làm phiền, quay người về khu văn phòng.

Lúc này, Phương Húc mới cho biết, cảnh sát của thành phố Lịch và thành phố Xuân đã tới.

Lục nghiễm ậm ừ, vội đến gặp họ ở phòng tiếp khách, ngồi xuống nói với nhau vài câu rồi nhắc tới Mao Tử Linh.

Trước khi Lục Nghiễm tới, họ đã biết tin Mao Tử Linh chủ động tới tự thú, sau khi kinh ngạc thì giờ lại nôn nóng muốn biết chi tiết tường tận về vụ án.

Tuy Mao Tử Linh là hung thủ của vụ án phân xác, thế nhưng trong vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn liên thành phố, cô ta lại là nạn nhân, Hoắc Ung và đám con nhà giàu kia mới là hung thủ, Mao Tử Linh lại là người trong cuộc duy nhất có thể cung cấp thông tin tường tận của vụ án.

Lục Nghiễm bèn kể lại về bệnh tình của Mao Tử Linh và “bữa tiệc điên loạn” mà cô ta đã tiết lộ.

Chỉ là vẫn chưa biết vì sao Mao Tử Linh lại hận thù Hoắc Ung đến thế.

Lúc này, điện thoại Lục Nghiễm reng lên, người gọi đến là Tiết Bồng.

Anh ra khỏi phòng tiếp khách, bắt máy lên, nghe thấy Tiết Bồng nói: “Chúng tôi có hai phát hiện mới. Nghe nói Mao Tử Linh tự thú rồi, có thể hai phát hiện này sẽ giúp ích được lúc thẩm vấn.”

Lục Nghiễm hỏi ngay: “Phát hiện ra gì thế?”

“Diêu Tố Vấn thu thập được thành phần của nước mắt trong tấm chắn mặt nạ tìm thấy được ở hiện trường, chứng thực được là của Mao Tử Linh để lại, hơn nữa khi đó cảm xúc của cô ấy rất không ổn định. Cũng có nghĩa là, trong quá trình giết hại tàn nhẫn Hoắc Ung, cô ấy từng khóc.”

Cảm xúc không ổn định, từng khóc?

Lục Nghiễm chỉ nhíu mày, không trả lời.

Tiết Bồng tiếp tục: “Chuyện thứ hai là trong số ống tiêm tìm thấy ở hiện trường có Adrenalin, thuốc an thần, còn có chút thuốc giảm đau, đã xét nghiệm rồi, phát hiện hoá ra không chỉ là để tiêm cho Hoắc Ung, Mao Tử Linh cũng đã tự tiêm cho mình. Hơn nữa cô ấy còn tiêm thuốc giảm đau quá liều trong một thời gian ngắn.”

Lục Nghiễm thở dài, thấp giọng nói: “Theo lời Mao Tử Linh thì cô ấy bị ung thư tuyến tụy, lại còn là giai đoạn cuối.”

Bên kia đầu dây, Tiết Bồng đã chết đứng.

Vài giây sau, Lục Nghiễm mới nghe thấy cô nói: “Hèn gì cô ấy lại gấp gáp muốn giết Hoắc Ung tới vậy.”

Lục Nghiễm lại thở dài, dốc hết “mầm tai hoạ” mà mình luôn giấu trong lòng: “Hiện giờ ngoài vụ án của Hoắc Ung, thật ra còn có chuyện khiến anh thấy lo hơn.”

“Chuyện gì vậy?”

“Vừa rồi anh đã quan sát trạng thái của Mao Tử Linh, dù cách một tấm kính, anh cũng có thể cảm nhận được lòng hận thù tận sâu trong cô ấy, hơn nữa lại là ung thư giai đoạn cuối, không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, cô ấy hẳn cũng không hề quan tâm tới hình phạt của pháp luật. Với tình hình hiện giờ của cô ấy, sau khi bị kết án, những ngày sau cũng cô ấy cũng sẽ ở trong phòng bệnh, chắc bản thân cô ấy cũng rất rõ điều này. Nhưng có một chuyện anh vẫn không hiểu được, sao cô ấy chỉ hận mỗi mình Hoắc Ung? Hoặc có thể nói là chúng ta chỉ “phát hiện” ra Hoắc Ung.”

Tiết Bồng khựng lại, giọng điệu cũng thay đổi: “Ý anh là… đối tượng trả thù của cô ấy không chỉ là Hoắc Ung mà còn có những người khác?”

Lục Nghiễm thở dài: “Nhưng mong là do anh quá nhạy cảm thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play