Yên lặng vài giây, Lục Nghiễm lại lên tiếng: “Tuy hiện tại vẫn cần phải tiến hành giám định thân phận thi thể, kết quả bắt buộc phải được thông qua đối chiếu ADN, phải cẩn trọng tuyệt đối. Nhưng mà trên thực tế chúng ta đều biết, thi thể này khả năng rất cao là của Hoắc Ung.”

Tiết Bồng gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Lục Nghiễm: “Ban nãy trước khi sang đây, anh đã nhờ Lý Hiểu Mộng làm những công tác khác, chúng ta không có quyền chấp pháp với trang mạng nước ngoài nhưng người chia sẻ lại bài viết từ trang mạng nước ngoài lên Weibo là người dùng trong nước, chúng ta có thể tiến hành xử phạt. Chỉ là thế này chỉ trị được ngọn, không trị được gốc, dù tài khoản này có bị chặn thì vẫn sẽ có tài khoản khác mọc lên. Đối với trị an xã hội, anh không muốn nhìn thấy chuyện tương tự xuất hiện nữa. Nhưng mà với sức lực một mình anh, anh rất tò mò Silly Talk biết được bao nhiêu, tiếp đến sẽ còn nhắc đến chuyện gì.”

Tiết Bồng hiểu ý rất nhanh: “Ý anh là người này càng nói càng sai lầm, đã để lộ một ít thông tin đặc trưng trong những bài đăng gần đây sao?”

Lục Nghiễm: “Chính xác. Từ thói quen dùng từ và giọng văn thì suy ra, từ vụ Chung Ngọc, Trần Lăng và nhà họ Cao, cùng với chuyện của Liêu Vân Xuyên, Hoắc Ung sau này, chắc chắn đều là bút tích của cùng một người. Vậy thì người này vừa có liên quan tới Chung Ngọc, Trần Lăng, vừa có liên quan tới chuyện của Khúc Tân Di, Lâm Tăng Thanh và Mao Tử Linh, đây là một thông tin cực kỳ then chốt. Nhưng mà anh tạm thời vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc là ai lại hứng thú với mấy vụ án không liên quan tới nhau đến vậy.”

“Không chỉ có vậy, người này còn quen cả hung thủ của vụ án phân xác, hoặc có thể là người đăng bài cũng chính là hung thủ.”

“Chính xác là thế, nhưng mà anh lại suy nghĩ thiên về hướng người đăng bài và hung thủ là hai người khác nhau.”

Tiết Bồng hỏi: “Dựa vào đâu?”

“Đây chính là điều đầu tiên anh muốn bàn với em.” Lục Nghiễm: “Anh cũng chỉ suy đoán thông qua tâm lý phạm tội của Silly Talk, mặt này em khá có kinh nghiệm.”

Tiết Bồng nghe thấy thoáng ngẩn người rồi cau mày nói: “Cái gì mà tôi khá có kinh nghiệm, ý anh là tôi từng nghiên cứu tâm lý tội phạm hay là nói tôi có tố chất phạm tội.”

Lục Nghiễm cười khẽ: “Ý anh không phải vậy, ý anh là trước kia em từng đến chỗ Cố Dao tư vấn tâm lý một khoảng thời gian, có khi em hiểu hơn.”

Tiết Bồng liếc xéo anh, vài giây sau mới nói: “Tôi hiểu đại khái ý anh, lúc miêu tả về câu chuyện của Liêu Vân Xuyên và Hoắc Ung, giọng văn và cách dùng từ của Silly Talk không khác mấy với câu chuyện của Chung Ngọc trước đó, ít nhất tôi đọc thì thấy khá khách quan, chứng tỏ người này không có ý thức thù hận mãnh liệt với Liêu Vân Xuyên và Hoắc Ung. Nếu Silly Talk thật sự căm hận Hoắc Ung đến mức muốn phân thây để hả tức, sao lại có thể có được lời văn khách quan, lý trí đến thế?”

Lục Nghiễm nói tiếp: “Còn nữa, những con chữ của Silly Talk luôn cho anh cảm giác rất thích phô trương, khoe khoang, có lúc thậm chí giống với tư thế của kẻ đứng từ trên cao nhìn xuống vậy. Nhưng người này không phải là thượng đế, cũng không phải kẻ định đoạt, thế thì sức mạnh muốn bước qua pháp luật để trừng phạt người khác này ở đâu mà có? Anh nghĩ người này chắc chắn có một “niềm tin” rất kiên định với việc này, chắc mẩm rằng có một số người rất khó bị bắt được với chế độ tư pháp hiện tại, chi bằng cứ dùng hình phạt riêng.”



Tiết Bồng nghe Lục Nghiễm phân tích, nhanh chóng phác thảo một vài đường nét chân dung nhân vật trong đầu ví dụ như IQ cao, tự kiêu, thích khoe khoang vân vân.

Tiết Bồng nói: “Nếu Silly Talk và hung thủ phân xác là hai người khác nhau, vậy thì vụ án này ít nhất còn có người thứ ba, thậm chí là nhiều hơn. Muốn bắt cóc Hoắc Ung thì một người phụ nữ không thể nào làm được, cô ta chắc chắn có đồng bọn. Còn có cả dụng cụ và nước thuốc cô ta dùng nữa, những thứ này đều rất khó mua được bên ngoài, chỉ có bệnh viện mới có đường cung cấp hàng. Hung thủ có thể đã có đường liên hệ trực tiếp với chỗ cung cấp hàng, còn không thì là đem ra từ trong bệnh viện nhưng mục tiêu của vế sau quá lớn, lại rất dễ bị phát hiện, trừ phi cô ta là người phụ trách quản lý vào hàng và tồn kho. Nhưng hung thủ lại có chuyện môn về kiến thức y học lâm sàng, sao có thể đi quản lý kho được?”

Lục Nghiễm: “Đây chính là chuyện thứ hai anh muốn nói.”

Tiết Bồng khựng lại, hỏi nhanh: “Không lẽ anh đã đoán được là ai rồi sao?”

Lục Nghiễm mím môi, ngồi tựa vào mép bàn làm việc, nhỏ giọng nói: “Anh không chắc chắn một trăm phần trăm nhưng tất cả đặc điểm của chân dung hung thủ trong đầu anh đều chỉ ra một người, một người phụ nữ đã mất tích hai năm.”

Tiết Bồng lập tức sững sờ.

Một người phụ nữ đã mất tích hai năm?

“Anh nghi ngờ… Mao Tử Linh?”

Lúc nói ra cái tên này, sống lưng Tiết Bồng cũng lạnh cứng.

Phản ứng đầu tiên của cô là rất muốn đưa ra lời phủ định, thậm chí cảm thấy khó tin và vô lý, thế nhưng cảm giác đó vẫn còn chưa ổn định, trong lòng nhanh chóng xuất hiện một cảm giác khác.

Cảm giác kia nói với cô rằng đó chính là Mao Tử Linh.

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng hỏi: “Anh dựa vào đâu?”

Lục Nghiễm nói: “Hiện tại anh có hai giả thiết có khả năng khá cao, chúng ta nói về giả thiết thứ nhất trước. Bây giờ giả dụ như hung thủ không có thù oán gì với Hoắc Ung, đơn giản chỉ là tự tin dâng trào, tự cho rằng mình là đấng cứu rỗi, biến thái, điên cuồng, còn có năng lực thực hiện, cô ta muốn dùng sự thật để chứng minh trên đời này còn có một thứ “chính nghĩa” khác tồn tại, vì thế đã lựa chọn đối tượng để ra tay, cũng chính là kẻ đã từng phạm tội nhưng vẫn không bị pháp luật chế tài.”

Nghe Lục Nghiêm miêu tả, Tiết Bồng vô thức nghĩ đến loạt phim điện ảnh “The Saw”.

Nhưng cô suy đi nghĩ lại thì lại nhanh chóng lật đổ giả thiết này: “Kiểu người thế này có tỷ lệ tồn tại rất thấp nhưng có vài điểm rất kỳ lạ. Sao lại có khác biệt lớn như thế giữa Hoắc Ung với Liêu Vân Xuyên cơ chứ? Một người bị phân xác, một người bị vu tội “cưỡng hiếp”? Sao không phân xác cả hai?”

Lục Nghiễm không trả lời ngay, nhanh chóng suy nghĩ theo nghi vấn của Tiết Bồng.

Tiết Bồng đã chỉ ra đúng điểm then chốt ở đây, đó chính là sự “đối đãi khác biệt.”

Lúc đối phó với Liêu Vân Xuyên thì có thể gọi là hao tâm tổn huyết, mất tận cả nửa năm trời, từ lúc Khúc Tân Di tiếp cận Liêu Vân xuyên đến lúc lấy được lòng tin của Liêu Vân Xuyên, quan hệ tình dục từng lần một cho đến khi cuối cùng Liêu Vân Xuyên cũng đến nhà Khúc Tân Di, bước vào cái bẫy đã được cất công dành riêng cho gã ta.

Cách thức như vậy rất vòng vo nhưng cũng rất cẩn trọng, chỉ cần không có chứng cứ chứng minh Khúc Tân Di hoàn toàn tự nguyện từ đầu tới cuối, Liêu Vân Xuyên sẽ không thoát nổi tội “cưỡng hiếp.”

Đây cũng chính là một trò chơi luật pháp cực kỳ cao tay.

Thế nhưng cách thức đối phó với Hoắc Ung lại hết sức thô bạo, từ lúc bắt cóc đến lúc phân xác, không chỉ khiến cộng động mạng nêu ý kiến xem cách xử lý như thế nào thì được mà còn đăng địa điểm vứt xác lên mạng, hô hào kêu gọi cư dân mạng cùng tham gia.

Suốt cả quá trình, kẻ duy nhất có thể có được khoái cảm qua việc này chắc chỉ có mình hung thủ.

Hung thủ đang “giải trí” mà cũng đang xả tức, nguồn gốc của sự phẫn nộ này không hề đơn giản như chỉ là không ưa việc Hoắc Ung thoát khỏi sự chế tài của luật pháp.

Lục Nghiễm khẽ thở dài, ngước mắt nói: “Người đứng đằng sau giúp Khúc Tân Di gài bẫy Liêu Vân Xuyên và hung thủ giết Hoắc Ung chắc cũng không phải là cùng một người.”

Dù là nhìn ở bất cứ góc độ nào từ tâm lý tội phạm hay động cơ, cách thức, khuynh hướng phạm tội đều khác biệt quá lớn.

Kẻ đứng sau đối phó với Liêu Vân Xuyên cực kỳ nhẫn nại.

Hung thủ đối phó với Hoắc Ung lạ hết sức gấp gáp.

Tiết Bồng gật đầu, nhỏ tiếng hỏi: “Giả thiết kia của anh là Mao Tử Linh sao?”

Lục Nghiễm mím môi: “Ừm”.

Trong phút chốc, cả hai đều không nói gì, ai cũng đều tự đăm chiêu suy nghĩ.

Lúc cả hai nhìn vào nhau, Tiết Bồng trống thấy khoảng đen láy nơi đáy mắt Lục Nghiễm có chút gợn sóng ngầm.

Tiết Bồng thờ dài, lên tiếng trước: “Mao Tử Linh tốt nghiệp đại học y, trước khi mất tích, nghề nghiệp là bác sĩ.”

Lục Nghiễm: “Hiện giờ chúng ta vẫn chưa hiểu gì nhiều về Mao Tử Linh, mai anh sẽ nhờ người đến nơi cô ta từng công tác và học tập để tiến hành điều tra, còn có cả ghi chép ban đầu của cô ta ở Lập Tâm nữa. Nếu thủ pháp sử dụng dao của cô ta cao siêu như hung thủ thì cô ta là người có hiềm nghi lớn nhất. Bởi đến hiện tại, người thân trực hệ và bạn bè của những nạn nhân khác trong vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn đều không ai theo nghề y.”

Tiết Bồng gật đầu lần nữa: “Mai tôi cũng sẽ liên lạc với bên thành phố Lịch, hỏi xin họ bản sao báo cáo điều tra vụ án Mao Tử Linh mất tích. Nhưng mà có vài chuyện tôi vẫn không hiểu.”

“Chuyện gì?”

“Nếu thật sự là cô ta, sao cô ta lại không xuất hiện, tại sao phải nấp trong bóng tối chờ cơ hội hành động, vì sao lại mất tích hai năm mới ra tay, hai năm nay cô ta ở đâu, làm gì?”

“Vậy thì chỉ có thể hỏi cô ta thôi.” Lục Nghiễm nói: “So với vậy, có một chuyện khác anh cũng đang thắc mắc trong lòng.”

Tiết Bồng vừa định hỏi, chỉ là vừa mới mở miệng thì cô đã nghĩ tới câu trả lời: “Vữa nãy lúc khám nghiệm tử thi, anh gần như chẳng hỏi gì… Anh đang lo ngại về pháp y Quý.”

Lục Nghiễm cười mỉm: “Chắc là anh nhạy cảm quá, nhưng mà anh vẫn muốn quan sát anh ta. Nếu cuối cùng chứng minh là anh đã nghĩ ngợi quá nhiều, vậy thì sau này có thể yên tâm hợp tác với anh ta. Vì thế mai đến nhà khi thu thập chứng cứ, anh vẫn muốn phía pháp y đến anh ta theo. Em cũng phải nghỉ ngơi sớm đi, mai còn phải tới hiện trường.”

Tiết Bồng: “Ừm, tôi biết rồi.”

Lục Nghiễm cười nhẹ nhàng, quay người rời đi.

Tiết Bồng một mình ở lại trong phòng làm việc, ngồi trên ghế suy nghĩ rất lâu.

Lúc khám nghiệm tử thi, cô có mặt từ đầu đến cuối, trong lúc chụp ảnh cho thi thể, cô cũng để ý tới ánh mắt và giọng điệu của Quý Đông Duẫn.

Họ đã hợp tác với nhau rất nhiều lần, cô có chút hiểu gã.

Nhất là khi Quý Đông Duẫn nói câu “Tay nghề thế này, chắc chắn là có chuyên môn”, cô không chỉ nghe được sự kinh ngạc trong lời nói của gã mà còn nhìn thấy được nét kinh hoàng và chút đắn đo trong ánh mắt gã.

Nhưng những cảm xúc đó lại biến đổi rất nhanh, có thể nói là chỉ thoáng qua. Khiến cô gần như nghĩ là mình bị ảo giác.

Lúc đó cô cũng đã hỏi hai câu để xác nhận kỹ hơn.

Một câu là: “Có khi là người cùng ngành.”

Một câu nữa là: “Theo anh thấy thì người này là nam hay nữ?”

Cô muốn xem thử phản ứng của Quý Đông Duẫn.

Vì lúc thu thập dấu chân ở hiện trường vứt xác, Quý Đông Duẫn không hề tới hiện trường ngay lập tức, vì thế chắc có lẽ gã không biết họ đã tìm được dấu giày với kích thước của nữ trong khoảng cỡ từ ba mươi bảy đến ba mươi tám.

Tất nhiên là cũng không thể loại trừ trường hợp trên đường đi tới, Quý Đông Duẫn đã nhìn thấy dấu chân dưới đất nhờ chút ánh sáng yếu ớt, biết được đại khái đó là nữ.

Nhưng sau khi cô đặt ra hai câu hỏi đó, Quý Đông Duẫn không hề phủ nhận suy luận là nữ và là người cùng ngành, thậm chí còn phân tích cực kỳ khách quan sau đó, lúc Lục Nghiễm đã đi vào, hoàn toàn không có chút giấu giếm.

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng nhắm mắt, chống đầu thở dài.

Theo trạng thái tâm lý của cô, cô mong Quý Đông Duẫn giải quyết theo lẽ công bằng.

Nếu hung thủ thật sự là Mao Tử Linh, Quý Đông Duẫn chắc chắn là người đầu tiên phát hiện và xác nhận điều này, họ cùng học y với nhau, ra nghề cùng một năm, lại là người yêu của nhau, y thuật của Mao Tử Linh thế nào, dùng dao thế nào, Quý Đông Duẫn chắc chắn có cơ hội biết rõ nhất.

Hơn nữa giống như phân tích trong khám nghiệm tử thi vậy, cách thức phân xác luôn phản ánh tính cách, nghề nghiệp,… của hung thủ, thông qua đó có thể phác hoạ ra chút chân dung nhân vật.

Ắt hẳn trong quá trình đó, chân dung trong đầu Quý Đông Duẫn đã rõ ràng lắm rồi.



Hai giờ rưỡi sáng, Hàn Cố vẫn đang ở trong phòng làm việc, điện thoại có cuộc gọi tới.

Hàn Cố liếc mắt nhìn, là Quý Đông Duẫn.

Hàn Cố yên lặng vài giây, không hề chạm vào điện thoại mà chỉ nheo mắt, thắc mắc lý do của cuộc gọi này.

Gọi điện thẳng tới vào lúc này chứ không phải là dùng cách thức liên lạc khác, xem ra chuyện này rất gấp, gấp đến mức Quý Đông Duẫn không còn để tâm đến việc tránh hiềm nghi nổi nữa.

Hàn Cố cụp mắt, đợi thêm vài giây nữa, thấy điện thoại vẫn chưa ngắt bèn cầm lấy ấn nút nhận cuộc gọi.

“Pháp y Quý, với thân phận của cậu thì không thích hợp liên lạc riêng thế này đâu.” Hàn Cố nhắc nhở.

“Bớt nói thừa đi.” Quý Đông Duẫn rất hời hợt, cũng rất lạnh lùng, nói năng cũng hết sức không nể nang: “Cậu biết tại sao tôi lại tìm cậu, đừng có cố làm ra vẻ nữa.”

Hàn Cố bật cười, đứng dậy đi đến cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, trời vừa đổ mưa lớn, ở đây còn hơi lất phất.

Hàn cố hời hợt: “Tôi không biết thật đấy, rất mong chờ được nghe.”

Quý Đông Duẫn im lặng vài giây không trả lời.

Thế nhưng Hàn Cố lại nghe thấy tiếng hít sâu của gã qua điện thoại, chắc là đang điều chỉnh tâm trạng.

Cuối cùng, Quý Đông Duẫn cũng lên tiếng nói: “Tài liệu lần trước cậu đưa, tôi đã giao cho Chi đội Hình sự rồi.”

Nụ cười trên khóe miệng Hàn Cố đông cứng lại, hắn cau mày quát: “Má nó, bị điên à?”

“Sao mà điên bằng cậu.” Quý Đông Duẫn cũng đáp trả.

Lại là vài giây im lặng.

Người phải hít sâu lần này là Hàn Cố, hắn giơ tay day ấn đường, nhanh chóng suy nghĩ về ý đồ của Quý Đông Duẫn và hậu quả phải nhận.

Sau đó, Hàn Cố nói: “Người muốn tìm Mao Tử Linh là cậu, tôi chỉ có lòng tốt giúp cậu thôi.”

Thật ra thì trong lòng Hàn Cố biết rõ, Quý Đông Duẫn không hề nói với cảnh sát là số thông tin kia ở đâu ra, nếu không thì Chi đội Hình sự đã mời hắn tới uống trà từ lâu rồi.

Quý Đông Duẫn: “Đừng có nói như mình cao thượng lắm. Cậu có chuyện yêu cầu nên mới dùng thông tin của Mao Tử Linh để đổi với tôi, mong tôi niệm tình giúp các người. Nhưng mà hiện giờ tôi đã giao nộp thông tin rồi, cậu không còn gì để ràng buộc tôi được nữa.”

Nghe thấy thế, Hàn Cố bật cười: “Nửa đêm nửa hôm cậu gọi điện cho tôi là để nói chuyện này à?”

Bên kia đầu dây yên lặng vài giây, Quý Đông Duẫn cuối cùng mới hỏi: “Tử Linh ở đâu?”

Hàn Cố không chút đắn đo: “Làm sao mà tôi biết được.”

Quý Đông Duẫn hít sâu một hơi: “Nếu cậu biết cô ấy ở đâu, nhờ chuyển lời giúp tôi: Quay đầu là bờ.”

Nói xong, gã bèn cúp máy.

Hàn Cố nhìn màn hình điện thoại rồi cười lạnh, sau đó ngồi xuống bên bàn, lấy laptop đăng nhập Weibo.

Gã lướt sơ một lát, nhìn thấy hai mẩu tin tức tìm kiếm hàng đầu:

– Cậu H thật sự đã bị phân xác!

– Check-in hiện trường vụ án!

Bấm vào xem thì hoá ra thành phố Giang có cực nhiều thanh niên nửa đêm nửa hôm không ngủ, lập đội chạy đến nhà máy bỏ hoang ở khu phía Nam và thôn xóm gần đó tìm kiếm thi thể của Hoắc Ung.

Tất nhiên là đa số đều tay không trở về, chụp một tấm ảnh ở chỗ mình tìm được, đăng lên Weibo kèm vài dòng chú thích bày tỏ tiếc nuối.

Còn có một số ít người đã tìm được đến gần địa điểm vứt xác nhưng lại kẹt băng cảnh giới cảnh sát đã rào khắp nơi xung quanh, không tới gần được, chỉ có thể chụp hình ngoài băng cảnh giới, lên Weibo rêu rao rằng ở đây có nhiều cảnh sát lắm, đừng tới nữa, cũng khỏi đi nơi khác tìm nữa, ngủ nghỉ khoẻ hết đi.

Cùng lúc đó, Lục Nghiễm đang ngồi ở văn phòng Chi đội Hình sự cũng lướt thấy hai mẩu tin tức tìm kiếm hàng đầu.

Trong đó, có cư dân mạng chụp lại được băng cảnh giới của cảnh sát, bên dưới bình luận nháo nhào.

Có người tỏ ra rất kinh ngạc, bảo rằng không ngờ những gì Silly Talk đăng lại là sự thật, trời má, mẹ ơi, cảm thấy như mình đã xem được “livestream” vụ án vậy, quá sức kinh khủng, gặp ác mộng mất!

Còn có người thổn thức, xong rồi mới vỡ lẽ, bảo rằng chúng ta đều là đao phủ và đồng bọn, từng người ở đây đều không thoát tội được, cậu H đã chết như thế nào kia chứ, rất nhiều người đã cho ý kiến về cách chết của cậu ta.

Bên dưới có người trả lời: “Tôi không có ý kiến gì đâu đó, đừng có lôi “từng người ở đây” vào.”

Lại có người trả lời: “Không cho ý kiến nhưng mà cũng có cản đâu, cũng là đồng bọn thôi.”

Trong phần bình luận là hàng loạt những cuộc cãi cọ.

Còn có người nói đây chính là bản tính con người, được lợi thì nhào tới, thấy điềm thì né ra, lúc hóng hớt đâu có chê phiền phức, tới lúc hóng hớt quá mạng thì ai nấy lại vội vã phủi sạch liên can.

Bên dưới nhanh chóng xuất hiện bình luận: “Chạy tới đây nói đạo lý làm cái gì, làm như mình vô tội lắm không bằng.”

Còn có người trả lời: “Tôi thấy tên hung thủ này cũng hiểu bản tính con người lắm, hắn biết kéo ngần ấy người vào cuộc, lại còn có thể gây ra sóng to gió lớn như thế.”

Chưa bao lâu sau, lại có người đăng bài trên Weibo bảo rằng tìm thử bài đăng của Silly Talk được chia sẻ sang Weibo thì phát hiện tài khoản đó đã bị khoá, hỏi xem có ai đã lưu hình lại không, tới trễ không biết chuyện gì xảy ra.

Bên dưới có người khuyên: “Thím ơi, đi ngủ nghỉ khỏe đi, đừng có làm mình dính chàm.”

Còn có người nói: “Vượt tường lửa ra trang nước ngoài xem đi, chỉ cần bài đăng trên đó còn nguyên thì chỉ cần vượt tường lửa, đăng ký tài khoản là xem được.”

Tiếp đến, lại có người trả lời: “Làm ơn làm phước đừng nha, dùng VPN là phạm pháp đó, bị bắt được là ngu người luôn, với lại bây giờ chuyện đang căng vậy, kẹp đuôi lại mà làm người đi má!”

Lục Nghiễm lướt nhanh tới đây, xoa xoa trán, tắt Weibo rồi thở dài.

Lòng hiếu kỳ của đám cư dân mạng này đã bị dẫn dắt thành công, họ không chỉ tò mò mà còn đi tìm chân tướng của câu chuyện.

Chỉ là đa số điều không hiểu một lý lẽ, tất cả những thứ chúng ta nghe thấy đều chỉ là một quan điểm, không phải sự thật. Tất cả những gì chúng ta nhìn thấy không phải là chân tướng.

Đây là một câu nói trong quyển “Suy tưởng” của Marcus Aurelius, là một câu nói Lục Nghiễm tình cờ nhìn thấy được trên một cái kẹp sách lúc còn đi học, nó cũng giống với suy nghĩ trong lòng anh lúc đó.

Sau đó, anh làm cảnh sát, luôn luôn nhắc nhở bản thân dù là chuyện của đội chống ma tuý, chuyện Chung Lệ mất tích hay là chuyện của đội hình sự đều đừng suy nghĩ xem chân tướng thế nào, vì lúc suy nghĩ như thế được sản sinh, bản thân con người đã đi vào chỗ sai lầm.

Không có ai là có thể nhìn hết tất cả các góc cạnh, tất nhiên là cũng không ghép nối ra được cái gọi là chân tướng.

Đã là phá án thì phải tuân thủ quy tắc trò chơi, chỉ khi tìm được chứng cứ trong vùng sương mù này mới có thế được pháp luật công nhận.



Đến bảy giờ sáng hôm sau, Tiết Bồng cầm túi đồ vệ sinh cá nhân sửa soạn gọn ghẽ trong nhà vệ sinh, uống nửa ly cà phê rồi đi xuống nhà ăn.

Bận bịu suốt cả đêm, tới ba giờ cô mới chợp mắt được mấy tiếng.

Chỉ là tuy cơ thể có nghỉ ngơi nhưng tinh thần thì không.

Ban sáng tiếp nhận quá nhiều thông tin, mọi chuyện hỗn loạn lại gây sốc, những thứ này đều sẽ được quy nạp và sắp xếp lại lúc đi ngủ, có cái sẽ được cất vào trí nhớ, có cái sẽ ở lại trong tiềm thức, lúc cần sẽ lại được lấy ra.

Đến giờ, Tiết Bồng vẫn ong ong trong đầu, cảm thấy mệt nhoài, cô biết mình cần bổ sung năng lượng, cần ăn thật nhiều mới có sức tới hiện trường.

Tiết Bồng chầm chậm đi đến nhà ăn, vừa vén rèm, ngước mắt lên đã nhìn thấy bóng Lục Nghiễm đứng trước cửa sổ gọi món.

Tối qua Lục Nghiễm không cần phải tăng ca, nhưng với thái độ làm việc của anh, sau khi tới hiện trường, chắc chắn không về nhà ngủ ngay, phần trăm cao là thức nguyên đêm trong phòng làm việc.

Tiết Bồng đi tới đứng sau Lục Nghiễm hỏi: “Anh cũng thức khuya à?”

Lục Nghiễm đang cầm lấy mâm thức ăn, khựng lại rồi ngạc nhiên quay đầu: “Anh còn tưởng em không tới anh sáng sớm thế đâu chứ.”

Đang nói tới đây, ông bác phát cơm trong nhà ăn lại chìa ra một cái túi, trong túi đựng hộp thức ăn dùng một lần, là một phần ăn sáng khác đã được gói ghém kỹ lưỡng.

Tiết Bồng nhìn thấy bèn hỏi: “Mua cho tôi hả?”

“Ừm. Em đã tới rồi thì ăn ở đây luôn đi.”

Hai người nhanh chóng tìm một cái bàn ngồi xuống, Tiết Bồng vẫn chưa hết buồn ngủ, Lục Nghiễm bưng mâm thức ăn tới, búng tay trước trán cô.

Tiết Bồng ngước mắt, cười nhẹ nhàng với Lục Nghiễm: “Anh cũng có tinh thần ghê.”

Lục Nghiễm ngồi xuống nói: “Anh ngủ được mấy tiếng.”

Tiết Bồng cầm hộp thức ăn, mở nắp, húp một ngụm cháo nhưng lại hơi lạt miệng: “Tôi cũng ngủ được mấy tiếng nhưng mà vẫn buồn ngủ.”

“Trước giờ em giỏi thức khuya nhất, là mèo đi đêm có tiếng kia mà, đến em mà còn bảo là buồn ngủ, coi bộ vẫn chưa khoẻ hẳn.”

Tiết Bồng không trả lời, cô biết Lục Nghiễm đang ám chỉ gì.

Cô lại ăn ít đồ mặn, nhai một miếng bánh bao, nuốt xuống rồi mới bảo: “Đừng có ăn không thôi, tôi nói chuyện vụ án với anh vậy, nói xong có khi tỉnh ra.”

Lục Nghiễm thấy buồn cười: “Được thôi, em muốn nói về gì?”

Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi nói: “Lát nữa là anh sẽ nhận được báo cáo của bên tôi gửi sang, đã chứng thực được thân phận của người chết, cả so sánh của phòng giám định ADN và đối chiếu dấu vân tay của tôi đều trùng khớp hoàn toàn với Hoắc Ung. À, nhưng mà dấu vân tay tìm được trên tai Hoắc Ung cũng đã được tôi đối chiếu, không phải của Hoắc Ung. Nhưng mà không có ghi chép trong kho dấu vân tay.”

Lục Nghiễm chững lại, điều này có hơi bất ngờ.

Tai của Hoắc Ung đã được đưa tới sớm nhất, bên trên có lưu lại một nhóm dấu vân tay, lúc đó họ còn nghi là của Hoắc Ung, bởi hung thủ không tới nỗi bất cẩn như thế, nhưng hiện tại lại nói là không phải của Hoắc Ung.

Lục Nghiễm cau mày hỏi: “Còn gì nữa không?”

Tiết Bồng: “Còn nữa là phía pháp y Quý cũng đã kiểm tra hai đường may trên tinh hoàn của thi thể, suy đoán theo thời gian thì một đường đã hơn mười năm, đường còn lại có thể là đã mười mấy, hai mươi năm. Cũng có nghĩa là Hoắc Ung đã trải qua hai lần phẫu thuật cắt bỏ tinh hoàn, nguyên nhân thì vẫn cần các anh điều tra.”

Tiết Bồng dần dần suy nghĩ được rõ ràng hơn, người cũng tỉnh táo hơn, cô cầm muỗng húp vài muỗng cháo rồi lại nói: “Hôm qua anh nói anh nghi ngờ Mao Tử Linh, sau đó tôi đã có nghĩ tới kỹ càng. Hoắc Ung đã làm phẫu thuật như thế này thì có nghĩa đúng là bị liệt chỗ đó như trên bài đăng nói, đúng ra thì có thể là cậu ta không cách nào tham gia vào những vụ án cưỡng hiếp giết người kia được. Nhưng mà nếu cậu ta tham gia lên kế hoạch, thậm chí là làm vài chuyện biến thái mới có thể gây ra thù hận nặng nề đến vậy.”

Nói đến đây, Tiết Bồng đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Anh có còn nhớ bài đăng có từng nhắc đến thân thế của Hoắc Ung, nói là không rõ mẹ cậu ta là ai, trước năm tuổi vẫn chỉ còn là đứa con riêng, sau đó mới được đón về nhà họ Hoắc, không ai biết mẹ ruột của cậu ta là ai, đã đi đâu. Lại kết hợp thêm lần đầu tiên Hoắc Ung thực hiện phẫu thuật cắt bỏ cũng là vào khoảng đó. Nguyên do có thể là do bị bệnh, cũng có thể là do bị thương, nếu là bị thương thì rất có khả năng liên quan đến việc mẹ ruột cậu ta chăm con lơ là.”

Nếu thật sự là như vậy, vậy Hoắc Ung sẽ sinh ra tâm lý oán hận mẹ ruột, nỗi oán hận đó lớn dần theo năm tháng, tâm trạng sẽ càng lúc càng méo mó, cũng sẽ trở nên biến chất.

Hoắc Ung tổ chức, lên kế hoạch những “bữa tiệc cuồng loạn” kia, dẫn đến việc một số cô gái tham gia tử vong, chứng tỏ cường độ nội dung trong “sự kiện” tiệc tùng là rất lớn, không thiếu những hành vi biến thái.

Điều này cũng đã phản ánh tâm lý thù hằn phái nữ của Hoắc Ung.

Một người đàn ông trưởng thành sẽ không vô duyên vô cớ thù hằn nữ giới, truy xét tới nguyên nhân thì về cơ bản đều có liên quan đến tuổi thơ, nhất là sẽ dính tới mẹ ruột, mẹ nuôi.

Lục Nghiễm nói: “Đến hỏi người nhà họ Hoắc về môi trường trưởng thành của Hoắc Ung sẽ không có được bất cứ kết quả gì, nhưng mà anh cũng có nghĩ đến một người, có thể sẽ biết được gì đó.”

Tiết Bồng: “Ai? Hàn Cố sao?”

Lục Nghiễm lắc đầu, nêu ra một cái tên: “Cố Dao.”

Tiết Bồng sững sờ, nhưng cô cũng nhanh chóng nhớ tới, đúng là Cố Dao từng nhắc tới một chuyện, đó là Hoắc Đình Diệu từng nhờ cô ấy tư vấn tâm lý cho Hoắc Ung, mong có thể giúp được Hoắc Ung khôi phục trạng thái nhưng Cố Dao đã từ chối.

Lục Nghiễm nói: “Tuy Cố Dao không hướng dẫn tâm lý cho Hoắc Ung nhưng anh tin là chị ấy có mức độ hiểu biết nhất định về bối cảnh của Hoắc Ung, hơn nữa hiện giờ chị ấy không còn là chuyên gia tư vấn tâm lý nữa, hỏi chị ấy sẽ tiện hơn.”

Tiết Bồng khẽ gật đầu, hồi lâu không nói thêm gì.

Đến tận lúc ăn sáng xong, Tiết Bồng vẫn cứ thừ người, nhìn chăm chăm vào hộp cơm, hồi lâu mới nói: “Tuy tôi rất ghét con người này, thế nhưng hôm qua nhìn thấy thi thể cậu ta trên bàn giải phẫu, tôi cũng có hơi không chấp nhận nổi.”

Nói đến đây, Tiết Bồng thở dài một hơi, nhìn Lục Nghiễm rồi lại nói: “Tôi cũng muốn hỏi hung thủ một câu… Rốt cuộc là thù hận lớn tới mức nào.”

Lục Nghiễm nhìn vào mắt cô, thấp giọng trả lời: “Anh lại có một linh cảm rất mãnh liệt, chúng ta sẽ tìm ra cô ta nhanh thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play