Tôn Lập cười thầm, tâm cảnh của gã hiện thời thấy Đặng Văn Ngạn không khác gì khỉ làm trò.
Giang Sĩ Ngọc ghé lại: "Ta không hiểu nổi Đặng Văn Ngạn lấy đâu ra tự tin như thế? Tự cao nữa sao? Ngươi xem Lục Bạt Đỉnh, rõ ràng tu vi cảnh giới hơn hẳn mà lại khiêm nhường như quân tử, tiểu tử này thế nào ấy nhỉ?"
Tôn Lập giải thích: "Mỗi người có cách giữ đạo tâm riêng. Lục Bạt Đỉnh tính cách khiêm tốn nên như thế, khiến ai cũng dễ chịu. Đặng Văn Ngạn không có bản lĩnh đó nên cần giữ cho đạo tâm luôn tiến lên, phải tự đại đến mù quáng, không coi ai ra gì. Y biết khi thừa nhận mình không bằng ai đó là người ấy sẽ thành tâm ma. Nếu tự nhận kém quá nhiều người thì y tẩu hỏa nhập ma."
Tôn Lập giải thích không rõ nhưng Giang Sĩ Ngọc vẫn hiểu: "Tức là y cố ý như thế để giữ trạng thái vô địch trong lòng mà tăng tiến cảnh giới."
Tôn Lập gật đầu: "Đấy là phương pháp tu hành của y."
Giang Sĩ Ngọc lắc đầu: "Phương pháp khó chịu thật."
Chúng nhân vừa đi vừa nói chuyện, thoáng sau tới chỗ tòa lầu đất.
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu đều đợi ở đó, đứng đầu là Lục Bạt Đỉnh. Y thấy chúng nhân thì mỉm cười.
Bọn Tôn Lập đáp lễ, duy Đặng Văn Ngạn vẫn sầm mặt, ra vẻ: chúng ta là đối thủ, không cần thân cận!
Lục Bạt Đỉnh đã quen nên không chấp.
Kim Phong Tế Vũ lâu có mấy trăm đệ tử trẻ tuổi, đương nhiên không thể đều vào Ác Vân động. Đứng ở đây là đã được tuyển lựa, ai bị sư môn trưởng bối coi là không có hi vọng thì không cần vào Ác Vân động.
Ở đây có chừng ba mươi đệ tử các phái.
Tố Bão sơn trừ Chung Mộc Hà đang hôn mê thì đều tới, dù Sùng Dần và Sùng Bá cũng thuộc lớp trẻ, chỉ “già” hơn bọn Tôn Lập chút xíu.
Điền Anh Đông gần đây kín tiếng, Phùng Trung vẫn mặt dày đi theo như cũ.
Bạn Hổ trai Tống Nhất Hùng là lớp trước, không thể tham gia, tám đệ tử khác đều tới.
Trầm Binh môn đến hết.
Bọn Đặng Văn Ngạn càng không phải nói.
Vào Ác Vân động lần này là hơn năm mươi đệ tử.
Đến đủ, Lạc Vân Bằng đi ra ngay.
"Đến đủ rồi thì xuất phát."
Trời còn chưa sáng hẳn.
...
Sơn môn Kim Phong Tế Vũ lâu rất rộng, dù hộ sơn đại trận thu phạm vi phòng ngự, phần còn lại không bé hơn sơn môn Tố Bão sơn.
Lạc Vân Bằng dẫn chúng đệ tử đến một sơn cốc.
Thực ra là khe núi thì đúng hơn, chỗ rộng nhất chỉ đủ cho ba người sóng vai, chỗ hẹp nhất phải đi nghiêng người mới lọt.
Chỗ vào sơn cốc, một vách đá bị tước phẳng, viết chữ đó: Tử cấm địa!
Ba đệ tử canh gác thấy lâu chủ tới thì lui đi.
Sơn cốc rất ngắn, chỉ chừng nửa dặm, đáy cốc là một bãi rộng chừng mười trượng, ách núi quanh đó đầy vết đao búa, do sức người mở ra. Công trình cỡ này không làm gì với Kim Phong Tế Vũ.
Trên vách sơn cốc có một cửa động cao một trượng rộng nửa trượng.
Cửa động khẩu có lớp cửa đồng dày nửa thước, khắc hai quỷ thủ hung hãn, bốn con mắt lạnh lanh nhìn chúng nhân. Từng trận thanh âm quỷ dị xuyên thấu của đồng vọng ra như vô số lệ quỷ gào khóc.
Chúng nhân rùng mình!
Lạc Vân Bằng nói: "Ác Vân động nghe nói nối với đáy Minh ngục, tuy vì thế giới pháp tắc hạn chế, nên lệ quỷ, ác linh không thể nguy hại nhân gian, nhưng vẫn có vô số tà linh du đãng. Vào Ác Vân động thực tế cực kỳ nguy hiểm, ai muốn rút lui vẫn còn kịp."
Chúng nhân tỏ vẻ cảnh giác, nhưng Thánh Thống chi địa quyến rũ thế nào? Đến lúc nào thì đời nào có ai rút lui.
Đặng Văn Ngạn chợt hỏi: "Sư thúc, tức là vào Ác Vân động cũng có khả năng mất mạng?"
Lạc Vân Bằng gật đầu: "Không sai, mỗi lần mở Ác Vân động, tỷ lệ đệ tử tử vong trong đó hơn bảy phần!"
Y lại nhìn Đặng Văn Ngạn: "Đặng sư điệt đã đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng? Đô Vũ môn có người kế thừa rồi."
Đặng Văn Ngạn đắc ý nhìn Tôn Lập và Lục Bạt Đỉnh: "Tạ ơn sư thúc khen ngợi, tối qua mới đột phá, cảnh giới còn chưa ổn đỉnh."
Lạc Vân Bằng gật đầu, lại nhìn chúng nhân: "Vậy thì vào thôi."
Y giơ tay phải, chưởng môn lệnh phù xuất hiện.
Hai đệ tử sau lưng Lạc Vân Bằng bước lên, cung cung kính kính đỡ chưởng môn lệnh phù, cắm vào lỗ khóa trên quỷ thủ đồng môn.
Quỷ thủ đồng môn như có thứ gì đó gãy ra, hai cánh cửa mở vào trong một cách quỷ dị.
Tiếng quỷ gầm thê thiết vang lên, đạm hắc sắc âm ba chứa vô số tà linh quỷ ảnh hư ảo xong ra.
Trân cánh cửa, hai quỷ thủ há miệng phun đạm lam sắc hỏa diễm thành tường, quỷ ảnh bị hỏa diễm dố thiêu, tức thì ré lên lùi vào.
Nhưng không lùi xa mà tham lam nhìn ra ngoài.
Nhìn thấy tà linh, các đệ tử mới sợ hãi, có người bắt đầu tính xem có nên vào mạo hiểm.
"Cẩn thận, không nên sính cường, thấy không chịu nổi thì ra ngay, gần cửa động có cường giả tiếp ứng."
Y dừng lại rồi tiếp lời: "Tuy càng vào sâu trong Ác Vân động, ở lại càng lâu thì vào Thánh Thống chi địa càng có lợi nhưng phải biết lượng sức, vì càng vào sâu, tà linh càng mạnh, nguy hiểm cũng nhiều hơn."
Lạc Vân Bằng dặn xong lại nhìn chúng nhân, ai nấy khẩn trương, câu đó không mấy ai nghe, y xua tay: "Đốt hương đi, tất cả có thể vào."
Đệ tử cạnh đó đốt một cây hương, làn khói vươn lên thẳng tắp.
Chúng đệ tử nhìn vào cửa động với vẻ do dự, Lục Bạt Đỉnh và Đặng Văn Ngạn gần như cùng đi vào, cả hai chưa vào đến nơi, chúng nhân đã xô theo.
Thánh Thống chi địa quyến rũ quá độ, đến sau chót không ai rút lui.
Hai quỷ thủ phun lửa, gây thương tổn trí mạng cho tà linh nhưng chúng nhân đi qua mà không hề hấn gì, La Hoàn nhạt giọng: "Tĩnh ý niệm hỏa, chuyên khắc âm tà chi vật."
Tôn Lập theo chúng nhân vào, qua chỗ ngọn lửa, tiếng quỷ gào như rách tai gã. Mấy chục tà linh nhe nanh múa vuốt xông tới.
Huyết thực nhiều như thế, tà linh tranh nhau xông lên.
"Đứng sau lưng mỗ!" Lục Bạt Đỉnh quát to, đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu tụ lại.
Bạn Hổ trai, Trầm Binh môn cũng tụ lại vòng tròn, nhất trí đối ngoại.
Tố Bão sơn chúng nhân đã thương lượng, cùng tụ lại tất qua được một tuần hương, xem ra không ai ngốc, tất cả các phái đều nghĩ ra cách này.
Đặng Văn Ngạn luôn đứng đầu tiên, trường bào trắng ngần rất bắt mắt trong sơn động tối tăm, tà linh màu lục nhạt vây lấy y.
"Oành!"
Xích hồng sắc linh quang hỏa diễm từ mình Đặng Văn Ngạn bốc lên, mấy tà linh tham lam hóa thành tro.
Ba đồng môn sau lưng Đặng Văn Ngạn cuống lên, mấy tà linh vây công, pháp khí của họ không làm gì được mà thuật pháp, thần hỏa lại kém xa Đặng Văn Ngạn, nên cực kỳ chật vật.
Đặng Văn Ngạn vung tay liên tục, lửa bắn ra chấn tan tà linh.
"Đa tạ sư huynh giải cứu!"
Đặng Văn Ngạn gật đầu, ba đồng môn tụ về cạnh y.
Trong số chúng nhân, trấn định nhất lại là đệ tử Bạn Hổ trai.
Họ có tám người, bảy người vây thành vòng tròn bao lấy một người, người đó nhìn vào Ác Vân động, đôi con ngươi dấy lên bích lục quang mang.
Má trái đệ tử có mớ gai màu vàng, lục, lam tam, không rõ là linh thú gì.
Bích lục quang mang tỏa khắp mắt, y chợt kêu lên thống khổ, mớ gai rơi xuống, nhảy lên vai y, hóa ra là một con khỉ chỉ cỡ chén trà.
Con khỉ lông vàng rực, sau lưng có ba túm màu lục, mắt cũng mà lam biếc.
La Hoàn kinh ngạc: "Là hậu duệ của dị thú Phệ hồn, chả trách mấy tiểu tử đó không sợ, tiểu thú đích xác là khắc tinh của tà linh."
Đệ tử Bạn Hổ trai gọi phệ hồn hậu duệ ra thì càng trấn định, tám người vững chãi đi vào Ác Vân động, thoáng sau đã vượt Đặng Văn Ngạn, thành toán dẫn đầu.
Đặng Văn Ngạn thoáng vẻ giận, đệ tử Bạn Hổ trai cười ha hả, họ vốn không ưa y, giờ hơn được thì không hề khách khí: "Đặng Văn Ngạn, đừng tưởng mình thiên hạ vô địch, dù trong lớp trẻ, ngươi chỉ là hạng không đoạt nổi vị trí thứ hai, ha ha ha!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT