Hôm sau, sóng gió ở Đại Lương thành tưởng qua đi, thư viện mới đã xong, chỉ là Sùng Dần và Sùng Bá còn bế quan dưỡng thương.

Tôn Lập cũng được thanh tịnh, ở trong nhà tu hành.

Phùng Trung trước đó "qua lại thân mật" không hề xuất hiện, Giang Sĩ Ngọc và Lục Đại Thông cùng đến thăm. Lục Đại Thông vốn hổ thẹn với Tôn Lập, nghiến răng để lại một viên linh thạch, Tôn Lập không chịu nhận, đưa đẩy mãi, gã nói mình không thiếu linh thạch. Lục Đại Thông đỏ mặt thu về.

Tôn Lập không phải người hẹp hòi, không ngại việc cho Lục Đại Thông cơ hội thứ hai, nhưng để thành hảo hữu thì gã cần xác nhận Lục Đại Thông không khiếp đảm khi gã cần!

Giang Sĩ Ngọc cho rằng gã sẽ quật khởi, hiện tại y coi như gã tạm thời "trầm luân". Tôn Lập không trách y, ai kinh mạch ứ trệ cũng coi như bị phế.

Bất quá tin Giang Sĩ Ngọc đưa lại khiến gã bật cười, Phùng Trung từ khi có tin gã bị kinh mạch ứ trệ thì không còn nói tốt cho gã câu nào mà ngả về trưởng nhóm Chu Chí Quốc.

Phùng Trung là người thế nào, Tôn Lập nhìn ra, vì thế không lấy làm lạ.

Sáng sớm ngày thứ ba, giọng La Hoàn vang lên gấp gáp: "Xem đi, Thất tử thủ ô đến lúc hái rồi."

Tôn Lập vội đứng lên xem, Lôi thủy cam lâm hoàn toàn phát huy hiệu quả, Thất tử thủ ô cao hơn hẳn lần trước, gân là thoáng có màu vàng xanh, phảng phất cửu thiên lôi quang.

Gã cẩn thận đào lên, múc một thùng nước rửa sạch đất cát, trước mặt gã là rễ thủ ô đã hoàn toàn thành nhân hình, không chỉ tứ chi mà thân thể, đầu óc đã hoàn chỉnh, cả lông mày cũng có đủ!

Tôn Lập hớn hở cầm Thất tử thủ ô lên xem, lấy ra một con dao nhỏ cắt lá, lấy rễ cho vào một hộp ngọc.

Sáu nhánh Thất tử thủ ô, Tôn Lập hoàn toàn xử lý xong cũng mất nửa canh giờ.

Có thứ này, gã vững tâm hơn hỏi: "La tổ, tiếp theo làm thế nào? Chế tác đơn dược thông kinh mạch?"

La Hoàn phủ định: "Đừng nóng, trong phương thuốc còn thiếu mấy vị thảo dược, tìm cách lấy được đã. Sáu nhánh Thất tử thủ ô này tạm đạt mức linh dược..."

Tôn Lập tự nhủ: y là yêu nghiệt, không so tiêu chuẩn với y...

"... có được linh dược đạt tiêu chuẩn cũng cần chú ý." La Hoàn gãi đầu: "Thời đại ngày nay thiên địa linh khí quá mỏng, cả Thất tử thủ ô hạng bét này mà linh khí cũng tan thì thật quá tệ."

La Hoàn giải thích một lúc, Tôn Lập mới hiểu. Hóa ra linh dược tụ tập thiên địa linh khí quá nhiều, nồng độ cách biệt quá xa với thiên địa linh khí ở ngoài thì hái xuống là linh khí sẽ tan đi.

Thời đại của La Hoàn, Võ Diệu và Dạ Ma Thiên, đừng nói Thất tử thủ ô cỡ này mà là vạn niên sâm cũng không xảy ra tình huống này.

La Hoàn nhắc nhở, Tôn Lập cảm nhận kỹ thì quả nhiên Thất tử thủ ô đang tan linh khí rất nhẹ, gã vội hỏi: "La tổ, làm sao bây giờ? Sáu cây Thất tử thủ ô thì chúng ta chắc chắn không dùng hết, để lâu thì e linh khí không còn!"

La Hoàn ấp úng, Tôn Lập lấy làm lạ, Võ Diệu cư cái gì cũng chen vào mà giờ im lặng!

Một chốc sau, La Hoàn nói: "Võ Diệu, ngươi sướng thầm nãy giờ rồi, xuất thủ đi?"

"Hắc hắc!" Võ Diệu cười vang: "Sướng thầm? Bản lão nhân gia không hiểu, đồ ẻo lả, nữ nhân các ngươi không phải đều thế hả, cứ lén lút, chả thú vị gì!"

La Hoàn tức giận: "Võ Diệu ngươi đừng quá đáng, không thì lão nương quyết..."

"Gì hả!" Võ Diệu và Tôn Lập cùng kêu to.



"Phì!" La Hoàn hối hận: "Lỡ miệng, tuyệt đối là lỡ miệng! Lão tử quyết đấu với ngươi!"

"Ha ha ha!" Võ Diệu cười to: "Đây mới là thích thú!"

La Hoàn tức giận: "Ngươi thích thú rồi mà không xuất thủ!"

Tôn Lập luôn có cảm giác cổ quái...

"Không được, một việc có thể sung sướng hai lần mà ta chỉ một lần thì ta ngốc sao."

La Hoàn nghiến răng: "Đừng được đằng chân lân đằng đầu!"

Võ Diệu cười vang: "Đồ ẻo lả đúng là thú vị, ngần ấy năm mà còn ngây thơ nghĩ là ta không được đằng chân lân đằng đầu? Lần này ta không chỉ thế mà khinh người quá mức đấy? Ha ha ha!"

La Hoàn mà có thân thể tất lúc này cúi đầu ủ rũ.

Tôn Lập hiểu ra, Võ Diệu thích thú khi La Hoàn lên tiếng nhờ.

"Võ tổ, giúp đi mà..."

"Không được, lão tử mãi mới có cơ hội lấn áp đồ ẻo lả, kiên quyết không bỏ qua!"

Tôn Lập nhíu mày, sao thế nhỉ?

La Hoàn hậm hực: "Được! Được! Võ Diệu, giúp đi được không? Đừng có lắm lời!"

Võ Diệu cười vang khiến óc Tôn Lập ong ong, thầm nhủ Dạ Ma Thiên đa bao nhiêu năm nghe hai người này tranh cãi mà sao vẫn nhịn được...

Võ Diệu đồng ý ngay, không quan tâm việc gã có làm được không.

Võ Diệu tinh tường chế khí, trận pháp, tạo nghệ đích xác hơn La Hoàn, không thì với tính cách của La Hoàn, tuyệt đối không chịu nhún.

Nhưng câu đố khống chế linh dược không tan linh khí là việc chưa từng có, hơn nữa thiết kế ra trận pháp Tôn Lập hiện tại có thể khắc được quả không dễ.

Võ Diệu đáp ứng rồi thì người sung sướng là La Hoàn.

Cả hai tuy hai cãi cọ nhưng quân tử lời hứa nghìn vàng, sẽ làm được. La Hoàn vì bực mình nên cứ chăm chú nhìn Võ Diệu. Võ Diệu không được nghỉ tí nào, đến tối mới tìm được một trận pháp miễn cưỡng thích hợp.

"Trận pháp này chỉ giữ được linh khí không tan trong một tháng, sau đó trận pháp tự tan, phải khắc lại."

La Hoàn lạnh lùng: "Lão nhân gia ngươi nín mãi mới đánh rắm được thế thôi à?"

May mà Tôn Lập không uống nước, không thì sặc ra trò.

Võ Diệu biết có phần thất bại, im lặng mặc cho đối phương chê bai, cũng may lần nay y trượng nghĩa, không nói là vì Tôn Lập đẳng cấp không cao, lại kinh mạch ứ trệ, không sử dụng được nhiều linh lực.

Sự thực cũng vì nguyên nhân này.



Ban ngày Võ Diệu nghiên cứu trận pháp, Tôn Lập đến Huyền Vũ đại điện, không phải diện kiến chưởng giáo chân nhân - Huyền Vũ đại điện là chỗ tập trung xử lý công vụ của môn phái, gã đến hỏi xem muốn rời núi thì cần thủ tục gì.

Nếu là đệ tử mới nhập môn khác, chưa hoàn thành nhập môn thất khảo đã đòi xuất sơn, tất sẽ bị một trận đòn rồi đuổi về. Nhưng sau lưng Tôn Lập là chân nhân lão tổ, gã muốn xuất sơn thùy thì ai dám ngăn? Nội môn đệ tử phụ trách liền phát ngọc bài, cho gã biết ngày mai cầm ngọc bài xuất sơn, trong ba ngày quay lại là được.

Trận pháp thiết kế xong, Tôn Lập bỏ ra một đêm mới khắc xong hai cái.

Bất quá trận pháp này đặc biệt, không cần linh thạch, linh ngọc để vận chuyển, chỉ cần lúc khắc xong, dùng linh lực bản thân điều khiển là có thể tự hấp thu thiên địa linh khí duy trì vận chuyển.

Đương nhiên vì trận pháp chỉ để giữ cho linh dược không tan mất linh khí nên không cần nhiều linh lực.

Trong trận pháp, Võ Diệu đặc biệt thiết kế thêm mấy nét, có ai định tra xét, trận pháp sẽ tự hủy.

Hai trận pháp, một khắc trên hộp ngọc lớn, một khắc trên hộp nhỏ.

Hộp ngọc lớn đựng sáu nhánh Thất tử thủ ô, hộp nhỏ thì Tôn Lập lấy ra một nhánh đựng vào.

Bên ngoài đã mờ sáng, Tôn Lập múc nước tắm, cầm ngọc bài ra ngoài.

Dễ dàng rời sơn môn, trong ngày phán xét, cả Tố Bão sơn đều có mặt, đều biết gã có chỗ chống lưng siêu phàm, gã muốn ra tuy không hợp quy củ, nhưng đệ tử phụ trách phát cả ngọc bài rồi thì tuần sơn đệ tử còn chạm tới làm gì?

Tôn Lập ôm quyền từ biệt ngoại môn đệ tử rồi đi về phía đông.

Cách phía tây Tố Bão sơn tây một trăm sáu mươi dặm có một phường thị của tu chân giả.

Gã đi được ba mươi dặm, xác định không ai bám theo thì vòng về "Qua Lam phường thị".

Như thế lộ trình tăng thêm, Tôn Lập chạy như bay cũng mất nửa ngày mới tới Qua Lam phường thị.

Phường thị này tu chân giả Đại Tùy đều biết, dù đẳng cấp không cao, những thứ có thể mua được mười phần hữu hạn.

Qua Lam phường thị cách đây ba trăm năm rất nổi danh, được chủ nhân là tuyệt sắc mỹ nữ Qua Lam chủ trì, là phường thị lớn nhất Đại Tùy, cả chưởng giáo của thất đại phái, các tôn giả, muốn mua gì đều tìm tới Qua Lam.

Không ai ngờ Qua Lam xuất thân ma tu!

Vào một đêm mưa ba trăm năm trước, Qua Lam phường thị bị thất đại phái liên thủ diệt môn, Đại Tùy đệ nhất phường thị thành một tòa tử thành, chỉ còn lại phế khư đổ nát.

Mãi hơn trăm năm trước mới có người tụ tập tại đây, hình thành phường thị mới. Nhưng không còn huy hoàng như xưa.

Tôn Lập dùng vải đen che mặt ngoài phường rồi đeo găng tay và đội nón. Gã khá cao, tuy chưa nhiều tuổi nhưng trông không khác gì thanh niên.

La Hoàn dạy gã cách vận dụng linh nguyên thay đổi giọng nói, thành giọng khàn khàn đầy dâu bể.

Cải trang xong gã mới vào phường thị, đồng thời thu Thiên đao phù vào tay áo, lúc nào cũng có thể kích phát.

Bị theo dõi ở đây thì nguy hiểm, việc sát nhân đoạt bảo tại tu chân giới quá phổ biến.

Phường thị quả nhiên đổ nát, lại thêm đã tối, trên con đường duy nhất có mấy con mèo vội vàng chạy qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play