Tần Thiên Trảm đi tới, một đệ tử nhóm chữ Giáp đi cạnh, Tôn Lập nhớ đệ tử này đã đạt Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng.

Đệ tử đó khinh miệt liếc bọn Chu Chí Quốc, cười nhạo: "Quả nhiên thằng chột làm vua xứ mù. Trưởng nhóm chữ Đinh thôi mà ngông nghênh như thế. Hừ, phế vật vẫn là phế vật, phế vật đứng đầu cũng là phế vật. Không biết tiến thoái, sớm muộn gì cũng rước họa."

Chu Chí Quốc bị chế nhạo nhưng không dám phát tác, mặt đỏ lựng cúi đầu, đợi người ta đi qua mới dám ngẩng lên.

Cả toán đi tới giáo nhưng không còn ồn ào như trước nữa.

Tôn Lập thở dài, đệ tử đó ngôn từ tuy khắc bạc nhưng nhắc nhở Chu Chí Quốc không nên huênh hoang, chỉ là Chu Chí Quốc thấy bị làm nhục, không hiểu hàm nghĩa, tương lai e sẽ như đệ tử đó dự đoán.

Tôn Lập và Phùng Trung vào giáo thất sau cùng, Tôn Lập vừa đặt mông xuống ghế, Sùng Mạch đi nhanh vào.

"Xong bài tập chưa?"

Chúng đệ tử cùng đáp: "Xong rồi".

Sùng Mạch gật đầu: "Lấy ra cho ta kiểm tra."

Chúng đệ tử đặt lên bàn đợi Sùng Mạch kiểm tra, Tôn Lập vươn cổ nhìn đệ tử trước mặt, thầm nhăn nhó.

Quả nhiên Linh lộ phù này khác hẳn của gã!

Tôn Lập thấy thì La Hoàn cũng thấy, kêu to: "Đây mà là Linh lộ phù? Không, ta khách khíquá, mấy mảnh giấy rách do trẻ con vẽ lung tung này mà cũng dám gọi là linh phù?!"

Tôn Lập thở dài: quả nhiên như thế!

Dù gì cũng không kịp nữa, chuẩn bị đợi nghe mắng – gã đã quen rồi.

Sùng Mạch bắt đầu kiểm tra Linh lộ phù, đối với đệ tử nhóm chữ Đinh, y không kỳ vọng gì. Quả nhiên tùy tùy tiện tiện nhìn vài lần thì toàn sai lầm, y không muốn lãng phí thời gian giảng giải, nhóm chữ Đinh này có nói cũng vô dụng.

"Không thể kích phát."

"Không thể kích phát."

"Không thể kích phát."

...

Chín đệ tử đầu đều được nhận xét như thế, ai nấy vất vả nhưng bị câu nói này rũ hết nỗ lực.

Linh phù kỳ thực cực kỳ thâm ảo, tuyệt bất không thể một lần vẽ vẽ vài nét là thành công.

La Hoàn cường điệu với Tôn Lập vì trong lúc vẽ chỉ cần có chỗ nào không đủ tinh xảo hoặc hơi lệch là linh phù hỏng.

Những thứ này Sùng Mạch không giảng rõ với đệ tử nhóm chữ Đinh, ai cũng tưởng vẽ một lần là xong, không đứt nét là thành công.

Sau cùng cũng đến đệ tử thứ mười, Sùng Mạch nhìn kỹ hơn, ai nấy hồi hộp.

Không ngờ Sùng Mạch vẫn ném đi: "Không thể kích phát!"

Chúng đệ tử thất vọng.



Sùng Mạch mất kiên nhân: "Tuy biết nhóm chữ Đinh toàn phế vật, không thể so với mấy nhóm kia nhưng thế này thì tệ quá nhỉ? Liên tục mười người không có nổi một tấm hợp cách hả? Ta là các ngươi thì đập đầu tự tận rồi, còn tu với đạo gì."

Nhóm chữ Đinh đỏ bừng mặt nhưng không dám nói gì, bị mắng thẳng thừng là kém người ta thì ai cũng bức bối như đeo đá, bầu không khí trong giáo thất lặng ngắt.

Sùng Mạch sau đó chỉ liếc là nhận xét ngay, đến người thứ mười tám, y mới hơi ghé mặt nhìn: "Miễn cưỡng hợp cách."

Đệ tử đó hớn hở: "Đa tạ giảng tập!"

Nhóm chữ Đinh thở phào, bầu không khí ban nãy quá bức bối.

Tiếp đó lại liền mười đệ tử đều không thể kích phát. Sau rốt đến lượt Chu Chí Quốc, Sùng Mạch mới tỏ vẻ hơi vừa ý, nhạt giọng: "Cũng còn người tạm được, Chu Chí Quốc, tấm của ngươi hơn một chút, hợp cách."

Chu Chí Quốc vội nịnh: "Nhờ giảng tập dạy dỗ!"

Phùng Trung tỏ vẻ ấm ức, thoáng sau lại nhìn Tôn Lập, hi vọng Tôn Lập có thể đàn áp được trưởng nhóm.

Mấy đệ tử sau lượt Chu Chí Quốc đều không hợp cách. Tôn Lập ngồi ở góc cuối nên đến lượt sau cùng. Sùng Mạch càng không hi vọng gì vào ác đồ bảng đệ nhất nhân, cách hai cái bàn liếc qua rồi nổi giận: "Tôn Lập, ngươi có ý gì hả?!"

"Đồng song của ngươi tuy tuyệt đại bộ phận không thành công, nhưng họ làm thật tình, còn người vẽ lung tung cho xong hả? Ngươi cả học cũng lười là sao? Ngươi không chỉ đối phó cho xong mà còn đang tự dứt đường sống! Linh phù là tuyệt học giữ mạng, ngươi thế này thì có ngày hại chết mình!"

Tôn Lập biết trước kết quả, cũng đã chuẩn bị, nhưng Sùng Mạch điên tiết như thế thì gã hơi bất ngờ. Phần lớn vì nhóm chữ Đinh chỉ thành công hai tấm Linh lộ phù, y vốn nổi nóng sẵn.

Thực tế Sùng Mạch vẫn giữ quan niệm cố chấp. Y mà nhìn kỹ sẽ thấy Linh lộ phù của Tôn Lập, nét chu sa phức tạp, vẽ liền một hơi, mười phần thuận sướng, hơn xa "Linh lộ phù" của y. Hoàn thành được linh phù như thế thì "Linh lộ phù" của y có là gì?

Y nhận định Tôn Lập là ác đồ, liếc qua thấy không phải Linh lộ phù thì chỉ trích thêm.

Tôn Lập kỳ thực hiểu thành tích của nhóm chữ Đinh càng lúc càng tệ phần lớn vì các giảng tập dốt nát, nhưng Sùng Trọng hoặc Sùng Mạch đều tuyệt không thừa nhận mà đổ hết trách nhiệm cho nhóm chữ Đinh, chỉ trích tư chất kém cỏi.

Có câu danh sư xuất cao đồ, Sùng Trọng và Sùng Mạch đã kém lại không dốc lòng thì sao dạy được đệ tử xuất sắc?

Sùng Mạch mắng Tôn Lập rồi vung tay: "Đến Diễn võ trường, xem linh phù của các ngươi có kích phát được không, đừng tưởng ta gạt các ngươi!"

Ba mươi đệ tử nhóm chữ Đinh theo Sùng Mạch đến Diễn võ trường.

Diễn võ trường cực rộng, thường thì là địa bàn của Sùng Bá.

Sùng Bá dùng thổ chi lực pháp thuật san phẳng Diễn võ trường. Tuy không bằng nham thạch, nhưng giáng côn xuống cũng không có tích.

Dẫn các đệ tử đến, Sùng Mạch cấm cảu: "Theo thứ tự ban nãy, phương pháp kích phát ta sẽ dạy bây giờ, thử là biết ngay."

Linh phù kích phát rất đơn giản, dồn linh nguyên vào ném ra là xong.

Các đệ tử đỏ mặt thay nhau bước lên, quả nhiên linh phù bị Sùng Mạch phán là "không thể kích phát" dồn linh nguyên vào cũng trơ ra, thậm chí bốc cháy, nừa giọt linh lộ cũng không xuất hiện.

Các đệ tử thay nhau thất bại, bị Sùng Mạch mắng mỏ, đệ tử nhóm chữ Đinh ấm ức như muốn nổ tung!

Đến tận đệ tử được Sùng Mạch phán là "miễn cưỡng hợp cách", y hít sâu một hơi, hai ngón tay giữa kẹp Linh lộ phù, ngầm dồn linh lực đoạn phất tay: "Đi!"

Linh phù loạng choạng bay lên, bị linh hỏa thiêu thành tro. Thiên địa linh khí ngưng tụ, chỉ là rất chậm và rất ít.



Mười mấy tích tắc sau, thinh không mới xuất hiện linh vân mỏng như không nhìn được, thưa thớt vài giọt mưa rơi là linh vân tan biến.

Đệ tử đó vốn rất mong chờ, giờ đỏ mặt ngượng ngùng đứng đó.

Sùng Mạch cười lạnh: "Biết vì sao ta bảo ngươi miễn cưỡng hợp cách chưa?"

Đệ tử đó gật đầu, không dám thất lễ, vái Sùng Mạch rồi lui xuống.

Tiếp đó là một chuỗi thất bại, sắc mặt Sùng Mạch càng lúc càng lạnh, nhìn đệ tử nhóm chữ Đinh với ánh mắt càng lúc càng khinh miệt.

Mọi đệ tử đều hổ thẹn, kỳ vọng duy nhất là Chu Chí Quốc. Hi vọng trưởng nhóm biểu hiện tốt để vãn hồi.

Chu Chí Quốc liên tục lấy tinh thần, vỗ ngực rồi xoa tay, sau cùng đến lượt y, Sùng Mạch hơi gật đầu: "Chu Chí Quốc, lên đi."

Chu Chí Quốc bước lên hít sâu, thể nội linh nguyên cuộn lên, kẹp linh phù vào tay, linh nguyên chảy vào, y kêu to: "Phổ thiên cam lâm, đi!"

Linh phù phiêu nhiên bay lên, tiêu sái hơn đệ tử trước nhiều, nhóm chữ Đinh hô vang.

"Vù!" Linh hỏa cháy đỏ.

Linh phù cháy rụi, thiên địa linh khí tụ lại, hình thành linh vân.

"Bộp, bộp, bộp..."

Mưa rơi xuống, làm ướt mặt đất.

Mưa rơi suốt nửa tuần hương, Sùng Mạch thoáng tỏ vẻ vừa ý, liếc chúng đệ tử: "Phục chưa, biết ta không lầm chứ hả?"

Chúng đệ tử gật đầu.

Đệ tử phía sau tưởng Sùng Mạch đã đạt "mục đích", mình không cần bêu xấu nữa, không ngờ Sùng Mạch uể oải phất tay: "Tiếp tục."

Tiếp đó các đệ tử đều thất bại, đến lượt Tôn Lập là hết.

Sùng Mạch nhìn thời gian, tùy ý phất tay với Tôn Lập: "Lên đi, cho ta xem Linh lộ phù tự sáng tạo của ngươi."

Y cố ý nhấn mạnh vào "tự sáng tạo", tỏ rõ vẻ chế nhạo.

Tôn Lập thảnn hiên bước lên, kẹp linh phù: "Đi!"

Linh phù vừa rời tay gã là bốc cháy, linh hỏa cực nhỏ, không nhìn kỹ thì không phát hiện có màu vàng nhạt.

"Vù -"

Hỏa quang thu lại, linh phù tan biến.

Thiên địa linh khí điên cuồng tụ lại thành mây hình nấm, mưa trút xuống.

Mưa không to, chỉ hơn của Chu Chí Quốc một chút.

Nhưng thế đủ khiến cả nhóm chữ Đinh và Sùng Mạch há hốc miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play