Tôn Lập tắt tiếng, bên kia đã tuôn trào năm loại...

Gã rất tò mò với thứ trong Phong linh hạp: "Thủy lực chi hỏa thì tìm được ở đâu?"

Võ Diệu không hề khách khí: "Tạm thời ngươi đừng nghĩ đến nữa, uy lực của loại kém nhất thì ngươi cũng chưa khống chế được."

Tôn Lập: "..."

Quả là không để người ta hi vọng.

...

Gã dựng tạm một cái lán cạnh phế khư Đại Lương thành, mấy ngày nữa Tố Bão sơn sẽ tới.

Nhưng không ngờ đợi liền bảy ngày!

Trong bảy ngày này Tôn Lập trở nên u uất, vì từ ngày thứ ba, thương thế lành dần nhưng kinh mạch lại ứ trệ!

Đấy là nội thương trí mạng, đối với tu sĩ coi như đoạn tuyệt hi vọng đại đạo.

Tôn Lập đầu tiên lực chiến Hỏa khôi trọng thương, rồi chật vật chống lại địa mạch hỏa quang phun trào, thương thế ặng thêm. Nhất là dốc sức vượt cực hạn vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên” đối kháng địa mạch hỏa quang, tuyệt đối là gánh nặng với kinh mạch.

Mấy ngày đầu, nội thương chưa biểu hiện ra, khi ngoại thương lành lại mới từ từ thể hiện.

Tôn Lập lo lắng, đến ngày thứ năm, Võ Diệu và La Hoàn mới vô tư cảm nhận được: "Hai hôm nay sao ngươi u uất thế?"

Tôn Lập buồn bã: "Kinh mạch ứ trệ hai ngày rồi, tương lai... Ai..."

"Hừ, ta tưởng chuyện gì, chút việc vặt đó mà lo lắng hai ngày hả?" Võ Diệu nói ngay: "Hỏi đồ ẻo lả, y có cả tá cách trị lành được."

Tôn Lập tròn mắt, La Hoàn thản nhiên: "Có một cách dùng luôn dược tài của Vọng Kiếp cùng mấy loại phụ dược đơn giản là xong..."

Tôn Lập đầm đìa nước mắt, gào lên: "Sao các vị không nói sớm!"

"Ngươi không hỏi, đấy cũng không phải việc gì ghê gớm, đại nhân vật như bọn ta phải nhìn những cái lớn, hơi đâu lo lắng không đâu như thế?"

Tôn Lập im lặng: nội thương này với cả tu chân giới đều bó tay, người có bối cảnh có thể tìm được "Vạn niên đoạn tục" linh dược để khơi lại kinh mạch, còn tuyệt đại bộ phận tu sĩ cả đời không tiến bộ thêm...

Nhưng với hai vị này lại là chuyện nhỏ!

Tôn Lập nhận ra số lần gần đây không nén được phải gào lên càng lúc càng nhiều.

Võ Diệu chêm vào một câu: "Gần đây ngươi hay nóng nảy lắm, không được."

Tôn Lập: "..."

...

Đến ngày thứ bảy, Quỷ sơn mới có mấy người đến, dẫn đầu là sư tôn Vọng Minh đạo trưởng của Điền Anh Đông. Theo sau còn mấy nội môn đệ tử.

Thấy Đại Lương thành gặp biến cố như thế, bọn Vọng Minh đạo trưởng cả kinh.



Tôn Lập tựa hồ vừa nghe thấy có người tới, loạng choạng lao ra từ trong lán, bổ đến dưới dân Vọng Minh đạo trưởng khóc lóc: "Sư thúc, sư thúc đã tới..."

Vọng Minh đạo trưởng nhăn nhó dặn: "Thật ra là chuyện gì, kể lại từ đầu!"

Tôn Lập đã bịa ra một câu chuyện Vọng Kiếp đạo trưởng chết vì đấu với Hỏa khôi, dẫn phát cơ quan nào đó, kết quả địa hỏa phun ra, Đại Lương thành mới thành như bây giờ, gã may mắn thoát thân, đồng môn khác đều chết trong biển lửa...

Cây chuyện này gã đã suy đi tính lại, không hẳn là thiên y vô phùng, nhưng rất đáng tin, có hai lão yêu quái Võ Diệu và La Hoàn giúp đỡ, chỗ nào hợp lý hay bất hợp lý thì với đạo hành của người Tố Bão sơn không thể nhìn ra sơ hở.

Võ Diệu bảo La Hoàn: "Tiểu tử này vô sỉ thật, có phong thái năm xưa của ngươi."

La Hoàn bật cười, Tôn Lập cũng suýt nữa, cố nén mới không bị lộ.

Vọng Minh càng nghe càng nhăn nhó, nhưng không bi thương gì. Lớp đệ tử này, y chỉ quan tâm mỗi Điền Anh Đông.

Y xuất hiện ở đây, Điền Anh Đông tất đã an toàn về Tố Bão sơn.

Vọng Minh bay lên không quan sát Đại Lương thành phế khư, lại biến sắc quay lại, lướt qua đầu chúng nhân rải linh quang, cuốn bọn Tôn Lập lên, mặc kệ hung hiểm trong Quỷ sơn, đi liền mấy chục dặm mới đáp xuống một sơn cốc nhỏ.

Y nhìn Tôn Lập đầy cổ quái: "Tiểu tử ngươi đúng là may mắn, ở bảy ngày liền trên Quỷ thành âm mạch mà không bị hung quỷ ăn tươi."

Đệ tử đi cùng thỉnh giáo "Quỷ thành âm mạch" là gì, Vọng Minh giải thích là một cách nuôi hung quỷ, một tòa tử thành, cộng thêm địa mạch, bố trí theo cách đặc thù thì sinh thành hung quỷ đáng sợ.

Giải thích kỹ, các đệ tử đó cũng không hiểu, Vọng Minh nói gọn lại: "Quỷ thành âm mạch bố cục theo cửu cung, ít nhất cũng hình thành chín hung quỷ. Vọng Kiếp cùng lắm giết được một, tám con còn lại trong bảy ngày không xông ra ăn sống ngươi thì thật ngươi quá may mắn!"

Chúng đệ tử cũng nhìn Tôn Lập. Gã ra vẻ sợ hãi, mặt mày nhợt đi.

La Hoàn khinh miệt: "Môn phái của ngươi toàn kẻ không hiểu gì mà tưởng mình bác học. Đại Lương thành làm gì có Quỷ thành âm mạch? Rõ ràng là Âm thành trấn sát. Tuy bố trí theo cửu cung, nhưng chỉ sinh thành một hung quỷ. So với Quỷ thành âm mạch phân tán sức mạnh thành chín hung quỷ, Âm thành trấn sát cao minh hơn nhiều."

"Ngươi giết Hỏa khôi, cộng thêm ngần ấy Trành quỷ, hung sát chi khí cực nặng, Trành quỷ còn sống cách mấy trăm trượng cũng nhận ra, tránh còn không kịp, sao dám tới làm phiền."

Võ Diệu nói: "Y không thấy Huyết nguyệt hắc hoàng đêm đó, không thì cũng nhận ra là Âm thành trấn sát."

La Hoàn không tin: "E y không biết cả Huyết nguyệt hắc hoàng có ý nghĩa gì."

Võ Diệu ngẫm nghĩ: "Ngươi nói cũng đúng..."

Vọng Minh đạo trưởng nhìn Tôn Lập chợt biến sắc, chụp cổ tay gã: "Ngươi toàn thân kinh mạch ứ trệ?!"

Tôn Lập buồn bã: "Vâng, tuy thoát chết nhưng nội thương cực nặng."

Nếu là sư trưởng yêu thương vãn bối tất lấy linh đơn ra tặng Tôn Lập, hữu hiệu hay không cũng là tâm ý.

Có điều Vọng Minh đạo trưởng chỉ nhìn gã tiếc rẻ, lắc đầu: "Tưởng với may mắn của ngươi, tương lai sẽ có cơ duyên, đáng tiếc..."

Tôn Lập thầm cười lạnh, biết Vọng Minh nhận định gã không có tiền đồ, nên không lãng phí linh đơn.

Thái độ mấy nội môn đệ tử đi cùng đổi hẳn, biết Tôn Lập là đệ tử mới nhập môn thứ mười đạt Phàm nhân cảnh thì thái độ cũng khá ôn hòa, nhưng biết gã mắc tuyệt chứng của tu chân giới thì lạnh lùng hẳn.

Tôn Lập không nói gì.

Tu chân là thế, gã đã nhìn thấu từ lâu.



...

Vọng Minh đạo trưởng nhân vì lo lắng "Quỷ thành âm mạch" còn hung quỷ khác nên rất e dè phế khư này. Tất cả nghỉ lại trong tiểu sơn cốc, hôm sau mang theo các đệ tử lướt lên tầng không Đại Lương thành, kiểm tra kỹ.

Xác nhận không có gì lạ thì dùng pháp thuật ngưng kết thành quang mang đại thủ, lật mấy tảng đá lên.

Trên hai tảng đá còn mấy bức bích họa. Bích họa vẽ hình cự nhân đỡ thiên địa, miệng phun lửa, mắt bắn tia sét, tay cầm trường cung giao chiến với yêu ma.

Vọng Minh đạo trưởng nhìn bích họa, liền biến sắc lùi lại, không quay lại tiểu sơn cốc mà về thẳng Tố Bão sơn.

Tôn Lập nhìn bích họa mới hiểu vì sao Đại Lương thành cái gì cũng to, hóa ra đây là cự nhân chi thành!

Lúc trước gã cho là thành trì quy mô này tất đủ dung nạp mấy chục vạn người, giờ thì thấy năm xưa số cự nhân ở đây không quá vạn, những lỗ thủng trên tường thành không phải do mũi thương dể lại, mà do mũi tên của cự nhân – nơi này là cứ điểm quân sự quan trọng!

...

Vọng Minh đạo trưởng không phải hạng bất tài như Vọng Kiếp, chỉ một ngày là từ Quỷ sơn về đến Tố Bão sơn.

Vào sơn môn, Vọng Minh đạo trưởng vẫn nhanh chóng tới Huyền Vũ đại điện, linh quang rung lên, ném bọn Tôn Lập ra: "Đợi ở ngoài, chưa có ta dặn dò thì không được đi đâu!"

Dù y không nói rõ nhưng mấy nội môn đệ tử cũng hiểu ý, ngầm vây quanh Tôn Lập.

Vọng Minh đạo trưởng vào Huyền Vũ đại điện là im lặng, đợi đến tận nửa đêm.

Mặc kệ cho người Tố Bão sơn có tin vào câu chuyện của Tôn Lập không thì sự thực là cả tiểu đội chỉ còn mình gã sống sót.

Kết quả này với gã là may mắn nhưng sẽ không ít phiền hà.

Vọng Minh đạo trưởng quên hẳn Tôn Lập, vào Huyền Vũ đại điện diện kiến chưởng giáo chân nhân.

"Sư huynh, việc lớn..." Thấy Vọng Hư chân nhân, Vọng Minh chợt mỉm cười, khiến người ta tưởng trước khi tu đạo thì y là diễn viên.

Vọng Hư chân nhân thở phào: "Bọn Vọng Kiếp sư đệ không sao chứ?"

Vọng Minh lúc đó nào còn nhớ đến Vọng Kiếp vô dụng? Xua tay liên tục: "Phi dã, sư huynh nghe đã, tại Đại Lương thành đệ phát hiện di tích của Dạ La tộc!"

Vọng Hư chân nhân hớn hở: "Thật hả?!"

"Chắc chắn!"

Y tả lại bích họa trên những tảng đá ở Đại Lương thành, Vọng Hư chân nhân tính toán rồi hớn hở: "Quả nhiên là Dạ La tộc! Không ngờ Đại Lương thành là cứ điểm quân sự của Dạ La tộc. Hay quá! Sư đệ, việc này nên bảo mật, trừ chúng ta, tạm thời không cho người thứ ba nào biết!"

Vọng Minh đạo nhân cười hắc hắc: "Sư huynh yên tâm, từ đầu đến cuối đệ không để lộ, cả mấy đệ tử đó cũng tưởng đệ phát hiện thứ gì đó đáng sợ mà quay về."

Vọng Hư chân nhân vừa ý: "Sư đệ xưa nay cẩn thận, sư huynh tất nhiên yên tâm."

Dạ La tộc là cự nhân nhất tộc, tại tu chân giới nổi danh "Đa bảo tộc". Khi xưa từng hoành hành nhất thời, đánh cho các tộc tan tác, cơ hồ độc bá thiên hạ.

Hiện tại có ghi chép về ba mươi sáu trấn tộc chi bảo của các tộc bị Dạ La tộc cướp đoạt, nói gì những thứ không được ghi chép.

Chủng tộc cường thịnh một thời đó không hiểu sao lại đột nhiên tan biến khiến các đại lục hao hụt về lực lượng. Hung thú, yêu ma thừa cơ phản công. Các tộc phải mất mấy nghìn năm tích tụ thực lực, mới đoạt lại quyền chủ đạo ở các đại lục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play