Tôn Lập tỉnh dậy, thần thanh khí sảng, gọi Kim dực long nha hổ ra để gắn linh văn trận trang.

Kim dực long nha hổ thấy tấm da trong tay gã thì mắt sáng lên, tựa hồ biết thứ đó bất phàm!

Tôn Lập dồn ý niệm đến, Kim dực long nha hổ nằm xuống, gã kiểm tra kinh mạch của nó thì đã tìm được vị trí gần cổ để gắn linh văn trận trang.

Gã không hề do dự, Tử cực thiên hỏa như sợi tóc đốt cháy mảng lông chỗ đó rồi ấn linh văn trận trang lên.

Tôn Lập dùng nguyên thôi động linh văn trận trang, vũng xoáy quang mang dấy lên trên linh văn trận trang, quang mang càng lúc càng manh, kết cấu của linh văn trận trang được kích hoạt.

Bạch hóa nham tích bì tan thành bột, chỉ còn lại nét khắc trận pháp, từng kết cấu sáng lên, ấn vào da Kim dực long nha hổ rồi chìm vào.

Cả quá trình như ấn sắt nung đỏ vào Kim dực long nha hổ, nhị cấp thú binh này cũng phải gồng mình.

Xong xuôi, Kim dực long nha hổ vội làm theo lời Tôn Lập chỉ dẫn mà vận chuyển linh văn trận trang.

"Vù”.

Sức mạnh của linh thú chảy vào linh văn trận trang, linh quang rực sáng, hóa thành quang mang vũ dực, phản chiếu đôi cánh vàng của Kim dực long nha hổ.

Quang mang kim dực rút thiên địa linh khí lại thành một vũng xoáy.

"Gừ!"

Kim dực long nha hổ ngửa mặt gầm vang, sức mạnh tăng cao, thú binh linh hoàn rung khẽ, Kim dực long nha hổ trở thành tam cấp thú binh!

Linh lực càng lúc càng nhiều, linh văn trận trang nâng cao sức mạnh của Kim dực long nha hổ lên gấp ba.

Kim dực long nha hổ hưng phấn vô cùng, đi đi lại lai, cọ đầu vào Tôn Lập.

"Ha ha..."

Tôn Lập đi liền năm ngày, bọn Sùng Dần vẫn bình tĩnh còn Đào Đại Nhiên nóng lòng vô cùng.

Minh Hoàng phái ngầm điều động, hiển nhiên sắp hành động. Không có bọn Tôn Lập, Đào Đại Nhiên biết không phải đối thủ của Minh Hoàng phái.

Sùng Dần bảo sẽ cân nhắc nên y không giục.

Mấy hôm nay Đào Đại Nhiên không ngớt mời Tố Bão sơn chúng nhân ăn tiệc, tuy không nhắc đến việc khách khanh nhưng ai cũng nhận ra y tha thiết. Lần nào Quan Tinh Hà lần nào tới cũng sầm mặt, cho là Đào Đại Nhiên “lo bò trắng răng”, toán người kia lai lịch bất minh, lại không có chỗ nào để đi, Kim Dương phái đưa ra điều kiện thế thì đời nào lại không gia nhập? Chưa đồng ý vì còn làm giá.

Tôn Lập xuất quan, Sùng Dần triệu tập tất cả lại: "Tôn Lập ra rồi, tất cả thương lượng xem nên làm gì."

Tôn Lập hỏi: "Có việc gì sao?"

Tô Tiểu Mai kể lại, gã thản nhiên, Đào Đại Nhiên không mời mới là chuyện lạ.

Gã trầm ngâm rồi ngẩng lên: "Các vị có muốn về không?"

Tất cả ngẩn người.



Gần đây tiếp xúc với Kim Dương phái, tất cả biết rõ tình hình Ô Hoàn.

Đây là một hòn đảo lớn, diện tích thực tế không nhỏ hơn Đại Tùy, chỉ là không bị Quỷ Nhung, Tây man uy hiếp.

Trong vòng ba trăm dặm quanh đảo trời yên biển lặng, ngư dân có thể ra đánh cá, tu sĩ có thể lặn xuống tìm kiếm nguyên liệu.

Nhưng qua khỏi ba trăm dặm là sóng lớn, cự thú vô vàn, tuyệt đỉnh cường giả cũng không qua được.

Nghìn năm nay, bách tính Ô Hoàn không biết trên đời còn có quốc gia khác, chỉ có lời đồng đại giữa các tu sĩ về "hải ngoại chư quốc".

Tôn Lập được Tiểu Hắc đưa tới, nó đã ngủ say, dù tỉnh lại cũng không ai dám chắc đưa họ về được.

Hung thú không biết khi nào sẽ tấn công, nếu trước khi họ quay về... Tôn Lập không dám nghĩ tới hậu quả.

Lúc trọng thương hôn mê, cảnh tượng đáng sợ đó, mỗi lần nghĩ lại là gã đổ mồ hôi.

Nên gã phải dốc sức quay lại Đại Tùy. Dù Đại Tùy hiện tại đã là của ma tu.

Chúng nhân trầm mặc, họ cha từng bàn chuyện đi hay ở, nhưng thật ra đều đã nghĩ chín.

Đại Tùy bị ma tu chiếm cư, họ xuất hiện, sẽ bị vô số ma tu truy sát.

Ở đây nhàn hạ, tu sĩ có cảnh giới rất thấp, họ được đãi ngộ như chân nhân lão tổ, không thích Kim Dương phái mà sang phái khác vẫn thế.

Bên nào hơn thì không cần nói, sau một lúc trầm mặc, Giang Sĩ Ngọc nói: “Mặc kệ các vị, tại hạ không thể bỏ rơi cha và chị em..."

Tô Tiểu Mai gật đầu: "Mẹ chỉ có mình ta."

Chúng nhân đều muốn về, dù về là mất mạng thì nơi ấy cũng có người họ nhớ nhung!

Sùng Dần nhìn Tôn Lập: "Không cần hỏi chắc ngươi cũng sẽ về?"

Tôn Lập kiên định gật đầu.

"Giáo tập, giảng tập, thân nhân của các vị đều không còn nên không cần theo bọn đệ tử về. Ở đây cũng tốt, tu vi như các vị đến môn phái nào cũng là khách quý..."

Những người khác đều gật đầu, ma tu đáng sợ, về coi như tự tìm cái chết nhưng không ai không chân thành.

"Giảng tập, các vị ở lại đi."

"Giáo tập, các vị ở lại Ô Hoàn thôi."

"Sau này bọn đệ tử sẽ tới thăm...".

Sùng Bá vỗ bàn: "Ngậm miệng hết cho ta!"

Chát!

Linh quang rực lệ, cái bàn bằng hoa lê mộc nát vụn.



Lâu rồi chúng nhân không thấy y nổi giận, nên run như cầy sấy.

Sùng Dần thở dài: "Cùng về thôi, cùng đi thì cùng về, ngày mai ta sẽ cự tuyệt Đào Đại Nhiên..."

"Giảng tập...".

Sùng Bá gầm to: "Còn không cút mau!"

Chúng nhân nhìn nhai đi ra.

Tất cả đi khỏi, Sùng Dần khẽ lắc đầu, vỗ đùi: "Mấy tiểu tử đó đúng là không có lương tâm, ai bảo chúng ta không có người thân tại Đại Tùy, chúng đi thì không phải chúng ta có rồi sao?"

Sùng Bá vẫn sầm mặt.

"Thôi vậy, ngày mai đi gặp Đào Đại Nhiên, chúng ta đi thôi."

Sớm hôm sau, Sùng Dần chưa tìm Đào Đại Nhiên, Đào chưởng môn đã đích thân tới.

"Sùng Dần lão đệ." Đào Đại Nhiên ôm quyền: "Trước đây lão ca tính toán không kỹ, mời các vị gia nhập Kim Dương phái, chứ không tính đến tâm trạng của các vị."

Sùng Dần ngẩn người, mấy hôm nay y vẫn dây dưa vì Tôn Lập chưa xuất quan, y lại định hôm nay cự tuyệt.

Đào Đại Nhiên đưa tay ngăn: "Lão đệ không cần nói, là ta sai lầm, hôm nay lão ca có việc quan trọng cần bàn."

Sùng Dần không vội "lắng nghe."

Đào Đại Nhiên trầm ngâm cúi đầu: "Các vị cứu Ngưng nhi thì lần đó Minh Hoàng phái nhắm vào địa đồ trong tay nó."

"Các đại tông phái Ô Hoàn đều trông vào Vân thạch khoáng để duy trì tông môn...".

Sùng Dần cũng hiểu, Vân thạch ở đây là linh thạch của Đại Tùy. Các môn phái ở Ô Hoàn đều Vân thạch khoáng, phái lớn thì Vân thạch khoáng cũng lớn hơn, như Kim Dương phái thì chỉ có một khoáng động.

Đào Đại Nhiên tiếp lời: "Trừ khoáng mạch, khoáng động lớn thì núi non ở Ô Hoàn cũng có nhiều Vân thạch khoáng khanh nhỏ, khai thác vài tháng là hết nên không có ai tranh đoạt, vì tiểu khoáng khanh như thế quá nhiều."

"Trong trữ vật không gian của Ngưng nhi có địa đồ của tiểu khoáng khanh như thế."

Sùng Dần nghi hoặc: "Vì sao Minh Hoàng phái đại động can qua cướp đoạt?"

Đào Đại Nhiên ngừng lại rồi nói: "Vì trong tiểu khoáng khanh đó có Thiên tứ bảo đồ!"

Sùng Dần hơi nhíu mày, có những thứ y đã hiểu, Thiên tứ bảo đồ đúng như tên gọi, là bảo bối trời ban.

Tại Ô Hoàn thường có thượng cổ bảo vật vùi trong Vân thạch khoáng mạch, chủng loại không hề cố định, có thể là pháp khí hoặc nguyên liệu, có thể là trận pháp hoặc linh phù linh đơn; phần lớn đều không thể sử dụng, nhưng món nào còn nguyên thì đều rất có giá trị!

Nên người Ô Hoàn đều khao khát Thiên tứ bảo đồ.

Sùng Dần vẫn thấy chưa thỏa đáng, vì Thiên tứ bảo đồ mà trở mặt xuất thủ thì nếu là tán tu còn được, nhưng đại tông phái như Minh Hoàng phái thì không đáng.

Đào Đại Nhiên tựa hồ hiểu ý, thở dài: "Thiên tứ bảo đồ rất nổi danh, lưu truyền tại Ô Hoàn đã mấy trăm năm, mỗi lần xuất hiện đều có mưa máu gió tanh, chết cả trăm tu sĩ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play