Ô Hoàn quốc ở hải ngoại, phong thổ nhân tình khác Đại Tùy, Giang Sĩ Ngọc và Sùng Bá tìm tới thị trấn gần đó, cẩn thận nghe ngóng, bách tính không biết trên đời còn có Đại Tùy.
Tuy ở đây bách tính an cư lạc nghiệp, nhưng hai người nhìn qua là thấy đời sống vẫn khó khăn, không bằng con dân Đại Tùy.
"Tức đây là một hòn đảo lớn?"
Tôn Lập nghi hoặc.
Giang Sĩ Ngọc lắc đầu: "Không đơn giản thế, nếu bách tính không quá lời, diện tích Ô Hoàn quốc không kém Đại Tùy, ở đây chỉ có Ô Hoàn quốc, không có Quỷ Nhung, Tây man."
"Ở đây có tu sĩ không?"
Giang Sĩ Ngọc lắc đầu: "Không rõ, thôn đó quá nhỏ, bách tính không biết nhiều tin tức."
Tôn Lập định hỏi tiếp, Giang Sĩ Ngọc dốc một ngụm trà: "Không nghe được nhiều nhưng không trách ta được, ta thì trông hiền lành nhưng cạnh ta có một kẻ hung thần ác sát, người ta thấy bọn ta là sợ, ta đành về thôi."
Sùng Bá định phát tác, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình gật gì khiến y đành nuốt lại, Sùng Dần nhắc: "Họ tán đồng nửa câu trước."
Sùng Bá hiểu ra, khinh thường cả hai hoa si rồi trừng mắt nhìn Giang Sĩ Ngọc: "Gần đây không rèn luyện, các ngươi ngứa ngáy hả?"
Giang Sĩ Ngọc cười khan, sức uy nhiếp của Sùng Bá không tệ: "Ở phía tây bắc phương có Lô Hoàn thành, đến đó có thể có tin tức chúng ta cần..."
Giang Sĩ Ngọc giới thiệu, Tôn Lập chợt cảnh giác, quay ra.
Chung Lâm chỉ chậm hơn một chút, đứng lên: "Không ổn..."
Chúng nhân đang bức bối thì tiếng sói hú vang ngoài sơn dã.
"Ô - -"
"Ô - -"
"Ô - -"
Tiếng sói tru vang lên, Sùng Bá biến sắc: "Chúng ta bị bao vây rồi."
Chúng nhân cảnh giác, Sùng Dần Sùng Bá chia ra yểm hộ.
"Ô - - "
Tiếng sói tru lại vang lên.
"Cẩn thận, vào rừng ẩn thân." Sùng Dần nhắc, chúng nhân tản đi rất nhanh
Sùng Bá về phòng cõng Chung Mộc Hà bối ra.
"Ngao - - "
Tiếng sói tru vang vọng trên đỉnh núi trước mặt, chúng nhân nhìn qua ngọn cây thấy có đốm trắng.
Xa thế còn nghe rõ, chứng tỏ bạch lang rất lớn.
"Linh thú?"
Lại một tràng tiếng tiếng sói tru vang lên, sáu ngọn núi quanh đó đều có bạch sắc cự lang, chúng nhân ngạc nhiên: đến Ô Hoàn quốc là bất ngờ, lẽ nào ma tu đuổi tới nhanh thế? Không thể nào...
Đàn bạch sắc cự lang vây sơn cốc, rõ ràng nhắm vào họ.
Tôn Lập vểnh tai nhìn sang mé trái.
Trong rừng vô thanh vô tức, nhưng sau Tôn Lập thì tất cả đều nhận ra có người đang lén tới.
Chúng nhân nhìn nhau, sắc mặt cổ quái: nếu là ma tu đuổi theo, phái người ẩn thân tế này thì tệ quá?
Sát thủ trong rừng cùng lắm Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, chúng nhân ai cũng thắng được – không phải y tới tự sát sao?
Tôn Lập thở dài: "Chúng ta e là bị liên lụy, cự lang không nhắm vào chúng ta mà vào kẻ đó."
Gã chỉ vào một cao thủ Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng.
Chúng nhân hiểu ra.
Người đó lén tới, ẩn độn công pháp của y với chúng nhân quá tệ.
Y như một con thở tự cho là cẩn thận nhưng bất tri bất giác lọt vào vòng vây của hổ.
Người đó mặc áo đen, chỉ hở đôi mắt nhưng thân hình yểu điệu, ngực nhô cao.
Bọn Tôn Lập ngẩn người: Hóa ra là nữ tử.
"Ngao ô - - "
Tiếng sói tru vang vọng, hòa vào nhau, nữ tử tựa hồ giật mình, ngẩng nhìn đỉnh núi.
Một bóng trắng từ trên đỉnh núi như bắn xuống, lao vào sơn cốc bọn Tôn Lập ở trước đó.
Từ năm đỉnh núi có năm con bạch lang lao xuống.
Bạch lang thể dài hơn một trượng, lông trắng ngần, có một sợi đen từ trán kéo tới đuôi, trảo to dày, móng sắc như đao lang, mỗi cún hảy mười trượng, mấy lần là tới chân núi.
Hắc y nữ tử cuống lên, dọc đường dốc hết thủ đoạn nhưng vì cảnh giới quá thấp nên vẫn bị truy binh dồn vào khu rừng này.
Địch nhân sắp tới, nàng ta thoáng nghĩ, cẩn thận lấy trữ vật giới chỉ ra nhìn quanh rồi nhặt một viên đá buộc trữ vật giới chỉ vào, ném lên một cành cây cách mấy chục trượng.
Đá và trữ vật giới chỉ dính chặt vào cành cây, dù tìm kỹ cũng khó phát hiện.
Nữ tử nhớ kỹ đặc điểm thân cây rồi lao đi nhanh.
Được nghìn trượng thì trèo lên một cây cổ thụ, vô thanh vô tức ẩn vào cành lá.
Sơn cốc dày đặc cây cối, căn nhà gỗ bọn Tôn Lập dựng ẩn trong đó, bạch sắc cự lang tới bãi trống trước nhà, trảo ấn lên nền đất mềm, vô thanh vô tức, nó cúi xuống ngửi, cơ nhục trên vai gò lên tựa thiết cầu.
Những chỗ yếu hại trên mình bạch sắc cự lang đều có áo giáp bảo vệ, nhưng không ảnh hưởng đến trọng lượng, trán nó lông thưa thớt, có hoa văn mờ mờ như ai đó khắc vào.
Tôn Lập thầm than, quanh căn nhà có mùi của chúng nhân, nếu chỉ có tu sĩ thì không hẳn là sơ hở nhưng linh thú khứu giác linh mẫn, khẳng định sẽ phát hiện.
Quả nhiên bạch sắc cự lang ngẩng lên gầm vang, hàm răng trắng ởn nhe ra, nước dãi nhỏ xuống.
Kỵ sĩ mặc áo giáp sáng choang, sau lưng đeo thiết kiếm dài, gần như cùng lúc cự lang gầm lên thì y cũng quát to, hai tay phát thiết kiếm, mang theo một đạo hỏa quang chẻ tan căn nhà.
Rồi xuyên qua căn nhà gỗ, phá nát mọi ngôi nhà dọc đường bay qua.
Tôn Lập nhíu mày, người này không hỏi xem trong nhà có người không, trực tiếp xuất thủ này thì đủ biết huênh hoang thế nào.
"Đào Bạch Ngưng, giao bảo đồ ra, sẽ để ngươi toàn thây."
Kỵ sĩ thủ lĩnh cầm dây xích, điều khiển bạch lang, sức mạnh Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng lđưa giọng y vang vang, quét khắp rừng, cây cối xạc xào.
Hắc y nữ tử chống chọi được bốnh chữ rồi run lên.
Kỵ sĩ thủ lĩnh quay phắt lại, hai ngón tay bên trái ném phi kiếm vào gốc cổ thụ.
"Ngao."
Sáu con cự lang gầm vang với gốc cây.
Gần như cùng lúc kỵ sĩ thủ lĩnh xuất thủ thì một ngọc ấn, một thiết thương, một đạo hắc quang lao theo.
“Oành!”
Thân cây gãy gục, chỗ gãy nát vụn.
Hắc y nữ tử văng ra, không rõ sống chết thế nào.
Tôn Lập lẩm bẩm: thủ đoạn của cô nương này quen quá.
"Hừ, chiêu này ngươi dùng rồi."
Bạch lang kỵ sĩ thủ lĩnh cầm sợi xích, cự lang từ từ đi lên, dừng cách hắc y nữ tử ba trượng.
"Chát."
Kỵ sĩ thủ lĩnh giơ cao phi kiếm, quay tít rồi chém xuống, mục tiêu là lưng nữ tử.
Nữ tử thấy thế nhảy lên, bắt pháp quyết, khẽ quát: "Phong lôi động."
"Xoạt - - "
Tia sét giáng xuống, điện quang hóa thành mũi dùi nhọn, đâm vào đỉnh đầu kỵ sĩ thủ lĩnh.
Y giơ tay, thanh phi kiếm còn lại lượn vòng trên đạo lôi quang, lam sắc lôi quang tỏa khắp trời.
Thanh phi kiếm đầu tiên rải quang mang sắn bắn vào nữ tử, nàng ta dốc sức cho "Phong lôi động", không thể tránh nổi.
Phi kiếm chợt vòng về, giáng vào nữ tử.
"Phụt."
Hắc y nữ tử phun máu lên lớp vài che mặt, nhuộm thành màu đỏ kinh rợn.
Phi kiếm điểm liên tục lên mình nữ tử, linh lực phong ấn nhất thân công lực của nàng ta lại.
"Bảo đồ ở đâu?"
Nữ tử bất động, phẫn nộ nhìn kỵ sĩ thủ lĩnh.
Ánh mắt kỵ sĩ thủ lĩnh tham lam nhìn lên mình nữ, bỉ ổi khôn tả.
"Hắc hắc, không nói cũng được, kỳ thực huynh đệ bọn ta đều muốn thử mùi vị con gái Kim Dương phái chưởng môn."
Một kỵ sĩ cười dâm dục: "Lão đại, nghe nói ả là Kim Dương phái đệ nhất mỹ nhân, da mịn vô cùng, chắc thích lắm..."
"Lão đại, xem ngực cô ả, bóp chắc thích lắm, ha ha ha..."
Đủ loại lời lẽ bẩn thỉu tuôn ra, hắc y nữ tử hổ thẹn vô cùng, nhìn chằm chằm các bạch lang kỵ sĩ nhưng chỉ cắn răng không nói.
Kỵ sĩ thủ lĩnh cười hắc hắc, phi kiếm lóe lên, ngực áo hắc y nữ tử tiền khâm bị cắt hở ra, màu da trắng nõn ẩn hiện.
Các kỵ sĩ cười dâm dục, mắt sáng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT