Tiếng nổ động trời vang lên, hai lão nhân và bốn cự xà va nhau, cự xà rú lên
lùi lại, hai lão nahan cũng chật vật, y phục tan tành.
"Không được,
xuất thủ thôi, không thì chúng ta chết chắc!" Lục Khiêm Vĩnh gầm to,
đình dùng con bài tẩy, đỉnh chiến thuyền từ từ rực quang mang.
Lục Khiêm Vĩnh đỡ hơn, thủ đoạn giữ mạng này rất tổn hao công lực, về phải khổ tu mười năm mới hồi phục.
Từ Doanh Hầu phiền hà hơn, y hi sinh một lá phan để đổi lấy sức tấn công kinh nhân.
Chín mươi chín lá phan đều có diệu dụng, mỗi tấm cần nguyên liệu khác nhau,
luyện chế khác nhau. Dù Từ Doanh Hầu cũng không biết lúc nào mới gom đủ
để luyện chế tấm mới.
Ngay lúc cả hai định liều mạng thì Tôn Lập đã bị bỏ qua, chợt gầm to, lợi trảo phù khí cắm xuống đất!
"Vù!"
Tiếng rú vang lên từ nền đất, bùn đất như suối ngầm phun lên không, rồi huyết linh tứ tán, Tôn Lập vận chuyển Thái bình sát đạo, lợi trảo phù khí
quay một vòng rồi cắm xuống.
Yêu lực không ngừng xâm thực thân thể Tôn Lập, yêu mạch như sắt nung đỏ, tay gã bốc khói.
Tôn Lập cũng nổi điên, một tay chụp yêu mạch, một tay giơ lợi trảo phù khí, mặc kệ thụ thương, gầm to đâm liền mười mấy nhát. Binh hỏa phù tung
hoành trong yêu mạch khiến nó uốn éo rồi thẳng đơ ra...
"Mau động
thủ! Không có yêu mạch, những thứ này không phải đối thủ của hai vị."
Tôn Lập gào to, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu há hốc miệng định thần
lại, thi triển thần thông. Quả nhiên bốn cự xà không thể hồi phục như
trước, chỉ sau một bữa cơm là bị diệt gọn.
Giết xong yêu thảo cự xà,
hai lão nhân đều kiệt sức, không ngờ mình đường đường chân nhân lão tổ,
sau cùng phải nhờ Tôn Lập phá được huyền cơ mới giết nổi yêu thảo cự xà, không thì hai người thi triển con bài tẩy, coi như không thể đi tiếp,
phải quay lại cửa ra chờ đợi. Quay về cũng phải bế quan khổ tu, chuyến
đi Lạc Sơn tiểu cảnh coi như không được gì mà thiệt vốn.
Cả hai thầm hổ thẹn. Lục Khiêm Vĩnh lấy ra linh đơn cho Tôn Lập: "Tiểu hữu thụ thương rồi, uống linh đơn đã."
Hai lão nhân tổn hao nhiều, cùng uống linh đơn điều tức nửa canh giờ. Mở
mắt ra là thu dọn chiến trường. Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu hổ thẹn,
đương nhiên không tiện ra tay, đợi Tôn Lập vận công xong mới ngượng
ngùng: "Nhờ có tiểu hữu không thì bọn lão phu... hổ thẹn."
Tôn Lập lắc đầu: "Lưỡng vị tiền bối bất tất khiêm hư. Những thứ này tại hạ không dùng đến, các vị cứ lấy."
Bảy cự xà, tcả ba con bị đốt thành tro lúc trước, đều để lại ám hồng sắc
yêu đơn! Đồ tốt. Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu chưa từng thấy mấy lần
trong đời.
La Hoàn nói: "Không phải là yêu đơn, mà là yêu thảo ác
chướng bị huyết nguyệt ác linh ô nhiễm, giá trị không lớn, dưới cấp chân nhân không thể sử dụng, luyện hóa là bị huyết nguyệt ác linh xâm nhiễm, tâm ma quấy nhiễu thành tẩu hỏa nhập ma. Hai tên này còn coi là báu
vật..."
Theo lý lần này Tôn Lập chiếm công đầu, không có gã thì hai
lão nhân giết được bốn cự xà hay không là một chuyện, mà chuyến đi Lạc
Sơn tiểu cảnh coi như đứt đoạn. Lẽ ra phải do Tôn Lập chọn chiến lợi
phẩm trước.
Tôn Lập rộng rãi như thế càng khiến họ khó xử: "Sao được, tiểu hữu phải được ba viên, bốn viên còn lại đủ cho bọn lão phu rồi."
Tôn Lập phi thường kiên định: "Tại hạ được thuê, thu hoạch vốn thuộc về hai vị..."
"Không được, tuyệt đối không được..."
Họ càng hổ thẹn, trước đó họ coi thường Tôn Lập, còn ngầm đề phòng, không
ngờ sau cùng nhờ gã mới thắng được, gã lại không lấy gì!
Nếu là người khác, hai lão nhân thích thì cứ lấy, nhưng sau lưng Tôn Lập là một "gia tộc" đáng sợ, họ không muốn đắc tội.
Tôn cười: "Lưỡng vị tiền bối không cần khách khí, nếu hai vị thấy khó xử
thì chốc nữa có linh dược thừa cứ cho mỗ một nhánh, được không?"
Linh dược trân quý nhưng sánh với ba viên yêu đơn này thì rất hiếm!
Xem ra gã tuyệt bất không lấy có linh dược giá trị hơn ba viên yêu đơn này. Cả hai nhìn nhau, cười khổ: "Vậy bọn lão phu mặt dày lấy phần hơn."
Tôn Lập mỉm cười vòng tay: "Tiền bối khách khí."
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu thu bảy viên yêu đơn, còn họ chia thế nào, Tôn Lập mặc kệ.
Cả hai lại kiểm tra yêu mạch, đã chết hẳn, không còn giá trị lợi dụng nên lắc đầu, đưa Tôn Lập đi tiếp.
Tôn Lập bỏ qua ba viên giả đơn nguy hiểm, đổi lấy một nhánh linh dược trong tương lai, lại khiến Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu cảm kích, tuyệt đối xứng đáng.
Từ lúc biết Lưu Minh Kiến định dùng một nghìn linh thạch mua hộp ngọc rồi
bán với giá gấp rưỡi cho hai lão nhân, Lưu Minh Kiến bị Võ Diệu gọi là
"gian thương".
Y không để tâm việc này, chỉ muốn sướng mồm mà thôi.
La Hoàn hỏi: "Ngươi thu vật đó chưa?"
Tôn Lập mỉm cười: "Yên tâm, đã cho vào trữ vật giới chỉ."
Thứ đó là một khối tinh thạch gã lấy từ bùn đất cùng lúc kéo yêu mạch lên.
Tinh thạch pnhỏ xíu, chỉ cỡ hạt gạo, vì thế mà hai lão nhân không nhận
ra.
Tinh thạch này là bảo vật duy nhất còn lại trên thảo nguyên sau đại chiến!
Lạc Sơn tiểu cảnh đã bị huyết nguyệt ác linh xâm nhiễm, sức mạnh tà ác này
muốn xâm nhiễm thế giới này cũng cần từng bước, xâm nhiễm thảo nguyên là lấy hết thiên địa linh khí ở đó, tinh thạch là kết tinh của thiên địa
linh khí ngưng kết tại thảo nguyên.
Cũng coi là một loại linh thạch,
nhưng đẳng cấp cao hơn nhiều. Chỉ là tinh thạch này sinh thành rất xảo
diệu, cả tu chân giới không có ai thấy, cũng không thể phân chia đẳng
cấp.
Theo La Hoàn đã đạt mức tam cấp linh thạch.
Tinh thạch hàm
chứa thiên địa linh khí hùng hậu, Tôn Lập mừng thầm, lần xung quan tới
có song tinh băng châu, lại có tinh thạch, tiếp theo sẽ được một nhánh
linh dược. E là lần này dùng không hết, để lại cho lần xung kích Phàm
nhân cảnh đệ tứ trọng!
Dọc đường, thái độ của Lục Khiêm Vĩnh và Từ
Doanh Hầu vóiTôn Lập khác nhiều, lúc trước khách khí chỉ là bề ngoài, nể mặt "gia tổ" cao thâm mạc trắc của gã mà thôi.
Nhưng sau trận chiến
với yêu thảo cự xà, Tôn Lập liên tục biểu hiện ra kiến thức và khí độ,
khiến cả hai nhìn với ánh mắt khác, dù cảnh giới của gã thế nào, có một
vị "gia tổ" như thế, lại kiến thức này, tiền đồ không thể ước lượng!
Thảo nguyên đã thành hoang nguyên, cả ba đến rìa "hoang nguyên", phía trước
là cây bụi thấp, ở giữa là gai góc, Lục Khiêm Vĩnh chợt giơ tay: "Chậm
đã!"
Tôn Lập tưởng nơi này bị huyết nguyệt ác linh ô nhiễm thì thắt lòng, nắm chặt lợi trảo phù khí.
"Thiên địa linh khí ở đây bình thường, tại hạ thấy..." Lục Khiêm Vĩnh nói đến một nhánh linh dược: "Đằng kia."
Tôn Lập và Từ Doanh Hầu theo sau, theo dải cây bụi đi chừng hai, ba dặm,
trước mặt xuất hiện bãi loạn thạch. Vòng qua bảy, tám tảng đá cỡ gian
phòng thì lại xuất hiện một đầm nước nhỏ, trên đầm nước có mùi thơm dìu
dịu thấm vào gan ruột!
Mặt nước có một đóa sen trắng muốt, cánh hoa có ba sợi vàng.
"Tam tuyến kim liên!"
Từ Doanh Hầu hô lên kinh ngạc, Tam tuyến kim liên là linh dược cực kỳ trân quý, “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hạng tam phẩm trung. Không ngờ linh dược đầu tiên sau khi vào Lạc Sơn tiểu cảnh là Tam tuyến kim liên có thể
tăng tiến tu vi, chống lại tâm ma này, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu
đều cực kỳ hoan hỉ.
Chỉ là nghĩ đến yêu cầu của Tôn Lập lúc trước, cả hai ngượng ngùng nhìn gã.
Tam tuyến kim liên là linh dược cần thiết nhất.
Tôn Lập giơ tay mỉm cười: "Lưỡng vị tiền bối thỉnh đợi mỗ luyện chế hộp
ngọc, Tam tuyến kim liên vô dụng với mỗ, lưỡng vị tiền bối cứ lấy."
Cả hai hớn hở.
Tôn Lập luyện chế hộp ngọc nhuần nhuyễn, tìm tảng đá che ánh mắt cả hai, chỉ nửa canh giờ là xong một hộp ngọc.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu cầm hộp ngọc, cẩn thận cho Tam tuyến kim liên vào.
Cả hai hớn hở.
Tiếp đó cả ba cẩm thận vô cùng, gặp nơi nào quỷ dị thì vòng tránh, qua được
mấy nơi bị huyết nguyệt ác linh xâm nhiễm, tìm thêm được hai linh dược,
tứ phẩm thượng tam bách niên Long châu quả, tam phẩm trung Tam nhãn lão
sâm.
Lục Khiêm Vĩnh không hiểu tu luyện công pháp gì mà cực kỳ mẫn
cảm với thiên địa linh khí, cách mấy trăm dặm đã cảm giác thấy linh khí
dao động của linh dược.
Lạc Sơn tiểu cảnh đích xác danh bất hư truyền, bọn Tôn Lập chỉ tìm được trong mấy trăm dặm, tránh khi cần không về kịp.
Nhưng như thế cũng tìm được ba nhánh linh dược, Lục Khiêm Vĩnh còn phát hiện nhánh thứ tư.
Y dẫn Tôn Lập và Từ Doanh Hầu tìm đến, càng đến gần càng nhíu mày: "Cẩn
thận, linh khí ở đây biến hóa khác thường, sao lại có xoáy linh khí?"
Y nhắc nhở khiến tất cả cảnh giác, trận chiến với yêu thảo cự xà đến giờ còn khiến họ rùng mình.
Phía trước là rừng trúc xanh um, thân trúc to kinh nhân, tùy tiện chặt cây
nào cũng có thể làm thùng đựng nước – to hơn có thể làm ang đựng nước!
Bên trên rừng trúc liến tục lóe đạm thanh sắc linh quang, Lục Khiêm Vĩnh
nói: "Đấy là linh quang do thiên địa linh khí dị biến dẫn phát, khu rừng trúc này cổ quái, chúng ta có vào không?"
Từ Doanh Hầu sáng mắt: "Có thể tạo thành dị biến này ít nhất cũng tam phẩm thượng linh dược? Lão
lục, có thể gặp chứ không thể cầu, ngươi nén được sao?"
Lục Khiêm Vĩnh lắc đầu, cả hai nhìn Tôn Lập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT