Sáng sớm hôm sau, Quan Tinh Hà theo lệnh của chưởng môn Đào Đại Nhiên dẫn hai sư đệ lấy ngọc giản trong kho bưng đến chỗ bọn Tôn Lập.
Đào Đại Nhiên sắp xếp cho Tôn Lập một chỗ rất rộng, Quan Tinh Hà định xông
vào nhưng nhớ lời dặn của Cam Nguyệt Lãnh nên bảo: "Lâm sư đệ, gõ cửa."
Lâm sư đệ bước lên gõ cửa.
Lý Tử Đình mở cửa: "Có việc gì hả?"
Ngữ khí của Lý Tử Đình khiến Quan Tinh Hà không vui, nhướng mày: "Phụng
lệnh chưởng môn đưa linh thú bí điển đến cho Sùng Dần đạo hữu."
Quan Tinh Hà tư chất cực cao, từ bé đã là tiêu điểm, lúc còn nhi đồng là Kim Dương phái đệ nhất "thần đồng", sau đó thành thiếu niên thiên tài, lớn
lên thì bỏ bớt được hai chữ thiếu niên đi. Bao năm nay ngồi vững trên
ghế "Kim Dương đệ nhất" nên quen với việc được người ta cung kính.
Lý Tử Đình hay gặp nghịch thiên quỷ tài như Tôn Lập, dù gặp Lục Bạt Đỉnh
cũng không thấy gì. Quan Tinh Hà tự mệnh bất phàm nhưng so với Lục Bạt
Đỉnh thì có là gì?
Lý Tử Đình cười cảm kích: "Phiền quá, giao cho tôi là được."
Nàng ta lấy ngọc giản từ tay Quan Tinh Hà rồi gật đầu, đóng cửa.
Lý Tử Đình cho rằng phe mình cứu Đào Bạch Ngưng, Kim Dương phái đưa linh
thú bí điển tới để báo ơn, thật ra họ còn có lợi chứ nàng ta không thất
lễ. Cảm ơn xong thì thôi, không quen Quan Tinh Hà thì mời vào làm gì,
thẳng thắn cho cả hai bên đỡ ngượng.
Quan Tinh Hà lại không nghĩ thế.
Y sầm mặt quay đi.
Hai sư đệ không thấy thái độ của Lý Tử Đình có vấn đề gì, tu vi như thế, kiêu ngạo cũng phải.
Quan Tinh Hà đi rồi, hai vị sư đệ không hề “bất bình” hộ nên y hậm luôn cả họ.
...
Lý Tử Đình biết linh thú bí điển là Tôn Lập cần nên mang tới.
"Tôn sư huynh, Kim Dương phái mang bí điển tới."
Tôn Lập hớn hở: "Để mỗ xem!"
Y trải linh thức bao lấy ngọc giản. Lý Tử Đình lui ra, khép cửa lại.
Linh thú bí điển của Kim Dương phái có nhiều nội dung, phần đầu giới thiệu
về tầm quan trọng của linh thú với tu hành giả như gia tăng chiến lực,
là trợ thủ khi độ thiên kiếp.
Tiếp đó giới thiệu về các loại linh thú thường thấy ở Ô Hoàn rồi đên các loại linh thú sở trường của "Tứ tông lục môn".
Tôn Lập biết "Tứ tông lục môn" là mấy môn phái mạnh nhất Ô Hoàn.
Đúng như gã đoán, Ô Hoàn tu chân giới không nhận thức rõ ràng về linh văn
trận trang, qua linh văn trận trang đơn giản nhất trên mình linh thú ở
đây, được gọi là "Thú thần ấn", nhờ thế mà có "Ấn sư".
Bất quá tại Ô Hoàn, địa vị của ấn sư không lấy gì làm siêu thoát.
Ở đây chỉ có những người tuy có thể tu luyện nhưng tư chất bình thường mới thành ấn sư. Ấn sư tuy giàu có nhưng tu vi không cao.
Bộ bí điển này chứng minh suy đoán của Tôn Lập: Thú thần ấn đích xác chỉ dùng được cho linh thú, Ô Hoàn chưa có "Nhân thần ấn".
Có lẽ như Võ Diệu và La Hoàn suy đoán, họ chỉ tìm được một phần linh văn
trận trang liên quan đến linh thú, còn lại từ văn minh kỷ xa xôi nào đó.
Phần quý nhất của bộ bí điển này với Tôn Lập là phần sau, nói về kinh mạch đồ của bảy loại linh thú, cùng Thú thần ấn.
Thứ đó với gã không khó, đọc xong ba lần là hiểu.
Võ Diệu bảo: "Ta không giảng giải, tự cải tạo Thú thần ấn đi."
Tôn Lập càng lúc càng "gian trá": "Lão nhân gia không dạy mà tìm cơ hội mắng tiểu tử ngốc hả?"
Võ Diệu: "Tiểu tử càng lúc càng giảo hoạt!"
Tôn Lập nói: "Lão nhân gia cứ trực tiếp thừa nhận, sao không che giấu đi một tí..."
Tuy thế, gã vẫn nghiêm túc tìm cách cải tiến Thú thần ấn.
Chỉ tấm đầu, Tôn Lập mới cân nhắc cải tạo là say mê. Ban đầu gã chỉ định
sửa chữa, sau đó mới thấy Thú thần ấn sai từ cấu tạo căn bản! Làm theo
thì tối đa chỉ khiến linh thú tăng gấp đôi sức mạnh.
Muốn đạt mức cao hơn thì phải thiết kế kết cấu mới hoàn toàn.
Tôn Lập bỏ qua Thú thần ấn đó, tự dựa vào kinh mạch đồ để thiết kế linh văn trận trang mới. Đây mới là linh văn trận trang!
Võ Diệu và La Hoàn tận mắt thấy Tôn Lập lần đầu tiên tự mình thiết kế linh văn trận trang thì càng lúc càng kinh ngạc!
Tôn Lập cải tạo Thú thần ấn khiến linh thú tăng gấp đôi sức mạnh, Võ Diệu
đã hơi bất ngờ. Vì tuy kết cấu Thú thần ấn này phi thường lạc hậu, nhưng có những chỗ rất dễ bị mắc vào, xử lý không tốt chỉ tăng được tám phần
sức mạnh.
Tôn Lập dễ dàng qua được.
Rõi gã "lớn mật" bắt đầu thiết kế linh văn trận trang!
Võ Diệu và La Hoàn dạy gã nhiều thứ nhưng chưa từng truyền thụ cách tổng hợp tri thức thành linh văn trận trang.
Tư chất của gã không tốt, hành vi này có phần không biết trời cao đất dày.
Gã chỉ nửa ngày đã hoàn thành linh văn trận trang này, hiệu quả hơn hẳn
Thú thần ấn trước đó, tăng gấp rưỡi sức mạnh cho linh thú!
Gã nghĩ đi nghĩ lại, cải tiến mấy lần những sức mạnh không tăng nhiều.
Tôn Lập thở dài, biết trước mắt đấy là cực hạn.
"Võ tổ, La tổ, có những lời khó nghe nào thì nói đi." Tôn Lập chuẩn bị sẵn.
Không ngờ Võ Diệu và La Hoàn không lên tiếng.
Tôn Lập ấm ức: "Hai vị nhanh lên, có biết thời điểm trước khi bị chém đầu là khó chịu nhất..."
La Hoàn thở dài: "Võ Diệu, thế nào?"
Võ Diệu im lặng một lúc rồi mới nói: "Không ngờ tiểu tử này có thiên phú như thế về linh văn trận trang!"
Tôn Lập nghiến răng, chuẩn bị sử dụng vô lượng pháp bảo mặt dày, nghe lưỡng vị lão tổ mắng nhưng lời Võ Diệu khiến y ngẩn ra: "La tổ, hình như phải phê bình..."
La Hoàn trợn tròng trắng: "Chưa thật sự học tập hệ
thống tri thức của linh văn trận trang mà sáng tạo được linh văn trận
trang, hiệu quả tạm được, Võ Diệu mỏ nhọn, ngộ tính này xếp thứ mấy so
với những người ngươi từng gặp?"
Võ Diệu ngẫm nghĩ: "Lão tổ ta tung hoành tam thiên giới ức vạn niên, tiểu tử này dù không đệ nhất, cũng có thể đứng thứ năm!"
Y dừng lại rồi cảm thán: "Thôi vậy, thừa nhận thôi, tư chất như y mà làm được thế thì xếp đệ nhất!"
La Hoàn cũng nói: "Ta cũng thấy thế..."
Tôn Lập ngây ra: "Hai vị khen tiểu tử?"
Võ Diệu cười khổ: "Không ngờ chúng ta tìm được bảo bối, sớm biết thế này
thì ta còn lo gì, truyền thụ linh văn trận trang cho ngươi... Nào nào,
tiểu tử, để ta giảng giải."
Tôn Lập: "Đừng vội, để tiểu tử hưởng
thụ thêm cảm giác đó... Tiểu tử thấy không phải là sự thật...” Bên
ngoài, chúng nhân thấy gã đóng cửa thì biết có việc cần nghiên cứu,
thành ra không ai quấy nhiễu, buổi trưa, Đào Đại Nhiên tới cũng chỉ có
Sùng Dần và Sùng Bá tiếp, Sùng Dần mượn cơ hội cảm tạ về linh thú bí
điển.
Đến tối, Đào Đại Nhiên lại sai người đến mời họ dự tiệc, chúng
nhân thương lượng rồi Sùng Dần dẫn Giang Sĩ Ngọc và Chung Lâm tới dự,
Sùng Bá cùng các nữ hài tử hộ pháp cho Tôn Lập.
Thấy bọn Sùng Dần chỉ có ba người, Đào Đại Nhiên không nói gì nhưng Quan Tinh Hà không
vui, nghe đến Minh Hoàng phái thì tất cả cúi đầu uống, cố nén vì đại
cục.
Sau ba tuần rượu, Đào Đại Nhiên lau mép nói: "Sùng Dần lão đệ, tại hạ thấy các vị đều thẳng tính nên không vòng vo nữa."
Sùng Dần ôm quyền: "Chưởng môn cứ nói thẳng."
"Là thế này, lão ca thấy rất hợp với các vị, hi vọng chư vị ở lại Kim Dương phái lâu dài nên mời chư vị nhận chức khách khanh. Kim Dương phái cũng
có Vân thạch khoáng động, không dám tự hào giàu nhất thiên hạ, nhưng
cũng không tệ, sau này phần của các vị ngang với trưởng lão, lão đệ thấy thế nào?"
Sùng Dần do dự: "Việc này... để tại hạ cân nhắc đã."
Đào Đại Nhiên nâng chén cười: "Được, lão đệ cứ cân nhắc. Nào, chúng ta uống!"
"Uống, mời chưởng môn..."
Quan Tinh Hà nhìn bọn Sùng Dần, không hiểu nghĩ gì.
...
Võ Diệu kết hợp bảy tấm Thú thần ấn với linh văn trận trang của Tôn Lập sáng tạo, giảng giải kỹ về hệ thống tri thức.
Trong đó có những thứ rất thâm sâu, đã qua gần trăm vạn năm nghiên cứu tích
lũy. Võ Diệu không nói thì Tôn Lập không bao giờ nghĩ tới.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT