Tô Tiểu Mai càng ấm ức, nàng ta tu luyện truyền thừa của Long Bối thượng nhân, chuyên ăn pháp khí, nhưng phải là kim thuộc pháp khí. Mai rùa không rõ chất liệu gì, nàng ta không dám ăn.

Được một thứ vô dụng mà còn bị đồng môn ghen tị, Tô Tiểu Mai đương nhiên không vui nổi.

Tôn Lập cầm mai rùa lật đi lật lại, Tô Tiểu Mai tưởng gã thích: "Ngươi thích hả? Cho ngươi luôn."

Tôn Lập lắc đầu.

Võ Diệu hơi bất ngờ: "Hình như là Man tộc vu khí, đồ ẻo lả, nhìn xem có đúng không?"

La Hoàn tức giận: "Không phải ngươi tự nhận là pháp khí đệ nhất sao mà không dám xác định?"

Võ Diệu cười hắc hắc: "Thứ này rõ ràng là sản vật trong mấy trăm năm gần đây, quá mới nên ta không dám xác định. Hơn nữa năm xưa không phải ngươi vào Man tộc đại tế nữ đó mờ ám lắm hả, chắc chắn hiểu về Man tộc vu khí. Nói ra ta phải hỏi thêm, đại tế nữ đó thích ngươi ở điểm gì? Phải chăng nàng ta có sở thích khác người, lại hiểu lầm giới tính của ngươi? Ngươi đừng kể lại dáng vẻ năm xưa, khó trách người ta lầm..."

La Hoàn tức giận: "Đánh rắm..."

Tôn Lập toát mồ hôi: "Lưỡng vị lão tổ, lạc đề rồi, nói về vật này đi."

La Hoàn hầm hừ rồi giải thích.

Tôn Lập được chỉ dẫn, ra vẻ "ta là cao nhân, cái gì chả biết", kêu lên với Tô Tiểu Mai: "Tiểu Mai, thu lấy mau, bảo vật tốt đấy."

"Hả?" Tô Tiểu Mai nháy mắt.

Đông Phương Phù không có tâm cơ, nói khẽ với Lý Tử Đình: "Đình Đình, lúc bé ta suýt bị lừa đi, ấn tượng sâu lắm, Lập ca hiện tại sao giống thế."

Tôn Lập: "..."

Lý Tử Đình bịt miệng cười: "Ngươi nên nhắc Tiểu Mai, đừng để bị Lập ca lừa."

Tôn Lập cười khổ: "Thứ này chắc có từ Man tộc, nên vị tổ sư đó năm xưa không nói ra."

Man tộc năm xưa từng cùng nhân tộc tranh đoạt quyền chủ đạo thế giới. Chỉ là so với yêu tộc, thú tộc, Man tộc gần gũi với nhân tộc hơn, từ khi nhân tộc dần khống chế cả thế giới, Man tộc lui vào man hoang chi địa cố thủ, nhân tộc không đuổi tận giết tuyệt.

Trong Vô tận đại sơn ở phía Đại Tùy đến nay vẫn là đất của Man tộc.

Nhưng lưỡng tộc có ân oán, vị tổ sư không biết từ đâu có được bảo vật, không dám nói ra lai lịch.

Tô Tiểu Mai nháy mắt: "Man tộc? Có phải ta cắn tay, nhỏ máu vào là luyện thành công?"

Tôn Lập gõ lên trán nàng ta: "Nếu đơn giản thế thì vị tổ sư đó năm xưa ngốc cỡ nào mới không nghĩ ra?"

Tô Tiểu Mai phồng mang trợn má: "Không được đánh vào đầu, sẽ thành ngốc đấy!"

Tôn Lập cười: "Man tộc vu khí cần cách đặc thù, không truyền ra ngoài nên người khác không biết. Đích xác cần tới máu nhưng có hai điểm quan trọng nhất là phân ra một chút linh hồn vào vu khí, thứ hai cần trận pháp đặc thù."



Gã vừa nói vừa dạy phương pháp cho Tô Tiểu Mai.

Trận pháp đó phải dùng máu mới được, lúc khởi động cần một tia linh hồn để hiến tế.

Tô Tiểu Mai nghe lời, chợt nhớ ra còn một việc trọng yếu: "Tôn Lập, vu khí này có công hiệu gì?"

Ai nầy nhìn gã đầy mong chờ.

Tôn Lập nói: "Nếu ta không lầm, vu khí này để chứa đựng."

"Hả? Trữ vật giới chỉ?" Tô Tiểu Mai buột miệng.

Tôn Lập lắc đầu: "Không đơn giản thế, cách tư duy của Man tộc khác nhân tộc chúng ta, khái niệm chứa này không chỉ là chứa vật phẩm, mỗi ô trên mai rùa này là đơn nguyên, có thể chứa vật phẩm, linh nguyên, âm thần, ý niệm... thậm chí cả đòn tấn công của địch nhân. Đương nhiên đều có giới hạn về đẳng cấp, giới hạn thế nào thì tế luyện xong ngươi sẽ biết."

Võ Diệu nói: "À, cách suy nghĩ của Man tộc khác chúng ta, không thì đại tế nữ cao quý nhất của họ sao lại thích đồ ẻo lả ngươi..."

La Hoàn gần đây dễ nổi giận, hà huống là kiểu gây hấn không nam nhân nào chịu nổi? Tức thì y và Võ Diệu tránh cãi, đủ loại ô ngôn uế ngữ phun ra, cả hai không còn tí phong phạm thế ngoại cao nhân nào.

Tô Tiểu Mai sáng mắt, thoáng nghĩ, vu khí này cũng hữu dụng, có thể lưu trữ đòn tấn công của địch nhân, không chỉ có thể phòng ngự mà còn trả đòn, cực kỳ độc đáo.

Nàng ta bảo: "Ta về sẽ thử."



A Tổ có binh sĩ riêng, thủ hạ không phải là tu sĩ, mà là quân đội.

Đẳng cấp đều không quá cao, bình quân chỉ Đạo nhân cảnh đệ thất trọng nhưng toàn thân được trang bị cực tốt.

Những người này tu luyện không vì đắc đạo, mà vì tăng cường chiến lực.

Nếu đến cửa ải tu hành nào đó, giữa “tương lai tốt đẹp” và “lập tức chiến lực đại tăng” thì các chiến sĩ sẽ chọn vế sau.

Tổng số chừng năm trăm người, dù đơn lẻ hay cùng xuất chiến đều khó chống đỡ.

Mũ đen giáp đen tua đỏ, Quỷ Nhung thảo nguyên gọi họ là "Huyết ma đỉnh".

Đội quân này được A Tổ chỉ huy thì bách chiến bách thắng, y không cần chiến lực cấp cao vì y có nghĩa phụ giàu nhất thiên hạ, cần thì nghĩa phụ sẽ phái kim diện phó đến tương trợ.

Cạnh A Tổ trừ LLâm thúc và Triệu thúc còn một vị Chân nhân cảnh đệ tứ trọng lão giả, là kim diện phó của Phú nhân vương.

Lần này, A Tổ chỉ mang theo hai trăm Huyết ma đỉnh, dựng trại ngoài Tố Bão sơn, doanh trại gồm ba tầng phòng ngự, ở giữa còn có trận pháp, đại hình chiến tranh pháp khí. Ai muốn xông vào cũng phải trả giá đắt.

Trướng của A Tổ rất rộng, y tựa vào một con trâu trắng dài hai trượng, nheo mắt nhìn ngọc bản ghi chép tư liệu của Tố Bão sơn và Tôn Lập.

Mắt con trâu ánh lên kim quang, hai cái sừng màu lục đậm, như do phỉ thúy điêu khắc thành, nhìn kỹ mới thấy trong sừng có linh văn như mực, dấy lên ám kim sắc lôi điện như sợi tóc.



Trừ ra, trong góc đại trướng còn một con trâu trắng đang uể oải vẫy đuôi.

Ba kim diện phó (người hầu mặt vàng - ND) đã đạt Chân nhân cảnh, ngồi cạnh đó uống rượu.

Tu vi của họ hơn xa A Tổ, nhưng so về cầm quân, A Tổ là đệ nhất nhân của Phú nhân vương, họ đều yên tâm giao quyền chỉ huy cho y.

Tiểu vương gia day lông mày, đặt đĩa ngọc xuống.

"Có khó gì, bài tẩy của Tố Bão sơn chỉ thế, nghĩa phụ sai ta đến chỉ để gặt hái công lao." Y dừng lại nhưng không nói tiế.

Vì y nhận ra ý của Phú nhân vương: Tố Bão sơn chỉ là bắt đầu, nhất thống Đại Tùy tu chân giới mới là nhiệm vụ.

Tố Bão sơn, "thiếu niên thiên tài" Tôn Lập đều chỉ để khởi động, khó khăn là tại Kim Phong Tế Vũ lâu.

"Xuất phát, Tố Bão sơn tồn tại lâu quá rồi."

Mệnh lệnh ban ra, doanh trại sôi lên.

Hai trăm Huyết ma đỉnh phân công rõ ràng, năm mươi người cùng động thủ, trướng bồng được nhổ lên, gấp lại trên không, chui vào trữ vật giới chỉ.

Năm mươi người xòe tay, trận thung dưới đất bay lên, thu vào mai trữ vật giới chỉ.

Năm mươi người động tâm niệm, ma kỵ lao lên, họ nhảy lên ngựa, đi trước mở đường.

Năm mươi người sau cùng hơi dừng, đợi những người khác dọn xong thì đẩy hắc thiết chiến xa ra, chia làm hai ngả, đợi tiểu vương gia A Tổ.

Chiến xa dài một trượng tám, cao sáu thước, rộng chín thước, đầu xe thành hình mũi tên sắc bén, lấp lánh hàn quang sắc bén vô cùng, chính diện bố trí bón cái nỏ bắn phù bảo, hai bên sườn có cán hhình lưỡi đao thu vào. Đỉnh là thiết tán, trận pháp quang mang như tơ buông xuống, bao lấy cỗ xe.

Cạnh xe là một cỗ Thiên môn long pháo được giản hóa!

Thông đạo dẫn vào trướng của A Tổ, trướng bồng hất lên, hai con bạch ngưu kéo một cỗ xe dài năm trượng, rộng hai trượng đi ra.

Hai cánh hai bên chiến xa, xe có linh tủy điều khiển nên không cần linh thú kéo.

Tiểu vương gia A Tổ nhất thân nhung trang, bước lên xe, lúc này hành quân, tất cả nghe theo đại soái, dù tiểu vương gia tôn kính bọn Triệu thúc thì lúc này y vẫn là chủ, họ là tớ.

Xe của tiểu vương gia khép lại, không có dấu hiệu của pháp khí tấn công nhưng ai cũng biết, chiến xa này uy lực kinh thiên động địa.

A Tổ đứng trên xe phất tay: "Xuất phát!"

Độ xe lăn bánh từ từ, một trăm bộ binh giữ trướng bồng và trận pháp chia thành hai cánh, đợi chiến xa đi qua là thành hậu đội.

Bốn thân binh của A Tổ vào trung quân đại trướng, đi cạnh xe.

Kỵ binh từ từ bay lên, sau lưng là một đường ma vân dày đặc, chiến xa đi theo, nhắm hướng sơn môn Tố Bão sơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play